Ed: Vân KhinhBên trong hộp quà tinh xảo, là cả một đống mấy hộp quà nhỏ khác.
Hộp quà dạng hình tháp, Phó Âm Sênh trơ mắt nhìn trợ lý riêng của mẹ chồng, ở dưới mí mắt của cô ấy, đem một đống hộp nhỏ giống như ma thuật mà mở ra.
Tức khắc một mảnh kim quang lộng lẫy, cơ hồ muốn lóe mù đôi mắt Phó Âm Sênh.
Sau khi mở hộp quà bên trong, đập vào mắt cô tất cả đều là trang sức mới nhất số lượng có hạn trong nước xuất hiện trên tạp chí.
Thậm chí ngay cả trang sức của K cũng đều ở trước mặt.
Cũng không biết mẹ chồng từ đâu mà có cái này.
Còn có mấy thứ châu báu, là ở trong đấu giá hội thương, được người thần bí mua với giá cao, lúc ấy Phó Âm Sênh còn nghe người đại diện nhà mình nói, không biết là kẻ phú hào lắm tiền ngốc nghếch nào lại mua nhiều như vậy.
Hiện tại cư nhiên tất cả đều xuất hiện ở trước mặt cô, vị phú hào ngốc nghếch lắm tiền, cư nhiên là mẹ chồng đại nhân của cô.
Mẹ chồng đại nhân cũng quá hào phóng đi!
Làm một tiểu tiên nữ trải qua nhiều sự đời, Phó Âm Sênh vẫn là bị động tác của mẹ chồng làm cho sợ ngây người.
Nếu là Mục Bá Bá ra tay cũng hào phóng như mẹ chồng, còn lo lắng không có nhi tử sao, có rất nhiều nữ nhân muốn sinh con cho anh a!
Mục Bá Bá thật là quá đáng tiếc, không di truyền gien ưu tú của mẹ chồng.
Phó Âm Sênh hiện tại nhìn đến tác phẩm của mẹ chồng, hoàn toàn quên mất hôm trước Mục Hoài là như thế nào vì muốn dỗ cô vui vẻ mà dẫn đến trung tâm mua sắm mua mua mua.
Bất quá..
[HIDE-THANKS]Trong lòng Phó Âm Sênh cũng chỉ là vui sướиɠ trong chốc lát.
Thật muốn cứ như vậy mà nhận lấy lễ vật quý trọng, nhưng cô làm không được.
Vô công bất thụ lộc a.
Phó Âm Sênh nhìn về phía trợ lý tư nhân của mẹ chồng: "Tâm ý của mẹ chồng tôi xin nhận, chỉ là mấy thứ này quá quý trọng.."
Tất cả mấy cái này cộng lại có cả gần triệu tệ có khi hơn, sao có thể thật nhận lấy.
"Phu nhân nói, không quý trọng, mấy cái này tùy tiện cho Thiếu phu nhân chơi, nếu ngài thích, lần sau phu nhân lại cho ngài chọn." Trợ lý tư nhân nói xong, liền đem mấy hộp quà đóng lại, sau đó đưa cho Phó Âm Sênh một cái chìa khóa cùng địa chỉ: "Phu nhân sợ ngài ở chỗ này đóng phim ở không thoải mái, cố ý ở bên ngoài thành mua một biệt thự tư nhân, ngài hôm nay có thể vào ở, mấy thứ này, tôi nói bảo tiêu đưa đến biệt thự cho ngài, ngài xem có thể chứ?"
Này có cái gì không thể.
Mẹ chồng chẳng những đại khí*, còn nghĩ đến chu đáo cẩn thận.
* Đại khí trong tài đại khí thô: Ý chỉ những người giàu có vung tiền không tiếc tay.Ô ô ô, vì cái gì cô gả không phải là mẹ chồng đại nhân, mà là con trai keo kiệt của mẹ chồng đại nhân chứ!
Phó Âm Sênh tới lui cự tuyệt không được, chỉ có thể trơ mắt nhìn trợ lý tư nhân cởi găng tay trắng ra, kêu bảo tiêu thu mấy hộp quà lại, sau đó đem đến biệt thự cho cô.
Từ Nghiên đứng ở một bên sợ ngây người.
Chờ sau khi trợ lý riêng rời đi, Từ Nghiên loạng choạng kéo cánh tay Phó Âm Sênh: "Mẹ ơi, Sênh Sênh tỷ, mẹ chồng của chị ra tay cũng quá hào phóng rồi đi!"
"Đây là mẹ chồng thần tiên gì nha."
