- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Sủng Hôn Rêu Rao
- Chương 41
Sủng Hôn Rêu Rao
Chương 41
Chương 41
Khuôn mặt Phó Âm Sênh trắng bệch, nhìn chằm chằm vào tin nhắn trên điện thoại, như thể đang cố gắng nhìn ra một lỗ hổng trên đó.
Bác sĩ tâm lý?
Có lẽ nào cô thật sự có vấn đề gì về tâm lý?
Phó Âm Sênh ôm trái tim đang đập điên cuồng của mình, hoàn toàn không giải thích được tại sao lại để Minh Yên giúp mình liên hệ với bác sĩ tâm lý.
Minh Yên thấy cô không trả lời.
Lại gửi đến một tin nhắn khác.
'Minh Yên: Vị bác sĩ tâm lý này rất am hiểu về bệnh trầm cảm, nếu chị muốn quay một bộ phim về đề tài trầm cảm, nhờ anh ta tư vấn là cũng được rồi.'
Phó Âm Sênh nhìn từng tin nhắn cô ấy gửi đến, đầu ngón tay càng lúc càng run lên, dường như có gì đó sắp phát ra.
Cô đã xem hết lịch trình của mình và các bộ phim sẽ quay, không có phim nào nói về bệnh trầm cảm.
Vậy tại sao cô lại để Minh Yên tìm bác sĩ tâm lý giúp mình...
Hàng mi dài của Phó Âm Sênh run rẩy, đột nhiên... một giọt nước mắt chảy ra.
Phó Âm Sênh mờ mịt xoa xoa hàng mi ướt đẫm, cô không rõ vì sao bản thân lại khóc.
Khi mục Hoài từ bên ngoài bưng nước đường đỏ đã được nấu đi vào, anh nhìn cô ngồi trên giường, ánh mắt vô hồn, đuôi mắt còn đọng lại dâu vết đã khóc.
Anh nhíu chặt chân mày: "Sao em lại khóc?"
Nghe giọng nói của Mục Hoài, Phó Âm Sênh không biết tại sao lại càng muốn khóc hơn, nước mắt lăn dài từng giọt, từ má đến cằm, rồi văng lên mu bàn tay đẹp đẽ của cô.
Thấy cô khóc thảm thiết như vậy, Mục Hoài đặt bát sang một bên, sau đó ngồi xuống bên cạnh cô, một tay nâng cằm cô lên: "Nếu em còn khóc nưa, anh sẽ hôn em."
Thảo nào mẹ anh hay nói, thời kì kinh nguyệt của phụ nữ là thời điểm yếu ớt nhất, bà muốn anh chăm sóc thật tốt cho Phó Âm Sênh, anh nhớ rõ mình cũng đâu có bỏ mặc cô, chưa gì mà đã khóc rồi đây này.
Quả thật là rất mong manh.
Trước kia chưa bao giờ thấy cô yếu ớt đến như vậy.
Vỗ vỗ tấm lưng gầy gò mảnh mai của cô, Mục Hoài để cô tựa vào trong l*иg ngực mình, chậm rãi bưng nước đường đỏ đã nấu để bên cạnh lên.
Anh múc một thìa, thôi nhẹ rồi đặt lên môi Phó Âm Sênh, giọng nói trầm thấp từ tính: "Uống xong sẽ không đau nữa."
Phó Âm Sênh cụp mắt nhìn những ngón tay thon dài của anh, lúc này đang cầm chiếc thìa sứ trắng, trong thìa là nước đường đỏ có mùi gừng thoang thoảng.
Không kìm được, giọt nước mắt ở đuôi mắt gần như muốn rơi vào trong thìa.
May mắn Phó Âm Sênh kịp thời lấy tay lau đi giọt nước mắt ở khóe mắt, hai mắt đỏ bừng ngước lên nhìn Mục Hoài, Mục Hoài cho rằng là cô đau bụng nhiều nên khóc.
Xoa xoa bụng nhỏ lạnh lẽo của mình, Phó Âm Sênh bừng tỉnh, thì ra cô đột nhiên khóc là do đau bụng.
Nam nhân đưa thìa đến gần môi cô.
Phó Âm Sênh lập tức cảm thấy đầu lười bị vị cay ngọt kí©h thí©ɧ, cô vội vàng lè lưỡi: "Cay quá..."
