Edit: VịtBeta: Min******* Huuhuuu sorry các thím vì tối hôm qua k up đc:((( ta đang định up thì wifi đứt:((( sáng nay tới trường up liền. Tối nay lại có nhe vì chương sau khá ngắnNhưng vẫn là Ninh Châu sắc mặt khó coi hơn bà ta, bà rút tay mình ra, ngay sau đó được Tiêu Huy Dân ôm đến trong ngực, mang theo bà ngồi vào bên cạnh Mạnh Đình và Yến Tuy, Ninh Châu nhẹ nhàng cầm tay Mạnh Đình, sắc mặt bà lúc này mới lại hòa hoãn chút.
"Ngày phòng đêm phòng cướp nhà khó phòng, con nói con nghe không hiểu?" Tiêu lão gia tử cười lạnh một cái, ánh mắt lãnh khốc vô cùng, "Dư Mỹ Huyên đều nhận tội rồi! Dư Mỹ Huyên con cũng muốn nói không biết...... Như vậy Dư Lương con hẳn phải biết đi!"
Dư Lương là cha ruột của Dư Mỹ Huyên, nhưng đồng thời hắn ta còn có một thân phận, hắn là tài xế riêng sau khi Ngụy Tiểu Vũ đến Tiêu gia!
Ngụy Tiểu Vũ nghe vậy ánh mắt đột nhiên ngẩng lên, kinh ngạc trong nháy mắt đó của bà ta, hoàn toàn rơi vào trong mắt mọi người, hơn nữa rung động thân thể bà ta hoàn toàn không chịu khống chế, dù bà ta vẫn nói bà ta không biết, chỉ sợ là chồng bà ta Tiêu Hiên Dân cũng không tin.
Dư Lương...... Cái tên này ban đầu vừa nghe, ngay cả Tiêu Huy Dân và Tiêu Hiên Dân đều có chút ấn tượng, trước khi Ninh Châu và Mạnh Đình xảy ra chuyện, Dư Lương bởi vì say rượu lỡ việc bị quản gia đuổi, Tiêu Hiên Dân ghét bỏ quản gia xử lý quá nhẹ, còn ồn ào một trận, là Ngụy Tiểu Vũ khuyên ngăn.
"Cha, cha rốt cuộc đang nói cái gì? Dư Lương cái gì, hắn không phải đã sớm sa thải rồi sao?" Nếu như không phải bởi vì lúc ấy hắn và lão quản gia nháo tới rất nghiêm trọng, bọn họ căn bản là nhớ không được hắn.
Quan hệ của Tiêu Hiên Dân và Ngụy Tiểu Vũ mặc dù không bằng Tiêu Huy Dân và Ninh Châu, nhưng đó là phóng đãng lúc tuổi còn trẻ, sau đó bọn họ vẫn luôn không tệ, lại ở trước mặt anh trai chị dâu tiểu bối, Ngụy Tiểu Vũ bị chất vấn quở trách như vậy, hắn cũng cảm thấy mặt đau.
"Cái gì?" Tiêu lão gia tử hừ cười một cái, ánh mắt ông vẫn như cũ khóa chặt Ngụy Tiểu Vũ, ông tiếp tục nói.
"Chính là cô ta cấu kết người ngoài, bắt cóc chị dâu con Ninh Châu, cháu trai con Tử Nặc. Thấy hành động thất bại, Ninh Châu và đứa nhỏ sẽ được cứu về, cô ta còn để cho Dư Lương mang Tử Nặc đi......" Bà ta nguyên ý đoán chừng chính là muốn quăng đứa nhỏ ra biển, nhưng Dư Lương được bà ta ủy thác có lẽ tâm không đành, hoặc là nhân tính còn sót lại, nên chỉ ném tã lót ra biển, đem Mạnh Đình dẫn tới chỗ Dư Mỹ Huyên.
Dư Mỹ Huyên lúc ấy mới đem Yến Thư Á bán tới cô nhi viện không được mấy ngày, không đạo lý bà ta vứt con mình, còn phải nuôi một đứa nhỏ không biết từ đâu tới đây, hơn nữa bà ta tình cờ biết được thân phận của Yến Mục, bà ta dứt khóa đưa Mạnh Đình đi đổi lại Yến Thư Á.
Dư Lương về quê một chuyến, Mạnh Đình đã bị Dư Mỹ Huyên bán, Dư Mỹ Huyên mang theo Yến Thư Á trốn hắn, chuẩn bị xuất ngoại, Dư Lương có lẽ không phát hiện đứa nhỏ bị bán, có lẽ phát hiện cũng không truy cứu, hắn dùng tiền Ngụy Tiểu Vũ cho cũng chạy ra nước ngoài, trong lòng hắn rất rõ ràng, hắn biết quá nhiều, một khi liên lụy Tiêu gia sẽ không bỏ qua hắn, ngay cả Ngụy Tiểu Vũ cũng sẽ không bỏ qua cho hắn.
Tiêu lão gia tử nói xong, bị tức tới sắc mặt phát đen, nhưng thanh âm ông vẫn như cũ trung khí mười phần, tay ông lại vỗ bàn một cái, "Lão Mạc, dẫn người đi vào!"
Cửa thư phòng mở ra, bác Mạc quản gia đi ở phía trước, phía sau ông hai bảo tiêu trói một lão hán, Ngụy Tiểu Vũ nghiêng đầu qua, chống lại ánh mắt lão hán, bà ta lảo đảo hai bước lui về sau, thẳng kề tới giá sách, bà ta mới không làm cho chính mình xụi lơ tới trên mặt đất.
"Hắn chính là Dư Lương." Mạc lão nói lui về phía sau một bước, nhưng hai bảo tiêu vẫn như cũ đè bả vai Dư Lương, lại đá một cái đầu gối hắn, để cho hắn quỳ trên mặt đất.
