- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Sủng Hôn Thập Niên 80: Vợ Ngọt Giúp Chồng Làm Giàu
- Chương 19: Cùng Nhau Ra Ngoài
Sủng Hôn Thập Niên 80: Vợ Ngọt Giúp Chồng Làm Giàu
Chương 19: Cùng Nhau Ra Ngoài
Edit+Beta: Tiểu Hoa-小花
Sáng sớm hôm sau, Viên Bác tới.
Tiêu Dĩnh đang nấu cháo, nhanh chóng chạy ra mở cửa, cười giải thích: “Em làm mấy cái sủi cảo nhân rau củ, đã hấp chín rồi, rất nhanh liền có thể dọn lên.”
Viên Bác ngửi thấy trong sân mùi cháo thơm, không nhịn được hỏi: "Em rất thích cháo sao?"
Mỗi bữa cô ăn đều là cháo kê hoặc cháo trắng, rõ ràng là vô cùng thích, nếu không thì làm sao có thể ăn một ngày ba bữa.
Tiêu Dĩnh sửng sốt một lát rồi mỉm cười.
"Người Tế Thành phía Nam thích ăn cháo vào buổi sáng và buổi tối, thỉnh thoảng còn nấu nhừ. Ăn cháo tốt cho dạ dày, đối với cơ thể cũng rất tốt."
Kiếp trước, khi mới kết hôn không lâu, cô đã bị Trần Băng đánh đến chảy máu bụng. Bác sĩ khuyên cô nên ăn càng nhiều mì hoặc cháo dễ tiêu hóa, cô không có tiền mua thuốc đắt tiền nên phải nấu cháo ăn ba bữa.
Có lẽ chính vì thói quen mà hơn chục năm trước cô vẫn thích ăn cháo.
Viên Bác nghe xong không hài lòng nói: “Ăn thứ đó dễ đói!”
Anh làm việc nặng nhọc, không dám chú trọng ba bữa một ngày, chỉ cần có thể ăn no không để bụng đói.
Tiêu Dĩnh cười khanh khách giải thích: “Vì vậy em đã làm bánh bao cho anh!”
Viên Bác rút túi dụng cụ rách ở phía trước xe đạp ra, nhanh chóng lấy ra một cái tua vít và một ít băng keo đen rồi nói: “Tôi đi ra ngoài kiểm tra công tắc và đồng hồ điện.”
"Cẩn thận nhé!" Tiêu Dĩnh nhắc nhở: "Đối diện phòng giữa có một cái ghế cao, anh có thể mang theo để trèo lên."
Viên Bác gật đầu, mở cánh cửa ra, phát hiện cửa sổ hé mở một nửa, trong phòng rất sáng sủa, bên trong có một chiếc giường kiểu cũ.
Một chiếc ghế dài và vài chiếc ghế đẩu bằng gỗ có chiều cao khác nhau.
Anh ngẩng đầu nhìn về phía cửa sổ thì phát hiện tấm lưới cửa sổ cũ đã bị vỡ, ba thanh sắt nhỏ được dùng để chắn lại. Theo thời gian, các thanh sắt đã rỉ sét và trông rất yếu ớt.
Những thứ như vậy, chỉ cần bẻ nhẹ là gẫy, làm sao có thể chống lại trộm cướp?
Nhìn kiểu này thì có lẽ, các phòng khác có lẽ cũng vậy.
Viên Bác thấy vậy thì cau mày, cầm chiếc ghế gỗ cao nhất, bước ra khỏi cửa, đi tới mái hiên cạnh bức tường lối vào ngõ.
Đôi chân dài của anh khụy xuống, trèo lên thì phát hiện đồng hồ điện cũ đã rỉ nước, đầy rỉ sét và nước bẩn.
Anh gọi vào nhà: "Tiêu Dĩnh! Hãy bật tất cả đèn và thiết bị điện trong phòng lên!"
“Vâng!” Giọng nói đồng ý rõ ràng của cô vang lên từ trong sân.
Một lúc sau, cô trả lời: “Bật hết rồi!”
Viên Bác kiểm tra công tắc, nhìn chằm chằm vào con số mơ hồ ở cuối.
