Chương 42Khi nhắc đến chuyện vừa rồi, giọng nói của Phó Âm Sênh có chút không ổn định.
Lần đầu tiên để cho một người đàn ông lấy đồ vật thiết yếu của phụ nữ như thế, cứ nghĩ đến thứ mà mình chuẩn bị mặc sẽ bị một người đàn ông chạm vào, Phó Âm Sênh cảm thấy khó chịu khắp người.
Nhưng... cô không thể ra ngoài với bộ dạng quấn khăn tắm như thế này được.
Nếu như bà dì chưa tới thì không sao, nhưng bây giờ... cả người cô mệt mỏi, vừa đứng lên đi nhất định sẽ bị rong huyết, lỡ như đang trên đường đi, máu rơi đầy đất, hình ảnh kia, nghĩ đến cảnh tượng đó Phó Âm Sênh liền cảm thấy chịu không nổi.
Để cho Mục Hoài lấy đồ giúp cô, ít nhất cô cũng sẽ dễ dàng chấp nhận hơn.
Nghe giọng nói run rẩy của cô, Mục Hoài không khỏi cười nhẹ: "Cũng đâu phải anh chưa lấy giúp em lần nào, đã kết hôn nhiều năm như vậy rồi, em làm sao mà vẫn một bộ cô gái nhỏ vậy."
"Lần đầu tiên em nhờ anh lấy mấy thứ này, ngư khí còn đúng lý hợp tình, hiện tại còn biết xấu hổ cái gì."
"Em đúng là càng sống càng thụt lùi."
Hiếm khi nghe Mục Hoài nói nhiều đến như vậy, hơn nữa toàn bộ là quá khứ của cô.
Anh đều nhớ rõ ràng.
Khi Phó Âm Sênh còn đang suy nghĩ đến những tin tức từ trong lời anh nói, thì tiếng bước chân của Mục Hoài càng lúc càng xa.
Mục Hoài thường xuyên giúp Phó Âm Sênh lấy quần áo, lần này, anh tự nhiên mở tủ nơi cô thường đặt quần áo ngủ, nhưng...nhìn bên không gian trống trải bên trong và một vài bộ đồ ngủ kín đáo, mày Mục Hoài khẽ cau lại.
Anh vô thức mở những chiếc tủ khác của cô, thấy có khá nhiều váy trong đó, nhưng có vẻ như chúng đã không được thay trong một tháng.
Không phải cô rất thích mua mua mua sao, hầu như mỗi tuần cô đểu mua một loạt quần áo mới.
Cũng hơi xót xa khi vợ anh đột ngột tiết kiệm tiền cho anh như thế này.
Ánh mắt của Mục Hoài trở nên tối hơn.
Anh chọn cho cô một bộ đồ ngủ cùng kiểu với mình, lại từ trong ngăn kéo tìm được băng vệ sinh cùng qυầи ɭóŧ theo yêu cầu của cô, khi chọn qυầи ɭóŧ, Mục Hoài hơi đắn đo một lúc rồi lấy ra một kiểu mà anh thích.
Chiếc quần con hai mảnh được nối liền bởi hai sợi dây được thắt thành một chiếc nơ xinh đẹp bên hông, anh nhớ Phó Âm Sênh cũng thích kiểu này, cô mặc vào rất tiện lợi.
Ừ... anh cũng rất thích.
Đầu ngón tay của Mục Hoài mang theo vết chai mỏng cầm lấy chiếc quần con, không nhanh không chậm gập lại bỏ lên đồ ngủ, sau đó mới đi ra khỏi phòng để quần áo.
Trong phòng tắm: Phó Âm Sênh không ngừng ám thị tâm lý rằng, không sao cả, không sao cả, cô chỉ nhờ chồng mình đi lấy đồ lót thôi, không có gì phải xấu hổ cả.
Đây là một điều hết sức bình thường.
Thật vất vả mới làm cho trái tim bé nhỏ đang đập điên cuồng của mình bình tĩnh lại.
Bên ngoài, bỗng dung truyền đến tiếng gõ cửa: "Anh vào nhé."
