Chương 33

Chương 33

Ed: Vân Khinh

Mục Hoài đầu tiên là ngẩn ra một chút, rồi sau đó thấp giọng cười ra tiếng: "Sênh nhi, em thật đáng yêu."

"Bất quá, những lúc em không nói lời nào, càng đáng yêu hơn."

Phó Âm Sênh: "Ưʍ.."

Quả nhiên, còn không để cô kịp nói chuyện.

Vì không muốn để Phó Âm Sênh nói chuyện, Mục Hoài phủ môi mình lên đôi môi mềm mại của cô, đợi cho cả người cô mềm nhũn mới chậm rãi động động thân mình.

Nhìn thấy trong đôi mắt mang theo hơi nước ẩm ướt của cô, ánh mắt phiếm hồng càng thêm xinh đẹp.

Đôi con ngươi xinh đẹp hơi nâng lên, nhìn chăm chú vào nam nhân, thời điểm đối diện đôi đồng tử u ám của anh, gương mặt Phó Âm Sênh rõ ràng mang theo một chút tức giận.

Bất quá, lúc nhìn Mục Hoài, không có nửa điểm uy hϊếp.

Ngược lại còn chọc cho anh cười ra tiếng.

Làm sao bây giờ, nghe những lời nói trêu chọc của cẩu nam nhân này, tâm tình muốn đánh người ngay bây giờ của Phó Âm Sênh cũng đã xuất hiện.

Đáy mắt anh mang theo vẻ thú vị ác ý khi trêu ghẹo người khác, Phó Âm Sênh tức giận đến mức muốn cắn chết anh ngay tức khắc.

Nhìn vào ánh mắt mang theo vẻ tức giận của cô, Mục Hoài nhắm hai mắt lại mới khắc chế được một tia lí trí cuối cùng còn sót lại, thả lỏng cánh tay, vươn đến bên tủ đầu giường.

Bỗng nhiên hơi dừng lại, chân mày nhăn thành một đoàn, anh đột nhiên ý thức được, hình như chính mình đã quên mất việc gì rồi.

Tìm nửa ngày cũng không tìm thấy.

Rốt cuộc Phó Âm Sênh cũng được Mục Hoài buông ra, cô mở to đôi mắt đang mờ hơi nước, thanh âm lúc này cũng nhiễm vài phần khàn khàn khêu gợi, nói: "Đúng rồi, tất cả đều bị mẹ lấy đi hết rồi."

Sau đó, Phó Âm Sênh rõ ràng thấy được cơ bắp đang buộc chặt trên người anh giống như dã thú đang chờ phát động bỗng nhiên cứng ngắc.

Đối diện với ánh mắt của anh, chuông cảnh báo nguy hiểm trong đầu Phó Âm Sênh vang lên dữ dội, vội vàng đẩy người anh ra: "Được rồi, nếu không có bao thì không làm, nguy hiểm."

"Không nguy hiểm!" Đến mức này, đã là một nam nhân mà còn kêu dừng lại, cho dù khả năng tự chủ của Mục Hoài rất cao, nhưng một đường bị cô trêu chọc đến bây giờ, các bước tiền diễn cũng đã làm xong, còn có cái gì mà không thể chứ, cô nói không được.

Chuyện này không có khả năng, anh cũng không phải Liễu Hạ Huệ.

Cánh tay cứng như gọng sắt của Mục Hoài nắm chặt cô chân Phó Âm Sênh, sau đó lần mò đến bên eo cô: "Lại đây."

"Anh đi mua ' áo mưa'." Phó Âm Sênh ở trong ngực anh mà giãy dụa, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức hồng lên, ngay cả đuôi mày khóe mắt cũng mang theo ánh hồng.

Trong ánh mắt mang theo hơi nước mơ hồ cùng sợ hãi.

"Không đi." Khí lực của Mục Hoài rất lớn, chế trụ cái eo nhỏ của cô, thuận thế kéo chắn phủ lên thân hình của hai người, ở dưới ánh mắt sợ hãi của Phó Âm Sênh, cường thế mà chiếm đoạt.

Thời điểm mấu chốt, tuyệt đối không để cô trốn thoát.

Phó Âm Sênh bị động tác mạnh mẽ của Mục Hoài làm cho không thể cử động được, cuối cùng nhịn không được mà ôm chặt cổ anh.

Há mồm ở trên yết hầu của anh cắn một ngụm thật mạnh: "Hỗn đản."

Đã nói là phải mang bao rồi mà.

Mục Hoài làm như không có việc gì mà nhìn cô, đôi mắt tĩnh lặng như nước, trầm mặc vài giây, mới thong thả ung dung mở miệng: "Ừ, anh là hỗn đản, còn em là vợ của hỗn đản."

