Chương 45Từ Phi Nguyên vừa cảm thấy lo lắng, vừa cảm thấy may mắn.
Cũng may mọi người đều cho rằng Phó Âm Sênh đang nói đùa, chuyện minh tinh ẩn hôn trong cái giới này hầu hết đều phải giấu nhẹm đi, kiểu giống như Phó Âm Sênh tùy tiện nói ra, căn bản mọi người đều không tin, bọn họ cho rằng cô đang từ chối Thẩm Thiêm.
Hoặc cũng có thể là dùng chiêu lạt mềm buộc chặt.
Xét cho cùng, Thẩm Thiêm nằm trong top ba sao nam trong nước về ngoại hình, thuộc tuýp có tài năng, ngoại hình và nhân cách tốt, không một người phụ nữ nào lại nỡ từ chối một người đàn ông như vậy.
Lần này, Phó Âm Sênh đã phá vỡ nhận thức của mọi người.
Thật sự sẽ có người cự tuyệt Thẩm Thiêm.
Đương nhiên, cũng sẽ có người nghĩ rằng Phó Âm Sênh chơi chiêu lạt mềm buộc chặt, để Thẩm Thiêm tiếp tục theo đuổi cô.
Từ trong gương nhìn thấy thân ảnh sốt ruột đi qua đi lại của Từ Phi Nguyên, Phó Âm Sênh lại hoàn bình tĩnh, vỗ vỗ lớp dưỡng da trên mặt, cô thản nhiên nói: "Vốn dĩ em đã kết hôn rồi mà, cho nên em không thể lừa gạt tình cảm của tiểu nam sinh người ta được nha!"
Về phần Mục Hoài, anh đang ở xa, chỉ cần tin tức không bị lan đi, làm sao anh có thể biết được.
Hơn nữa, căn bản là anh lười quan tâm đến tin tức giới giải trí.
Điều cô lo lắng chính là sợ Mục lão phu nhân biết được, nhưng Phó Âm Sênh nghi lại, dù cho lão phu nhân có biết được đi chăng nữa, thì việc thấy cô dứt khoát cự tuyệt lời tỏ tình của ảnh đế, hẳn là sẽ không trách cứ cô đâu ha!
Lại nói cũng không phải do cô và Thẩm Thiêm cố tình tạo ra tin tức CP.
Tất cả đều là mị lực của cô quá lớn, làm sao có thể đề phòng được việc người ta tỏ tình với mình.
Mục lão phu nhân chắc hẳn không phải là một bà lão không nói lý lẽ.
Nghĩ như vậy, Phó Âm Sênh cảm thấy an tâm hơn.
Từ Phi Nguyên cứng họng, ảo não đi tới đi lui: "Không bảo em đi lừa người khác, nhưng em có thể uyển chuyển hơn một chút để cự tuyệt câu ta, đến lúc đó cho dù có bị người tuôn ra, cũng vẫn còn cơ hội cứu vãn, như em bây giờ, nếu đi phanh phui đối với hình tượng của em rất không tốt."
"Từ chối thì là từ chối, không có uyển chuyển." Phó Âm Sênh không muốn nhắc đến Thẩm Thiêm nữa, dù sao tin tức về hai người bọn họ nhất định sẽ không được phát tán, đó là lời Mục Hoài đã nói lúc trước.
Phó Âm Sênh rất yên tâm.
Hiện tại điều cô muốn biết nhất là, cô Diệp Gia và Thẩm Thiêm có quan hệ như thế nào, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, mà câu chuyện này, dường như tất cả mọi người đều biết, nhưng không một ai muốn nhắc đến.
Ví dụ như lúc ở trên máy bay cô có thử Từ Nghiên.
Phản ứng lúc đó của Từ Nghiên, làm cho Phó Âm Sênh mơ hồ đoán được, có lẽ cô không muốn mọi người nhắc đến nên không một ai dám đề cập đến chuyện này.
Nếu bây giờ cô hỏi, chắc chắn sẽ bị mọi người nghi ngờ.
Phó Âm Sênh đưa tay lên chống ở bên má, nhìn vào gương nghiêm túc suy nghĩ.
Nhìn bản thân trong gương lúc này đôi mắt hơi nhướng lên, trong đầu cô chợt hiện lên một bóng người.
Vốn dĩ Từ Phi Nguyên còn muốn tiếp tục nhắc mãi chuyện này Phó Âm Sênh quá mức tùy ý, mặc dù Thẩm Thiêm tỏ tình với cô sẽ không xuất hiện trên các mặt báo, nhưng cô đang ẩn hôn, lỡ như bị phanh phui...cũng không tốt đẹp gì cho cam.