Trái tim nhỏ của Phó Âm Sênh vốn đã bình tĩnh lại, lần nữa đột nhiên nhảy lên: "Không cần!"
Cô vội vàng chống tay lên cửa, dù trắng trước đó cô đã chốt cửa lại rồi.
Tuy nhiên nam nhân cũng chỉ nói ngoài miệng mà thôi, cũng không thật sự trực tiếp đẩy cửa đi vào, nghe được giọng nói lo lắng của cô, Mục Hoài cười nhạt: "Anh không đi vào, làm sao đưa đồ được cho em?"
Giọng nói của anh mang theo sự nghiền ngẫm: "Chẳng lẽ em định khỏa thân ra ngoài lấy sao?"
Cảm xúc trên mặt Phó Âm Sênh dần biến mất, cô rốt cuộc cũng đứng lên, quấn chặt khăn tắm, tự mình đi ra mở cửa, một tay cầm chặt khăn tắm, còn một tay khác thì đưa ra bên ngoài: "Đưa cho em."
Nếu cô dám đi ra ngoài mà không cần mặt mũi, thì cô dám chắc sau khi xong việc không biết Mục Hoài sẽ não bổ như thế nào về việc cô trần trụi thân mình lén lút ra ngoài lấy quần áo đâu.
Mục Hoài nhìn bộ dạng chỉ có một chiếc khăn tắm lớn quấn quanh người của cô, bờ vai tròn trịa mịn màng tiếp đó là cánh tay thon thả mềm mại, cứ như vậy vươn ra trước mặt anh.
Đôi mắt anh từ làn da tuyết trắng rơi xuống trên gương mặt vô cảm của cô: "Không cảm ơn sao?"
Phó Âm Sênh không chút tiết tháo, ôm chặt khăn tắm trên ngực, cúi đầu với Mục Hoài: "Cảm ơn Mục Bá Bá."
Mục Hoài: "..."
Không có cảm giác thành tựu nào cả.
Phó Âm Sênh vươn bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn tới trước mặt Mục Hoài, chớp chớp mắt, vẫn không có biểu cảm gì: "Bây giờ anh có thể đưa nó cho em được không?"
"Có muốn em cầu xin anh không?"
Mục Hoài bị dáng vẻ nghiêm túc của cô làm cho ngượng ngùng, đột nhiên anh cười nhẹ.
Quơ quơ quần áo trong tay: "Em xác định, hiện tại em vẫn muốn trêu anh?"
"Mục Hoài!" Phó Âm Sênh rốt cuộc nhịn không được, giật quần áo trên tay anh: "Đưa cho em!"
Đôi dép đang đi trên chân vì cô đột ngột di chuyển mà trượt chân bay thẳng về phía Mục Hoài...
Chết tiệt.
Phó Âm Sênh vội vàng giữ lấy khung cửa, đầu ngón tay ướt nước, rốt cuộc không giữ được.
Vấn đề là, khi cô di chuyển, máu bắt đầu lại chảy ra.
Mục Hoài theo bản năng đưa tay ra đỡ cô.
Giây tiếp theo, Phó Âm Sênh nắm chặt lấy cánh tay Mục Hoài, đứng vừng vàng, không đợi Mục Hoài nói, cũng không biết cô lấy sức lực từ đâu, vội đẩy anh ra sau đo chạy ngược vào phòng tắm.
Trở tay đem cửa phòng tắm đóng lại, sau đó bấm khóa chốt.
Sau đó vội vàng kiểm tra toàn thân xem máu có chảy xuống đùi hay không.
Cô thậm chí không thèm đoái hoài đến người đàn ông đang ở bên ngoài.
Mục Hoài thu vào mắt một loạt hành động của cô, ngay sau đó, anh lấy lại bình tĩnh, gõ nhẹ vào cửa kính: "Sau khi xong nhớ ra ngoài ăn sáng."
"Hừ."
Phó Âm Sênh không trả lời anh, chỉ cho anh một cái hừ mũi đầy kiêu ngạo.
Nếu không phải anh trêu chọc cô, vừa rồi làm sao cô có thể xấu hổ như vậy.
