- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Sủng Hôn Rêu Rao
- Chương 43
Sủng Hôn Rêu Rao
Chương 43
Chương 43
Phó Âm Sênh mở hai mắt ra, tháo bịt mắt trên mặt xuống, chậm rãi quay đầu lại, đôi mắt hạnh hơi nâng lên nhìn Thẩm Thiêm anh tuấn đang đứng bên cạnh.
Lúc này, anh ta hơi cúi người xuống, đứng bên cạnh Từ Nghiên thái độ khiêm tốn, nói với cô bằng giọng ấm áp.
Nhận thấy tầm mắt của Phó Âm Sênh, Thẩm Thiêm từ từ dời tầm mắt sang khuôn mặt của Phó Âm Sênh: "Sênh nhi..."
"Sênh Sênh tỷ?" Từ Nghiên vốn dĩ do dự, lúc này nhìn thấy Phó Âm Sênh tỉnh, cũng nhẹ nhàng thở ra, chờ cô mở miệng.
Thấy Thẩm Thiêm do dự không nói, trong lòng Phó Âm Sênh cũng có việc muốn hỏi hắn, vì vậy nhẹ gật đầu: "Được."
Đáy mắt Thẩm Thiêm xẹt qua một mạt ý cười nhẹ nhàng, sau đó cùng Từ Nghiên thay đổi vị trí.
Trước khi đổi chỗ, Từ Nghiên đưa túi nước ấm trong tay cho Phó Âm Sênh, thấy Thẩm Thiêm vẫn còn ở đó, cô cũng không giải thích rõ ràng, nói: "Từ ca mang từ nhà đến, lúc nào lạnh thì chị nhớ dán vào."
"Biết rồi, bà quản gia." Phó Âm Sênh cười bất đắc dĩ với từ Nghiên, sau đó nhìn Từ Nghiên đi đến chỗ ngỗi phía sau họ ngồi xuống.
Hạng thương gia có rất ít người, trừ cô và nhân viên công tác, dường như cũng chỉ có Thẩm Thiêm và nhân viên của anh ta.
Xét cho cùng, Giang Thành Cổ Trấn tạm thời chưa mở cửa chào đón khách du lịch, cho nên rất ít người qua lại.
Thẩm Thiêm nhìn gương mặt thanh tú xinh đẹp của cô lúc này tái nhợt, sau khi ngồi xuống, lo lắng hỏi: "Em bị bệnh hay sao mà sắc mặt xấu như vậy?"
Phó Âm Sênh cười nhẹ: "Phụ nữ mỗi tháng bị một lần, tôi quen rồi."
"Vậy em... uống nhiều nước ấm một chút." Thẩm Thiêm do dự vài giây mới nói ra một câu như vậy.
Nói rồi, anh ta xin tiếp viên hàng không một cốc nước nóng.
Phó Âm Sênh cười không thành tiếng, ngược lại Từ Phi Nguyên cách Thẩm Thiêm một lối đi nhịn không được cười nhạo một tiếng.
"Từ ca, đừng không lịch sự như thế." Nhìn thấy vẻ mặt xấu hổ của Thẩm Thiêm, Phó Âm Sênh nói một câu mang tính tượng trưng với người đại diện nhà mình.
Từ Phi Nguyên xin lỗi Thẩm Thiêm: "Thẩm ảnh đế, thật xin lỗi, tôi thật sự không nghĩ tới, đã là 9201 năm rồi, lại có người bảo con gái uống nhiều nước ấm theo cách cổ hủ như vậy..."
Lời xin lỗi kiểu này thà không có còn hơn.
Khuôn mặt Thẩm Thiêm ban đầu từ tái nhợt sau đó bắt đầu đỏ lên: "Thật xin lỗi, tôi không có kinh nghiệm."
Trợ lý của Thẩm Thiêm thấy vậy, vội vàng chen vào nói giúp anh ta: "Từ ca, anh đừng giễu cợt thầy Thẩm của chúng tôi, thầy Thẩm hiếm khi kết thân với con gái, không có kinh nghiệm là chuyện bình thường."
Mọi người trêu chọc Thẩm Thiêm một chút, sau khi tiếp viên hàng không đi tới, mọi người đều biết ý mà im lặng không nói nữa.
Thời gian bay khá dài, mọi người đều mệt mỏi nên mạnh ai nấy ngủ.
Phó Âm Sênh ôm túi nước ấm Từ Nghiên đưa, cô nghĩ lại sáng sớm đã thấy túi nước ấm kia, trước kia mỗi lần dì cả ghé thăm, bụng đau tay chân thì lạnh như băng, nhưng hôm nay sáng sớm vừa rời khỏi giường, cả người cô đều ấm áp.