Lúc nói chuyện, trong giọng nói vòn mang theo nức nở.
Đôi mắt ướt nước nhìn Mục Hoài, mang theo chút trách cứ.
Mục Hoài tâm bình khí nhàn, thuận thế đút một thìa vào miệng cô, "Tiếp tục uống, uống xong sẽ không đau."
"Hừm..."
Phó Âm Sênh không kịp mở miệng ra nói đã bị Mục Hoài một muỗng lại một muỗng đút sạch nước đường đỏ cho cô.
"..." Uống đến mức bụng trướng trướng, Mục Hoài đặt bát trống sang bên cạnh: "Đỡ hơn chưa?"
"Không thoải mái, trướng." Phó Âm Sênh sờ sờ lên bụng, nước mắt ở khóe mắt không biết đã khô từ khi nào.
"Không khóc nữa nhé." Mục Hoài rút một tờ khăn ướt đang để bên cạnh, động tác tuy không được coi là dịu dàng cẩn thận lau mặt giúp cô: "Khóc không khác nào mèo con, thật xấu."
"Em xấu chỗ nào chứ." Phó Âm Sênh không chịu nổi nhất chính là người khác nói cô xấu xí, đặc biệt là Mục Hoài còn nói với giọng điệu đầy chân thật, giống như là cô xấu xí lắm không bằng.
Rõ ràng cô đẹp thế cơ mà.
"Không khóc thì rất đẹp." Mục Hoài lưu loát đáp: "Còn khóc nữa không?"
"Không khóc..." Phó Âm Sênh yếu ớt đáp lại, xoay người không muốn nói chuyện với Mục Hoài.
Mục Hoài nhìn khuôn mặt tái nhợt của cô, còn có đôi môi ướŧ áŧ sau khi uống nước đường đỏ, không muốn làm phiền cô nữa, anh cầm chén không chậm rãi rời khỏi phòng ngủ.
Nghe tiếng bước chân càng ngày càng xa ở phía sau.
Cộp...
Tiếng cửa đóng nhẹ vang lên.
Ngón tay Phó Âm Sênh nắm chặt chăn, đột nhiên từ trên giường quay lại nhìn cánh cửa đang đóng chặt, khẽ nhắm hai mắt lại.
Bụng vốn dĩ lạnh lẽo, hiện tại ấm áp hơn, thoải mái hơn nhiều.
Phó Âm Sênh đặt tay lê bụng mình, sau đó nhẹ nhàng vuốt ve, khó chịu đối với Mục Hoài trong lòng đã tiêu tan rất nhiều, mặc dù cô không thích những lời Mục Hoài nói, nhưng anh là người tốt.
Ừm...
Phó Âm Sênh gật đầu khẳng định.
Mười năm qua, cô vẫn ở bên cạnh Mục Hoài, khẳng định bởi vì Mục Hoài là người tốt.
Bằng không vì sao mười năm hai người vẫn ở bên nhau, sau đó lại kết hôn.
Hiện tại Phó Âm Sênh đang rất muốn biết được là tại sao trong mười năm này, cô lại xuất hiện căn bệnh về tâm lý.
Lúc trước cô hoài nghi mình tự sát, sau đó lại từ chỗ Minh Yên biết được cô đang muốn tìm bác sĩ tâm lý để điều trị trầm cảm.
Phó Âm Sênh dường như nhớ ra điều gì đó.
Cô lấy điện thoại từ dưới gối ra, mở ra trang tìm kiếm, sau đó bắt đầu gõ từng chữ một.
'Có phải trầm cảm khiến bạn muốn tự sát?
Có rất nhiều kết quả tìm kiếm.
Đập vào mắt Phó Âm Sênh là tiêu đề xu hướng tự sát của bệnh trầm cảm nặng rất nghiêm trọng.
Không, không, cô là một đứa bé khỏe mạnh về tinh thân, sao có thể bị trầm cảm? Nếu bị trầm cảm thì tình hình hiện tại của cô là như thế nào?
Rối loạn tâm thần do trầm cảm, dẫn đến mất trí nhớ?
Phó Âm Sênh sợ hãi trước tình trạng tự bổ não về bệnh trầm cảm của mình.