Hắn ra sức xê dịch thân thể, hắn quỳ về phía Ninh Châu, "Phu nhân...... Phu nhân, tôi xin lỗi bà, tôi xin lỗi bà......"
Dư Lương trước khi bị sa thải, thời gian hắn làm việc ở Tiêu gia cũng không ngắn, trước khi Ngụy Tiểu Vũ chưa tới, hắn là tài xế của Ninh Châu, Ninh Châu tính tình tốt, đối với người giúp việc bên cạnh cũng đều tốt, cái loại tốt không phải cho tiền, mà là thái độ của bà khiến cho người ta cảm thấy nhận được tôn kính.
Bà ta luôn gọi hắn một tiếng chú Dư, bà ta còn đem Tiêu Tử Ngang và Tiêu Tử Mặc mới ra đời không bao lâu cho hắn ôm qua......
Dư Lương hai hàng nước mắt rơi xuống, hắn không có xứng đáng với lòng tốt Ninh Châu đối với hắn, hắn nghe theo lời Ngụy Tiểu Vũ, mang đi đứa con nhỏ nhất kia của bà, hắn duy nhất may mắn chính là, hắn năm đó không có táng tận thiên lương đến loại trình độ kia, hắn không có thật sự quăng đứa nhỏ xuống biển.
"Tại sao? Các người nói cho tôi biết tại sao?" Ninh Châu thanh âm cực kỳ run rẩy, bị kí©h thí©ɧ, cũng là bị chọc tức, "Tôi tự hỏi chưa từng có lỗi qua với các người, Dư...... Dư Lương, Tiểu Vũ, các người nói cho tôi biết tại sao? Tại sao muốn ra tay với con tôi!"
Ngay cả bọn họ thiết kế bà, Ninh Châu trước mắt đều sẽ không kích động như thế, nhưng bọn họ ra tay với đứa con mới lớn ba tháng của bà, kì tâm chi ác đã không phải là ác độc có thể hình dung.
"Nhị phu nhân bà ấy......" Không cách nào đối mặt với ánh mắt của Ninh Châu, nhưng cũng có một đường tầm mất làm cho hắn không thể không để ý, đó là ánh mắt của Ngụy Tiểu Vũ, hắn biết hắn nói ra, nhưng hắn cũng áy náy nhiều năm như vậy rồi, cũng nên có một chân tướng trả lại cho Tiêu gia.
"Trên tay bà ấy có nhược điểm của tôi......"
"Dư Lương!" Ngụy Tiểu Vũ rốt cục mở miệng, thanh âm bà ta gần như sắc nhọn, đâm tới lỗ tai người ta đau, Tiêu lão gia tử nhìn một cái, bác Mạc lại gọi tới một nữ hầu ở Tiêu gia khá lâu, để cho bà ta bịt kín miệng Ngụy Tiểu Vũ.
"Ngươi nói!" Tiêu lão gia tử nhìn về phía Dư Lương, ông cũng muốn biết Ngụy Tiểu Vũ là như thế nào khiến cho lão nhân từng trung thành với Tiêu gia phản bội ông.
"Nhị phu nhân cho rằng bà ấy sinh không ra con trai, là bởi vì Nhị công tử vô dụng......"
Có thể nói Ngụy Tiểu Vũ vì sinh con trai đã điên rồi, bà ta muốn tìm nam nhân khác sinh con trai, muốn tránh né rất nhiều tai mắt, là rất không dễ dàng, bà ta liền đem chủ ý đánh tới trên người Dư Lương, 18 năm trước, Dư Lương cũng không tính là quá già, quanh năm có rèn luyện, không phải loại trạng thái khó coi như trước mắt này.
Một phu nhân thế gia chịu ủy thân cho hắn, này chỉ sợ là chuyện Dư Lương nằm mơ cũng không nghĩ tới, Ngụy Tiểu Vũ căn bản không cần dụ dỗ, Dư Lương liền tự động mắc câu, nhưng Ngụy Tiểu Vũ liền sinh song thai, đã bị tổn thương thân thể, vô luận bà ta lăn qua lăn lại như thế nào, vẫn như cũ không có mang thai.
Bà ta không chỉ có thông da^ʍ cùng Dư Lương, mà còn để cho Dư Lương tìm cho bà ta nam nhân phù hợp với yêu cầu của bà ta......
Thời gian này kéo dài cũng không ngắn, lúc Ngụy Tiểu Vũ sắp triệt để tuyệt vọng, Ninh Châu đột nhiên lại mang thai, sau mang thai 10 tháng, bà lại sinh ra một đứa con trai, cái này trở thành chiếc cung triệt để chặt đứt lương tri của Ngụy Tiểu Vũ, hoặc là bà ta căn bản không có thứ lương tri như vậy, bằng không bà ta cũng sẽ không trong hôn nhân lại cùng tài xế trung niên thông da^ʍ.
Bắt đầu từ lúc Ninh Châu xác định đứa nhỏ trong bụng là con trai, Ngụy Tiểu Vũ liền tiến hành các loại mưu kế, bà ta trước hết nghĩ đến là phải để cho Ninh Châu sinh non, nhưng Tiêu Huy Dân thật sự quá che chở Ninh Châu, Ninh gia bên kia cũng phái bảo mẫu có kinh nghiệm tới đây, Ninh Châu an tâm ở nhà chờ sinh, ngay cả bà ta cũng mời không được bà ra cửa.
Mãi cho đến đứa nhỏ sinh hạ 3 tháng, mới để cho Ngụy Tiểu Vũ tóm được cơ hội.