Hiện tại nhìn túi nước ấm cô lập tức đoán được, là Mục Hoài chuẩn bị.
Lông mi dài khẽ rũ xuống, Phó Âm Sênh lâm vào trầm tư.
Mục Hoài đối với cô có phải quá mức quan tâm hay không.
Không lẽ anh yêu cô.
Không, không, không thể, một người như Mục Bá Bá làm sao có thể yêu cô được.
Phó Âm Sênh buộc mình phải kìm nén lại ý nghĩ này, trong lòng cô, Mục Hoài là một người đàn ông phóng túng, ở nhà làm sao có thể là một người đàn ông tốt như vậy, nhất định là ảo giác.
Chỉ là Mục Hoài khó có lúc tử tế một chút mà thôi.
Hoặc là vì ở trước mặt Từ Phi Nguyên, xây dựng hình tượng người đàn ông tốt.
Đúng vậy, nhất định là cái dạng này!
Mục Bá Bá là một người mang gặng nặng thần tượng rất nặng.
Ngay khi Phó Âm Sênh cụp mắt xuống suy nghĩ lung tung, giọng nói của Thẩm Thiêm từ bên cạnh vang lên: "Sênh nhỉ, em không sao chứ?"
Nhìn chằm chằm vào túi nước ấm vài phút.
Chẳng lẽ túi nước ấm này có gì đặc biệt sao?
Thẩm Thiêm trầm ngâm nhìn vào túi nước ấm không có hoa văn kia.
Nó không giống như những túi nước ấm hoạt hình đáng yêu mà con gái hay dùng, càng giống... đàn ông chuẩn bị hơn.
Thẩm Thiêm đột nhiên nhớ lại cuộc gọi vào buổi tối hôm đó, hắn vẫn luôn không có cơ hội nói chuyện với Phó Âm Sênh, hôm nay bọ họ bay cùng chuyến bay, Thẩm Thiêm thật sự nhịn không được, liền chủ động lại đây.
Cố tình trên đường đi, Phó Âm Sênh không có ý định chủ động bắt chuyện với hắn, cô cứ cầm ly nước ấm do tiếp viên hàng không mang đến, khuôn mặt như đang suy tư gì đó.
Hàng mi của Phó Âm Sênh bị hơi nước nóng bốc lên làm đọng lại giọt nước, kéo dài đến đuôi mắt làm cho ửng hồng lên: "Tôi không sao."
Thẩm Thiêm theo bản năng vươn tay ra, muốn giúp cô lau đi giọt nước kia.
Phó Âm Sênh nhìn ạnh ta đưa tay sang, phản ứng đầu tiên là né ra phía sau, sau đó đưa tay lên lau đi giọt nước nơi khóe mắt: "Không cần, tôi tự làm được."
Tay anh ta lúng túng dừng lại tại chỗ, sau vài giây, anh ta mới chậm rãi thu tay lại: "Sênh nhi, hiện tại đối với anh em càng ngày càng khách sáo."
"Chúng ta... có quen nhau không?" Phó Âm Sênh do dự hồi lâu mới hỏi câu này.
Trong kí ức của cô, bọn họ là người xa lạ.
Cô không hiểu tại sao mười năm sau, cô và Thẩm Thiêm dường như có gút mắc về tình cảm.
Thẩm Thiêm giống như bị lời nói của cô đả kích, đôi mắt hẹp dài nhìn cô tràn đầy không thể tin: "Sênh nhi, bây giờ em ghét anh đến như vậy sao?"
Thậm chí có thể dùng từ không quen thuộc để nói về hai người.
Phó Âm Sênh nhìn vẻ mặt bi thương của Thẩm Thiêm, đặt cốc nước ấm lên trên bàn, trầm mặc nhìn anh ta: "Thẩm Thiêm, anh có nhớ rõ chúng ta quen nhau như thế nào không?"
Khi nhắc đến chuyện này, ngoài mặt Phó Âm Sênh rất bình tĩnh, nhưng trong lòng lại rất căng thẳng.
Vì sợ rằng Thẩm Thiêm sẽ nhận ra cô đang thử anh ta.
Nếu là trước kia, một người nhạy bén như Thẩm Thiêm nhất định sẽ tinh ý nhận ra, nhưng lần này, Thẩm Thiêm bị những lời nói trước đó của Phó Âm Sênh làm tổn thương, anh ta hoàn toàn không để ý Phó Âm Sênh đang thử mình.