Trong sân, Tiêu Dĩnh bưng hai bát cháo lớn và một đĩa bánh bao lớn: “Bác ca ca, ăn cơm thôi!”
Vài phút sau, Viên Bác nhanh chóng bước vào, một tay cầm ghế, một tay cầm dụng cụ.
Anh nhìn quanh sảnh chính và các phòng, rồi nhìn về phía nhà bếp và thấy đèn vẫn sáng, thiết bị điện duy nhất trong nhà—— chiếc radio kiểu cũ, đang phát những bản nhạc rè rè, ngắt quãng và liên tục bị nhiễu.
“Đồng hồ điện bị hỏng, rò rỉ nước nghiêm trọng. Dù bật nhiều đèn và radio như vậy, rất lâu các con số cũng không nhảy”.
Tiêu Dĩnh kinh ngạc nhìn chằm chằm, cười hỏi: “Vậy điện em dùng mấy ngày nay là miễn phí rồi? "
Viên Bác khóe miệng nhếch lên, cười haha.
"Đồng hồ điện và công tắc đã quá cũ để sử dụng, sẽ gây nguy hiểm lớn. Chỉ riêng chi phí thay thế hai thiết bị này và dây điện cũng đủ để trả hóa đơn tiền điện của em trong vài tháng!"
Hả? !
Tiêu Anh: "............"
Dưới gốc cây hòe già, hai người ngồi đối diện nhau.
Viên Bác ngậm một cái bánh bao vào miệng, giải thích: “Mùa hè mưa nhiều, dây điện bị đứt nhiều chỗ, nguy cơ rò điện rất cao. Đồng hồ điện và công tắc cũng phải thay mới. ."
Tiêu Dĩnh âm thầm lo lắng hỏi: “Vậy đến văn phòng điện nước tìm thợ thay thế mới có được không?”
Cô biết kiến thức lý thuyết về điện, nhiều kiến thức trong số đó là một phần trong quá trình nghiên cứu trong chuyên ngành của cô, nhưng trên thực tế, khả năng thực hành của cô bằng không, không nghi ngờ gì về điều đó.
"Tôi giúp em đi tìm hiểu." Viên Bác vừa nhai bánh bao vừa lẩm bẩm: "Thuê nhân công chuyên nghiệp làm việc riêng sẽ rẻ hơn nhiều, đồ chúng ta có thể tự mua."
Tiêu Dĩnh thở phào nhẹ nhõm, mỉm cười: “Cám ơn Bác ca ca, vậy giao cho anh.”
Viên Bác nhìn tay chân gầy guộc của cô, không khỏi khuyên nhủ: "Ăn nhiều màn thầu một chút, nhìn em gầy quá! Đừng ăn cháo nữa!"
"Vâng!" Tiêu Dĩnh ngọt ngào gật đầu.
Có anh ở đây, cô không cần phải tự mình làm mọi việc, cảm giác có người dựa vào giúp đỡ khiến cô cảm thấy thoải mái và ấm áp hơn.
Ăn sáng xong đã gần bảy giờ rưỡi, hai người vội vàng ra ngoài.
Anh giữ chiếc xe đạp trong khi Tiêu Dĩnh lấy một chiếc ổ khóa lớn và khóa cửa lại.
"Này! Tiểu Dĩnh, cháu định ra ngoài phải không?" Một giọng nói vang lên từ cổng bên cạnh.
Chỉ nhìn thấy thím Lưu hàng xóm đang ngồi xổm trước cửa nhà hái rau, khuôn mặt gầy gò đầy tò mò, không ngừng nhìn Viên Bác.
Tiêu Dĩnh nhanh chóng đáp: "Vâng! thím Lưu, thím ăn sáng chưa?"
“Vừa ăn xong rồi!” Thím Lưu cười đáp, không ngừng nhìn chằm chằm Viên Bác, nụ cười dần dần trở nên mờ ám.
Tiêu Dĩnh hơi đỏ mặt giới thiệu: “Đây là anh trai nhà nhà họ Viên——Viên Bác. Thím Lưu, thím còn nhớ chứ?”
"A?!" Dì Lưu hưng phấn đứng dậy kêu lên: "Thằng bé chính là... chính là... chính là tiểu tử quê ở thôn Sơn Vĩ ?!"