"Thế mà lúc trước mỗi ngày chị còn hét to đòi ly hôn!"
"Loại ông xã thần tiên, mẹ chồng đại phật, không chạy nhanh ôm chắn đùi, ly cái gì hôn!"
Phó Âm Sênh cũng có chút hoảng hốt, đặc biệt là bị tiểu trợ lý làm cho dao động, đầu cũng có chút choáng váng: "Không ly không ly."
Chỉ cần Mục Hoài không thật sự xuất quỹ, cô liền không ly hôn.
Bất quá.. Mẹ chồng rốt cuộc vì cái gì đột nhiên cho cô lễ vật lớn như vậy?
Hơn nữa lúc trước ở trong điện thoại, luôn là nói Mục gia thực xin lỗi cô, Mục Hoài thực xin lỗi cô, rốt cuộc vì sao thực xin lỗi cô?
Thời điểm Phó Âm Sanh còn mang vẻ mặt mờ mịt.
Mục Hoài đã về tới Lộc thành, đi thẳng đến công ty.
Ở thành Bắc Giang điện ảnh đã hai ngày, công ty tích góp rất nhiều sự vụ, anh thậm chí đều không có thời gian nghỉ ngơi.
Chỉ là, không nghĩ tới vừa bước vào văn phòng, liền thấy được mẫu thân đại nhân ngồi trên ghế, hùng hổ trừng mắt nhìn anh.
Mục Hoài đưa tay chống thái dương, bất đắc dĩ nói: "Mẹ, ngài có việc sao?"
"Không có việc gì, mẹ kêu bí thư đưa con trở về.."
"Con có việc!" Mục phu nhân khoanh hai tay, mắt lạnh liếc Mục Hoài, sau đó cao quý lãnh diễm liếc mắt nhìn Dịch Tu tư thái cung kính đứng bên cạnh: "Dịch bí thư, đem cửa đóng lại, ta có lời muốn nói cùng Mục tổng các người!"
"Vâng!" Dịch Tu lập tức đóng cửa đi ra ngoài, sợ chiến hỏa của mẹ chủ tịch lan tràn đến trên người mình.
Mục Hoài bước chân trầm ổn, không nhanh không chậm rót cho Mục phu nhân một ly nước ấm, đưa đến trước mặt bà.
Mục phu nhân nhìn hơi nước ấm bốc lên sương mù lượn lờ, mềm lòng.
Rồi sau đó dư quang không cẩn thận nhìn đến thùng giấy một bên, lại lần nữa lạnh xuống, ngón tay chỉ vào cái hộp thuốc, vô cùng đau đớn: "A Hoài a, nếu con sớm cùng mẹ nói, con không được, mẹ sao có thể bức các con sinh hài tử."
"Con cùng mẹ nói thật, các con sinh không được hài tử, có phải hay không con có vấn đề?"
"Ai, chúng ta Mục gia thật là thực xin lỗi Sênh Sênh."
"Nữ hài tử đang êm đẹp, gả đến nhà chúng ta, về sau ngay cả một hài tử cũng đều không có.."
"Mẹ, ngài trước tiên dừng lại." Mục Hoài bị lời nói của mẹ mình làm cho đau đầu, đặc biệt là theo phương hướng ngón tay của Mục phu nhân, nhìn thấy cái thùng to kia bên trong toàn là thuốc: Bổ thận, tráng dương, tính phúc vợ chồng, mặt tức khắc đen như đáy nồi.
Bàn tay thon dài mở thùng chuyển phát nhanh ra, ánh mắt u ám dừng lại trên tài khoản mua sắm.
Sắc mặt Mục Hoài càng ngày càng trầm, anh không nên dễ dàng buôn tha cho tiểu hỗn đản kia như vậy.
"Mẹ, này không phải con, là của Dịch bí thư." Mục Hoài mặt mày thấp liễm, ngữ điệu trầm tĩnh: "Dịch Tu, tiến vào một chút."
"Mục tổng?" Dịch Tu vốn dĩ liền chờ ở cửa, nghe thanh âm Mục tổng, lập tức bước vào.
"Ai cho cậu đem chuyển phát nhanh đặt ở trong văn phòng tôi, còn không lấy đi." Mục Hoài tiếng nói trầm thấp, ngữ khí nhẹ nhàng chậm chạp vững vàng, hoàn toàn nhìn không ra một mặt không đúng.