Đột nhiên, cô tắt điện thoại đi.
Nhất định không phải như thế.
Cô đang rất êm đẹp đây này, Phó Âm Sênh nhắm mắt lại, lầm bầm lầu bầu, mình nhất định là đang nằm mơ, chờ tỉnh ngủ, sẽ không mơ nữa.
Tự thôi miên bản thân, ngay sau đó, cô thật sự chìm vào giấc ngủ.
Bàn tay vẫn nắm chặt lấy di động.
Khi Mục Hoài cầm túi nước ấm hoạt hình bước vào, anh nhìn thấy cô gái nằm trên giường lớn đang cau mày, giống như cô đang trong cơn ác mộng.
Bước chân của Mục Hoài hơi khựng lại, anh nhét túi nước ấm vào bụng dưới của Phó Âm Sênh, tiếp đó mới nắm lấy những ngón tay thon gầy của cô, đem di động đang được cô nắm chặt rút ra.
Xem điện thoại trước khi đi ngủ sau đó gặp ác mộng cũng không có gì ngạc nhiên, nhưng không biết cô đã xem cái gì trước khi đi ngủ.
Sau khi Mục Hoài lấy điện thoại ra, anh dùng ngón tay ấm áp nhẹ nhàng vuốt ve lông mày Phó Âm Sênh: "Không sao đâu, ngủ đi."
Giọng nam trầm thấp của Mục Hoài vang lên trong phòng ngủ yên tĩnh, phá lệ vang dội.
Phó Âm Sênh đột nhiên nắm lấy ngón tay đang vuốt ve longo mày của cô và cầm thật chặt, giống như đang nắm lấy cộng rơm cứu mạng.
Mục Hoài nhìn ngón tay của mình đang bị cô nắm chặt, định rút ra thì bị nắm chặt hơn.
Ngón tay thon dài, không có tiếp tục rút ra, ngược lại dọc theo khe hở ngón tay cô, cùng cô đan chặt lại, nhẹ nhàng vuốt ve bàn tay mềm mịn: "Đừng sợ."
Thật kì lạ, khi những lời của Mục Hoài vừa thốt ra, Phó Âm Sênh người đang trong cơn ác mộng, dần dần bình tĩnh lại.
Cô nắm lấy bàn tay Mục Hoài, không buông ra.
Mục Hoài dựa vào mép giường, lông mày cụp xuống, yên lặng nhìn chằm chằm vào cô gái đang say giấc, đột nhiên anh nhếch môi cười tự giễu, chỉ những lúc ngủ như thế này, cô mới có dáng vẻ ỷ lại anh.
Một ngón tay nhàn rỗi khác, đột nhiên chọc chọc vào má cô.
Nhìn gương mặt mềm mại của cô bị anh chọt thành một cái hố nhỏ, Mục Hoài cũng không có ý định thu tay lại.
Phó Âm Sênh đã chìm vào giấc ngủ, cô luôn cảm thấy có cái gì đó đang quấy rầy gương mặt của mình, cô muốn mở to mắt, nhưng mí mắt lại nặng trĩu, như có một đôi tay đang che mắt cô, khiến cô hoàn toàn không mở mắt ra được.
Đôi cánh môi hồng nhuận lẩm bẩm một câu.
Sau đó trở người, tiếp tục ôm túi nước ấm vào trong ngực mà ngủ.
Ngày hôm sau, ánh nắng chiếu qua những tấm rèm đang được mở rộng.
"Hừm, sao rèm cửa lại không đóng lại nhỉ? Phó Âm Sênh khẽ lẩm bẩm, sau đó khép hờ mắt lại, lảo đảo đứng dậy muốn kéo rèm cửa lại.
Ai dè, cô bị trượt chân, không biết dẫm phải thứ gì, cứ thế ngã nhào xuống.
"..." Phó Âm Sênh ấn ngón tay lên l*иg ngực rắn chắc của người đàn ông, suy nghĩ dần dần quay trở lại, khi cô bắt gặp đôi mắt sâu thẳm u ám của nam nhân vào sáng sớm, cô đã kịp kìm lại tiếng hét sắp bật ra khỏi cuống họng.
Từ trên người Mục Hoài bò dậy: "Thực xin lỗi."
