Chương 27

Ed: Vân Khinh

Quên mất nhiều chuyện như vậy, lại không quên được Thẩm Thiêm sao?

Đôi môi Mục Hoài cong lên một độ cung nguội lạnh.

Lúc này, Phó Âm Sênh cũng không biết, Mục Hoài đã đoán được cô quên rất nhiều chuyện, cô mới từ trên sân khấu xuống dưới, vẻ mặt mờ mịt bị người đại diện túm sang một bên, sau đó nhìn Thẩm Thiêm cũng bị người đại diện của hắn túm đi, ở trong góc lẩm nhẩm lầm nhầm một hồi.

"Xảy ra chuyện lớn rồi." Trên trán Từ Phi Nguyên chảy đầy mồ hôi.

Lần trước Phó Âm Sênh thấy được Từ Phi Nguyên khẩn trương như vậy chính là ở bệnh viện.

"Từ ca, anh chậm rãi nói, đừng có gấp." Phó Âm Sênh còn có tâm tư an ủi Từ Phi Nguyên.

Thấy cô như vậy Từ Phi Nguyên dứt khoát đưa điện thoại trong tay mình cho cô xem, tức khắc, đầu ngón tay dừng lại, trong đôi mắt bỗng dưng nhiễm lên tầng sắc tức giận: "Bọn họ nói chuyện, quả rất ác độc.."

Đây mới thật sự là đen tối của giới giải trí sao.

Từ Phi Nguyên theo bản năng nói: "Này không tính là ác độc nhất, em với Thẩm Thiêm vượt quá mức đồng nghiệp, đó mới là chuyện ác độc nhất trên thế giới còn hơn cả từ ngữ."

"Đây không phải là trọng điểm."

"Trọng điểm là, hiện tại bên ngoài đã bị truyền thông và fans ngăn chặn hết rồi, chúng ta có thể không ra được."

Phó Âm Sênh tìm tòi đối thoại mình và Thẩm Thiêm nói cùng nhau, chợt nghe thấy lời này, chậm rãi ngước mắt: "Em cùng Thẩm Thiêm làm rõ sự việc không phải được rồi sao?"

"Bọn em chỉ là quan hệ bạn học bình thường mà thôi."

"Lúc trước em cũng nói hai người là quan hệ bạn học bình thường, nhưng sau đó bị mấy người học cùng lớp tuôn ra, nói em theo đuổi Thẩm Thiêm không thành, vì yêu sinh hận, làm cho em về sau bị hắc cho một đống lớn toàn nước bẩn, mọi chuyện từ đó liền bắt đầu."

Phó Âm Sênh bị Từ ca nói làm cho ngốc lăng: "Theo đuổi Thẩm Thiêm? Vì yêu sinh hận?"

Mẹ nó, người đó là cô sao?

Ở đâu nhảy ra chuyện bạn cùng lớp tố cáo!

Vừa lúc, cô tìm thấy bài đăng cô cùng Thẩm Thiêm.

Giống như đi vào một thế giới khác.

Một thế giới đen tối ghê tởm.

Phó Âm Sênh hạ mi mắt, lông mi xinh đẹp run run.

Fans của Thẩm Thiêm dùng những từ ngữ ác độc công kích cô cùng fans của cô.

[credits=50;1641601969609][HIDE-THANKS]Mà gần nhất cô thường thấy mấy fans của mình ở trên weibo giả vờ đáng yêu làm nũng dùng từ ngữ độc ác đáp lễ fans Thẩm Thiêm.

Ác ý chửi rủa, vũ nhục, chởi bới thô tục, công kích thân nhân, công kích người nhà, thậm chí còn uy hϊếp đến cuộc sống thường ngày của cô.

Ngọn nguồn đúng là đoạn tin nóng Từ ca nhắc tới kia.

Lúc ấy, cô cùng Thẩm Thiêm đồng thời tham gia một gameshow, ở giữa tiết mục, lộ ra chuyện bọn họ là bạn học thời cao trung.

Tiết mục được công chiếu, tiết lộ bọn họ là bạn học thời cao trung, càng sốt dẻo hơn là, thời đó cô theo đuổi Thẩm Thiêm, sau đó bị hắn cự tuyệt, cô liền điên cuồng trả thù Thẩm Thiêm, thậm chí trước một ngày hắn thi đại học, cô cho người đánh hắn, lại hại hắn không thi được đại học.

Vẻ mặt Phó Âm Sênh mơ hồ, trước thi đại học một ngày, cô còn gặp Thẩm Thiêm, hắn vẫn còn êm đẹp.

Hơn nữa, lúc nào thì cô theo đuổi Thẩm Thiêm.

