Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sủng Hôn Hào Môn

Chương 91

« Chương TrướcChương Tiếp »
Edit: Vịt

Beta: Min

Hôm nay chủ nhật, trong phòng thí nghiệm không phải đi làm, bao gồm trợ thủ và nhân viên công tác khác ở lầu 1 lầu 2, hơn nữa thời gian này, ngoại trừ bảo an gác đêm sẽ không có ai khác ở đây.

Lúc bọn họ tới, chỉ có đèn của phòng bảo vệ vẫn sáng, hai bảo an thấy Mạnh Đình và Yến Tuy đến, hơi kinh ngạc, nhưng dựa theo yêu cầu, mở cửa ra.

Lưu lại một người tiếp tục gác cửa, một người dẫn đường cho bọn họ, mãi cho đến trước cửa điện tử ở tầng hầm, hắn mới rời đi trở lại phòng bảo vệ.

"Nơi này nhìn giống như là khu sinh hoạt hạng sang nha," Thạch Hạc nhìn bốn phía, lặng lẽ nói thầm với Cố Lãng Chung Minh.

Nhưng bọn họ đi tới tầng hầm liền không cảm giác như vậy nữa, từng tầng lớp cửa kiểm soát điện tử, dấu vân tay, nhận diện khuôn mặt vân vân, nếu như không phải Mạnh Đình dẫn đường cho bọn họ, ngay cả Yến Tuy cũng vào không được tận cùng bên trong.

Bình thường cậu ở đây, phòng điều hương trong trụ sở thí nghiệm này mới mở ra, bằng không bốn trợ thủ của cậu cũng không vào được.

Mạnh Đình sau khi dẫn bọn họ đi vào, liền chạy thẳng tới phòng bảo quản bên cạnh phòng điều hương của cậu, lọ nhãn "Yến Đình" liều lượng lớn bên trong, đây là tác phẩm luyện tập của Mạnh Đình thường ngày, chỉ chút này cũng đủ Yến Tuy dùng vài năm rồi.

Bọn họ sau khi đi vào, Mạnh Đình nhanh chóng tiến lên, liên tục mở ra vài lọ, lại gần ngửi, cậu đi một vòng liền phát hiện chỗ nào xuất hiện vấn đề.

Cậu bất kể là ngày nào luyện tập nước hoa, lúc cất trữ đều sẽ cho người thuận tiện làm nhãn, ngay cả ít nhiều bao nhiêu đều ghi chú, nước hoa cất trữ trong phòng nhìn cũng không có ít, nhưng có phần bị đánh cắp, sau đó bị tráo thành nước hoa chất lượng kém.

Nguyên liệu pha chế đại khái giống nhau, cộng thêm liều lượng nước hoa chất lượng kém cực ít, sở dĩ nếu không cẩn thận ngửi, ngay cả Mạnh Đình cũng khó phân biệt ra chút khác biệt rất nhỏ kia.

"Thạch Hạc, anh lại tới đây."

Mạnh Đình xoay người giơ tay với Thạch Hạc, Thạch Hạc không hiểu ra sao, nhưng vẫn là tiến lên tới gần nhìn, sau đó hắn liền bị Mạnh Đình sáp tới rất gần mà ngửi, mặc dù Mạnh Đình lúc ngửi người, sắc mặt không được tốt, nhưng dưới ánh mắt Yến Tuy, Thạch Hạc ẩn ẩn vẫn là có loại kích động đổ mồ hôi lạnh kia.

Mạnh Đình vô cùng tức giận không dễ ngăn cản, Yến Tuy hư hư thực thực ăn dấm lại càng không dễ ngăn cản a, Thạch Hạc cảm giác mình rất bi thảm......

Mạnh Đình sau khi cẩn thận ngửi ngửi, lại đi tới bên người Yến Tuy, cũng sáp tới gần cẩn thận ngửi, nhưng còn chưa kịp tránh ra, đã bị Yến Tuy ôm lấy.

Yến Tuy nhẹ nhàng ôm một cái liền buông ra, nhưng cũng để lộ kích động nhịn không được ăn giấm chua kia trong lòng anh, cho dù là bạn bè anh tín nhiệm, cho dù lý trí anh nói với anh không có ý tứ đặc biệt kiều diễm gì, anh vẫn như cũ không thể chịu đựng được bọn họ tiếp cận Mạnh Đình quá gần.

