Chương 36

Chương 36

Ed: Vân Khinh

Đôi mắt xinh đẹp của Phó Âm Sênh hơi nhướng lên, biểu tình ôn hòa nhìn Tề Ngọc Huyên: “Có thể chứ?”

Ánh mắt Tề Ngọc Huyên mang theo vẻ giật mình, theo bản nawmg quay về phía Tề tổng: “Chú.”

“Đều ngồi xuống đi, bắt đầu hội nghị.” Tề tổng nhìn thấy tình huống không sai biệt lắm, tiếp tục đi đến, nếu cháu gái chọc giận Phó Âm Sênh, còn đường bước vào giới giải trí của nó, cho dù có ổng che chở, cũng sẽ gập ghềnh.

Nhưng nếu như leo lên được vị trí của Phó Âm Sênh nhữ đã nói, cháu gái sẽ ổn hơn rất nhiều.

Phó Âm Sênh vốn dĩ không có duyên với người qua đường, nhưng Tề Ngọc Huyên lớn lên xinh đẹp lại là người vui vẻ, rất dễ dàng nhận được sự đồng cảm, đặc biệt là một số lượng anti-fan rất lớn tán thành.

Tề tổng vuốt ve chiếc nhẫn ngọc đang đeo trên tay, suy tư mà nhìn sườn mặt kinh diễm của Phó Âm Sênh.

Trong lòng thở dài, đẹp thì đẹp đó, chỉ là không dễ khống chế, sớm hay muộn gì cũng sẽ bay cao, không bằng bây giờ nâng đỡ cháu gái.

Hội nghị chủ yếu là vạch ra hướng đi trong tương lại của Phó Âm Sênh, không thể không nói, Tề tổng coi như là hạ vốn gốc, vì có thể để Phó Âm Sênh mang theo Tề Ngọc Huyên, thậm chí an bài cho Phó Âm Sênh rất nhiều kịch bản, tất cả đều là của những đạo diễn nổi danh.

Hai tiếng sau.

Trong phòng nghỉ của Phó Âm Sênh.

Từ Phi Nguyên tức giận đến mức đập bàn: “Mẹ nó, Tề tổng thật sự điên rồi, cư nhiên để cho em đường đường là một ngô sao, lại làm đá kê chân cho một người mới chưa có nổi bật gì.”

“Không phải chỉ là một tấm hình chụp chung thôi sao, xem anh tức giận kìa.” Phó Âm Sênh tùy ý nâng gương mặt xinh đẹp của mình lên, không cẩn thận đυ.ng phải cái trán đang dán băng keo cá nhân hình phim hoạt hình.

Tay hơi ngừng lại một chút, sau đó rũ mắt nhìn tấm ảnh chụp chung của mình và người nào đó trên di động, cười nhạo một tiếng: “Cùng chụp ảnh chung với em, cô ta không phải tự rước lấy nhục sao?”

Từ Phi Nguyên dần bình tĩnh lãi, sau đó dọc theo tầm mắt của Phó Âm Sênh nhìn qua.

Vừa rồi Tề tổng nói để cho Phó Âm Sênh cùng với Tề Ngọc Huyên chụp chung với nhau, thời điểm tuyên bố Tề Ngọc Huyên xuất đạo, Từ Phi Nguyên tức giận đến mức ngực cũng đau.

Nào còn tâm tư đi xem ảnh chụp của các cô có bộ dạng như thế nào.

Từ Phi Nguyên đặt mông xuống sô pha, lướt bình luận bên dưới Weibo của Phó Âm Sênh.

Phó Âm Sênh v: Tiểu sư muội thật đáng yêu. Tề Ngọc Huyên là thiên sứ nhỏ.

“Tuy rằng giá trị nhan sắc của em có thể vả mặt cô ta, nhưng đừng quên, em có cho cô ta hút lưu lượng, em xem fans Weibo của cô ta, tăng nhanh cực kì.”

“Fand của em đều cho rằng hai người là chị em tốt.”