Cái này mà gọi là bạn học thời cao trung ư, kẻ thù thì có, người như vậy mà là cô sao.

Trọng điểm là, Thẩm Thiêm vì sao không làm sáng tỏ?

Chân mày Phó Âm Sênh cau lại thật chặt, không ngừng ở trên weibo mà lướt, ngẫu nhiên sẽ có cảm giác choáng váng, nhưng đều bị cô xem nhẹ.

Cô rất muốn biết, rốt cuộc cô và Thẩm Thiêm đã xảy ra chuyện gì.

Về đề tài của cô và Thẩm Thiêm, toàn bộ đều là fans của hai bên mắng chửi nhau.

Cô đột nhiên nhớ đến, mỗi lần cô có scandal, giống như có rất nhiều fans của Thẩm Thiêm thi nhau bôi đen cô.

Phó Âm Sênh theo bản năng xoay người, đi qua bên cạnh phí bên sân khấu khác, chỉ là, không biết từ khi nào, Thẩm Thiêm đã đi rồi.

"Đừng nhìn, Thẩm Thiêm bị người đại diện nhà hắn kéo đi rồi." Từ Phi Nguyên tức giận hút điếu thuốc, sau đó thở dài một tiếng: "Thẩm Thiêm người này không tồi, chính là gặp phải một người đại diện quá mức ích kỉ."

"Vậy sao, khó trách mỗi lần anh ta thấy em đều mang theo bộ dáng xin lỗi." Phó Âm Sênh trả về một câu.

Từ Phi Nguyên tức giận đến mức gõ đầu cô một cái, nhìn xem bên trong đầu cô chứa cái gì.

"Bây giờ là lúc nào rồi, còn nói giỡn."

Gương mặt đẹp của Phó Âm Sênh tràn đầy vô tội: "Em không nói giỡn, em rất nghiêm túc."

Theo ý nghĩ của Phó Âm Sênh, cô cùng Thẩm Thiêm nhất định là có hiểu lầm gì đó, mà nguyên nhân dẫn đến hiểu lầm, hình như là trong gameshow kia.

Ngón tay lướt xuống bên dưới, cô cư nhiên thấy được danh sách người tham gia gameshow, hai chữ Tống Từ, bỗng nhiên đạp vào mắt cô.

Đôi mắt Phó Âm Sênh khẽ dao động.

Ngay lúc Từ Phi Nguyên chuẩn bị gọi bảo tiêu, giống như mấy người Thẩm Thiêm, trực tiếp lao ra khỏi vòng vây.

Phó Âm Sênh nhận được điện thoại của Mục Hoài: "Từ cửa sau đi ra."

Phó Âm Sênh đã sắp đi đến cửa chính, bên người có hơn mười bảo tiêu, vì thế cô nhỏ giọng trả lời: "Cửa sau có rất nhiều người, em có bảo tiêu, đi cửa trước càng tiện hơn."

Mục Hoài nhìn cửa sau không một bóng người, lại nhìn di động đã bị căt đứt, ngón tay xoa chân mày, tiếng nói trầm thấp: "Đi cửa trước."

"Đúng vậy."

Mục Hoài có cả đội bảo tiêu, sau đó nhanh chóng chạy đến trước cửa chính.

Trước cửa đài truyền hình.

Trừ bỏ bảo an của đài truyền hình ngăn chặn đám fans và cánh truyền thông ở ngoài cửa, Phó Âm Sênh được bảo tiêu của mình vậy kín mít ở giữa, hướng chỗ xe bảo mẫu mà đến.

Đột nhiên, đi được nửa đường, có người hô một câu: "Sênh Sênh."

Phó Âm Sênh theo phản xạ xoay người lại.

Một người tay nắm cụa đá, trong lúc cô xoay người, từ trong đám đông, ném thật mạnh qua, mục tiêu thẳng vào mặt Phó Âm Sênh.

Đồng tử Phó Âm Sênh mở lớn, trơ mắt nhìn cục đá ném tới, bốn phía một mảnh hỗn loạn: "Cẩn thận!"

Mặc dù bảo tiêu đem cô bảo vệ chính giữa, nhưng cũng không có nghĩ đến, khoảng cách gần như vậy, trong fan club, cư nhiên cũng có anti của Phó Âm Sênh.

Thậm dùng cục đá lớn như vậy ném qua bên này.

Đầu óc Phó Âm Sênh kêu ong ong, bên trong trống rỗng.

Trong lúc dầu sôi lửa bỏng, một bàn tay lạnh lẽo nắm lấy cổ tay cô, cánh tay thon dài chặt chẽ ôm cô vào trong lòng: "Cúi đầu."