Phó Âm Sênh: "..."

Cô bị những lời nói của anh làm cho nghẹn họng trân trối.

Mẹ nó, Mục Hoài đúng là cẩu nam nhân vô sỉ, còn dám mở miệng nói ra những lời không biết xấu hổ như thế này.

Cô mới không thèm làm vợ của hỗn đản đâu.

Mục Hoài nhìn cô vợ nhỏ nhà mình còn đang tức giận, tiếng nói mang theo trầm thấp đầy kiêu ngạo: "Vợ à, nếu có thì sinh một đứa."

"Cũng không phải nuôi không nổi."

Phó Âm Sênh nghe lời anh nói, ngón tay chọc chọc vào bả vai của anh, tức giận đến mức lập tức phản bác: "Mục Hoài, anh đúng là cầm thú, cư nhiên còn muốn em còn là một tiểu cô nương sinh con cho anh."

Chống lại ánh mắt đang phỉ nhổ chính mình của cô, Mục Hoài hài hước nói: "Tiểu cô nương? Em bao nhiêu tuổi rồi?"

Phó Âm Sênh giương cằm nhỏ lên, đúng lý hợp tình mà nhìn anh nói: "Em mười tám tuổi!"

"Cho nên, mau thả em ra, cầm thú!"

Nghe những lời này của cô, Mục Hoài bật ra một tiếng cười khẽ.

Vợ anh đúng là cái gì cũng dám nói.

Lập tức biến mình nhỏ hơn mười tuổi.

Cũng đúng, hiện tại không phải trên mạng cũng có rất nhiều cô gái đã ba mươi tuổi, đặc biệt rất thích nói mình mười tám tuổi đó thôi.

Mục Hoài trực tiếp ôm cả người cô dậy, nhẹ nhàng ở bên tai cô cười, nói: "Mười tám tuổi, chắc là em chưa thi đại học?

" Đề làm xong chưa? "

" Nếu không thì làm một bộ đề năm ba đi? "

Phó Âm Sênh đúng là không nghĩ tới, Mục Hoài cứ như vậy mà ôm cô, l*иg ngực hai người áp sát vào nhau, cứ như vậy mà từ phòng ngủ di chuyển đến thư phòng.

Mặc dù trừ hai người ra trong nhà không có một bóng người.

Phó Âm Sênh bị Mục Hoài ôm như vậy, cả người đều thấy xấu hổ đến mức không dám ngẩng đầu.

Cố tình Mục Hoài mặt không đổi sắc, vững vàng bước chân ôm cô ra khỏi phòng ngủ, thời điểm đi ngang qua chiếc gương đặt giữa phòng ngủ, Phó Âm Sênh không cẩn thận mà nhìn thấy bộ dáng hai người trong gương.

Sắc đỏ tràn ra từ trên khuôn mặt cô, rồi đến cổ, sau đó là toàn thân.

Khuôn mặt nhỏ theo bản năng mà vùi vào cổ Mục Hoài, cự tuyệt không tin tưởng bộ dáng cô vừa nhìn thấy trong gương là của bản thân.

Mục Hoài hạ mắt nhìn thấy được gương mặt cô đang vùi vào cổ mình, thần sắc bình tĩnh, thậm chí càng thêm ôm chặt cô hơn.

Nhìn thấy cánh tay mảnh khảnh của cô càng lúc càng ôm chặt mình hơn, khóe môi cong lên một độ cung sung sướиɠ:" Xấu hổ cái gì, lúc trước em rất thích như vậy mà. "

" Em một chút cũng không thích. "Phó Âm Sênh chôn mặt mình vào cô anh càng sâu hơn, có chết cũng không ngẩng đầu, thẳng đến khi, Mục Hoài đặt cô xuống sô pha trong thư phòng, phía sau lưng tiếp xúc với sô pha lạnh lẽo, làm cho đồng tử của Phó Âm Sênh mở lớn.

" Lạnh. "

" Đầu óc đã tỉnh hơn chút nào chưa? "

Mục Hoài sợ cô bị cảm lạnh, cầm lấy điều khiển từ xa tăng nhiệt độ điều hòa lên, sau đó đem cả người cô vây vào trong sô pha, cánh tay cũng vòng lên vòng eo tinh tế của cô.

Phó Âm Sênh:"... "

Đầu óc vừa mới bị cái lạnh làm cho thanh tỉnh một chút, hiện tại lại càng thêm mơ hồ.

Mục Hoài đè lên đôi chân thon dài trắng nõn của cô, cứ như vậy mà đứng trước mặt Phó Âm Sênh, thời điểm anh cúi người, cô rã ràng có thể thấy được khuôn mặt anh tuấn, còn có đáy mắt đen như mực đầy tăm tối của anh.