Lướt tới bình luận của Tề Ngọc Huyên, Từ Phi Nguyên bị chọc tức đến nở nụ cười: “Người mới này da mặt đủ dày.”

Thiên sứ nhỏ Tề Ngọc Huyên v: oa oa oa, nhìn thấy Phó tỷ tỷ, không nghĩ tới nữ thần mình mê luyến nhiều năm sẽ trở thành sư muội của chị, thật vui vẻ ~

Bình luận vừa xuất hiện, đám fans kia của Phó Âm Sênh, lập tức đem Tề Ngọc Huyên trở thành người một nhà.

#Qùy liếʍ Sênh thế mỹ nhan: hâm mộ, theo đuổi thần tượng quy mô lớn, thích tiểu Sênh tỷ của tôi khẳng định sẽ không sai.#

# Một Sênh nhất thế nhất song nhân: Hôm nay lại là một ngày chua lòe, hức hức hức, tôi cũng muốn cùng Sênh Sênh chụp ảnh chung.#

#catcat: Qủa nhiên người đẹp cùng người đẹp sẽ chơi chung với nhau.#

# Phó Âm Sênh hôm nay vui vẻ không: nữ thần nhà tôi cho dù trên trán mang theo miếng dán đậu đậu, cũng là vả mặt mấy người qua đường cố tình đu theo, nói xinh đẹp giống tỷ tỷ nhà tôi, bì mù sao?#

#Phó gia tiểu nương tử: Không phải mù, có thể là mua thủy quân.#

Bàn tay trắng nõn của Phó Âm Sênh chạm lên cái bình luận cuối cùng kia, câu đôi môi đỏ lên nhẹ nhàng cười: “Anh xem, vẫn có fans rất thông minh kìa!”

Từ Phi Nguyên thở dài một tiếng: “Một người thông minh thì có lợi ích gì, đại bộ phận mọi người rất dễ bị dẫn đường.”

Vỗ vỗ bả vai Từ Phi Nguyên, Phó Âm Sênh vẫn bình tĩnh như vậy: “Nếu Tề tổng cho chúng ta nhiều tài nguyên như vậy, giúp ông ta dẫn một người mới mà thôi, theo như nhu cầu đi.”

“Chỉ cần em đừng bị cô ta lừa gạt đào tim đào phổi, thì anh đây yên tâm rồi.” Đối với Phó Âm Sênh Từ Phi Nguyên quả thật không có quá nhiều yêu cầu: “Em chính là quá dễ dàng tin người.”

Từ Phi Nguyên vừa đình lôi chuyện cũ của Phó Âm Sênh, nói trước kia cô đã làm những chuyện như vậy.

Từ Nghiên đột nhiên kinh hô: “Sênh Sênh tỷ, Tống Từ bình luận Weibo với chị.”

Thấy Từ Nghiên giật mình như vậy, hàng mi dài của Phó Âm Sênh run rẩy, nhận điện thoại trong tay cô nhóc: “Nói gì mà em kích động thành như vậy.”

Ánh mắt dừng lại trên bình luận kia, gương mặt xinh đẹp của Phó Âm Sênh hơi cương cứng một chút.

Từ ca nói Tề Ngọc Huyên da mặt dày, cùng so sánh với Tống Từ, da mặt Tề Ngọc Huyên đúng là hơi kém một chút.

Tống Từ v: Chị em tốt nhất với Phó tỷ tỷ chính là tôi! Hình ảnh jpg.

Nhìn ảnh chụp của hai người được cô ấy post bên dưới, Phó Âm Sênh có chút một lời khó nói hết.

Từ Nghiên thật cẩn thận hỏi: “Có cần trả lời Tổng tiểu thư không?”

Phó Âm Sênh cầm di động suy tư một chút, không chờ cô nghĩ xong có nên trả lời hay không, Tống Từ bên kia đã gửi đến một tin nhắn WeChat.

[ Thiên hạ đệ nhất mỹ nữ: Gần đây cô có lòng tốt như vậy, để cho bạch liên hoa cọ nhiệt độ của cô.]