Không thể không nói, Dịch bí thư không hổ là phụ tá đắc lực đi theo ở bên người Mục Hoài lâu nhất, Mục tổng lời này vừa ra, hắn lập tức phản ứng lại: "Tôi nói như thế nào ở bên ngoài tìm không được đâu, nguyên lai bị người đem tới để nơi này của Mục tổng nơi."
Nói xong, Dịch bí thư liền chạy nhanh tiến lên, đem đồ vật ôm đi.
Thời điểm hắn ôm đồ rời đi, cúi đầu nhìn, cánh tay đều cứng lại rồi.
Mẹ nó?
Đây là cái đồ chơi gì vậy?
Khó trách vừa rồi chủ tịch phu nhân dùng cái loại ánh mắt đáng thương này nhìn hắn, chẳng lẽ đem hắn trở thành..
Đúng lúc này, thang máy tầng cao nhất đột nhiên mở ra.
Giám đốc bộ tài vụ từ bên trong đi ra, cười chào hỏi Dịch Tu: "Dịch bí thư, chào buổi chiều a."
Dịch Tu vội vàng đem cái nắp hộp đậy lại, ai ngờ, dưới đáy cái hộp đột nhiên vỡ ra, vài hộp thuốc bổ thận bên trong rơi xuống đất.
Loạt xoạt..
Lăn tới bên chân giám đốc bộ tài vụ.
Giám đốc khom lưng giúp hắn nhặt lên, bàn tay cầm hộp thuốc bổ thận, vẻ mặt phức tạp thả hộp thuốc vào trong hộp cho Dịch Tu, sau đó vỗ vỗ bờ vai của hắn, cảm khái nói: "Người trẻ tuổi, vẫn là nên kiềm chế chút."
"Tôi tuổi này đều còn không có uống mấy loại thuốc này, cậu tuổi này.."
"Không, này không phải tôi.." Dịch Tu vừa định theo bản năng phản bác.
Ai ngờ, Mục phu nhân đã được Mục Hoài dỗ dành rời khỏi văn phòng tổng tài, vừa vặn nhìn đến bọn họ ở bên ngoài đối với một cái hộp thuốc bổ thận, hai mặt nhìn nhau.
Mục phu nhân ưu nhã cười, giúp Dịch Tu giải vây: "Dịch bí thư, cất đồ đi, theo tôi đến đây một chuyến."
Dịch Tu vội vàng đem cái hộp lớn ném vào trong ngăn tủ trong phòng mình, sau đó đi theo Mục phu nhân xuống dưới quán cà phê dưới lầu.
Nửa giờ sau, Dịch Tu tâm mệt tiễn Mục phu nhân đi, mới vừa trở lại công ty, lại thấy người trong công ty, đều dùng cái loại ánh mắt lộ vẻ kỳ quái này nhìn hắn.
Dịch Tu: "..."
Giám đốc bộ tài vụ quả nhiên là miệng rộng!
A a a! Mục tổng thật là hại chết hắn, hắn còn mặt mũi nào ở công ty tìm người yêu!
Họa vô đơn chí.
Lòng buồn hiu đi vào văn phòng tổng tài, cả người đều cực kỳ suy sụp.
Nhưng thật ra Mục Hoài, vân đạm phong khinh nhìn văn kiện, ánh mắt nhàn nhạt dừng ở trên người hắn: "Phu nhân cùng cậu nói cái gì?"
Dịch Tu sâu kín ngẩng đầu, nhìn ngồi ngay ngắn nhìn thủ trưởng nhà mình ngồi trên ghế, trả lời: "Phu nhân cho tôi một phương thuốc.. Bổ thận, ngài muốn không?"
Mục Hoài khó được bị bí thư nhà mình làm cho nghẹn một lần: Thoáng trầm ngâm, sau đó mở miệng: "Tiền lương của cậu, cũng nên tăng."
Vẻ mặt vốn đang ưu sầu của Dịch Tu, lập tức lên tinh thần gấp trăm lần: "Mục tổng anh minh!"
Dừng một chút, Dịch Tu hỏi: "Vậy phương thuốc này.."
Mục Hoài: "..."
"Chính cậu lưu lại dùng đi."
Vào lúc ban đêm, Phó Âm Sênh sau khi kết thúc buổi diễn trở về biệt thự, chuyện thứ nhất chính là gọi video cho mẹ chồng nhà mình nói lời cảm ơn.
Nhìn mẹ chồng đắp mặt nạ, Phó Âm Sênh cũng muốn đắp một cái.
Đôi mắt đẹp của cô bay loạn, muốn tìm một chút chính mình mặt nạ phóng tới nơi đó thời điểm, lại nghe đến mẹ chồng từ từ thở dài một tiếng: "Sênh Sênh a, mẹ giao cho con một nhiệm vụ, con có thể tiếp nhận được không?"