Thấy cô không nói lời nào, Từ Phi Nguyên quay đầu lại nhìn, nhìn thấy cô đang nhìn chằm chằm trong gương, tức giận đẩy vai cô: "Em làm sao vậy, bị sắc đẹp của bản thân làm cho choáng váng?"
Phó Âm Sênh đột ngột quay người lại, đôi mắt đẹp sáng lên, nhìn thẳng vào anh ta, nghiêm giọng nói: "Từ ca!"
"Làm sao..." Từ phi Nguyên bị ánh mắt của cô làm cho sợ tới mức lui về sau hai bước, dùng ánh mắt thâm tình như vậy để nhìn anh ta, quả thật làm cho tâm một lão nam nhân như anh ta chịu không nổi: "Em yêu anh hả?"
Phó Âm Sênh: "..."
Bị lời nói của anh ta làm cho nghẹn họng, cô thiếu chút nữa không nhịn được, không màng đến hình tượng tiên nữ nhỏ mà trợn trắng mắt.
Nhưng cuối cùng vẫn nhịn được.
Xoay chiếc gương trang điểm lớn trước mặt mình về phía anh ta: "Từ ca, anh dạo này rất hay nổi giận, soi gương cho tỉnh lại đi."
"Fuck..." Nhìn gương mặt phóng đại trong gương, Từ Phi Nguyên sợ tới mức chửi tục một tiếng, vội vàng xoay gương sang hướng khác: "Anh không nhìn!"
"Anh cũng không phải nam diễn viên, lớn lên đẹp thì có ích gì, có nội hàm là đủ rồi!"
Phó Âm Sênh một lời khó nói hết nhìn cái bụng không ngừng phập phồng của anh ta, sâu kín mở miệng: "Ồ, quả thật là rất có nội hàm."
Từ Phi Nguyên: "..."
Trước khi Từ Phi Nguyên nổi bão, Phó Âm Sênh vội vàng dời để tài sang hướng khác: "Từ ca, nói chính sự, Tống Từ hiện tại đang ở đâu?"
Vốn dĩ Từ Phi Nguyên còn đang mang một bụng tức giận, bị cô đột ngột đổi đề tài thiếu chút nữa nghẹn chết, một hơi tụ ở cổ họng: "Em hỏi Tống Từ làm gì?"
Mặt mày Phó Âm Sênh mang đầy ý cười: "Quan tâm bạn bè mà thôi."
"Từ ca, anh có thể gọi điện cho người đại diện của Tống Từ hỏi thử."
Dưới sự gợi ý điên rồ của Phó Âm Sênh, Từ Phi Nguyên không còn cách nào khác đành phải lấy điện thoại ra gọi điện cho người đại diện Dữ Cần của Tống Từ.
Bởi vì Phó Âm Sênh thường xuyên đưa cái này cái kia cho Tống Từ, cho nên hai người đại diện đều có phương thức liên hệ của nhau.
Ba phút sau.
Trước ánh mắt chờ mong của Phó Âm Sênh, Từ Phi Nguyên cúp điện thoại, từ trong miệng phun ra mấy chữ đều đều: "Dư Cần nói, Tống Từ quay phim bị mắc mưa, hiện tại đang phát sốt."
"Bị sốt à?" Phản ứng đầu tiên của Phó Âm Sênh là, cơ hội đến rồi, không phải có câu phụ nữ trong thời gian bị bệnh là lúc dễ mềm lòng nhất sao? Lúc này, nếu cô đến thăm cô ta, Tống từ chắc chắn sẽ cảm động, lúc đó cô hỏi gì cô ta nhất định cũng sẽ nói ra.
Đôi mắt xinh đẹp của Phó Âm Sênh sáng lên, ở trước mặt Từ Phi Nguyên vội vàng mở di động ra.
Từ Phi Nguyên nhìn bộ dạng vội vội vàng vàng của cô, hỏi: "Em lại làm gì nữa?"
"Đặt vé! Đi thăm bệnh!" Phó Âm Sênh không kiên nhẫn đẩy đẩy Từ Phi Nguyên đang đưa mặt tới: "Anh đugnứ trước mặt chặn tín hiệu của em."
Vốn dĩ tốc độ internet trong phòng thay đồ đã kém, anh ta còn lấy thấy hình to lớn đó đứng chắn trước mặt cô như vậy.
Từ Phi Nguyên theo bản năng tránh qua một bên.