Đương nhiên ban đầu Ngụy Tiểu Vũ sẽ không để cho Dư Lương biết nhiều hơn, hắn vốn chỉ là con cờ bà ta vứt bỏ không dùng mà thôi, sau đó hành động thất bại, bà ta không cam lòng, mới tiếp tục lâm thời nảy lòng tham, để cho Dư Lương đi xử lý đứa nhỏ, hắn ở Tiêu gia nhiều năm, tự nhiên có môt vài cách thức và phương pháp.
"Ngươi nói dối...... Hắn nói dối! Hắn nói dối! Tiêu Hiên Dân anh vẫn là không phải nam nhân, để cho hắn ở chỗ này vô căn cứ, vu hãm em, bôi đen em!"
Nhưng Dư Lương cái gì cũng nói rồi, liền cũng sẽ không có chút chuẩn bị nào, hắn vẫn như cũ cúi đầu nói, "Nhị phu nhân dưới vυ" có một nốt ruồi, Nhị phu nhân......"
"Đủ rồi!" Tiêu lão gia tử mở miệng, ông vung tay lên cho người mang Dư Lương đi, nhưng chỉ chút này đã làm cho ông buồn nôn.
Khép lại mục thông da^ʍ này của hắn và Ngụy Tiểu Vũ, hắn cái chết đã định, càng không cần nói hắn còn tham dự vụ án bắt cóc năm đó.
"Chờ chút," Ánh mắt Dư Lương giơ lên, lại quét Ninh Châu một cái, và Mạnh Đình bên người bà, "Cậu ấy là tiểu thiếu gia sao?"
Hắn cũng không biết là muốn cao hứng, hay là muốn tiếp tục khóc, hắn cũng biết mình bị mang đi kết cục cuối cùng là cái gì, hắn mấp máy môi, đem sự kiện cuối cùng hắn biết nói ra.
"Nhị phu nhân cùng Tam công tử còn có qua một đoạn, còn có...... gia chủ Trịnh gia."
Gia chủ Trịnh gia chính là chủ mưu cuối cùng điều tra ra vụ án bắt cóc năm đó, hắn bổn gia mặc dù ở Bắc thành, nhưng mấy chục năm trước đã chuyển tới nước ngoài phát triển, trong chuyện này nguyên nhân rất lớn cũng là bởi vì Trịnh gia từng đắc tội qua Tiêu lão gia tử, bị chèn ép ra ngoài.
Tiêu lão gia tử vẫn luôn cảm thấy là hắn bởi vì chuyện năm đó, ghi hận trong lòng, lúc này mới tùy thời trả thù, thật không nghĩ sau lưng này còn có Ngụy Tiểu Vũ! Bà ta rất thông minh, tương đối thông minh, bà ta đối với con trai có chấp niệm như vậy, chỉ sợ không chỉ là bởi vì nhàn ngôn toái ngữ của người khác, còn có ham muốn của bà ta đối với vị trí gia chủ phu nhân.
Chỉ có bà ta sinh con trai, bà ta mới có tư cách làm cho Tiêu Hiên Dân cùng Tiêu Huy Dân tranh giành, nhưng thiên định không có, bà ta chính là không có!
"Bốp!" một cái, Tiêu Hiên Dân động thủ đánh Ngụy Tiểu Vũ một cái tát, phẫn nộ của hắn không hẳn là Ngụy Tiểu Vũ cấu kết người ngoài hại Ninh Châu và Mạnh Đình, hắn tức giận chính là Ngụy Tiểu Vũ phản bội hắn...... L*иg ngực hắn kịch liệt phập phồng, ánh mắt hắn hận không thể bóp chết Ngụy Tiểu Vũ.
"Ha ha ha, ha ha ha......" Ngụy Tiểu Vũ bị đánh một cái, không chỉ không khóc, còn cười, cười đến hết sức phô trương và kịch liệt.
Bà ta tránh ra khỏi phạm vi Tiêu Hiên Dân có thể tùy thời động thủ đánh bà ta, bà ta nhìn về phía Ninh Châu, "A...... Chị hỏi tôi tại sao?"
"Ai cần thương xót của chị, ai cần chị làm người tốt với tôi, chị sinh con trai thì rất giỏi sao?"
Ánh mắt Ngụy Tiểu Vũ không tiếp tục nửa điểm che giấu, ác độc giống như một con rắn độc săn thức ăn, bà ta hận Ninh Châu, hận hơn 20 năm, nhưng hơn 20 năm này bà ta mỗi thời mỗi khắc ép buộc chính mình giả bộ yếu đuối với Ninh Châu, giả bộ đáng thương, giả bộ thiện lương, giả bộ tới bà ta đều sắp phát rồ rồi, vẫn như cũ lay động không được bà chút nào.
"Dựa vào cái gì chồng chị có tiền đồ hơn chồng tôi, dựa vào cái gì chị có thể sinh con trai, tôi lại không thể, dựa vào cái gì chị cái gì cũng là tốt nhất, tôi lại cần thương xót của chị!"
"Ninh Châu! Chị tại sao còn chưa có chết! Còn mày nữa, mày tiểu tạp chủng này, sao mày vẫn còn sống!"
Tốc độ nói của Ngụy Tiểu Vũ khá nhanh, trước khi bị Tiêu Huy Dân quăng một cái tát, liền nói tất cả lời bà ta muốn nói, bà ta bị đánh ngã ngồi trên mặt đất, khóe miệng chảy máu, nhưng bà ta vẫn như cũ đang cười, điên điên khùng khùng, vừa ác độc vừa đáng sợ.