Sau khi Phó Âm Sênh tắm rửa sạch sẽ một lần nữa, lúc chuẩn bị thay quần áo ở nhà, không ngờ Mục Hoài lại thật sự mang cho cô bộ đồ ngủ nhẹ tênh như thế này.
May mắn là vẫn rất kín kẽ, nếu không Phó Âm Sênh thật sự muốn nổi đóa với anh.
Chỉ là...
Qυầи ɭóŧ tại sao lại như thế này?
Mười lăm phút sau, Phó Âm Sênh cuối cùng cũng ở trên lầu mặc xong quần áo, sửa sang xong hết mọi thứ, cô lững thững đi xuống lầu: "Mục Hoài, anh thật biếи ŧɦái, quần..."
Sau khi cô nhìn thấy người đang ngồi dưới lầu, những lời định nói tiếp theo tắt nghẹn ở cổ họng.
Từ Phi Nguyên nghe rõ những lời cô nói, lúc này đang ngồi sô pha, quay đầu nhìn cô không nói nên lời.
Ngón tay của Phó Âm Sênh đặt trên tay vịn đi xuống lầu, cô đi chậm lại, sau đó lại giả vờ như không có chuyện gì: "Từ ca, sao anh lại ở đây?"
"Mục Hoài đâu?"
Tại sao cô lại không thấy Mục Hoài ở phòng khách.
Sao lại để khách một mình chỗ này?
Không lịch sư chút nào.
Trong lúc cô còn đang chửi thầm anh, dì giúp việc từ trong bếp bưng trà đi ra: "Thiếu phu nhân tỉnh rồi, thiếu gia đang ở trong bếp nấu bữa sáng cho cô."
Phó Âm Sênh: "..." Quên đi, coi như anh biết điều một chút.
Từ Phi Nguyên chờ Phó Âm Sênh ngồi xuống đối diện anh ta, mới tức giận nói: "Có phải em đã quên mất việc hôm nay phải tới Thành Giang Cố Trấn để quay mấy cảnh."
"Ồ, nếu anh không nói, chắc em cũng quên mất." Phó Âm Sênh day day trán, mấy ngày nay Mục Hoài làm cô giận muốn điên lên rồi, còn thời gian đâu mà đi nhớ những việc khác.
Từ Phi Nguyên đoán rằng cô sẽ quên việc này, nên anh ta không gọi điện cho cô mà trực tiếp đến biệt thực Ngọc Lâm để nói cho cô, đây quả thật là một quyết định đúng đắn.
"Em chuẩn bị đồ đi, 10h bay, một lát nữa chúng ta xuất phát." Từ Phi Nguyên nhìn đồng hồ, bình tĩnh nói.
Phó Âm Sênh vừa mới ngồi xuống, ghế còn chưa kịp nóng, một lần nữa lại đứng lên, chuẩn bị lên lầu thu dọn hành lý, lần này đi Giang Thành Cổ Trấn, phải ở lại ít nhất một tháng, phải chuẩn bị không ít đồ đạc.
Không có Từ Nghiên đến giúp, Phó Âm Sênh cảm thấy việc thu hảnh lý quả là một việc hết sức rắc rối.
Đúng lúc này.
Mục Hoài bưng đồ ăn từ trong bếp đi ra, nghe được cuộc nói chuyện của hai người, giọng anh khàn khàn ấm áp: "Đến đây ăn sáng đi, anh đi dọn hành lý cho em."
"Anh được không?" Phản ứng đầu tiên của Phó Âm Sênh chính là một nam nhân tự phụ như Mục Hoài, sẽ thu dọn hành lý, không phải là trước mặt người ngoài, muốn xây dựng hình tượng một nam nhân tốt đó chứ.
Đến lúc đó không những không giúp cô thu dọn hành lý, mà còn để cho cô đi dọn dẹp lại một lần nữa hay sao.
Mục Hoài khẽ liếc cô một cái, nói: "Đến đây ăn sáng."
"Đã biết." Vô luận trong lòng Phó Âm Sênh suy nghĩ miên man như thế đi nữa, trước mệnh lệnh của Mục Hoài cô cũng chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi xuống bàn ăn.