Mạnh Đình chớp chớp mắt, không thể hiểu được ý nghĩ phức tạp như vậy của Yến Tuy, nhưng được Yến Tuy ôm một cái, tâm tình buồn bực của cậu đột nhiên liền tốt hơn chút.

Cậu sáp lên, không có hôn người, nhưng cũng cọ cọ má Yến Tuy, không cố ý tươi cười, nhưng loại cảm giác thân mật này, Mạnh Đình cũng là chỉ có lúc cùng Yến Tuy ở chung một chỗ, mới sẽ có.

Cậu hơi sửa sang suy nghĩ một chút, liền ở trong ngực Yến Tuy mở miệng nói rõ với bọn họ một chút, "Hắn đem nước hoa của tôi, đổi lấy nước hoa chất lượng kém." Này so với hắn trực tiếp đổi lấy nước lã càng làm cho Mạnh Đình tức giận hơn.

"Nói như vậy, hắn đã biết phương pháp phối chế của em rồi?" Yến Tuy căn bản đã khoanh vùng đám người có thể ăn trộm nước hoa.

Có thể tiếp xúc tới nước hoa, còn có thể động tay động chân, cũng chỉ có 4 trợ thủ kia của Mạnh Đình, bọn họ đi theo Mạnh Đình lâu như vậy, Mạnh Đình điều hương cũng không kiêng kỵ bọn họ, nguyên liệu chút này chút kia, ngày dồn tháng tích, làm tới phương pháp phối chế chính xác cũng không phải là không có khả năng.

Hơn nữa Mạnh Đình trong khoảng thời gian này bởi vì vết thương của anh, phòng thí nghiệm căn bản là qua nhanh chóng, đoán chừng loại thái độ công tác này của cậu, cho người kia cảm giác có cơ hội có thể lợi dụng, hơn nữa tiền bạc to lớn hấp dẫn, động ý nghĩ không đứng đắn cũng không phải không có khả năng.

Mạnh Đình nghe vậy nhưng không có lập tức trả lời, trong hơi thở của cậu là rất nhiều mùi vị, đám Yến Tuy nhìn ra khác biệt không lớn, nhưng đối với Mạnh Đình mà nói, mặc dù không lớn, đó cũng là có khác biệt.

Đại khái hơn mười phút sau, Mạnh Đình mới trả lời vấn đề của Yến Tuy, cậu nhẹ nhàng lắc lắc đầu, "Sai rồi, sai quy tắc rồi!"

Nói nghiêm trọng chút chính là làm loạn, Mạnh Đình rất lâu trước đó đã nói với bọn họ, hiện tại bắt tay vào làm còn quá sớm, chỉ sợ có ai không tin lời cậu, lúc này mới ác tâm như vậy lấy nước hoa chất lượng kém của cậu ra ngoài.

Mạnh Đình từ trong ngực Yến Tuy thoát ra, cậu cầm hai lọ ra, đi về phía phòng phân tích cách vách, đi ra hai bước, cậu mới lại quay đầu lại nhìn về phía Yến Tuy, "Em muốn suy nghĩ một chút làm thế nào cứu nước hoa của em......"

Sau khi bị nước hoa chất lượng kém trung hòa, thời gian càng lâu, bị phá hỏng sẽ càng nghiêm trọng, đợi thêm đoạn thời gian nữa, chút nước hoa cậu điều chế cho Yến Tuy kia, liền tất cả đều bỏ đi.

"Đi đi, anh ở đây chờ em."

Yến Tuy không có đuổi theo lên, nhưng anh đứng ở trước cửa sổ phòng phân tích, Mạnh Đình có thể nhìn thấy anh, anh cũng có thể nhìn thấy Mạnh Đình.

Yến Tuy và đám Cố Lãng không đứng bao lâu, Yến Minh Á liền cũng đến, bọn họ lúc đến ở trên xe gọi điện thoại cho Yến Minh Á, chuyện của công ty nước hoa, Mạnh Đình cùng y tới xử lý tốt hơn.

Trong điện thoại không có nói quá rõ ràng, sau khi y tới, Cố Lãng và Thạch Hạc trước trước sau sau tường tận mà nói với y, sau đó bọn họ đi vào trong phòng quan sát, điều ra tất cả video, lại phát hiện trong video có phần cắt giảm.