"Ha ha ha!" Bà ta đột nhiên lại cười như điên, bà ta nhìn Tiêu Huy Dân, cười cười nước mắt lăn xuống, bà ta đột nhiên nhìn Tiêu Huy Dân, "Anh cho rằng tôi tại sao gả cho em trai vô dụng của anh, tôi thích anh, tôi thích anh! Ninh Châu nhanh hơn tôi mấy năm tính là cái gì? Tôi là em dâu của anh, cũng là vợ anh đó!"
Ngụy Tiểu Vũ bình thường ngụy trang chính mình tới rất tốt, tầng da người kia xé đi, xấu xí thậm tệ bên trong kia vượt qua tưởng tượng của mọi người.
Mấy lời kia của Dư Lương, mấy lời kia của Ngụy Tiểu Vũ, chỉ sợ cũng không nằm trong dự liệu của Tiêu lão gia tử. Em dâu cũng là vợ lời như vậy, Ngụy Tiểu Vũ đều có thể nói ra khỏi miệng, thật sự là quá khiêu chiến tam quan người có mặt tại chỗ.
"Cô thật buồn nôn!" Tiêu Huy Dân nói như vậy, ông cũng chỉ là nói ra cảm thụ trong lòng giờ phút này của mình mà thôi, "Mấy năm? Không nói tôi cùng Ninh Châu từ nhỏ đã quen biết, ngay cả tôi không thể sớm hơn chút quen biết Ninh Châu, tôi cũng không thể nào thích cô."
Những năm này Tiêu Huy Dân thật không có cảm giác được Ngụy Tiểu Vũ thích ông, bà ta thích ở trước mặt ông khóc ngược lại là thật, nhưng ngoại trừ Ninh Châu khóc có thể làm cho ông mềm lòng, những người phụ nữ khác khóc ông chỉ có tâm phiền, mỗi lần bà ta vừa tới nhà cũ, liền muốn chiếm cứ Ninh Châu, Tiêu Huy Dân kỳ thực vẫn rất không thích cô em dâu này, đương nhiên, ông một đại nam nhân cũng không tới mức thật sự cùng bà ta so đo.
Nhưng hiện tại bà ta nói thích, thật sự làm cho ông buồn nôn.
"Huy Dân, lại quăng cho cô ta hai cái tát!" Ninh Châu đột nhiên mở miệng nói, bà hốc mắt ửng đỏ, không phải chỉ là thương tâm, còn có tức giận không cách nào đè nén!
Tiêu Huy Dân nghe vậy không do dự, tiến lên hai bước nữa, hai cái tát quăng ra, không chút nào lưu tình.
"Bốp! Bốp!"
"Cái tát đầu tiên là đánh cô lòng lang dạ sói! Tôi mắt bị mù, những năm này mới sẽ đối tốt với cô như vậy! Cái tát thứ hai là đánh cô vô đức vô lương, Nặc Nặc chính là con của tôi và Huy Dân, Lộ Lộ và Nguyệt Nguyệt vậy nhưng chưa chắc! Cho dù Tiêu gia thật sự có tạp chủng, cũng là tạp chủng cô sinh ra!"
(thật sự thấy nguyên nhân bi kịch lại là do Ninh Châu quá tốt. Đứng vị trí cao nhưng lại quá bao dung rồi. Nếu như ko trọng sinh thì Đình nhi chẳng biết gì cả luôn, sống trong giam cầm, chết không tự do. Ninh Châu đời trước chắc chắn là bi kịch nhân sinh rồi)Đại khái Ninh Châu chưa từng nói qua lời ác độc như vậy, nhưng nếu như có thể, bà muốn dùng lời ác độc hơn, để đâm bị thương một chút Ngụy Tiểu Vũ, nếu không liền quá tiện nghi bà ta!
Bóng ma năm đó bà bị bắt cóc lưu lại, bà và Mạnh Đình mẹ con chia lìa gần 20 năm, chút đau này, chút khổ này, hai cái tát này, mấy lời này hoàn toàn không đủ!
"Lưới trời l*иg lộng, cô giấu tới càng sâu, cũng có lúc hiện nguyên hình, thời gian càng muộn, báo ứng cô gặp càng lớn!"
Ngụy Tiểu Vũ còn chưa đáp lại cái gì, Tiêu Hiên Dân đột nhiên đánh tới, một cái bóp cổ Ngụy Tiểu Vũ, "Tiện nhân, tiện nhân! Tôi gϊếŧ cô, tôi gϊếŧ cô!"
Lời về tạp chủng kia của Ninh Châu, triệt để cắt đứt dây cung lý trí cuối cùng kia của Tiêu Huy Dân, Ngụy Tiểu Vũ lúc làm những chuyện này, là đặt hắn ở chỗ nào, hắn không sánh bằng Tiêu Huy Dân chững chạc tài giỏi, nhưng hắn cũng không kém cỏi tới mức muốn để cho bà ta hoang đường như vậy đi.
Cho dù bà ta sinh hai con gái, hắn cũng chưa từng dựa vào chuyện này, nặng nhẹ với bà ta, càng không có tiểu tam tiểu tứ gì, nhiều lắm coi như là lúc hắn còn trẻ ham chơi không để ý gia đình. Nhưng hiện tại tính toán một chút, hắn bị đội bao nhiêu cái mũ, ngay cả một tài xế tuổi già xấu xí, bà ta còn có thể hạ thủ được.
Nghĩ tới cùng bà ta chung sống những năm này, Tiêu Hiên Dân từ trong ra ngoài đều cảm thấy đủ buồn nôn!
"Kéo ra!" Tiêu lão gia tử tự nhiên không thể để cho Tiêu Hiên Dân ở trong thư phòng ông gϊếŧ người, bảo tiêu tiến lên vẫn như cũ kéo không được Tiêu Hiên Dân nổi điên, Tiêu Huy Dân cùng tiến lên trước, mới kéo được hắn ra, mà Ngụy Tiểu Vũ đã bị bóp tới bán hôn mê trên mặt đất.
