Ed: Vân KhinhNgón tay Phó Âm Sênh run rẩy, qua một hồi lâu, cô mới chậm rãi ngẩng đầu, đem di động đưa tới trước mặt.
Nhìn vào màn hình, lặng lẽ nhẹ nhàng thở ra.
Chỉ cần không phải Mục Hoài, cô liền yên tâm.
Không đúng, làm sao lại là Tống Từ?
Phó Âm Sênh không có mở video, chờ sau khi cuộc gọi video tắt đi, lúc này mới gửi cho Tống Từ một cái Wechat.
[ Sênh Sênh Sênh Sênh: Có việc? ]
[ Thiên hạ đệ nhất mỹ nữ: Cô lần trước hỏi tôi, có ảnh chụp trước kia của cô không, tôi đột nhiên tìm được một tấm, hình ảnh. Pjg]
[ Thiên hạ đệ nhất mỹ nữ: Lại nói tiếp, cô trên ảnh này, mặc váy, tôi cảm thấy như thế nào rât quen mắt.]
Phó Âm Sênh thấy được ảnh chụp, ngón tay trắng nõn nắm chặt di động.
Trên ảnh chụp, cô mặc một cái váy đỏ dài bất quy tắc, trên mặt được trang điểm tinh xảo, cùng Tống Từ đứng chung một chỗ, mặt mày hơi cong, cướp đi tất cả hào quang của Tống Từ.
Cái váy này, chỉ lộ ra chính diện, nhưng Phó Âm Sênh lại nhớ rất rõ ràng.
Cô nhớ rõ ràng lần trước ở trong mơ, mơ thấy mình tự sát cũng mặt cái váy này.
Trong đầu Phó Âm Sênh tự nhiên có một dự cảm không tốt, chẳng lẽ cô..
Chính là, vì cái gì sẽ tự sát?
Cô chưa bao giờ nghĩ tới, cư nhiên tâm lý của mình sẽ yếu ớt đến mức độ này, không có khả năng nha.
Tự sát là hành vi ngu xuẩn.
Đầu ngón tay Phó Âm Sênh run run, nghe thấy giọng nói Tống Từ bắt đầu oán giận bức ảnh này, cô cướp đi hào quang của Tống Từ, có vẻ cô ta giống như một người hầu hơn.
Phó Âm Sênh nhắm mắt lại, có thứ gì đó, từ trong lòng cô chợt lóe qua.
Qua một hồi lâu, cô mới lấy lại tinh thần, đầu ngón tay chạm nhẹ màn hình, gửi cho Tống Từ một cái tin nhắn.
[ Sênh Sênh Sênh Sênh: Có rảnh tới thành Bắc Giang điện ảnh mời cô một bữa tiệc lớn.]
[ Thiên hạ đệ nhất mỹ nữ: Vậy được, bổn tiểu thư cho cô một chút mặt mũi.]
Nội tâm Tống Từ suy diễn mười phần: Phó Âm Sênh mời cô ta đi làm đẹp, lại đưa cô ta lễ vật quý trọng, còn giúp cô ta nhận đại diện bìa tạp chí, bây giờ lại mời đi ăn cơm.
Tê.. Cô ta thật ra muốn nhìn một chút, Phó Âm Sênh có phải thật sự yêu cô ta hay không, muốn theo đuổi cô ta. (ed: Em này sức tưởng tượng hơi bị phong phú, bà Sênh bả lừa bà đó, bị người ta bán còn giúp người ta đếm tiền)
Nếu là thật sự.. Tống Từ nhấp đôi môi đỏ thẫm, ừ, cô ta cần thiết phải chặt đứt suy nghĩ này của Phó Âm Sênh mới được!
Cô Tống Từ, chính là thẳng nữ, chỉ thích nam nhân.
Không có nam nhân không sống nổi.
Trong lúc Phó Âm Sênh phát ngốc vì bức ảnh Tống Từ gửi tới, Từ Nghiên đã mở cửa phòng bước vào.
"Sênh Sênh tỷ, em có mua bữa tối cho chị này."
"Ủa, như thế nào lại không có ai?"
Từ Nghiên không nghe thấy tiếng trả lời của Phó Âm Sênh, biệt thự rất lớn, cô nhóc nhìn quanh bốn phía, lại cảm thán một tiếng, mẹ chồng Sênh Sênh tỷ ra tay thật hào phóng.