Phó Âm Sênh đem cả thân mình vùi vào sô pha, chỉ lộ ra mắt cá chân tinh xảo trắng nõn dưới làn váy dài.

Trừ cái này ra, những chỗ khác Phó Âm Sênh quả thật không dám để lộ.

Rốt cuộc, cả người đều bị ‘cẩu’ gặm qua.

Thời gian mở họp lâu như vậy, Phó Âm Sênh đã sớm mệt mỏi, hiện tại lại không có người ngoài ở đây, liền có chút thả lỏng bản thân, làm tổ trên sô pha, trả lời tin tức của Tống Từ.

[ Sênh Sênh Sênh Sênh: Cũng không phải chưa từng cho cô cọ nhiệt, làm gì mà bộ dạng giống như đi bắt gian vậy.]

Tống Từ đang nằm trên giường đắp mặt nạ, vừa nhìn thấy tin nhắn WeChat Phó Âm Sênh gửi đến, thiếu chút nữa như xác sống vùng dậy, may mắn kim chủ đã sớm rời đi, nên không ai nhìn thấy được bộ dáng cùng biểu tình đầy phong phú của cô ta.

Tống Từ tự trấn an chính mình: Xem phân lượng vòng cổ kim cương, còn có lắc tay kim cương, nên cô ta mới nhắc nhở Phó Âm Sênh.

Chứ tuyệt đối không phải cô nhìn Phó Âm Sênh thuận mắt.

Sau khi nghĩ thông suốt như vậy, Tống Từ vươn ta đem mặt nạ trên mặt vuốt thẳng lại, đổ một ít tinh dầu ra tay xoa đều lên mặt, sau đó mới phản hồi tin nhắn.

[ Thiên hạ đệ nhất mỹ nữ: Đừng nói tôi không nhắc nhở cô, cô gái này vừa nhìn thì là sen trắng, cô mà không để tâm lại nuôi ra một bạch nhãn lang.]

Phó Âm Sênh nhìn vào câu nói cuối cùng của cô ấy, bỗng dưng nhìn về phía Từ ca, cô nhớ rõ Từ Phi Nguyên cũng từng nói qua, lúc trước cô bị người lừa gạt, ngay cả Tống Từ cũng biết đến chuyện đó.

Cô rốt cuộc bị ai lừa gạt?

Trời ơi, mười năm này, cô là người ngực to, não lép sao?

Nếu như không phải bị lừa, vì sao phải tự sát?

Tố chất tâm lý kém như vậy, chỉ số thông minh thấp như vậy, hoàn toàn không phải là biểu hiện của một tiểu tiên nữ có chỉ số thông minh cao như cô nha.

Phó Âm Sênh đột nhiên hoài nghi có phải bản thân mình đã xuyên không đến một không gian song song kì quái khác không, chính là nghĩ đến ba mẹ mình cũng một lão miêu đang ở nhà, Phó Âm Sênh vội ném cái ý nghĩ trong đầu đi.

Do dự một chút, Phó Âm Sênh vẫn không trực tiếp hỏi Tống Từ, bạch nhãn lang kia là ai.

Để lần sau một mình gặp Tống Từ hỏi cũng không muộn.

Tối hôm qua Mục Hoài xuất hiện quá sớm, hại cô không có cơ hội nói mấy lời khách sáo.

Nghĩ đến đêm qua, Phó Âm Sênh đột nhiên hỏi.

[ Sênh Sênh Sênh Sênh: Đúng rồi, cô với Ôn Hành thế nào rồi?]

[ Thiên hạ đệ nhất mỹ nữ: Kim chủ cùng tình nhân nhỏ thì còn có thể thế nào, ngủ một giấc, ai về nhà nấy.]

Xem cô ấy nói đến vân dạm phong khinh, không biết vì cái gì, Phó Âm Sênh lại nhớ đến ánh mắt của Tống Từ lúc tối qua nhìn về phía Ôn Hành.