Yến Tuy lại gọi một cú điện thoại, Vương Phong gọi cao thủ máy tính tới đây, tốn thời gian hơn 2 tiếng mới khôi phục lại được.

Lúc này, Mạnh Đình cũng từ trong phòng thí nghiệm đi ra, đương nhiên, chính là Mạnh Đình cũng không cách nào ở trong vòng hai tiếng đã tìm được cách giải quyết, cậu chỉ là đem nước hoa chất lượng kém trở lại trạng thái cũ mà thôi.

Cậu lắc nước hoa trong bình, mặt đen thui, thoạt nhìn khá tức giận, cậu đi tới phía sau mọi người, Cố Lãng và Chung Minh tự giác nhường ra đường cho cậu, không hổ là người có thể trở thành chị dâu bọn họ a, tức giận lên, thật không phải người bình thường có thể chịu đựng.

"Là hắn!"

Thời gian dài như vậy, Mạnh Đình ngay cả không thể nhớ người, bốn trợ thủ phòng thí nghiệm của cậu, cậu vẫn luôn nhớ.

Mạnh Đình nhìn chằm chằm người trong màn hình máy tính, nhìn bộ dáng si mê của hắn ở phía trước nước hoa, cùng với bộ dáng không bình tĩnh vò đầu bứt tai lúc hắn điều chế nước hoa, nếu như Trình Quang ở trước mặt cậu, cậu đoán chừng sẽ muốn đem người hung hăng đánh một trận trước.

Nhưng Trình Quang chỉ là người lén lút điều chế nước hoa, ăn cắp nước hoa, cũng không phải hắn, mà là Mã Cát Lực cho tới nay vẫn luôn điệu thấp, là gã dùng nước hoa Trình Quang điều chế để đánh tráo nước hoa của Mạnh Đình ra ngoài bán. Hơn nữa gã cũng không dám ở nước Hạ bá, mà là có con đường khác, cầm tới chợ đen nước A núi cao hoàng đế xa.

Mạnh Đình xem xong toàn bộ quá trình, sau đó xoay người nhìn về phía Yến Minh Á, "Cháu đem chứng cứ tới cục cảnh sát, ngày mai để cho bọn họ tới trong phòng thí nghiệm bắt người!"

Lúc cậu nói lời này, trong lòng vẫn như cũ có chút kích động bạo lực, nhưng cậu cũng rõ ràng, cậu cùng đã từng là bất đồng, cậu có Yến Tuy, có rất nhiều người thân, cậu không cần phải tiếp tục dùng phương thức lúc trước bảo vệ mình, bảo vệ mọi thứ của cậu.

"Vâng," Yến Minh Á gật đầu một cái, trước khi Mạnh Đình đi ra ngoài, cậu đã cùng đám Yến Tuy thương lượng một lúc lâu, "Cháu sẽ phái người truy lại tất cả nước hoa đổ tới chợ đen nước A......

Yến Minh Á nói đến một nửa, thấy Mạnh Đình vẫn nhìn chằm chằm y, y liền ngừng lại, nhưng Mạnh Đình lại xoay người cùng Yến Tuy nói chuyện.

"Sau này sẽ không bán, nhưng chút đã bị bán đi kia, em muốn dùng nước hoa thật sự đoạt về...... Có thể không?" Không phải Mạnh Đình tiếc tiền, mà là cậu không muốn người đời hiểu lầm mùi nước hoa cậu cho Yến Tuy, nó là chân chính hoàn mĩ, giống với Yến Tuy của cậu.

"Có thể."

Yến Tuy đến gần Mạnh Đình hai bước, giơ tay lên nhu nhu tóc Mạnh Đình, sợ lời nói không đủ biểu đạt ý tứ của anh, anh còn gật gật đầu.

Sau đó anh hơi hơi cân nhắc, đề nghị, "Chỉ có anh dùng, vẫn là quá lãng phí, sau này có thể tiến hành bán đấu giá trên mạng, sau đó đem tiền đập được, quyên tặng ra ngoài......"

"Nếu không thành lập một quỹ "Yến Đình", về phần quyên góp cho người thế nào, chúng ta tiếp tục thương lượng."

