Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sủng Hôn Thập Niên 80: Vợ Ngọt Giúp Chồng Làm Giàu

Chương 2: Đòi Công Bằng

« Chương TrướcChương Tiếp »
Edit+Beta: Tiểu Hoa-小花

Ba người trong phòng đều sửng sốt!

Lâm Vân Bảo lập tức quay lại, nhanh tay nhét miếng thịt ba chỉ còn lại vào miệng.

Lâm Đại Bảo vội vàng chột dạ đưa tay ra lau cái miệng đầy dầu mỡ của mình.

Tiêu Đạm Mai thay đổi khuôn mặt, mắt híp lại cười nói: "Dĩnh Dĩnh về rồi à! Mang quần áo đi giặt rồi giặt rồi ở ban công, lát nữa chúng ta sẽ ăn tối."

Đứng ở cửa, Tiêu Dĩnh nhìn tòa nhà ống hẹp quen thuộc trước mặt, với những bức tường đổ nát, cửa sổ vỡ và đồ đạc cũ kỹ bẩn thỉu, trong đầu cô hiện lên trong đầu cô đủ loại cảnh tượng tủi nhục và vu khống mà cô phải chịu đựng.

Thấy cô không nhúc nhích, Tiêu Đạm Mai thúc giục: “Ra ban công phía sau giặt quần áo, mau đi đi!”

“Không.” Tiêu Dĩnh mở to mắt nhìn bọn họ, chậm rãi lắc đầu: “Tay con bị trật khớp, không làm việc được.”

"Cái gì?!" Tiêu Đạm Mai cau mày hỏi: "Sao lại bị trật khớp? Vết thương ở đâu? Để cô xem."

Tiêu Dĩnh né tránh bàn tay to béo của cô họ, cụp mắt xuống nhỏ giọng nói: “Hỏi anh em họ đi.”

Sau khi nghe điều này, anh em Lâm Đại Bảo ngạc nhiên nhìn chằm chằm.

Lạ lùng! Con nhỏ bình thường yếu đuối hay bị chọc ghẹo này hôm nay dám cáo trạng với mẹ!

Sau khi nghe điều này, Tiêu Đạm Mai trừng mắt nhìn anh em họ với vẻ mặt hổ thẹn và hét lớn: "Làm cái gì vậy hả ?! Hai đứa bắt nạt Dĩnh Dĩnh à?"

Lâm Đại Bảo giật mình, quay người lẻn xuống lầu, để lại một tiếng hét xa xa: "Con không có! Không phải con! Là Vân Bảo đấy nó!"

Tiêu Đạm Mai chống tay lên hông, nâng chiếc cằm mập mạp lên, gay gắt nói: "Vân Bảo, tại sao lại bắt nạt em họ của mình? Tại sao lại đẩy con bé?"

Lâm Vân Bảo hoảng sợ và vội vàng tìm cách trốn vào phòng, bị Tiêu Dĩnh chặn ở cửa.

Tiêu Dĩnh che giấu hận ý trong mắt, ủy khuất nhỏ giọng nói: "Chị họ, tại sao anh lại đẩy em? Chị suýt gϊếŧ chết em, chị có biết không?"

Lâm Vân Bảo hoảng sợ, đảo mắt, nhanh chóng trở nên tự tin.

“Mẹ, con không đẩy nó, là nó mình ngã xuống. Con và anh hai đưa nó đến chỗ tên vô lại Viên Bác đó để hủy hôn, ai biết bức tường cao đến mức Dĩnh Dĩnh trèo lên không cẩn thận bị ngã xuống. Vốn là con muốn giữ nó lại, nhưng lại không giữ được nó!”

Tiêu Dĩnh âm thầm cười nhạo.

Cô vốn nhút nhát, mới không dám trèo lên trèo xuống, là họ họ khuyến khích cô trèo lên tường. Cô sợ độ cao, không dám nhảy, không ngờ bị phía sau đẩy mạnh rồi bất tỉnh.

May mắn thay, Viên Bác đã bế cô vào nhà, nếu không cô vẫn nằm cạnh tường, không biết sống chết ra sao.

Tiêu Đạm Mai nghe xong liền kinh ngạc cười nói: "Sao thế? Hủy hôn rồi? Thật là tốt quá rồi!"