Nhưng ngay tại lúc mọi người cho rằng ngăn chặn thành công, Tiêu Hiên Dân đột nhiên cầm lên một đế đèn đồng cổ trên kệ, hắn không đập về phía Nguỵ Tiểu Vũ, hắn ném tới Tiêu Huy Dân đưa lưng về phía hắn, hắn hận Ngụy Tiểu Vũ, đồng thời càng hận anh cả mọi mặt tốt hơn so với hắn này.
Yến Tuy và Mạnh Đình vẫn luôn đều lẳng lặng nhìn, trong mắt Yến Tuy thỉnh thoảng sẽ có sát ý lệ khí chồng lên, chỉ có Mạnh Đình thủy chung rất bình tĩnh, tầm mắt cậu vừa vặn có thể đem nhất cử nhất động của mọi người nhìn ở trong mắt.
Thấy Tiêu Hiên Dân sẽ động thủ với cha cậu Tiêu Huy Dân, Mạnh Đình không do dự, cậu chợt đứng lên, bước nhanh tiến lên, kịp thời túm Tiêu Huy Dân qua, lại một cước đá tới Tiêu Hiên Dân.
Lại ngay sau đó, cậu lại bị Yến Tuy theo sát mà đến kéo một cái, chiếc đèn đồng kia không đập trúng Tiêu Huy Dân, cũng không ảnh hưởng tới Mạnh Đình, nhưng đạp tới trên lưng Yến Tuy đem Mạnh Đình xoay người che tới trong ngực, anh có lẽ có thể né tránh, nhưng chỉ là đèn đồng kia nện vào chân Mạnh Đình, Yến Tuy cũng không cho phép.
Tiêu Hiên Dân bị Mạnh Đình đạp một cước, đã coi là tháo lực, nhưng sức nặng của đèn đồng kia vẫn như cũ không nhẹ, Mạnh Đình rõ ràng mà nghe được phần lưng Yến Tuy bị nện tới thanh âm, "Bang!" một tiếng, lần này tuyệt đối không nhẹ.
"Yến Tuy!" Mạnh Đình ôm người, trong thanh âm nhiều hơn chút bối rối, lại ngay sau đó hốc mắt cậu đỏ lên, đẩy Yến Tuy ra chút, Tiêu Hiên Dân mới đứng dậy lại bị cậu một cước đạp ngã, lần này cậu cũng không có lưu lực, cậu nhìn về phía Tiêu Hiên Dân, hung khí trong mắt hiện ra.
"Yến Tuy nếu có một chút không tốt, ông đời này cũng đừng nghĩ đứng lên!"
Lúc Mạnh Đình lộ ra tất cả sát khí như vậy cũng không thấy nhiều, cậu xoay người tới, nhìn về phía Ngụy Tiểu Vũ, ánh mắt cũng lạnh hơn chút.
"Bà rất thông minh, đem mọi người đùa bỡn tới xoay vòng vòng, bà vừa nãy đang cười đúng không, tôi nhìn thấy rồi."
Cái gì mà yêu hay không yêu Tiêu Huy Dân, bà ta chính là trước khi thấy chuyện bại lộ, bà ta vẫn như cũ muốn tiếp tục hãm hại Ninh Châu, tốt nhất Tiêu Hiên Dân có thể đập chết Tiêu Huy Dân, Ninh Châu trở thành quả phụ, bà ta liền cảm thấy cũng cảm thấy viên mãn......
Mạnh Đình nói xong nhìn về phía Tiêu lão gia tử, cậu rất bình tĩnh nói, "Ông nội, gϊếŧ chết đi, thông minh hơn nữa thì khi chết cũng vô dụng."
Ngoại trừ Yến Tuy không tính là quá kinh ngạc, những người khác ít nhiều đều bị lời của Mạnh Đình dọa tới, mấy chốt là cậu dùng biểu tình lãnh đạm như vậy mà quyết định sống chết người khác.
Nhưng Mạnh Đình vẫn như cũ chấp nhất mà cùng Tiêu lão gia tử nhìn nhau, sau đó thấy Tiêu lão gia tử gật gật đầu, cậu mới hài lòng mà thu hồi ánh mắt.
Cậu một lần nữa nhìn về phía Ngụy Tiểu Vũ, "Tôi cho bà biết, chết rất đáng sợ, nhưng ngay cả sợ, bà cũng phải chết!"
Dứt lời, Mạnh Đình kéo tay Yến Tuy, đi ra ngoài, ở bên cạnh bác Mạc cước bộ ngừng lại, cậu nói, "Mời bác sĩ tới phòng cháu."
"Dạ," Bác Mạc đồng ý, Mạnh Đình đã được Tiêu Huy Dân và Tiêu lão gia tử cho phép, bây giờ liền cũng coi như ông chủ của hắn. Càng quan trọng hơn là, một phen lời nói, một phen biểu hiện vừa nãy kia, làm cho hắn theo bản năng liền lựa chọn nghe theo lời Mạnh Đình.
Mạnh Đình hoàn toàn không thể hiểu, tại sao còn muốn cho bọn họ cơ hội cãi lại, tìm được kẻ đứng đằng sau, phải gϊếŧ liền gϊếŧ, phải trừng phạt liền trừng phạt, hiện tại còn làm cho Yến Tuy theo đó bị thương.
(kết câu này quá)Mạnh Đình giờ phút này tâm tình hẳn phải nói là vừa tức giận vừa lo lắng, cậu đi một lát, liền muốn nghiêng đầu nhìn nhìn sắc mặt Yến Tuy, bên tai hoàn toàn không chú ý lời cam đoan "Không sao cả" của Yến Tuy.