Yến Minh Á tiếp lời Yến Tuy, cũng nói ra một chút ý kiến, dù sao hiện tại tổ chức quyên tặng không đáng tin cũng rất nhiều, nháo ra vết đen gì, dự tính ban đầu của bọn họ cũng phải chịu ảnh hưởng, hơn nữa "Yến Đình" vốn chính là một nước hoa rất có ý nghĩa, như vậy không ngại làm cho nó càng có ý nghĩa chút.

"Đề nghị này không tệ," Chung Minh đánh giá một câu, ánh mắt của bọn họ cũng không bình thường, anh một lời tôi một lời, Mạnh Đình còn chưa có gật đầu đâu, bọn họ đã lập tức thương lượng rất chi tiết.

Mạnh Đình lăng lăng nghe thật lâu, cậu mới gật gật đầu, nhưng đám người tán gẫu hăng say, cũng không có chú ý tới cậu gật đầu.

Đương nhiên, bọn họ cũng không phải cố ý, mà là Mạnh Đình và Yến Tuy đứng đã quá lâu, phi lễ chớ nhìn, là người bên cạnh Yến Tuy, bọn họ vẫn thức thời mà không nên nhìn Mạnh Đình nhiều.

"Đã làm xong chưa?" Yến Tuy không có tới gần đám Yến Minh Á tán gẫu hăng say, anh ôm lấy Mạnh Đình tránh ra hai bước, sau đó thấp giọng nói.

"Chưa," Mạnh Đình lắc lắc đầu, muốn cứu nước hoa của cậu, ít nhất phải thời gian một tuần, mà vẫn là dưới điều kiện tiên quyết mục tiêu chính xác.

"Trời tối rồi, ba mẹ đều hẳn đã ngủ, chúng ta ngày mai lại tới, có được hay không?" Yến Tuy nói nhẹ nhàng dỗ Mạnh Đình, anh biết Mạnh Đình trong lòng buồn bực muốn chết, nhưng người muốn tống tới cảnh sát, nước hoa muốn cứu, bản thân Mạnh Đình cũng cần phải nghỉ ngơi như thường.

Mạnh Đình nhìn nhìn nước hoa trong tay cậu làm cho người ta tức giận, lại tiếp tục nhìn nhìn Yến Tuy, hơi hơi suy nghĩ, cậu gật gật đầu, "Được, chúng ta trước tiên về nhà."

"Mọi người cũng sớm chút trở về nghỉ ngơi, tôi mang Mạnh Đình về trước.

Yến Tuy dắt tay Mạnh Đình, sau đó nói với đám Yến Minh Á như vậy.

"Chú họ, thím, hai người về đi, bên này cháu sẽ làm rõ ràng!" Trong phòng thí nghiệm phát sinh sơ hở như vậy, không chỉ là vấn đề nhân phẩm của Trình Quang, trên phương thức quản lý của bọn họ cũng có chỗ sơ hở, y sẽ cố gắng nhanh chóng tổ chức người mở hội nghị giải quyết.

Đám Cố Lãng cũng xoay người tới tạm biệt Yến Tuy Mạnh Đình.

Yến Tuy lúc kéo Mạnh Đình gần đi ra phòng quan sát này, Mạnh Đình mới nhớ tới cái gì đó, xoay người nhìn về phía Thạch Hạc, chân mày cậu khẽ nhíu lại, có chút không tình nguyện mà nói, "Nước hoa anh mua kia đừng dùng nữa, anh lát nữa bảo Minh Á cho anh một lọ mới."

"A...... Vâng! Cảm ơn chị dâu!" Thanh âm Thạch Hạc trong nháy mắt cao rất nhiều, đây thật đúng là vui ngoài ý muốn a.

Mạnh Đình nói xong, trừng Thạch Hạc một cái, cậu mới xoay người kéo Yến Tuy đi ra ngoài.

Mặc dù bọn họ đều quyết định như vậy, nước hoa cậu cho Yến Tuy bị người khác dùng, cậu vẫn là mất hứng.

Cậu cùng Yến Tuy ngồi lên một lúc lâu, Mạnh Đình trong lòng cũng vẫn là buồn bực, ngoài biểu hiện, chính là cậu ôm Yến Tuy không buông tay, mặc dù ngồi trước còn có một Triệu Binh đang lái xe.

"Tức giận!" Mạnh Đình nói, lại ôm Yến Tuy càng chặt hơn chút.