Tiếng nói khàn khàn từ tính của nam nhân vang lên bên tai cô, Phó Âm Sênh thuận theo đem đầu chôn chặt vào trong ngực anh.

Anh tới kịp thời, vốn dĩ cục đá sẽ đập vào trên mặt cô, bởi vì có Mục Hoài bảo vệ, cục đá bay qua thái dương cô, ở trên làn da trắng nõn cắt ra một đường máu.

Mục Hoài xuất hiện quá đột nhiên, mọi người sợ tới mức ngốc lăng ra một hồi.

Ngay chính lúc này, ánh mắt Mục Hoài dừng lại trên vướt xướt đang chảy máu trên má cô, hàn khí tỏa ra bốn phía, ánh mắt quét nhìn xung quanh, đôi mắt đen nhánh mang theo vẻ xâm lược cực mạnh, thanh âm lạnh lùng đến đáng sợ như tỏa ra băng lạnh: "Đem người kia bắt lại cho tôi."

Bên người anh có đội trưởng đội bảo tiêu, thời điểm mọi người còn mơ màng, thân hình mạnh mẽ, trực tiếp lách qua đám người xách người ném đá tới.

Sau đó, Mục Hoài dùng tây trang che lại thân hình Phó Âm Sênh, bế ngang cô lên, ánh mắt mang theo cuồn cuộn tức giận: "Nhớ kĩ mấy nhà truyền thông này, sữ tình hôm này dám tuôn ra một chữ, hừ.."

Nhà truyền thông cùng fans ở đây, nhìn người ném đá bị kéo đi, động tác nhất trí run cầm cập.

Nam nhân này.. là ai?

Khí thế cường đại như vậy.

Ánh mắt của anh, dường như muốn đem bọn họ xé đôi ra.

Cách đó không xa, Từ Phi Nguyên lưu lại để giải quyết tốt hậu quả, anh ta rất am hiểu đạo lý đánh một gậy cho một viên kẹo: "Các vị bằng hữu của mấy đài truyền thống chắc cũng biết người vừa rồi là ai, anh ta bóp chết các người, so với bóp chết một con kiến càng dễ dàng hơn, cho nên, mọi người, ngàn vạn lần không cần khiêu chiến điểm mấu chốt của Mục tổng."

Dừng một chút, đáy mắt Từ Phi Nguyên lướt qua một mạt tàn nhẫn, đối mặt với đám truyền thông kia, nhàn nhạt mở miệng: "Mà điểm mấu chốt của Mục tổng, vừa vặn chính là Sênh Sênh nhà chúng tôi."

Đám phóng viên truyền thông kia, có mấy người sợ tới mức tay run run ngay cả camera cũng không cầm chắc.

Người khác không biết Mục Hoài đại biểu cho cái gì, nhưng bọn họ làm sao có thể không biết?

Phó Âm Sênh cuộn tròn trong ngực Mục Hoài, tốc độ lái xe của tài xế rất nhanh, mặc dù mặt của mình bị che lại, không nhìn thấy phong cảnh ven đường, nhưng cô vẫn cảm nhận được tốc độ xe chạy.

Chỉ là không khí trong xe rất là ngưng trệ.

Cô không để lộ mặt ra ngoài, cô khẳng định hiện tại gương mặt mình rất xấu, không còn hình tượng.

Vươn ngón tay ra, sờ soạng, nắm lấy cổ tay Mục Hoài, nhỏ giọng hô lên: "Mục Hoài?"

Nhìn không thấy anh, Phó Âm Sênh có cảm giác không an toàn.

Tiếng nói của Mục Hoài lộ ra một tia khí lạnh, ngón tay thon dài kéo áo khoác tây trang xuống, làm lộ ra khuôn mặt nhỏ, nhìn khuôn mặt xinh đẹp của cô hiện lên một vệt máu đỏ chói mắt.

Ánh mắt Mục Hoài ngày càng tối đi, lấy khăn ướt sạch sẽ ra, lau sạch máu trên mặt cô, một bên đáp lời: "Ừ, đau không?"

Phó Âm Sênh vừa nhấc mắt, liền bắt gặp đôi mày đang nhăn chặt lại của anh, trong con ngươi tối tăm, dường như chỉ có bóng hình của cô.

Không đúng..

Từ trong ánh mắt Mục Hoài, Phó Âm Sênh thấy được bộ dáng xấu xí của mình.

"..."

Sợ tới mức vội vàng che mặt lại: "Ô ô ô, có phải em rất xấu xí, rất khó coi?"

Có phải sau này cô sẽ không còn là tiểu tiên nữ nữa phải không?