Bọn họ trở lại phòng, Mạnh Đình kéo Yến Tuy ngồi ở trên giường, cậu mới mở miệng, "Không được nhúc nhích!"
"Được," Yến Tuy bất đắc dĩ gật đầu, thấy Mạnh Đình đưa tay cởϊ qυầи áo cho anh, anh cũng chỉ có thể phối hợp.
May mà mùa đông nên quần áo bên trong sẽ không quá đơn bạc, cởi xuống áo khoác, Mạnh Đình không nhìn thấy vết máu, tim cậu mới thoáng ổn định chút, cậu cũng không kịp đợi cởi từng cái nút áo đem áo trong cởi ra, cậu ngồi xổm phía Yến Tuy, trực tiếp cuốn vạt áo Yến Tuy lên, ánh mắt cậu theo vạt áo đi lên nhìn tới.
Quả nhiên vị trí bên trái lưng đã xanh tím một khối thật to, Mạnh Đình chăm chú nhìn trong chốc lát, mới phát giác cổ họng nghẹn lợi hại, cậu chậm rãi ghé sát vào, thổi thổi cho Yến Tuy, "Khẳng định rất đau......"
Yến Tuy mặc dù không nhìn vết thương kia ở trong mắt, nhưng cũng biết giờ phút này lại nói với Mạnh Đình "Không đau, không sao cả" là một điểm vô dụng, anh vẫn như cũ ngồi, để cho Mạnh Đình nhẹ nhàng mà thổi cho anh, hơi thở mang theo chút ấm áp kia mang tới cảm giác kỳ lạ, từ vết thương thẳng thổi tới đáy lòng, đã không phải là cảm giác đơn giản có đau hay không.
Yến Tuy cũng không muốn biết cậu giờ phút này là cái cảm giác gì, anh dựa theo Mạnh Đình nói chờ, không nhúc nhích, tùy ý Mạnh Đình cần mẫn mà thổi cho anh, tới lúc cửa phòng bị gõ vang.
"Tiến vào!" Yến Tuy mở miệng, Ninh Châu và bác Mạc mang theo bác sĩ đi vào, Mạnh Đình mới nhường ra chút vị trí cho bọn họ.
Cậu trợn tròn mắt, nhìn bác sĩ kia tay ở vết thương trên lưng Yến Tuy sờ tới sờ lui, vậy phải rất đau, cậu nhịn không được muốn hoài nghi y thuật của bác sĩ, nhưng lại sợ hắn không hiểu, quấy rầy tới chuẩn đoán bệnh của bác sĩ.
"Xương không có chuyện gì, tôi trước tiên bôi chút thước, tốt nhất vẫn là đi chụp chiếu." Bác sĩ xức một chút thuốc liền đem vạt áo của Yến Tuy bị cuốn lên kéo xuống, sau đó nói với Yến Tuy Ninh Châu như vậy.
"Đi, hiện tại liền đi!" Mạnh Đình túm lấy tay Yến Tuy, lại nắm thật chặt, bộ dáng cậu khẩn trương, làm cho Yến Tuy không cách nào cự tuyệt, vô luận như thế nào, anh cũng muốn trước hết để cho Mạnh Đình an tâm.
"Được, chúng ta đi."
"Tôi đi an bài xe," Bác Mạc mang theo bác sĩ đi ra ngoài, thuận tiện đi an bài xe.
Mà ánh mắt Mạnh Đình cũng vẫn như cũ ở trên người Yến Tuy, tới hiện tại cậu chỉ sợ còn không chú ý tới Ninh Châu đi vào lâu như vậy, cũng không phải là không nhìn thấy người, mà là nhìn thấy rồi, cậu cũng không nghĩ ra bất cứ chuyện gì ngoài Yến Tuy.
Mạnh Đình cầm quần áo qua, để cho Yến Tuy mặc xong, sau đó chính cậu cũng mặc tốt, bọn họ liền ra khỏi phòng đi xuống dưới lầu.
Tiêu Tử Ngang và Tiêu Tử Mặc cũng nghe nói chuyện xảy ra trong thư phòng rồi, Tiêu Tử Mặc đỡ lấy bả vai Ninh Châu, nói ngắn gọn, "Mẹ, mẹ đừng để ý, Nặc Nặc chính là như vậy, mẹ và cha ở nhà, con và anh cả đi theo, chúng con xem xong sẽ trở lại, mẹ tùy thời có thể gọi điện thoại cho bọn con."
Tiêu Tử Mặc cùng Ninh Châu nói xong, liền cũng cùng đi xuống lầu, cùng Tiêu Tử Ngang cùng nhau ngồi lên xe, bồi Yến Tuy và Mạnh Đình cùng đi bệnh viện.
Mạnh Đình đối với hoàn cảnh bệnh viện, cảm giác được rõ ràng là không thích, nhưng những khó chịu này vẫn như cũ không quan trọng bằng Yến Tuy, bác Mạc an bài xe, đồng thời cũng hẹn sẵn bác sĩ, không cần xếp hàng lấy số, trực tiếp kiểm tra, hơn 10ph đồng hồ sau liền cho ra kết quả, xương và nội tạng cũng không sao cả.
"Đình Đình, đã nghe chưa? Bác sĩ nói anh không sao, anh thật sự không sao."
Yến Tuy nói cẩn thận ôm Mạnh Đình tới trong ngực, anh không thể chịu đựng được Mạnh Đình ở trước mắt anh bị thương, nhưng chính anh bị thương cũng sẽ mang lại thương tổn cho Mạnh Đình, ánh mắt cậu vô thố lại mờ mịt, làm cho trái tim anh theo đó bị nhíu đau, anh rất xác định mình không có bị vết thương gì nghiêm trọng, nhưng nếu có thể để cho Mạnh Đình an tâm, tới bệnh viện một chuyến liền cũng cần thiết.