"Sênh Sênh tỷ?"
Tìm một hồi lâu, Từ Nghiên mở cửa phòng ngủ lầu hai, thấy Phó Âm Sênh ngồi trên thảm, đang cúi đầu nhìn cái gì.
Cô nhóc theo bản năng đi qua xem: "Sênh Sênh tỷ, chị trong bức ảnh này thật đẹp."
Phó Âm Sênh bị tiếng nói của Từ Nghiên làm cho giật mình, bỗng dưng ngước mắt nhìn lên: "Nghiên Nghiên, làm chị sợ muốn chết."
Trên khuôn mặt nhỏ mang theo vẻ khϊếp sợ, một tay ôm ngực, bộ dáng bị chấn kinh quá độ.
Từ Nghiên vẻ mặt vô tội nhìn cô: "Sênh Sênh tỷ chị quá tập trung."
Sau đó chỉ vào bức ảnh trên di động: "Chị mặc cái váy này, thật sự siêu cấp đẹp."
"Đây là.. ai mua?" Phó Âm Sênh đột nhiên nhíu mày: "Chị như thế nào không nhớ rõ mình có cái váy này?"
"Không phải chị nói, đây là cái váy đầu tiên Mục tổng đưa chị sao, thế nào lại nhớ không rõ." Từ Nghiên có chút kì quái.
Trong lòng Phó Âm Sênh cả kinh, trên mặt lại bất động thanh sắc: "Đại khái là thời gian quá dài, em vừa nói như vậy, chị đã nhớ ra rồi."
"Đây là cái váy chị thích nhất." Từ Nghiên vỗ vỗ đầu: "Đúng rồi, chị vẫn là nên ăn cơm trước thì hơn, rạng sáng chị còn có cảnh diễn đêm, ăn xong nghỉ ngơi sớm chút."
May mắn Từ Nghiên không có rối rắm vấn đề này lâu, thúc giục Phó Âm Sênh ăn cơm chiều.
Phó Âm Sênh liếc mắt nhìn bức ảnh kia lần cuối, sau đó mới đóng di động lại.
Thời gian thật sự trôi nhanh, nháy mắt, nửa tháng qua đi, Phó Âm Sênh ở Dư thành đóng phim cũng kết thúc.
Cảnh quay tiếp theo, đoàm phim muốn đi tới một cổ trấn bên trong, bất quá bọn họ còn muốn ở lại chỗ này quay cảnh của mấy nhân vật khác, nên dành ra cho Phó Âm Sênh mấy ngày nghỉ phép.
Trên máy bay đến Lộc thành.
Phó Âm Sênh cánh tay chống lên trên bàn nhỏ, nhìn trời xanh mây trắng bên ngoài, trong đôi mắt xinh đẹp mang theo hốt hoảng.
Nửa tháng này, cô trừ bỏ ở bên ngoài đóng phim, ngày ngày sống trong dày vò.
Mặc cho ai biết chình mình đã từng có khả năng tự sát, cũng đều không thể bình tĩnh.
Đôi mắt Phó Âm Sênh hơi cụp xuống, cô hoài nghi, hiện tại mình mất đi mười năm kí ức, có phải có liên quan đến giấc mơ cô tự sát hay không.
Đáng tiếc chính là, Tống Từ trong khoảng thời gian này vẫn luôn rất bận, Phó Âm Sênh vẫn không gặp được cô ta.
Nhẹ nhàng thở ra.
Từ Phi Nguyên đang ngồi ở bên cạnh Phó Âm Sênh trắng mắt liếc cô một cái: "Em dọc đường đi than thở cái gì, không muốn nghỉ ngơi?"
"Vậy vừa lúc, anh mới nhận cho em chụp hình cho một tuần san tạp chí, ngày mai đi chụp đi."
"Vừa vặn cũng có thể tuyên truyền cho phim mới."
Phó Âm Sênh còn chưa kịp phản ứng, đã bị người đại diện sấm rền gió cuốn mà an bài công việc.
Đôi mắt Phó Âm Sênh ngốc ngốc, lòng bàn tay trắng nõn nắm chặt, chậm rãi quay đầu về phía Từ Phi Nguyên: "..."