Có lẽ trong lòng của Tống Từ xa xa còn không để bụng như những gì cô thấy

“Reng…”

Di động Phó Âm Sênh đột nhiên rung lên.

Cũng không tán gẫu lâu với Tống từ nữa, bởi vì cô nhìn thấy Mục bá bá đang gọi đến.

Vốn dĩ Tống Từ còn muốn hỏi Phó Âm Sênh một vài chuyện của cô và Mục Hoài, nhưng thấy Phó Âm Sênh hoàn toàn không ý thức được mình đã biết được quan hệ của cô ấy và Mục Hoài, vì thế, Tống Từ cũng không hỏi nữa.

Bên này, sau khi Phó Âm Sênh cắt đứt cuộc trò chuyện với Tống Từ, liền chuyển máy nghe điện thoại của Mục Hoài: “Alô, Mục tổng lại có gì chỉ giáo?”

Mục Hoài thấy ngữ khí của cô không đúng lắm, vì phòng ngừa cô đột nhiên cúp máy, anh nói thẳng: “Mẹ gọi chúng ta về nhà ăn cơm.”

“Anh đến công ty đón em.”

Nói xong, Mục Hoài liền tắt điện thoại trước.

Phó Âm Sênh trừng mắt nhìn di động bị cắt đứt, vẻ mặt khϊếp sợ, chậm rãi quay đầu nhìn Từ Phi Nguyên: “Loại cẩu nam nhân cắt tắt ngang điện thoại này, còn có người thích sao?”

“Người khác anh không biết, nhưng Mục tổng, vẫn có rất nhiều người thích.” Từ Phi Nguyên đứng lên, “Đi thôi, anh đưa em sang chỗ Mục tổng bên kia.”

“Không cần phiền toái Mục tổng đến đón.”

“Anh đúng thật là chân chó.” Phó Âm Sênh con ngươi đen láy của Phó Âm Sênh trừng hắn một cái, vẫn là bị Từ Phi Nguyên kéo dậy từ trên sô pha, đi ra ngoài.

Trên đường đυ.ng phải mấy nữ thực tập sinh trong công ty.

Phó Âm Sênh khách khí theo chân bọn họ mà chào hỏi vài câu.

Hơn nữa cũng không giống như trước kia, Phó Âm Sênh hôm nay đặc biệt tốt tính chụp hình chung với đại bộ phận mọi người đang ở đây.

Hơn phân nửa thực tập sinh trong công ty đều được chụp hình chung với đại tỷ, tất cả lần lượt xuất hiện trên internet, sau đó toàn bộ trên Weibo đều là khen ngợi Phó Âm Sênh dễ thương.

Muốn một tiền bối nhiệt tình như vậy cũng không nhiều lắm.

Vốn dĩ hot search Phó Âm Sênh cùng Tề Ngọc Huyên đang chiếm vị trí đầu, nháy mắt bởi vì cùng một đám thực tập sinh chụp hình chung mà hạ xuống vài hạng.

Tiêu đề #Phó Âm Sênh nice# dẫn đầu hot search, chễm chệ vị trí đầu bảng.

Khoảnh khắc đến trước cao ốc Mục thị.

Từ Phi Nguyên khó có được mà khích lệ Phó Âm Sênh một câu: “Đột nhiên thông minh như vậy, trước đây em vậy nhưng không thích chơi trò tâm cơ này nha.”

Cái cằm tinh xảo của Phó Âm Sênh hơi giương lên, đôi mắt sáng kinh người: “Khôn vặt hay thông minh cũng không quan trọng, hữu dụng là được.”

“Tề tống chỉ nói em mang theo Tề Ngọc Huyên, nhưng không nói, không cho em mang những người khác.”

“Làm một tiền bối đủ tư cách, đương nhiên là phải tạo cho những người mới có tiềm năng cơ hội rồi.”

Càng nói ý cười trên khóe môi Phó Âm Sênh càng thêm rõ ràng.

Thậm chí thời điểm Mục Hoài đến vẻ mặt vui cười sung sướиɠ trên mặt cô cũng chưa tan biến.