"Thật sao? Là thật sao?" Mạnh Đình vẫn như cũ đang hỏi, cậu dựa vào Yến Tuy, trong mắt bỗng nhiên liền có nhiều hơn một vòng hơi nước, vừa buồn vừa sợ, "Là em không tốt, em đạp nhẹ, mới hại anh bị thương."
"Thật mà, thật sự không có chuyện gì," Yến Tuy vỗ nhẹ phía sau lưng Mạnh Đình, chính là Tiêu Tử Ngang và Tiêu Tử Mặc đều ở đây, anh cũng vẫn là hôn hôn má Mạnh Đình, một cái rồi một cái, tựa hồ muốn như vậy hôn đi bất an của Mạnh Đình.
Tiêu Tử Ngang và Tiêu Tử Mặc liếc mắt nhìn nhau, bọn họ từ trong phòng bệnh tạm thời đi ra ngoài, Tiêu Tử Mặc đi gọi điện thoại cho Ninh Châu, Tiêu Tử Ngang tiếp tục giữ cửa, suy nghĩ một lát, hắn cũng gọi điện thoại cho Tiêu Huy Dân, hắn và Tiêu Tử Mặc mặc dù nghe nói rồi, nhưng cũng không thể biết quá cặn kẽ, chỉ biết là chú hai bọn họ Tiêu Hiên Dân đả thương Yến Tuy, cụ thể quá trình nguyên nhân lại không biết.
Hắn là gia chủ tương lai, hắn nên biết, Tiêu Huy Dân cũng sẽ không giấu diếm hắn.
Trong phòng bệnh, Yến Tuy vẫn như cũ đang hôn Mạnh Đình, nụ hôn vừa nhẹ vừa ôn nhu, tay anh từ phía sau lưng Mạnh Đình, trượt tới trên tóc cậu, nhẹ nhàng xoa, Mạnh Đình chậm rãi ngẩng đầu, Yến Tuy cho rằng anh trấn an người tốt rồi, còn chưa kịp nói gì, anh liền bị Mạnh Đình hôn.
Cậu có chút vội vàng, vội vàng mà muốn trực tiếp chạm vào, nhưng lại đột nhiên nhớ tới hoặc có thể sẽ đυ.ng đau người, cậu kịp thời dừng lại, chỉ có môi kề tới trên môi Yến Tuy, ánh mắt cậu trừng rất lớn, nước mắt trong hốc mắt kia rõ ràng có thể thấy được, nhưng sự thật là nước mắt kia cản trở tầm mắt cậu nhìn Yến Tuy, cậu nhẹ nhàng chớp mắt, hơi nước tụ thành nước mắt, liền từ khóe mắt lăn xuống.
Tim Yến Tuy lại theo đó đau một chút, anh kéo Mạnh Đình nằm về phía sau, lại tiếp tục đè lại ót Mạnh Đình, không để cho cậu rời đi hoặc là tiếp tục do dự, anh chỉ là phía sau lưng bị đập một cái, không có tới trình độ cùng Mạnh Đình cũng phải cố kỵ.
Nhưng bị Yến Tuy kéo một cái như vậy, mắt phải Mạnh Đình còn chưa có nước mắt chảy xuống trực tiếp rơi vào trên da thịt trước mắt Yến Tuy, hai người đồng thời ngừng lại, nhưng ngay sau đó, đυ.ng chạm nhẹ nhàng liền chuyển thành nụ hôn nóng bỏng.
Mắt Mạnh Đình chậm rãi híp lại, Yến Tuy nhưng vẫn nhìn cậu, anh mặc kệ Mạnh Đình ở trong miệng anh hoành hành ngang ngược mà càn quét, tay anh xoa tóc Mạnh Đình, theo đó anh đem nụ hôn vội vàng và nhiệt liệt, từng chút biến thành ôn nhu.
Nụ hôn nóng bỏng kết thúc, môi bọn họ vẫn như cũ dính lấy, Mạnh Đình chậm rãi mở mắt, trong mắt cậu mới khôi phục chút thần thái, cậu lại tiếp tục liếʍ liếʍ môi Yến Tuy, sau đó từ khóe môi anh rời đi, đem nụ hôn dịu dàng rải đầy mặt Yến Tuy.
Chờ Mạnh Đình hôn đủ rồi, cậu mới chống thân thể, nhẹ nhàng nằm sấp tới trên người Yến Tuy, cậu vùi đầu bên gáy Yến Tuy, thanh âm vẫn như cũ mang theo chút run rẩy, "Yến Tuy, anh sau này cũng đừng bị thương được không?"
"Em rất sợ hãi, rất khó chịu......" Cậu không chỉ có chính mình sợ mấy công cụ y học kia, cũng sợ bọn họ dùng tới trên người Yến Tuy, vậy rất đau, cậu biết, rất đau rất đau, cậu sợ Yến Tuy cũng gặp phải đau như vậy.
"Được, anh đáp ứng em," Yến Tuy ôm trụ Mạnh Đình, chút vết thương trên lưng kia, cũng không ảnh hưởng anh tiếp nhận sức nặng của Mạnh Đình trên người, cũng không cần Mạnh Đình ôm anh tới vất vả như vậy.
Mạnh Đình vẫn như cũ dựa vào Yến Tuy một lúc lâu, cậu mới lại mở miệng, "Chúng ta sớm một chút về nhà được không? Em muốn sớm một chút về nhà."
Về nhà trong miệng Mạnh Đình chẳng phải Tiêu gia Bắc thành, mà là Yến trạch Hải thành, ở trong lòng Mạnh Đình, nơi đó mới là nhà của cậu.
