Edit+Beta: Tiểu Hoa-小花
Ngay khi Tiêu Dĩnh mở cửa, Lâm Vân Bảo ngay lập tức giơ tay lên định đánh cô.
“ Làm gì vậy?!” Tiêu Dĩnh đúng lúc quay người sang một bên, trừng mắt hỏi: “Chị bị điên à?!”
Lâm Vân Bảo thấp hơn Tiêu Dĩnh, cô ta chỉ cao 1m56, thấp hơn 8 cm. Tuy nhiên, khuôn mặt to của cô ta làm cô ta trông lớn hơn, với dáng người hơi mập, hai cánh tay to hùng hổ , giống như con gà mái già sắp nổi điên .
“Tao điên rồi sao?! Tao gần như phát điên rồi! Tao hỏi mày ,mày đã làm gì Trần thiếu gia?! Mày đắc tội anh ấy ở đâu?! Mày nói rõ ràng cho tao!”
Tiêu Dĩnh thầm cười nhạo.
Trần Băng bẩm sinh là một kẻ nhỏ mọn và là một kẻ tiểu nhân quyết tâm trả thù người khác. Không cần đoán cũng biết chắc chắn hắn đã đến nhà cô họ ở toà nhà tập thể để giải quyết các khoản nợ của anh ta. Vì không tìm được ai nên hắn châm lửa vào Lâm Vân Bảo.
Lâm Vân Bảo coi Trần Băng là “ Bạch mã hoàng tử” tốt nhất trong lòng minh,cô ta sợ người mình “say đắm” sẽ bị Tiêu Dĩnh cướp mất nên tức giận lập tức đi đến nhà tìm gặp cô.
“Mày về Huệ Thành học cũng đã gần hai năm rồi, sao vẫn không hiểu tình hình ở đây?! Trần Băng là ai? Là người mà mày có thể đắc tội sao?!”
Tiêu Dĩnh trợn mắt, lạnh lùng nói: “Tôi đắc tội với anh ta làm gì? Anh ta muốn đánh tôi ở trường, nhưng chú bảo vệ trường đã nhìn thấy, bị chú bảo vệ đuổi đánh, đáng đời! “
Lâm Vân Bảo chớp mắt, hỏi: “Tại sao anh ấy lại đánh cô?!”
“ Tôi phớt lờ anh ta, anh ta liền đánh tôi.”
Tiêu Dĩnnh đáp.
Trình độ học vấn của Lâm Vân Bảo không cao, IQ thường xuyên không trực tuyến nên nhanh chóng bị Tiêu Dĩnh dẫn dắt.
“Vậy tại sao cô không để ý tới anh ấy? Anh ấy là thiếu gia nhà máy phân đạm! Thân phận của anh ấy là gì? Thân phận của mày xứng à?”
Tiêu Dĩnh khịt mũi, tức giận nói: “Chị ngốc à? Nếu tôi để ý anh ta, liệu anh ta còn để ý đến chị không?”
Lâm Vân Bảo không nói nên lời, khí thế đột nhiên giảm đi rất nhiều.
“Vậy – vậy thì mày cũng không thể chọc giận anh ấy như vậy... …..mày biết không? Vừa rồi trông anh ấy rất dữ tợn! Anh ấy nói nhất định phải tìm thấy mày, tao đã nói mày không có ở đây. Anh ấy đe dọa nếu mày không xuất hiện , anh ấy sẽ làm cả gia đình chúng ta phá sản!”
Tiêu Dĩnh không hề ngạc nhiên chút nào trước những lời nói độc đoán điển hình của Trần Băng, và thầm nghĩ rằng nó khá tốt, dù sao thì kẻ ác ắt sẽ bị trừng trị .
Cô ta dừng tay trông có vẻ bối rối không biết phải làm sao.