“Vâng!” Tiêu Dĩnh mỉm cười đáp: “Chính là anh ấy.”
Khuôn mặt tuấn tú của Viên Bác nghiêng sang một bên, gật đầu với thím Lưu, trầm giọng chào thím.
Thím Lưu cười ngượng nghịu, nhỏ giọng nói: “Đã hơn mười năm không gặp, thằng bé càng ngày càng cao, thím không nhận ra, thật sự không thể nhận ra thằng bé! Nếu không phải là nhờ lời giới thiệu của Tiểu Dĩnh, thím hoàn toàn không nhận ra."
Tiêu Dĩnh nhanh chóng ngồi lên ghế sau xe đạp, quay người nói: "Chúng cháu phải ra ngoài gọi điện cho bố mẹ, thời gian có chút gấp. Hẹn gặp lại thím Lưu!"
"A! Được rồi, được rồi!" Thím Lưu cười lẩm bẩm: "Không trách tối qua có một giọng nam gọi cháu ra ngoài......."
Đôi chân trên bàn đạp của Viên Bác hơi khựng lại, anh vô thức nhíu mày.
Chiếc xe đạp thong thả vòng ra khỏi ngõ rồi nhanh chóng ra tới đường lớn.
Anh nhẹ giọng hỏi: “Tối qua Trần Băng lại đến à?”
“Ừm.” Tiêu Dĩnh xấu hổ thì thầm: “Anh ta thật phiền.”
Sắc mặt Viên Bác có chút xấu, nghiêm nghị nói: "Mặc kệ hắn. Bất cứ khi nào hắn đến, đừng mở cửa. Nếu hắn dám làm loạn thì gọi ngay chú Lưu và dì Lưu bên cạnh. "
"...Được." Tiêu Anh xấu hổ đỏ mặt, không biết mình cảm thấy chột dạ hay quá khó xử, vội vàng giải thích: "Em và anh ta không có liên quan gì, anh ta thường xuyên đến nhà chú em, cả hai người đều làm việc trong cùng một nhà máy. Em không chú ý đến anh ta nhiều."
Viên Bác đang định mở miệng, lại chợt nhớ tới điều gì đó, ánh mắt hơi lóe lên, liền không nói nữa.
Bánh xe đạp phát ra âm thanh chói tai khi rất nhanh liền lao vào đường mới, hướng về phía đông thành phố.
Trước đây Huệ Thành vốn nhỏ bé nhưng những năm gần đây, với việc xây dựng các khu đô thị mới ở phía đông và phía nam thành phố, diện tích đã tăng hơn gấp đôi.
Khác với những con đường gồ ghề được lát đá lớn ở thành phố cũ, đường phố ở thành phố mới đều là đường xi măng nên việc đi lại rất êm ái và nhanh chóng.
Viên Bác giới thiệu: “Con đường mới này có tên là đường Bao Xuân, mới được xây dựng đầu năm. Ga xe lửa nằm ở ngoại ô thành phố, khá xa. Bến xe buýt được xây dựng ở thành phố mới, tại cuối con đường này."
Tiêu Dĩnh nheo mắt nhìn cỏ dại mọc um tùm và những túp lều tôn rải rác bên đường, trong đầu cô vô thức nhớ lại khung cảnh đường phố nhộn nhịp nơi những tòa nhà cao tầng mọc lên từ mặt đất và tấp nập xe cộ qua lại hơn mười năm sau.
Cô không khỏi lẩm bẩm: "Khu mới năng động hơn, có rất nhiều chỗ để phát triển trong tương lai..."
"Tôi cũng nghĩ như vậy!" Viên Bác nhướng mày nói: "Đường vừa to vừa đẹp, đường lớn dễ vận chuyển thì phú quý tự nhiên theo sau. Không tin thì cứ chờ xem!"
Tiêu Dĩnh sau khi nghe được lời này, cô âm thầm mỉm cười.
Cô làm sao có thể không tin, cô đều đã nhìn thấy rồi!
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Sủng Hôn Thập Niên 80: Vợ Ngọt Giúp Chồng Làm Giàu
- Chương 19: Cùng Nhau Ra Ngoài