Cô thậm chí còn có thể thấy được từng giọt mồ hôi tinh mịn đọng lại trên gương mặt của Mục Hoài.

Không biết giằng co trong bao lâu, lâu đến mức Phó Âm Sênh chỉ có thể dời tầm mắt của mình sang ánh sáng của ánh đèn trong phòng, rốt cuộc cũng không cần phải đối diện với ánh mắt của anh. Ánh đèn trong thư phòng rất sáng, so với phòng ngủ thì sáng hơn rất nhiều.

Nhưng trong đầu cô lúc này lại không thể nào hiểu được vì sao ánh sáng lại cứ chiếu vào người mình.

Nhưng cô cảm giác được, chuyện hai người dang làm bây giờ nhất định rất là xấu hổ.

Bỗng dưng, cô cảm nhận được trước mắt mình như có một khe hở vừa mới nổ tung ra, giống như ánh sáng của pháo hoa đang nở rộ, trong một khoảnh khắc dường như cô thấy mình không thấy được những thứ xung quanh.

Phó Âm Sênh rất trắng, ngón chân của cô cũng rất đẹp vừa nhỏ vừa xinh giờ phút này đang căng chặt, cái cổ thon dài cũng theo động tác của cô mà hơi ngưỡng về phía sau, đôi môi đỏ mọng hơi hơi mở ra, nhẹ nhàng mà thở dốc, cả người mướt mải mồ hôi giống như nụ hoa bị xối ướt đẫm sau cơn mưa mùa hạ, làm da tuyết trắng giờ phút này trở nên đỏ ửng quyến rũ, đẹp không sao tả xiết.

Phó Âm Sênh ngã người dựa vào sô pha, trước người cô đã được Mục Hoài phủ thêm một tầng áo ngủ, đem cô ôm vào trong ngực.

Lưng cô tựa vào ngực nam nhân, phía trước thì ngực phập phồng thở dốc, sau đó cô được nam nhân bế lên, di chuyển đến bên cạnh bàn.

" Anh.. làm cái gì vậy? "Trong đôi mắt Phó Âm Sênh ánh lên sóng nước, còn chưa phục hồi sau trận hoan ái kịch liệt, cả người có chút ngốc manh mà nhìn anh.

Đôi môi của Mục Hoài dán lên vành tai cô, nhẹ nhàng hôn trong chốc lát, mới chậm rãi kéo ngăn bàn ra, lấy ra một bộ đề năm ba mới tinh.

" Giải đề. "

" Cái gì? "Phó Âm Sênh càng thêm mơ hồ, hoàn toàn không hiểu được Mục Hoài đưa sách này cho cô làm gì.

Làm bài?

Làʍ t̠ìиɦ xong rồi làm bài?

Đầu năm nay, các đôi vợ chồng đều có sở thích như vậy sao?

" Em không làm. "Phó Âm Sênh giãy dụa muốn từ trên đùi Mục Hoài trượt xuống, nhưng cánh tay cô còn đang bủn rủn, đánh vào ngực anh giống như đang gãi ngứa, căn bản không trốn thoát khỏi cánh tay rắn chắc của nam nhân.

Mục Hoài duỗi cánh tay ra, dễ dàng mà bắt được Phó Âm Sênh, ấn cô ngồi trên đùi mình, sau đó nhét vào tay cô một cây bút máy màu vàng, một tay anh cầm tay cô, một tay thì xuyên qua bên còn lại lật ra bộ đề năm ba mà anh đã đặt trên bàn.

" Giải đề toán mà em am hiểu nhất đi. "

Toán học đúng là môn mang tính khảo nghiệm người ta, nếu một thời gian không làm bài, sẽ quên hết những kiến thức đã từng học.

Nhìn đề bài sạch sẽ, bảo cô một lần nữa làm lại quả thật rất khó.

Phó Âm Sênh cầm chặt bút máy trong tay, đôi mắt trông mong nhìn Mục Hoài:" Em không làm, em muốn ngủ. "

Bị cô dùng ánh mắt này nhìn mình, Mục Hoài vốn dĩ chưa được thỏa mãn, vòng tay siết chặt eo cô, môi mỏng dán chặt lên vành tai non mịn:" Bảo bối, không giải đề, chúng ta quay về giường tiếp tục làm chuyện em thích được không. "

Phó Âm Sênh:"..."

Mẹ nó, vừa nghe cái giọng này của Mục Hoài, là thích làm việc kia, là cái vận động giữa hai vợ chồng đó sao.

Cô một chút cũng không thích làm.

Đúng, không thích làm.

**