“Tôi không thích anh ta, điều này tôi đã nói từ lâu rồi. Chị họ, nếu chị quan tâm đến anh ta như vậy thì phải nắm lấy cơ hội tốt này . Nếu tôi nói chuyện với anh ta, anh ta sẽ chuyển sự chú ý sang tôi phải không ? ? Nếu chị không cố gắng nhanh chóng thu hút sự chú ý của anh ta thì tôi cũng chẳng thể làm gì được, chị chỉ có thể tự mình tìm ra cách thôi.
“Chờ một chút!” Sắc mặt của Lâm Vân Bảo lập tức thay đổi, cô ta xấu hổ nhỏ giọng nói: “Tiêu Dĩnh, không phải là chị không nỗ lực... mà là anh ấy không để ý nhiều đến chị. Thực sự, chị thích anh ấy rất nhiều.”
Tiêu Dĩnh thầm cười nhạo.
Kiếp trước, khi Trần Băng còn là “Thiếu gia”, cô ta không ngừng nói rằng cô ta rất yêu hắn, rất ngưỡng mộ hắn, cho dù sau khi Trần Băng kết hôn, cô ta vẫn quấy rầy anh không chịu buông tay.
Sau đó, nhà máy phân đạm phá sản, Trần Băng mất cả tiền bạc lẫn địa vị, cô ta không chút do dự kết hôn với một lão Hoa kiều đã về nước.
Suy cho cùng, cô ta không yêu Trần Băng, cô ta chỉ yêu tiền bạc và địa vị của hắn.
Tiêu Dĩnh giả vờ nghiêm túc, nhỏ giọng nói: “Chị họ, nếu chị quan tâm đến anh ta thì chị phải tìm cách. Tôi chưa từng hẹn hò với ai, cũng không có kinh nghiệm trong lĩnh vực này. Chị có thể hỏi cô họ, cô họ quản dượng rất tốt, hàng xóm không ai biết cách, hoặc đi hỏi chị gái có kinh nghiệm, nhờ người ta chỉ cho, suy cho cùng phải tìm đúng cách mới có thể giải quyết tốt việc này”
“Thật sao? Lâm Vân Bảo cười nịnh nọt, hỏi, “Chỉ cần có cách tốt? Chỉ vậy thôi?”
“Đương nhiên.” Tiêu Dĩnh mỉm cười gật đầu, “Muốn thành công trước tiên phải có phương pháp đúng đắn. Đây là điều quan trọng nhất. Ngoài ra, chị phải nỗ lực không ngừng nghỉ, không được dễ dàng bỏ cuộc.”
Lâm Vân Bảo gật đầu, nói: “Đã đã xác định là anh ấy thì chị chắc chắn sẽ không bỏ cuộc.”
“Được rồi, vậy cố gắng lên nhé.” Tiêu Dĩnh giơ ngón tay cái lên và lớn tiếng nói: “Chúc chị thành công!”
Lâm Vân Bảo cười tươi đến nỗi đôi mắt nhỏ của cô ta nheo lại rồi quay người rời đi – đi được vài bước cô ta cũng nhớ ra mục đích chuyến đi của mình.
“Không được! Hiện tại anh ấy đang tức giận đến mức bắt tao phải đi tìm mày.”
Tiêu Dĩnh chậm rãi lắc đầu: “Tôi chán ghét anh ta, căn bản không muốn nhìn thấy hắn.. Chỉ cần nói với anh ta như vậy. “
“Không...”Cô ta bĩu môi phàn nàn: “Vậy anh ấy nhất định sẽ tức giận, có thể sẽ lại mắng tao, mày cùng tao quay lại nhận lỗi hay xin lỗi hay gì đó đi.”
Tiêu Dĩnh nghe được lời này rất tức giận nhưng cô kìm nén, không bộc lộ ra ngoài.
Trần Băng quá tự cao tự đại, cho rằng người mình thích chỉ có thể thuộc về mình, nếu anh ta không chấp nhận thì đó là lỗi của Tiêu Dĩnh.