Phó Âm Sênh vừa nghe ngữ khí này của mẹ chồng, tổng cảm thấy chuyện này khả năng sẽ không đơn giản.
Nhưng, cô nhìn đến một chồng hộp quà bên kia, nhấp môi đỏ, vẻ mặt thận trọng gật đầu: "Mẹ, ngài nói đi."
Nhìn trên lễ vật kia vẫn là cho mẹ chồng mặt mũi, vô luận mẹ chồng muốn cô làm cái gì, cô cũng sẽ làm a!
Bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm.
Phó Âm Sênh vươn ngón tay nhỏ, sờ sờ mấy cái lệ vật quý báu kia, chính mình trong lòng cảm thán.
Mục phu nhân cũng không biết ý nghĩ trong lòng lúc này của cô, như cũ rất là ưu thương: "Con là vợ A Hoài, mẹ cũng không gạt con."
"Các con hai đứa kết hôn nhiều năm như vậy, còn không có hài tử, mẹ hoài nghi là nguyên nhân từ A Hoài."
Tuy rằng ban ngày Mục Hoài lấy trợ lý làm bia đỡ đạn, kỳ thật Mục phu nhân trong lòng lại không có hoàn toàn tin tưởng, chỉ là cho con trai mặt mũi một chút mà thôi.
Sau khi về nhà, bà vẫn luôn nghĩ đến, vẫn là không yên tâm.
Này không được, chỉ có thể cùng con dâu tâm sự.
Rốt cuộc, người hiểu con trai nhất, cũng chính là con dâu.
"Phốc.." Phó Âm Sênh hoàn toàn không nghĩ tới, hoạt động não của mẹ chồng lớn như vậy, mới vừa uống một ngụm nước chanh, không kịp nhịn xuống, liền phun hết ra ngoài, "Khụ khụ khụ!"
Mục Hoài rốt cuộc lại làm cái gì để cho mẹ chồng hiểu lầm sự tình này..
Nhìn phản ứng này của cô, Mục phu nhân càng xác nhận, con trai khả năng thật sự có vấn đề, khó trách thời điểm lần trước bà đến nhà bọn họ, liền cảm thấy hai người bọn họ có chút quái quái.
Mục phu nhân tiếp tục nói: "Mẹ định cho A Hoài kiểm tra sức khỏe toàn diện, con hai ngày này lặng lẽ dẫn nó đi kiểm tra một chút, đừng càng kéo dài."
Phó Âm Sênh: "..."
Hoàn toàn theo không kịp tiết tấu mẹ chồng.
Rất nhanh, cô liền phát hiện, tiết tấu mẹ chồng, người bình thường đều theo không kịp.
Bởi vì..
Trước khi Mục phu nhân cắt điện thoại, cùng Phó Âm Sênh nói: "Đúng rồi, mẹ hôm nay thuận tiện đi dạo phố, có mua cho con mấy món quà, đã cho người gửi cho con."
"Con nhớ mà nhận lấy."
Sau khi cắt đứt điện thoại, Phó Âm Sênh ngốc lăng một hồi.
Cuối cùng nuốt nuốt nước miếng, sau đó yên lặng mà gửi cho Mục Bá Bá một cái WeChat.
Sênh Sênh Sênh Sênh: Anh làm cái gì mà để mẹ hiểu nhầm phương diện kia không được vậy?
Sau vài giây bên kia phản hồi.
Ông xã thân yêu: Hình ảnh. Pjg
Phó Âm Sênh phóng to hình ảnh, nhìn một cái hộp đựng đầy thuốc bổ thận, tức khắc, ngây dại.
Cái này?
Rồi sau đó, Mục Hoài thong thả ung dung gửi sang một câu nói: Mẹ thấy được, đầu sỏ gây tội.
Nghe tiếng nói trầm thấp khàn khàn của nam nhân, trong lòng Phó Âm Sênh loạn cào cào hết lên.
Má ơi.
Xong rồi xong rồi xong rồi, này là không phải cô lần trước nhìn thấy tai tiếng của Mục Hoài, dưới sự tức giận từ trung tâm mua sắm mua một đống thuốc bổ thận sao!
Nguyên lai đầu sỏ gây tội chính là cô!
Phó Âm Sênh một tay đem di động tắt đi, đem gương mặt chôn ở trong lòng bàn tay.
Leng keng.
Di động đột nhiên hiện ra một cái video trò chuyện.