Nhìn bữa sáng thơm phức trước mặt, Phó Âm Sênh nghĩ thầm, ừm, trước mặt người ngoài, giữ lại một chút thể diện cho Mục Hoài vậy.
Để cho anh cảm nhận được một chút, tác dụng của nam nhân.
Ngược lại, Từ Phi Nguyên nhìn hai người chung sống hòa hợp như vậy, ánh mắt hơi dao động một chút.
Trên đường đến sân bay, Từ Phi Nguyên nhìn Phó Âm Sênh dang nhắm mắt nghỉ ngơi, ánh mắt lơ đãng nhìn túi nước ấm trên tay côm khóe môi nhếch lên, trời đang nóng bức đúng là mệt cho Mục tổng phải lo lắng, còn để cho Phó Âm Sênh mang túi nước ấm theo trên đường.
"Sênh Sênh..."
Nghe thấy tiếng gọi nhẹ nhàng hiếm thấy của Từ Phi Nguyên, Phó Âm Sênh mở đôi mắt đang nhắm nghiền ra: "Từ ca, sao thế, làm gì mà gọi...lưu luyến như vậy??"
"Em có học đại học không đấy? Lưu luyến được dùng như thế hả?" Từ Phi Nguyên tức giận nói, sau đó mới nghĩ đến chính sự: "Suýt chút nữa bị em quấy rầy, anh quên nói với em chuyện này."
Phó Âm Sênh thật sự không nhớ mình đã từng học đại học.
Ngày đầu tiên dì cả ghé thắm, tinh thần Phó Âm Sênh rệu rã, cả người không một chút phấn chấn, tùy ý Từ Phi Nguyên nói: "Vậy nói chính sự đi, không thì em ngủ đây."
"Anh đã bàn bạc với người đại diện của Thẩm Thiêm, mối quan hệ giữa hai người không thể tiếp tục như thế này được. Nếu quan hệ của hai người không xấu như tưởng tượng, tốt hơn hết hãy tranh thủ trong quá trình quay bộ phim này có thể xào CP hoặc cũng có thể làm bạn tốt." Từ Phi Nguyên nghĩ, dù sao cô cũng không có ý định công khai quan hệ với Mục tổng, nếu lúc này tranh thủ xào CP với Thẩm Thiêm, vậy những hắc lieu trước kia với hắn tự nhiên cũng sẽ không còn.
Rốt cuộc, khi còn là học sinh, nếu thật sự Phó Âm Sênh đối với Thẩm Thiêm vì yêu mà sinh hận, hiện tại vì sao Thẩm Thiêm lại thích cô.
Đương nhiên, cũng không nhất thiết phải là một đôi, hai người cũng có thể làm bạn tốt với nhau.
Phía Thẩm Thiêm bên kia cũng đã đồng ý rồi.
Nghe Từ Phi Nguyên giải thích, hàng mi dài cong vυ"t của Phó Âm Sênh giật giật lên xuống vài cái, sau đó chậm rãi mở ra đôi mắt trong veo, xinh đẹp kia, đuôi mắt hơi hếch lên, mang theo ý tứ hàm xúc: "Không."
Nếu không nhận được tin nhắn Wechat của Minh Yên tối qua, có lẽ cô đã cân nhắc đến việc kết bạn tốt với Thẩm Thiêm, nhưng bây giờ...
Cô nghi ngờ nếu thật sự mắc chứng trầm cảm thì có lẽ có liên quan gì đó đến Thẩm Thiêm.
Bằng không, tại sao mỗi lần gặp cô, Thẩm Thiêm luôn mang theo bộ dạng áy náy.
Đôi mắt Phó Âm Sênh chỉ mở ra trong giây lát, sau đó cô sợ Từ Phi Nguyên nhìn thấy biểu hiện của mình, vì vậy cô vội nhắm mắt lại: "Từ ca, không phải Mục Hoài đã cấm mọi liên hệ giữa em và Thẩm Thiêm trên mạng sao, cho nên xào hay không xào cũng chẳng thay đổi được gì cả."
"Còn nếu muốn quáng cáo cho phim, tốt nhất đừng tì đến em."