Ngón tay đang vươn ra của Mục Hoài bị động tác của cô làm cho ngừng lại.

Sau đó nhẹ nhàng cầm lấy cánh tay mảnh khảnh của cô, đè lên cửa xe: "Không được đυ.ng đến miệng vết thương, sẽ bị nhiễm trùng."

Dừng một chút, Mục Hoài bổ sung thêm một câu: "Tay em dơ."

Nói xong, lần nữa lấy khăn ướt ra, ngón tay thon dài hữu lực hơi lạnh nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô, từng ngón từng ngón lau sạch sẽ, một kẽ tay cũng không bỏ qua.

Phó Âm Sênh vốn dĩ muốn nói rằng mình không dơ, anh làm như vậy chả khác nào ghét bỏ cô.

Ai ngờ, lại thấy trên khăn tay trắng tinh Mục Hoài đang cầm, sau khi lau qua tay cô, bỗng nhiên xuất hiện một vệt đen.

Lời nói đến bên cửa miệng, đột nhiên im bặt.

Được rồi, là tay cô có chút dơ.

Còn không phải là do lúc trước quay hình, chơi mấy cái trò chơi, tay chống trên mặt đất nên bị dơ sao.

Ánh mắt Phó Âm Sênh chuyển qua khuôn mặt anh tuấn của anh.

Lại phát hiện, ánh mắt của Mục Hoài vẫn luôn đặt trên người cô.

Bị cặp mắt sâu thẳm như nhìn thấu mọi thứ của anh nhìn chằm chằm, trong lòng Phó Âm Sênh hơi căng thẳng, nghiêng nghiêng đầu, né tránh ánh mắt của anh: "Em đã không còn chảy máu, không cần đi bệnh viện được không?"

Mục Hoài nắm chặt cổ tay cô, đối với sự trốn tránh của cô, anh mãi đã tập thành thói quen, tiếng nói bình tĩnh lạnh nhạt vang lên: "Đi làm kiểm tra toàn thân."

"Em.."

Phó Âm Sênh vừa định cự tuyệt.

[HIDE-THANKS][credits=50;1361602509060]Mục Hoài gãi đúng chỗ ngứa tiếp tục nói: "Lúc trước không phải hai chúng ta dự định đi kiểm tra tổng quát đó sao?"

"Vừa lúc."

Phó Âm Sênh: "Vậy đi."

Cô không hỏi cái vụ ghép đôi kia xử lý thế nào, cô cảm thấy, Mục Hoài sẽ đứng ra xử lý giúp cô chuyện này, hơn nữa dù thế nào đi nữa cô cũng là vợ của anh mà đúng không, giúp vợ xử lý mấy chuyện này, Mục Hoài hẳn là sẽ thấy không phiền phức.

Chắc là vậy đi..

Trong lòng Phó Âm Sênh có chút hoài nghi, lại có chút lo lắng Mục Hoài không nguyện ý giúp cô xử lý việc này, con ngươi đen láy cẩn thận nhìn Mục Hoài: "Mục Hoài?"

Mục Hoài nghiêng đầu nhìn về phía cô, một bên mặt góc cạnh rõ ràng mang theo vẻ anh khí bức người: "Nói đi, ấp a ấp úng cái gì?"

"Chuyện người ném đá kia.."

Mục Hoài không nghĩ đến cô lại hỏi chuyện này, đôi mắt híp lại: "Em muốn cầu tình cho hắn?"

"Không có!" Phó Âm Sênh lập tức lắc đầu: "Em cũng không phải thánh nhân, bị người ném đá còn cầu tình cho người ta, em không có ngốc!"

"Nếu không có ngốc, thì không cần xen vào." Khi Mục Hoài nói chuyện, cửa xe đã mở, vòng eo mạnh mẽ hơi cong xuống, cánh tay rắn chắc vươn ra, động tác ưu nhã tự nhiên bế Phó Âm Sênh lên.

Bước chân vững vàng đi vào bệnh viện.

Anh đã sớm cho người an bài tốt mọi thứ, trực tiếp đi vào phòng vip đến chỗ kiểm tra.

Phó Âm Sênh thấy Mục Hoài muốn bồi mình cùng nhau làm kiểm tra toàn thân, lập tức lắc đầu: "Anh cũng đi làm đi. Dùng cái này!"

Mẹ chồng có đưa cho cô một cái bảng biểu tất cả các hạng mục yêu cầu phải giao cho Mục Hoài: "Mẹ nói, dùng cái này kiểm tra sức khỏe, lập tức sẽ cho ra kết quả."

"Sau khi xong mang theo kết quả tới tìm em."