Thẩm Thiêm mím chặt đôi môi mỏng nhạt màu, thanh âm trầm khàn trào ra từ cổ họng: "Năm chúng ta thi tốt nghiệp đại học, vì Diệp Gia mà quen nhau."
Diệp Gia?
Ánh mắt Phó Âm Sênh lóe lên, cô đã quên mất người bạn thân nhất của mình hồi cấp ba, nếu không phải Thẩm Thiêm nhắc tới, cô hoàn toàn không nhớ, còn có một người như vậy.
Nhưng tại sao trong tiềm thức cô lại quên mất cô ta.
Rõ ràng hai người là bạn thân...
Khi Phó Âm Sênh còn đang thất thần, Thẩm Thiêm cho rằng cô đang nhớ lại chuyện năm đó, môi mấp máy, sau đó tiếp tục nói: "Sênh nhi, Gia Gia là em gái anh, nếu lúc đó anh đứng ra nói rõ, sự nghiệp diễn viên của em ấy coi như chấm dứt."
"Em ấy rất thích đóng phim."
Phó Âm Sênh đưa mắt nhìn chằm chằm vào Thẩm Thiêm, hỏi: "Cho nên, vì Diệp Gia, anh hy sinh tôi?"
"Để cho những lời bôi đen không có thật đó tiếp tục lên men, tùy ý những người hâm mộ anh nhục mạ tôi, thậm chí đe dọa sự an toàn của tôi?"
Thẩm Thiêm như muốn nói gì đó, nhưng lại không nói nên lời, nói cho cùng anh ta là người không muốn nhắc đến chuyện năm đó nhất.
Anh ta nghĩ rằng Phó Âm Sênh cũng sẽ không muốn nhắc đến chuyện năm đó.
Không ngờ cô lại đem chuyện đó ra nói không chút do dự, thậm chí còn nhắc tới Diệp Gia.
Ngừng một chút, Thẩm Thiêm đột nhiên hỏi: "Sênh nhi, không phải em nói sau này không nhắc đến Diệp Gia nữa hay sao?"
Phó Âm Sênh giễu cợt: "Câm miệng, không phải anh là người nhắc đầu tiên hay sao?"
Nói xong, Phó Âm Sênh đột ngột đứng lên khỏi chỗ ngồi của mình: "Từ Nghiên, lại đây, đổi vị trí với anh ta, thấy anh ta chị không có tâm trạng để ngủ."
Từ Nghiên giật mình từ trong giấc ngủ tỉnh lại, vẻ mặt mờ mịt nhìn sắc mặt khó coi của Phó Âm Sênh, sau đó chớp chớp mắt, theo bản năng nói với Thẩm Thiêm: "Thầy Thẩm, nếu không, chúng ta đổi vị trí đi?"
Lời nói của Phó Âm Sênh khiến vài người xung quanh từ từ thức giấc.
Thần sắc cố quái nhìn bọ họ, lại không dám mở miệng nói gì.
Phó Âm Sênh không nghĩ đến sẽ đánh thức những người khác, vén tóc ra sau gáy, sau đó nở nụ cười xin lỗi mọi người ở đây: "Thật xin lỗi, tôi có hơi lớn tiếng, đánh thức mọi người, chờ xuống máy bay, mời mọi người uống nước."
Mọi người lắc đầu tỏ vẻ không cần.
Phó Âm Sênh cũng không nấn ná thêm, một lần nữa ngồi xuống, ổn định lại trái tim đang đập điên cuồng, trên mặt cô không biểu lộ bất cứ cảm xúc nào, thậm chí cô cũng không biết tại sao mình lại che giấu cảm xúc tốt như vậy.
Cũng không nhìn Thẩm Thiêm thêm lần nào nữa.
Thẩm Thiêm cụp mắt xuống, mái tóc trên trán che khuất vẻ mặt của anh ta: "Sênh nhi..."
"Đừng gọi tôi là Sênh nhi, chỉ có người nhà của tôi mới được quyền gọi như vậy." Phó Âm Sênh lạnh lùng nói, cô nghiêng đầu đi, đưa mắt nhìn ra bầu trời bao la bên ngoài, cũng không thèm nhìn Thẩm Thiêm.
Phó Âm Sênh đang rất bối rối, vừa rôi khi thử Thẩm Thiêm, cô đã đến rất gần với đáp án mà cô muốn biết, nếu như tiếp tục hỏi nữa, cô sợ Thẩm Thiêm sẽ phát hiện cô không thích hợp, rốt cuộc, anh ta là một người có chỉ số IQ rất cao.