Từ Phi Nguyên cau mày: "Sênh Sênh, em sao vậy, trước kia em không phải là người hay lo trước lo sau như vậy."
Nháy mắt trong đầu Phó Âm Sênh hiện ra khuôn mặt quý khí tinh tế của Mục lão phu nhân, đôi môi đỏ mọng khẽ nhếch lên, sau đó thở dài, vẻ mặt đầy u sầu: "Từ ca, anh không biết rồi."
"Tối hôm qua em về nhà cũ Mục gia, bà nội Mục Hoài đưa ra tối hậu thư cho em, nói em nếu như có bất kì scandal nào nữa, sẽ để cho em và Mục Hoài ly hôn."
Vừa nghe lời này, Từ Phi Nguyên lập tức cả kinh, nói: "Sao em không nói sớm!"
"Được rồi, anh sẽ nói lại với người đại diện của Thẩm Thiêm, về sau chúng ta không lăng xê nữa."
Trong khoảng thời gian này Phó Âm Sênh liên tục bị người tạt nước bẩn vào người, nhưng lưu lượng và nhân khí cũng không suy giảm chút nào, cũng không thể bỏ qua công lao của Từ Phi Nguyên, anh ta là một người đại diện ưu tú, năng lực của anh ta cũng không chỉ là như thế.
Mục tiêu của anh ta là biến Phó Âm Sênh thành đại hoa đán, mà không phải là một nữ diễn viên dựa vào lưu lượng để phát triển.
Lưu lượng sớm hay muộn cũng sẽ giảm, nhưng tác phẩm hay, sẽ được người khác ghi nhớ mãi.
Chỉ là hiện tại cô rất khó nhận được tác phẩm hay.
Mà bộ
của đạo diễn Vương có khả năng sẽ giành được giải thưởng này, nếu không ông ta cũng sẽ không mời Phó Âm Sênh và Thẩm Thiêm diễn chính là trong bộ này, mặc dù biết hai người có mâu thuẫn với nhau.
Phó Âm Sênh nghe Từ ca cùng người đại diện của Thẩm Thiêm nói chuyện điện thoại, khóe môi cong lên một độ cong hoàn mỹ.
Đem Mục lão phu nhân ra làm lá chắn, đúng là rất hữu dụng, mới thế mà Từ ca đã từ chối.
Thậm chí cũng không hỏi tỉ mỉ kĩ càng.
Xem ra, địa vị của Mục lão phu nhân rất mạnh.
Phó Âm Sênh nhắm mắt lại, đang lúc chuẩn bị ôm túi nước ấm Mục Hoài đưa đi ngủ thì xe đột nhiên dừng lại.
"Đến rồi." Giọng nói kính cẩn của người tài xế vang lên.
Phó Âm Sênh thất thần bước xuống khỏi xe, Từ Nghiên đã chờ sẵn trước cửa sân bay, chuẩn bị lên máy bay: "Sênh Sênh tỷ, có phải chị đang tới tháng không?"
Từ Nghiên vừa nhìn thấy khuôn mặt nhợt nhạt của Phó Âm Sênh, nhẹ giọng ở bên tai cô hỏi nhỏ.
Phó Âm Sênh gật nhẹ đầu: "Ừm..."
Từ Nghiên cười, nói: "Cũng may là em đã sớm có chuẩn bị mang theo đường đỏ, chờ đến khách sạn, em nấu cho chị uống."
"Được." Tình thần buối sáng của Phó Âm Sênh lúc này đã hoàn toàn biến mất, bụng cô lại bắt đầu cảm thấy khó chịu.
Ngay cả khi đã lên máy bay, nó vẫn còn đau.
Yêu cầu tiếp viên hàng không cho một tấm chăn, sau đó lúc cô chuẩn bị ngồi xuống ghế bên cạnh của sổ để ngủ.
Ai ngờ...
Vừa mới nhắm mắt lại, bên cạnh đột nhiên vang lên một giọng nam trầm thấp quen thuộc, nói với Từ Nghiên bên cạnh: "Xin chào, tôi có thể đổi vị trí được không?"