Chờ sau khi đã đứng sang bên cạnh, anh ta mới kịp phản ứng, không đúng?
Làm gì có chuyện cơ thể anh ta chặn được tín hiệu.
Phó Âm Sênh, con nhóc vương bát đản này, miệng thật sự quá độc ác.
"Nhóc vương bát đản nhà em, đặt cái gì mà vé, Vương đạo có cho em nhỉ không." Từ Phi Nguyên cảm thấy mỗi lẫn nói chuyện với Phó Âm Sênh là nghẹn một bụng tức giận, hít sâu một hơi, anh ta cưỡng chế để bản thân bình tĩnh lại, khoanh hai tay, hừ lạnh một tiếng, tức giận liếc Phó Âm Sênh một cái.
Lúc anh ta đến, nghe Vương đạo nói ông ta rất không hài lòng với mấy cảnh quay ngày hôm nay, có thể sẽ phải quay lại.
Một nữ chính như Phó Âm Sênh sao có thể được nghỉ chứ.
Sau khi Phó Âm Sênh hỏi được địa điểm quay phim của Tống từ, cô trực tiếp đặt vé máy bay, sau đó nhìn Từ Phi Nguyên như không có chuyện gì xảy ra, đáp: "Em đã nói chuyện với Vương đạo là mấy ngày nay em sẽ ít tiếp xúc với Thẩm Thiêm, vì vậy em sẽ để Thẩm Thiêm quay trước, đợi hai ngày anh ta quay xong, thì mới quay các cảnh đối diễn tiếp."
Đạo diễn Vương cũng đã chứng kiến cảnh tỏ tình hôm nay, cũng biết màn tỏ tình của Thẩm Thiêm thất bại, gặp Phó Âm Sênh nhất định sẽ rất xấu hổ, khi Phó Âm Sênh nói những lời này, ông ta tất nhiên sẽ phất tay cho cô nghỉ ngơi vài ngày.
Sau khi Thẩm Thiêm quay xong cảnh của mình, sẽ tiếp tục để hai người quay cảnh đối diễn với nhau.
Miễn cho cảm xác của mọi người không đúng, lại lãng phí thời gian.
Vương đạo là một người không muốn lãng phí thời gian nhất.
Nghe Phó Âm Sênh giải thích, Từ Phi Nguyên không biết mình nên thể hiện thái độ như thế nào mới tốt.
Đối với Phó Âm Sênh mà nói thái độ của Từ Phi Nguyên như thế nào cô không có hứng thú, cô lười biếng ngồi trên ghế, chậm rãi lướt Weibo.
Vừa lúc thấy được Tống Từ đăng Weibo.
[ Tống Từ V: Bị ốm, tôi thật đáng thương mà.]
Bức ảnh cho thấy cô ấy đang nằm trên giường lớn của khách sạn với miếng dán chống sốt. Sử dụng bộ lọc màu hồng đào, cô ấy làm mịn các đường nét trên khuôn mặt xinh đẹp hơn, không khác nào một nàng tiên nhỏ.
Phó Âm Sênh trả lời ngay lập tức bên dưới.
[ Phó Âm Sênh V: Muốn ăn cái gì, tôi mang cho cô.]
Sau khi trả lời xong, Phó Âm Sênh tiện tay chụp màn hình vé máy bay và gửi tin nhắn riêng cho Tống Từ.
Giống như là đang tranh công mà hỏi cô ta: "Vui không, bất ngờ không?"
Vốn dĩ Tống Từ đang nằm trên giường ở khách sạn, đột nhiên cô ta bật dậy như một xác chết sống dậy, từ trên giường bắn lên: "Mẹ nó!"
Phó Âm Sênh lại muốn quấy rối cô ta.
Tống Từ nghĩ mà sợ, liền quên luôn hình tượng, cả người có chút bất an.
Tống Từ luôn cảm thấy rằng mỗi giây phút cô ta ở chung với Phó Âm Sênh, thì cô ta lập tức sẽ bị cưỡиɠ ɠiαи.
Lần trước ánh mắt của Phó Âm Sênh nhìn cô ta, đều mang theo bộ dáng thèm nhỏ dãi.
Tuy rằng cô ta lớn lên xinh đẹp, nhưng cũng không có nghĩa cô ta thích con gái như vậy như vậy, Phó Âm Sênh vì cái gì lại để mắt đến cô ta chứ.
Mẹ nó, lớn lên xinh đẹp cũng là một cái tội.
Ngay cả con gái cũng không buông tha cho cô ta.