"Ngoan, không tức giận." Yến Tuy khẽ vuốt phía sau lưng Mạnh Đình, anh đau lòng Mạnh Đình tức giận, nhưng cũng cảm thấy bộ dáng cậu tức giận khá đáng yêu, trong thẳng thắn lại có một cỗ sức mạnh dính không che dấu chút nào, làm cho anh vừa đau lòng vừa ngọt ngào.

Mạnh Đình gật đầu một cái, nhưng lại một lát, cậu lại nói, "Vẫn là tức giận......"

(manh quá)

"Không tức giận, không tức giận......" Yến Tuy nghe vậy chỉ có thể tiếp tục dỗ, anh ôm lại Mạnh Đình, ở góc độ Triệu Binh không nhìn thấy, hôn một chút lên má Mạnh Đình, nhu một chút tóc cậu, tranh thủ trước khi xuống xe, đem tức giận của Mạnh Đình thuận đi.

Bọn họ trở lại Yến trạch, đã là 11h đêm, bình thường lúc này, Mạnh Đình hẳn đã ngủ, nhưng hôm nay cậu bị chọc tức, liền đem buồn ngủ chèn ép không còn, cậu được Yến Tuy thuận lông rồi, nhưng buồn ngủ lại vẫn không trở lại, nhìn vẫn như cũ cực kỳ tinh thần.

Yến Tuy kéo Mạnh Đình đi vào, thỉnh thoảng nghiêng đầu nhìn nhìn Mạnh Đình.

"Em đã không tức giận như vậy nữa rồi......" Mạnh Đình chống lại tầm mắt Yến Tuy, lại tiếp tục nói với Yến Tuy một lần.

Kỳ thực nhớ tới, vẫn là sẽ tức giận, nhưng Yến Tuy ở đây, cậu chính là vẫn tức giận, trong lòng cũng sẽ không khó chịu như vậy nữa.

"Không buồn ngủ?" Yến Tuy đối với kỹ xảo dỗ người của mình, vẫn là có tự tin, anh cũng hoài nghi lời Mạnh Đình, nhưng hiện tại anh vẫn phải đem buồn ngủ của Mạnh Đình đều tìm lại mới được, cậu hôm nay chịu tổn thương, buổi tối phải nghỉ ngơi thật tốt.

Mạnh Đình không đáp lại, Yến Tuy lại tiếp tục đề nghị, "Anh nấu mì cho em ăn? Hôm nay thêm chút cay."

Mạnh Đình gật gật đầu, sau đó có thể thấy sương mù trong mắt cậu, toàn bộ tản mát sạch sẽ, chiếu tới ánh sáng đèn đêm, sạch sẽ lại xinh đẹp, cậu áp sát Yến Tuy chút, đôi mắt xinh đẹp của cậu tự nhiên mà nheo lại, sau đó kiễng mũi chân ở trên mặt Yến Tuy hôn hôn.

"Được."

Gót chân cậu còn chưa rơi lại xuống mặt đất, Yến Tuy nghiêng đầu tới, môi anh liền cọ lên môi Mạnh Đình.

Mạnh Đình rất tự nhiên liền vươn ra đầu lưỡi liếʍ liếʍ môi Yến Tuy, cảm giác ra chút mùi vị, cậu lại mấp máy môi, sau đó gót chân cậu mới hoàn toàn rơi xuống, bọn họ thoáng ngừng lại, lúc này mới tiếp tục đi vào.

Mạnh Đình nhìn Yến Tuy một cái, lại tiếp tục nói, "Em tới cửa phòng bếp chờ anh......"

Kỳ thực Mạnh Đình rất muốn tới phòng bếp chờ Yến Tuy, nhưng cậu chính là cái gì cũng không chạm, vẫn như cũ sẽ có hiềm nghi phá đám, vì để cho Yến Tuy sớm làm xong mì cho cậu, cậu tốt nhất vẫn là ở ngoài phòng bếp chờ.

Nhưng cậu lại không muốn chờ ở phòng khách, vậy cũng chỉ có thể tới cửa phòng bếp.

"Được," Yến Tuy có thể cảm giác được loại tâm tình thời thời khắc khắc đều muốn kề sát anh này của Mạnh Đình, anh không cách nào không đáp ứng.
« Chương TrướcChương Tiếp »