Tiêu Dĩnh chậm rãi lắc đầu.

Khuôn mặt mập mạp của Tiêu Đạm Mai lập tức sầm xuống, bà ta gay gắt nói: "Sao con còn chưa hủy hôn? Hắn chỉ là một tên lưu manh côn đồ, con tuyệt đối không được cưới hắn! Con sẽ khổ cả đời nếu dây dưa với tên khốn đó. Hãy nghe cô của con, cuộc hôn nhân này nhất định phải hủy!”

“Anh ấy không có ở đó” Tiêu Dĩnh bình tĩnh nói dối.

Tiêu Đạm Mai không còn gì để nói, cong môi: “Hắn sống trong căn nhà cũ tồi tàn ở phía Tây thành, rất dễ tìm. Hòa thượng có thể chạy trốn nhưng không thể trốn khỏi chùa*, mai lại đến tìm hắn hủy hôn. Nhân tiện, nhớ lấy lại chiếc nhẫn bạc đó. Bạc tuy không có giá trị bằng vàng nhưng nó vẫn là tiền ”.

(*Dù có trốn được một khoảng thời gian nhưng không thể trốn cả đời)

Hồi xưa anh hai mắt kém quá! Lại để Dĩnh Dĩnh đính hôn với một người đàn ông quê nghèo - thật xấu hổ!

Tiêu Dĩnh không trả lời, khéo léo chuyển chủ đề.

"Cô họ, con bị ngã nặng đến nỗi toàn thân đau nhức. Nhưng anh họ và chị họ của con không chịu cứu con mà chạy về nhà ăn thịt ba chỉ."

Khi cô còn ở đó, cô họ suốt ngày kêu nghèo, bữa nào cũng ăn dưa chua, rau củ cũ, hóa ra lúc đi vắng vẫn luôn lén lút ăn thịt.

Tiêu Đạm Mai bị lộ ra trước mặt cô, khuôn mặt già béo đỏ bừng xấu hổ.

Sau đó, bà ta trừng mắt nhìn con gái và hét lên: "Vân Bảo, con nha đầu chết tiệt! Con sao không nói với mẹ? Em gái con bị ngã lại không đỡ dậy?! Con nghĩ cái gì vậy hả? Thật quá đáng!"

Lâm Vân Bảo cúi đầu, không thể ngụy biện nữa.

Tiêu Dĩnh nắm lấy cổ tay cô, đáng thương thì thầm: “Cô, con phải đi bác sĩ băng bó vết thương.”

"Không cần, không cần." Tiêu Đạm Mai cười nói: "Chỉ là té ngã thôi, còn có thể đi lại, hẳn là không có gì nghiêm trọng, đi khám bác sĩ sẽ tốn tiền. Chỉ là chật khớp hay gì đó mà thôi. Chút nữa bôi chút dầu thuốc lên, xoa xoa là là được"

Tiêu Dĩnh xấu hổ nhìn về phía ban công, lắc đầu: “Nếu không gặp bác sĩ, mấy ngày tới con không thể làm việc nhà được.”

"Không sao." Tiêu Đạm Mai tham tiền, chỉ cần có thể làm gì mà không cần tốn tiền, bà ta liền mất não, lập tức nói: "Con chờ một lát, cô bảo chị họ của con làm."

Tiêu Dĩnh gật đầu, trở về phòng đóng cửa lại.

Ngoài cửa, cô họ lớn tiếng quát con gái đi giặt đồ, ở trong bếp nhỏ lộp bộp nấu ăn.

Tiêu Dĩnh nhìn căn phòng nhỏ chật chội và quen thuộc, ngoài chiếc giường nhỏ ra chẳng có gì khác, ngay cả quần áo cũng phải treo ở đầu giường.

Chị họ của cô, hơn cô hai tuổi, không chỉ có bàn vuông nhỏ trang điểm mà còn có một giá treo quần áo nhỏ.

Căn nhà không lớn, chỉ có ba phòng nhỏ, cô họ của cô cho cô ở cùng Lâm Vân Bảo đồng thời hứa trước mặt cha mẹ cô rằng cô sẽ yêu thương cô như con ruột.