Mục Hoài rũ mắt nhìn một hàng dài các hạng mục cần phải kiểm tra, thần sắc có hơi ngưng trọng.

"Đi đi!" Đôi mắt Phó Âm Sênh cong thành hình trăng non, hôm nay khó có được mà lộ ra tươi cười vui mừng hớn hở.

Mục Hoài nhìn cô ngồi trên giường bệnh, trên trán dán một miếng băng gạc, cười đến ngốn nghếch ngọt ngào.

Bàn tay nắm chặt tờ giấy mỏng, qua thật lâu cũng không nói gì.

"Tự em có thể lo liệu tốt chứ?"

Phó Âm Sênh lập tức gật đầu: "Em có thể! Với lại có chị y tá ở đây toàn bộ hành trình sẽ hỗ trợ em."

Nữ y tá đang ở bên cạnh Phó Âm Sênh cũng phối hợp gật đầu: "Mục tổng ngài yên tâm đi."

Chờ bóng dáng cao lớn của Mục Hoài đi khỏi.

Thời điểm nữ y tá trẻ mang Phó Âm Sênh đi kiểm tra các hàng mục sức khỏe, đôi mắt cô nhìn chằm chằm vào Phó Âm Sênh: "Sênh Sênh, em là fans trung thành của chị, lúc trước chị đã từng trả lời tin nhắn của em!"

"Thì ra là em, thật trùng hợp." Phó Âm Sênh không ngờ ỏ chỗ này cũng có thể gặp được người thật lòng yêu thích mình, đôi mày xinh đẹp hơi nhướng lên.

"Sênh Sênh, chị nhớ rõ em ư!" Cô y tá nhỏ thiếu chút nữa vì vui sướиɠ mà ở hành lang xoay vòng vòng.

Trong đôi mắt trong veo ngập nước của Phó Âm Sênh tràn đầy ý cười: "Mọi người, tôi đều nhớ rõ."

Tất cả những fans che chở cô, cô đều nhớ rõ.

Phó Âm Sênh kiểm tra rất nhanh, hai tiếng sau, trên cơ bản các kết quả đều được trả về, mà Mục Hoài còn chưa có trở ra.

Cô ý ta nhỏ thiện ý mời Phó Âm Sênh đến phòng mình ngồi chờ.

Phó Âm Sênh ngồi ở trên ghế, hai bàn tay quy củ đặt trên đầu gối, cảm xúc có chút khẩn trương, nếu Mục Hoài đi kiểm tra báo cáo thân thể không có vấn đề gì, có phải vẫn sẽ tiếp tục muốn cô sinh con hay không.

Nghĩ đến ánh mắt Mục Hoài luôn luôn tìm mọi cách để ăn cô, trên cánh tay mảnh khảnh của Phó Âm Sênh nổi lên một tầng da gà.

Ánh mắt cô dừng lại ở trên người cô ý ta nhỏ, đột nhiên, trên môi gợi lên một nụ cười đầy chủ ý xấu.

Đúng rồi!

**

Một tiếng sau, Phó Âm Sênh cùng Mục Hoài ngồi trên xe trở về nhà.

Phó Âm Sênh ho nhẹ một tiếng, quay đầu về phía anh mặc dù bây giờ hai người cùng ở trên xe, nhìn nam nhân đang ngồi thẳng tắp bên cạnh: "Mục Hoài, kết quả kiểm tra của anh thế nào rồi?"

Mục Hoài từ tốn mở mắt đang nhắm lại dưỡng thần, chậm rãi nhìn về phía cô, tiếng nói trầm thấp ám ách, lộ ra từ tình vốn có của người đàn ông trưởng thành: "Tϊиɧ ŧяùиɠ rất ổn, cũng thật khỏe mạnh, lúc nào cũng có thể có con."

"Cái gì chủng loại?" Phó Âm Sênh thiếu chút nữa cắn phải đầu lưỡi của mình: "Có con?"

Mẹ nó, Mục Hoài anh đúng là cái gì cũng dám nói.

Phó Âm Sênh bỗng nhiên đối diện với ánh mắt như hố sâu của Mục Hoài, trái tim nhỏ run lên, thật vất vả mới ổn định lại tinh thần, ngón tay trắng nõn móc từ trong túi tờ giấy báo cáo kết quả kiểm tra ra.

Khuôn mặt tinh xảo lộ ra biểu tình đáng tiếc: "Mục tiên sinh, thật ra em cũng rất muốn có con với anh, nhưng mà.. tình huống không cho phép."

"Thật có lỗi với anh, bác sĩ nói, tố chất thân thể của em quá kém, yêu cầu cấm dục trong thời gian tới."