(ed: làm cái đoạn này cười xỉu. đầu óc hai bà này không ai chịu thua ai)Tống từ nằm trên giường cũng không an ổn, trong đầu nghĩ lung tung, Phó Âm Sênh không phải đã có chồng rồi sao, vì sao lại còn thích con gái.
Chẳng lẽ... Chồng cô không được?
Làm Phó Âm Sênh trở nên biếи ŧɦái?
Trời ơi, khó trách Mục tổng ở bên ngoài giữ mình trong sạch, không gần nữ sắc, so với những kẻ có tiền khác hoàn toàn không giống nhau, không bao dưỡng tình nhân.
Thật là không nghĩ tới.
Lần trước khi nhìn thấy Mục tổng, còn cảm thấy Mục tổng rất
Không nghĩ tới...lại có bệnh khó nói như vậy.
Đúng rồi, Mục tổng!
Tống từ đột nhiên nghĩ đến lần trước Mục Hoài có cho cô ta danh thϊếp trợ lý của anh, trong nháy mắt cô ta cảm thấy bản thân được cứu sống, từ trên giường lồm cồm bò dậy, đi tới chỗ túi xách, lấy danh thϊếp mang lại cảm giác an toàn ra.
Sau đó từng số từng số nhập vào điện thoại.
Thời điểm Dịch Tu nhận được điện thoại của Tống Từ, anh ta đang trên đường đưa Mục Hoài đến sân bay.
Dịch Tu kinh ngạc nghe lời Tống Từ nói, sau đó thử nhìn về phía người đàn ông đang dựa người ở ghế phụ, thấp giọng nói: "Mục tổng, cô Tống Từ gọi điện tới, nói là có chuyện quan trọng muốn nói với ngài, về thiếu phu nhân."
Ban đầu, Dịch Tu còn nghĩ rằng là điện thoại lừa đảo, hoặc ngôi sao nhỏ nào đó hâm mộ Mục Hoài, nhưng khi Tống Từ nhắc đến Phó Âm Sênh, những việc liên quan đến thiếu phu nhân, Dịch Tu cũng không dám tự mình quyết định.
Mục Hoài chậm rãi mở đôi mắt sâu thẳm lãnh đạm, cầm lấy tai nghe Blutooth của Dịch Tu, hơi hé mở đôi môi mỏng, giọng nói lạnh nhạt: "Cô Tống, chào buổi chiều."
"Mục tổng, vợ của ngài lại muốn thượng tôi, cứu mạng!" Tống Từ vừa nghe giọng nói của Mục Hoài, cầm chặt di động, ước gì có thể kéo Mục Hoài từ trong điện thoại đến trước mặt cô ta.
Mẹ kiếp, vợ anh dục cầu bất mãn, mỗi ngày đều muốn đến thượng cô ta, anh không ngăn cản thì ai ngăn cản.
Mục Hoài nghe thấy giọng nói gần như hét lên của Tống Từ, ánh mắt anh hơi thay đổi, hạ giọng xuống, trầm thấp nói: "Cô Tống, mời cô nói rõ ràng."
Tống Từ hít sâu một hơi, nói rõ mọi chuyện Phó Âm Sênh muốn đến tham ban, địa điểm, thời gia, đều kể rõ rành mạch cho Mục Hoài: "Anh Mục, trong sạch của tôi đềi dựa cả vào anh, anh nhất định phải đến đây!"
Mục Hoài mặt không chút biểu tình cắt đứt điện thoại: "Được, cảm ơn cô Tống đã báo cho tôi biết."
Sau khi ngắt cuộc gọi, Mục Hoài nhìn qua cửa sổ xe, nhìn cảnh kẹt xe bên ngoài, nhắm mắt lại: "Không đi sân bay, trực tiếp lái xe tới thành phố Cẩm."
Dịch Tu kinh ngạc hỏi: "Không đi Giang Thành Cổ Trấn nữa ạ?"
Không phải là muốn đến đoàn phim để bắt gian sao?
Tại sao khi cô Tống vừa gọi điện thoại, Mục tổng liền thay đổi tuyến đường đi trống đánh xuôi, kèn thổi ngược đến thành phố Cẩm vậy.
Tuy rằng thành phố Cẩm cách Lộc thành không xa.
Nhưng so với Giang Thành Cổ Trấn thì quăng tám sào cũng không tới.
Mục Hoài kéo kéo cà vạt thắt chặt trên cổ, hầu kết trượt vài cái, giọng nói từ tính, bình tĩnh trả lời: "Ồ, đi thành phố Cẩm tham ban cô Tống."