Nói xong, Phó Âm Sênh cuộn chăn lên, linh hoạt nhảy xuống giường, đi thẳng vào phòng tắm.
Nhìn cô như con thỏ nhỏ bị đốt đuôi, Mục Hoài xoa xoa đầu lông mày đau nhức, đêm qua anh bị cô hành hạ cho đến nửa đêm, cả đêm cô gặp ác mộng, chỉ cần anh rút tay mình ra khỏi người cô, như thể rằng cơn ác mộn sẽ tiếp tục. Bị kẹt trong cơn ác mộng, Mục Hoài không còn cách nào khác là phải ôm cô vào lòng.
Cửa phòng tắm bị đóng sầm lại, anh có thể tưởng tượng ra vẻ lo lắng của cô.
Chỉ là...
Mục Hoài nghĩ đến gương mặt ửng hồng vừa rồi của cô liền cảm thấy có chút kì quái.
Khi Mục Hoài chống tay muốn ngồi dậy, liền cảm thấy ga giường hơi ươn ướt, khuôn mặt tuấn tú bỗng nhiê nhíu chặt, quai hàm căng lên, ánh mắt rơi vào chỗ màu đỏ trên khăn trải giường nhạt màu.
Đầu tiên là cứng đờ, sau đó Mục Hoài bất lực nhìn vết máu đỏ trên lòng bàn tay.
Thảo nào biểu hiện vừa rồi của cô có chút vi diệu, thì ra đã làm chuyện xấu.
Phó Âm Sênh tuyệt vọng ngồi trên bồn cầu, nghĩ đến Mục Bá Bá có tính khiết phích nặng, cô sẽ bị bóp chết.
Cô tắm rửa sạch sẽ, cũng không dám ra ngoài, quấn khăn tắm ngồi trên bồn cầu, bất động.
Mục Hoài đi tắm ở phòng tắm của khách, rồi vội vàng thay ga giường, sau đó mới lại phòng tắm gõ cửa: "Em không sao chứ?"
Giọng nói ngọt ngào của Phó Âm Sênhcó chút run rẩy: "Mục Hoài ... anh không tức giận chứ?"
Vừa rồi, nghe giọng của Mục Hoài, hình như anh không có tức giận, vì thế, cô cẩn thận hỏi,
"Anh không có tức giận." Mục Hoài mặc một chiếc áo ngủ sạch sẽ, thân hình cao thẳng dựa vào cửa phòng tắm, giọng nói trầm thấp có chút từ tính vì vừa mới tắm xong: "Trong lòng em, anh là người nhỏ mọn như vậy sao?"
"..." Ánh mắt Phó Âm Sênh hiện rõ sự chắc chắn, cô thực sự cảm thấy Mục Hoài keo kiệt hơn cả tưởng tượng của cô, nhưng lúc này, cô nhất định sẽ không nói ra ý nghĩ của mình.
"Trong lòng em, anh là người rộng rãi nhất, nhất định sẽ không so đo với em." Phó Âm Sênh lập tức nịnh nọt nói, nịnh nọt đến phá lệ chân thành.
Nếu không phải biết được trong lòng cô đang nghĩ gì, có khi Mục Hoài cũng sẽ bị cô lừa.
"Được rồi, em muốn anh gúp em cái gì?" Mục Hoài nghe thấy cô nói không ngừng những lời nịnh nọt lập tức phản ứng lại, hỗn đản này, có khi nào lại quên mang đồ vào nên muốn anh giúp.
Khuôn mặt mềm mịn dính hơi nước của Phó Âm Sênh cứng đờ lại, tiếp tục khen ngợi: "Chồng em quả thật là người đàn ông thông minh nhất thế giới."
"Đến cả việc em đang cần giúp đỡ cũng biết được."
"Lợi hại."
Nghe được những lời ngon ngọt không cần tiền của cô, Mục Hoài xoa xoa trán: "Nếu em không có lời gì muốn nói nữa, vậy anh đi đây."
"Nói, nói, nói." Nghe anh nói sẽ rời đi, Phó Âm Sênh vội đến thiếu chút nữa bật dậy khỏi bồn cầu: "Em muốn áo ngủ, băng vệ sinh, còn có nội.... quần.khụ khụ"
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Sủng Hôn Rêu Rao
- Chương 41