Cô làm mặt lạnh lùng nhìn anh ta, anh ta nhịn không được lập tức muốn nổi điên.
Cho dù bây giờ anh ta có phát điên, cô cũng sẽ không sợ anh ta nữa!
Nếu không có hôn nhân và sự dồn ép từ cô họ và gia đình bà ta, cô sẽ không bị anh khống chế và không cần phải sợ hãi.
Cô kiên quyết lắc đầu: “Tôi không đi, tôi không làm gì sai, sao phải xin lỗi anh ta!”
“Không!”Lâm Vân Bảo lo lắng và cố gắng kéo cô đi – nhưng Tiêu Dĩnh đã khéo léo tránh được.
Lâm Vân Bảo trông rất giống Tiêu Đạm Mai, là một người thiếu kiên nhẫn, tức giận nói: “Mày không thể thay tao nói vài lời tử tế với anh ấy sao? Tao vẫn là chị họ của mày!”
Tiêu Dĩnh hừ lạnh một tiếng: “Chị đã bao giờ nghe qua câu nói ‘Vừa gặp đã yêu chưa? Nếu tôi nói lời tử tế với anh ta, ngày mai anh ta có thể lại đến trường tìm tôi. Chẳng lẽ chị muốn anh ta tiếp tục làm phiền tôi sao? “
"Đương nhiên... Tao không hi vọng như vậy." Lâm Vân Bảo do dự, xấu hổ thì thầm: "Nhưng anh ấy rất tức giận, vẫn đang đợi dưới gốc cây lớn đối diện toà nhà tập thể."
Đôi mắt của Tiêu Dĩnh hơi lóe lên, nhanh chóng nghĩ đến.
“Cô họ nấu đồ ăn kèm rượu là ngon nhất. Chẳng phải lần trước anh ta uống rượu chị đưa cho sao? Kêu cô họ nấu cho chị mấy món ngon, dỗ dành anh ta . Rất nhiều đàn ông thích uống, Trần Băng khẳng định cũng thích."
Trần Băng là một người nghiện rượu, chỉ cần dụ dỗ bằng rượu ngon , cho dù bị yêu cầu bán cha ruột, anh ta cũng sẽ sẵn sàng đồng ý ngay lập tức.
"Đúng vậy!" Lâm Vân Bảo trở nên kích động vui mừng: "Sao tao không nghĩ tới!"
Tiêu Dĩnh xua tay nói: "Trời sắp tối rồi, chị nhanh quay về dỗ anh ta đi."
Lâm Vân Bảo nhanh chóng rời đi.
Tiêu Dĩnh chán ghét nhìn theo bóng lưng của cô ta, cho đến khi cô ta biến mất trong con hẻm mới quay người đóng cửa lại.
Người đàn ông lạnh lùng ngồi bên chiếc bàn đá dưới gốc cây hoè già trong sân đã không thấy.
Rau nộm đã ăn xong, bát sạch sẽ, còn lại hơn nửa bát cháo trắng, vẫn còn chút nóng.
Khi nghe thấy Lâm Vân Bảo tới, anh lập tức đứng dậy nói: "Tôi đi trước."
Cô ngăn anh lại, vội vàng trấn an: "Em còn chưa ăn xong! Anh cứ ăn đi, em sẽ tiễn cô ta đi."
Không ngờ, anh lại lắc đầu, lặng lẽ nói: “Tôi no rồi.”
Sau đó, anh khoác túi dụng cụ lên lưng, bước nhanh đến bên tường, dùng đôi tay khỏe mạnh nắm lấy rồi dùng đôi chân dài trèo lên, trong nháy mắt, bóng dáng anh biến mất trên tường.
Tuy không nói gì nhưng Tiêu Dĩnh biết anh thực sự rất hận gia đình cô họ cô, anh thà trèo tường bỏ đi còn hơn gặp bọn họ.