Nhìn thấy gương mặt cấm dục của Mục Hoài cũng thuận mặt hơn một chút.

Từ kính chiếu hậu Mục Hoài thấy nữ nhân chui vào ghế sau, trên đôi môi đỏ thắm của cô, tất cả đều là ý cười, tiếng nói trầm thấp lạnh nhạt nhưng ôn hòa: “Có chuyện gì mà vui vẻ như vậy?”

Lúc sáng khi gọi điện thoại, rõ ràng còn không có vui vẻ như vậy.

Tối hôm qua, anh xác thật dùng sức hơi quá.

Sáng nay nhìn thấy những dấu vết loang lổ trên thân thể cô, khó có được trong lòng dâng lên cảm giác hối hận, làm cô bị thương, từ trước đến nay anh đều không muốn như vậy.

“Vì sao phải nói cho anh biết?” Phó Âm Sênh hừ lạnh một tiếng, khoanh tay lại, sau đó dựa người vào ghế, xoay đầu nhìn phong cảnh đang lướt nhanh bên ngoài, hiện tại cô không muốn nói chuyện với Mục Hoài.

Nhìn thấy anh, cô liền cảm thấy cả người mình đều đau đau.

Mục Hoài nhìn động tác đầy tính trẻ con của cô, chỉ là hơi hơi cười nhạt: “Không muốn nói thì không nói.”

Sau đó, thật sự không hỏi cô nữa, hết sức chuyên chú lái xe.

Hôm nay về nhà cũ Mục gia, anh, nên anh không để tài xế lái xe đưa đi, mà bản thân tự lái xe đưa Phó Âm Sênh trở về.

Từ lúc Mục Hoài còn là học sinh, anh vẫn luôn duy trì thói quen người không liên quan sẽ không để họ cùng đi về nhà cũ, hơn nữa trưởng bối ở nhà cũ, cũng không muốn có người ngoài đến quấy rầy, cho nên nếu không có chuyện tất yếu, chỉ cần quay về nhà cũ, từ trước đến nay anh sẽ không để nhân viên đi cùng.

Dọc theo đường đi hai người không ai nói với nhau câu gì.

Thẳng đến lúc đi ngang qua một cái siêu thị, Phó Âm Sênh đột nhiên mở miệng: “Dừng lại một chút, em muốn đi mua một ít đồ.”

Mục Hoài vững vàng đậu xe lại bên đường, một tay để trên tay lái, hơi hơi xoay người, nhìn thấy cô đã đeo khẩu trang và mũ.

Anh duỗi chân ra, liền muốn cùng xuống xe với Phó Âm Sênh.

“Đợi đã! Ai kêu anh xuống xe?” Hai cánh tay mảnh khảnh của Phó Âm Sênh chống lên ngực anh, bỗng nhiên đẩy anh ngã về sau ghế dựa…

Phó Âm Sênh từ trên cao nhìn xuống thấy Mục Hoài đang bị mình đè lại, mày đẹp hơi nhăn lại: “Anh không thể đi.”

Ý nghĩ rất rõ ràng, nếu như mình bị chụp lại, cùng lắm thì bỏ chạy, nhưng lỡ bản thân cùng Mục Hoài bị chụp lại, chạy trốn đã không còn là vấn đề quan trọng nữa.

Mà bị lên hot search đó mới là chuyện lớn.

Thời điểm Mục Hoài nhìn cô nói chuyện, hai tay đã vòng lên eo cô, nhẹ nhàng đem cô ôm xuống.

Tùy tay khóa cửa xe lại, sau đó ánh mắt trầm tình nhìn về phía Phó Âm Sênh: “Yên tâm, nếu anh bị chụp được, cùng không có truyền thông nào dám đưa tin.”

Hơi ngừng lại một chút, Mục Hoài hơi khom người, đôi môi dán vào tai cô, hơi thở thuộc về đàn ông mãnh liệt tràn vào tai, giọng nói trầm khàn: “Trọng điểm là… Anh cũng muốn mua chút đồ.”