Chỉ là không biết, vì cái gì mà mới mười năm trôi qua, có vẻ như Thẩm Thiêm không được thông minh cho lắm.
Dù vậy, Phó Âm Sênh cũng không dám khinh thường bất cứ người nào.
Nhất là khi cô biết rằng mọi chuyện bên trong có liên quan đến Diệp Gia.
Diệp Gia, rốt cuộc sắm vai gì trong chuyện này.
Hiện tại trong lòng Phó Âm Sênh ngứa ngáy muốn chết, nóng lòng muốn xuống máy bay ngay lập tức để tìm kiếm chuyện đã xảy ra giữa cô và Diệp Gia, Diệp Gia cũng đã vào giới giải trí.
Tâm tư Phó Âm Sênh khó lường, biểu tình trên mặt cũng tối đi vài phần.
Sau khi Từ Nghiên ngồi xuống bên cạnh Phó Âm Sênh một lần nữa, cô nhìn Phó Âm Sênh một cách đầy thận trọng: "Sênh Sênh tỷm chị cãi nhau với thầy Thẩm sao?"
"Anh ta nhắc đến Diệp Gia." Ngữ khí Phó Âm Sênh có chút lạnh lùng, chậm rãi nói.
Vốn tưởng rằng, ít nhiều gì Từ Nghiên sẽ nhắc đến vài chuyện liên quan đến Diệp Gia, ai ngờ, sau khi nghe được cái tên này Từ Nghiên liền im lặng không lên tiếng.
Đáy lòng Phó Âm Sênh bỗng trào dâng những cảm xúc kì lạ.
Diệp Gia...
Mất hai tiếng rưỡi đồng hồ để bay từ Lộc thành đến Giang Thành Cổ Trấn, trong hơn hai tiếng đồng này, Phó Âm Sênh quả thật cảm thấy sống một giây như một năm.
Thật vất vả mới xuống máy bay, liền lên xe do đoàn làm phim phái đến đón bọn họ về khách sạn, chuyện đầu tiên mà Phó Âm Sênh làm khi bước vào phòng đó là lấy điện thoại trong túi ra, sau đó nhanh chóng lên Baidu gõ tên cô và Diệp Gia.
Thật bất ngờ là không có bất kì cụm từ tìm kiếm nào mà hai người họ xuất hiện cùng nhau.
Các tìm kiếm đều trống không.
Có người cố ý chặn tin tức của hai người.
Phó Âm Sênh nhìn màn hình trống trơn không có kết quả tìm kiếm, ngón tay xinh đẹp của cô khẽ run lên, do dự hồi lâu rồi chậm rãi xóa tên mình chỉ gõ tên Diệp Gia.
Trong khoảnh khắc trên Baidu xuất hiện một màn hình đầy tin tức về Diệp Gia.
Hầu hết mọi tin tức đều kể về việc cô ta đã quay bộ phim nào, đã giành được những giải thưởng gì và cô ta đã hợp tác với những đạo diễn quốc tế nào...
Trên mặt Phó Âm Sênh không có chút cảm xúc nào, nhấn vào Bách Khoa Baidu.
Lọt vào tầm mắt là một loạt giải thưởng danh giá của cô ta.
Diệp Gia, xuất đạo mười năm, bảy năm đầu tiên vẫn luôn diễn vai quần chúng, đến năm thư tám, bỗng nhiên cô ta nhận được kịch bản làm nữ chính của một đạo diễn có tiếng, từ đây một bước lên trời, ngắn ngủi ba năm, nhận giải đến mỏi tay, toàn bộ đều là cúp quốc tế có ảnh hưởng lớn.
Cô là nữ diên viên duy nhất ở Trung Quốc dựa vào một bộ điện ảnh một bước lên mây, trờ thành đại hoa đán.
Có thể nói là nhân vật truyền kì.
**
Khác với những sao nữ khác, Diệp Gia là nữ diễn viên duy nhất không có scandal, không sai, không phải là nữ minh tinh, mà là nữ diễn viên.
Con người xinh đẹp của Phó Âm Sênh chớp chớp, ánh mắt dừng lại bức ảnh thảm đỏ bên cạnh: Diệp Gia mặc một chiếc váy dài chấm gót màu trắng, được thêu thủ công tinh xảo, đôi môi tươi tắn, đứng trên thảm đỏ, quay đầu mỉm cười, nhưng đầy tính hiếu chiến.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Sủng Hôn Rêu Rao
- Chương 43