Phòng ở chung, nhưng cô không thể để đồ đạc lung tung, nếu không Lâm Vân Bảo sẽ lén lút vứt đi.

Không chỉ vậy, số tiền chi tiêu của cô thỉnh thoảng còn bị mất đi một đồng năm mươi xu hoặc một tệ.

Không thể ở đây lâu hơn nữa.



May mắn thay, trước khi khai giảng, bố cô đã để lại cho cô chìa khóa nhà cũ để khi cô rảnh rỗi vào cuối tuần có thể đến dọn dẹp, để căn nhà cũ có người thổi khói.

Buổi chiều phải tìm cách dọn ra ngoài, tranh thủ ngày mai không phải đi học, mau ổn định lại chỗ ở .

Cô nhanh chóng lôi chiếc vali nhỏ dưới gầm giường ra và vội vàng thu dọn đồ đạc.

Một lúc sau, cánh cửa bị đập mạnh!

Tiêu Dĩnh nhanh chóng đóng chiếc vali nhỏ lại, đẩy nó xuống gầm giường, đứng dậy mở cửa.

Lâm Vân Bảo trừng mắt nhìn cô, có vẻ như sắp nổi giận.

Đúng lúc này, ngoài cửa vang lên giọng nói vui vẻ của chú Lâm Kiến Kiều: "A Mai, tôi đã về! Mở cửa! Chúng ta có khách! Thiếu gia Trần đến rồi!"

Trần Băng! Hắn……..đến rồi? !

Tiêu Dĩnh âm thầm rùng mình, sắc mặt lập tức tái nhợt.

Vô số cảnh tượng bị anh ta đấm, đá, đánh ở kiếp trước lần lượt hiện lên trong đầu cô, cô sợ đến mức lập tức đóng sầm cửa lại!

Lâm Vân Bảo ở bên cạnh vui mừng phấn khích, nhảy tới trước bàn trang điểm, chải tóc, đánh phấn thật nhanh.

Tiêu Đạm Mai từ trong bếp chạy ra, vừa lau tay vừa nói lớn: “Đến đây, đến đây! Lúc nãy chim hỉ thước ở rên tường kêu ríu rít, tôi liền biết trong nhà nhất định có chuyện gì vui vẻ. Đây chả phải là đại quý nhân đến nhà sao! "

Lâm Kiến Kiều cao và gầy, đeo kính đọc sách màu đen, khuôn mặt nhăn nheo bằng lòng bàn tay đầy nụ cười.

"Trần thiếu gia mang tới rất nhiều quà, thật là khách khí."

Tiêu Đạm Mai kinh ngạc reo lên, tâng bốc: "Trần thiếu gia, mau vào đi! Mau mời vào nhanh lên!"

Đôi vợ chồng vây quanh người đàn ông đẹp trai mặc sơ mi trắng, quần nylon, dáng người trung bình, trên tay đeo một chiếc đồng hồ vàng, trong túi áo sơ mi có một cây bút sáng loáng.

Trần Băng mỉm cười đưa quà cho Tiêu Đạm Mai, thêm một câu đặc biệt: “Thịt xông khói và rượu đều là từ nước ngoài về.”

Tiêu Đạm Mai Mai nói "yo yo" mấy lần, khuôn mặt béo nở nụ cười thành quả bóng.

"Ngồi đi, ngồi đi! Lát nữa ở lại đây ăn cơm, tôi sẽ nấu cho cậu mấy món ăn kèm ngon nhất. Bố nó, sao ông òn đứng đó ngơ ngác thế? Không bằng nhanh đi rót chút nước đi! "

"Đúng đúng đúng!" Lâm Kiến Kiều vội vàng đi rót nước.

Trần Băng từ lâu đã quen với sự nhiệt tình tột độ như vậy, đôi mắt kiêu ngạo của anh ta đang đảo quanh trong tòa nhà ống.

"Tiểu Dĩnh không có ở đây? Thứ bảy không cần đến trường thì phải."

“Ở đây!" Tiêu Đạm Mai quay người cười giải thích: " Đang ở trong phòng! Lâm Vân Bảo nhà tôi cũng ở trong đó, con gái nhà tôi không bao giờ đi loanh quanh suốt ngày, đều rất ngoan!"
« Chương TrướcChương Tiếp »