Trầm mặc trong chốc lát, môi đỏ khép mở: "Từ ca, em đặc biệt muốn nghỉ ngơi."
Hoàn toàn không muốn làm việc.
Đóng phim mệt mỏi quá.
Từ Phi Nguyên lãnh khốc vô tình cự tuyệt: "Làm việc mới giúp em cản ngày không suy nghĩ miên man."
Trong ngực Phó Âm Sênh lộp bộp một cái, cho rằng Tư Phi Nguyên phát hiện ra chuyện gì, theo bản năng phản bác: "Em không có miên man suy nghĩ."
"Nếu không có miên man suy nghĩ, vậy chuyên tâm làm việc." Từ Phi Nguyên Bình tĩnh trả lời.
Phó Âm Sênh: "..."
Có một câu mắng chửi người không biết có nên nói hay không.
Mẹ nó còn tưởng rằng Từ ca phát hiện cô khác thường, không nghĩ tới, anh ta chính là đơn thuần muốn an bài công việc cho cô.
"Anh đúng là Từ bóc lột."
"Em nhìn các nghệ sĩ khác, thì biết anh đối với em có bao nhiêu tốt." Từ Phi Nguyên lành lạnh trả lời.
Phó Âm Sênh nằm ngửa trên ghế, lạnh lùng nhìn anh ta, hừ nhẹ một tiếng: "Từ bóc lột, đừng giải thích."
Hiện tại á khẩu đổi thành Từ Phi Nguyên.
Từ Phi Nguyên bất đắc dĩ đè huyệt thái dương, thật là cảm thấy trong khoảng thời gian này, Phó Âm Sênh càng sống càng hồ nháo.
Bất quá.. T ừ Phi Nguyên nghiêng đầu nhìn đôi mắt xinh đẹp nhắm chặt của nữ nhân, tựa hồ như vậy cũng khá tốt.
So với trước kia hoạt bát hơn nhiều, cũng càng có nhân khí hơn.
Buổi sáng mười giờ, sau khi xuống máy bay, Phó Âm Sênh liền kêu tài xế đưa về nhà mẹ đẻ.
Cô có rất nhiều lời muốn giáp mặt ba mẹ để hỏi, trên thế giới này, ai còn là người cô tín nhiệm nhất, chỉ sợ có ba mẹ.
Phó Âm Sênh nhìn cảnh sắc bên ngoài cửa sổ chợt lóe rồi biến mất, nhắm mắt lại, chặn lại cảm xúc trong đáy mắt.
Xe bảo mẫu dừng lại trước cửa tiểu biệt thự Phó gia, Phó Âm Sênh xua xua tay với bọn họ: "Trên đường cẩn thận, sáng sớm ngày mai tới đón tôi là được."
Thời điểm cô đi ngang qua cửa nhà mình, đột nhiên nhìn thấy trong bãi đỗ xe nhà mình có một chiếc Lamborghini xanh biển quen thuộc.
(đây là em Lamborghini đây)
Đôi mắt xinh đẹp chớp chớp, có chút kì quái: "Xe này, như thế nào quen thuộc như vậy?"
Bất quá cô không có nghĩ nhiều, rốt cuộc là trên đường không cẩn thận nhìn thấy qua cũng không chừng.
Nếu là người quen của cô có người lãi xe bản giới hạn, cô làm sao có thể quên người đó là ai.
"Ba, mẹ con đã trở về!" Phó Âm Sênh vừa vào cửa, thanh âm nhẹ nhàng hô.
Trước hết ra nghênh đón cô không phải người khác, mà là lão miêu mười tuổi A Bạch nhà bọn họ, lông mao dài mệm mại cọ cọ chân Phó Âm Sênh.
Cọ cho bàn chân trắng nõn của Phó Âm Sênh có chút ngứa, cô khom lưng bế A Bạch lên, cười tủm tỉm nhìn nó: "A Bạch Bạch, em hiện tại đã biến thành lão bạch, thời gian quả thật là trôi nhanh."
Nháy mắt mà thôi.
"Là Sênh nhỉ trở về đó sao?" Phó ba cũng đi ra theo, đi lên cho con gái yêu nhà mình một cái ôm: "Bảo bối, ba nhớ con muốn chết."
"Ba, con cũng nhớ người." Phó Âm Sênh thò đầu nhìn nhìn: "Mẹ đâu rồi?"
"Mẹ con ra ngoài mua đồ ăn."
Phó ba nắm tay nữ nhi đi vào phòng khách, vừa đi vừa hỏi: "Đóng phim có mệt hay không, lần này có thể nghỉ ngơi bao lâu, ở nhà vài ngày được không?"
"Ngày mai còn có công việc." Phó Âm Sênh khó xử nhìn ba nhà mình, giống như khi còn nhỏ, nắm lấy cánh tay ông làm nũng: "Bất quá hôm nay ở nhà với ba mẹ cả ngày."
"Ai, thật không hiểu được con vì cái gì cứ chấp nhất với sự nghiệp như vậy, nữ nhân tâm quá cường đại, thực dễ dàng làm nam nhân tự ti." Phó ba thở dài thật mạnh một tiếng.
Tự ti?
Khóe môi Phó Âm Sênh giật giật mấy cái, nam nhân khắp thiên hạ có thể tự ti, Mục Bá Bá tuyệt đối sẽ không tự ti.
Ba cô nghĩ nhiều quá rồi.
Thừa dịp mẹ không ở nhà, Phó Âm Sênh xoắn xoắn tay, sau đó thật cẩn thận hỏi: "Ba, trước kia con có phải con đã từng ở bệnh viện kì quái gì rồi phải không?"
Tỷ như bệnh viện tâm thần gì đó.
Bằng không không có cách nào giải thích, cô không thể nào hiểu được cô không có kí ức của mười năm này, ngược lại trở về thời điểm mười tám tuổi.
Phó ba vẻ mặt yêu quý mà nhìn nữ nhi: "Sênh nhi, con gần đầy quay phim gì kì quái sao?"
Rồi sau đó dường như là nghĩ đến cái gì, mắt Phó ba đột nhiên sáng ngời.
"Muốn ba cùng con đối diễn?"
"Vậy con đưa kịch bản cho ba."
"Ba đã lâu không diễn kịch rồi."
Nghe Phó ba nói, Phó Âm Sênh hoàn toàn từ bỏ, nhìn dáng vẻ cô không phải từ bệnh viện tâm thần ra ném ra.
Cũng là..
Nếu cô từ trong bệnh viên tâm thần chạy ra, sao có thể bình an không có việc gì ở bên ngoài thời gian dài như vậy.
A a a, cô rốt cuộc làm sao để nhớ lại đây a!
Phó Âm Sênh cảm thấy đầu óc mình sắp nổ tung ra rồi.
Còn phải ứng phó với người ba có ham muốn cùng cô đối diễn nữa chứ.
May mắn đúng, lúc này, cửa vang lên thanh âm mở khóa vân tay.
Phó Âm Sênh lập tức đứng lên, tùy tay đem A Bạch ở trong ngực mình nhét vào lòng Phó ba: "Khẳng định là mẹ đã trở lại, con đi mở cửa."
A Bạch ở trên bụng Phó ba mà lăn lộn.
Kịp thời vươn hai móng vuốt, bắt được vai ba Phó, ghé vào trên người ông: "Meo ô.."
Cọng rơm cứu mạng đã trở lại, Phó Âm Sênh vui vẻ vội vàng chạy tới mở cửa.
Chỉ có mẹ của cô mới có thể đánh nát ý tưởng kì kì quái quái của ba mà thôi.
Thời điểm mở cửa, trên khuôn mặt xinh đẹp của Phó Âm Sênh mang theo xinh đẹp minh diễm: "Hoan nghênh về nhà.." Mẹ..
Lời còn chưa nói xong, lại nhìn đến thân hình cao lớn đang đứng ở cửa, nam nhân anh tuấn tự phụ.
Tươi cười trên mặt nháy mắt cứng đờ.
Mục Hoài?
Mục Hoài như thế nào lại ở chỗ này.
Môi đỏ Phó Âm Sênh hơi mở, bình tĩnh nhìn anh một hồi lâu, đều không thốt ra một câu.
Ngược lại là Mục Hoài, mặt mày nội liễm, ánh mắt trầm tĩnh thanh sạch dừng lại trên mãi tóc buông xõa trên vai cô, hướng cô vươn tay.
Ngón tay thon dài sạch sẽ giúp cô vén lên những sợi tóc đen dài mượt mà.