"Được, chúng ta sớm một chút về nhà," Yến Tuy đáp lại, chuyện Ngụy Tiểu Vũ bại lộ đối với Mạnh Đình mà nói cũng không bao nhiêu ảnh hưởng, ngược lại Yến Tuy bị thương, cũng không phải là trong khoảng thời gian ngắn là có thể trấn an xuống được.
Yến Tuy từ trong túi áo lấy điện thoại di động ra, không phải là đổi vé máy bay, mà là trực tiếp bảo máy bay tư nhân phụ cận Hải thành tới đây đón bọn họ.
"Chúng ta trước tiên về Tiêu gia, sau khi tạm biệt với cha mẹ, chúng ta lại đi."
Cứ như vậy từ bệnh viện rời đi, chỉ sợ người Tiêu gia đều phải lo lắng áy náy, trước mắt còn chưa tới 12h đêm, sinh nhật Ninh Châu vẫn chưa có trôi qua.
Mạnh Đình do dự một lúc lâu, cậu đáp lại "Được".
"Không cần lo lắng, em lúc trước cũng không có nói sai!" Ngược lại, cậu ngắn gọn dứt khoát sẽ làm cho Tiêu lão gia tử kinh ngạc, muốn thưởng thức.
"Nhưng là, em muốn gϊếŧ người, cũng không sai sao?" Mạnh Đình không muốn trở lại Tiêu gia, là bởi vì cậu có chút sợ đối mặt ánh mắt bọn họ, khi đó, cậu bởi vì Yến Tuy bị thương, trong lòng tức giận, cũng không có che giấu ý nghĩ của cậu, thậm chí cường thế mà khiến cho Tiêu lão gia tử đáp ứng.
"Không sai, bà ta đáng chết!" Yến Tuy đã không lo lắng dưỡng Mạnh Đình xiên xiên vẹo vẹo, trong lòng cậu chính là quan niệm quả thật sẽ mơ hồ hơn một chút so với người bình thường, có thể làm cho cậu nổi lên sát ý, đều là loại người đáng chết.
Mạnh Đình lại suy nghĩ một lúc lâu, cậu mới gật gật đầu, nhưng cậu trong lòng vẫn như cũ cảm thấy Yến Tuy là bởi vì thích cậu, bởi vì yêu cậu, mới sẽ vô điều kiện đồng ý lời của cậu, những người khác cũng không nhất định, trong những người khác này cũng bao gồm Ninh Châu.
Tiêu Tử Ngang cuộc điện thoại này nhận gần nửa tiếng mới cúp, Tiêu Tử Mặc cũng ở một bên nghe, hai anh em sắc mặt càng nghe càng không tốt, ngay cả bọn họ cho tới bây giờ không nghĩ qua người tâm địa ác độc như vậy sẽ là Ngụy Tiểu Vũ, sẽ là thím hai bình thường thanh âm nói chuyện đều đặc biệt nhỏ.
Bọn họ nghe xong điện thoại, còn chưa có đẩy cửa đi vào, Yến Tuy và Mạnh Đình đã trước tiên kéo mở cửa ra.
Bọn họ nhìn Yến Tuy và Mạnh Đình cảm thấy một trận áy náy, nhưng còn chưa nói gì, Yến Tuy đã trước tiên mở miệng.
"Tôi không sao rồi, chúng ta trước tiên về Tiêu trạch."
"Được," Tiêu Tử Ngang và Tiêu Tử Mặc gật đầu một cái, tránh đường, để cho Yến Tuy và Mạnh Đình đi trước, bọn họ một đi làm thủ tục, một đi lấy thuốc, Mạnh Đình cùng Yến Tuy ở trên xe đợi một lát, bọn họ mới lại ngồi lên.
Lúc bọn họ tới, Ninh Châu và Tiêu Huy Dân đều ở ngoài đại trạch chờ, bọn họ nhìn Yến Tuy một chút, ánh mắt đều lộ ra lo lắng, mặc dù nghe Tiêu Tử Mặc nói, không có đáng ngại, nhưng tới cùng là bị đánh tới, đau thêm vài ngày là khó tránh khỏi.
"Nhanh tới bên trong, trước tiên uống chén trà gừng, bệnh viện chỉ sợ không có sưởi ấm trong nhà."
Khách tới tham gia yến hội, lúc Yến Tuy và Mạnh Đình ở bệnh viện, liền đều được tiễn đi, bọn họ mặc dù cảm thấy có chút mạc danh kỳ diệu, nhưng bằng địa vị của Tiêu gia ở Bắc thành, bọn họ trong lòng tiếp tục nghi ngờ vẫn cao cao hứng hứng mà tới, liền cũng phải cao cao hứng hứng với bọn họ mà rời đi.
Ninh Châu nói lại mới nhìn nhìn Mạnh Đình, nhưng Mạnh Đình cầm tay Yến Tuy, ánh mắt cúi thấp, thủy chung không có nhìn bất cứ người nào.
Bọn họ tới trong phòng khách ngồi xuống, Ninh Châu bưng cho Mạnh Đình trà gừng, Mạnh Đình không có cự tuyệt, nhưng lời nói vẫn như cũ chỉ có một câu "Cảm ơn" hơi có vẻ xa cách.
Mạnh Đình tự nhiên cũng là đau lòng Ninh Châu, nhưng kinh nghiệm của cậu từ nhỏ tới lớn, cùng với kiểu tư duy của cậu, cũng không thể nói với cậu giờ phút này nên xử lý thế nào mới là tốt nhất.
"Máy bay một tiếng nữa sẽ tới, con và Đình Đình trước tiên về Hải thành, chờ vài ngày mọi người rảnh rỗi, lại tới thăm bọn con." Yến Tuy mở miệng nhìn Ninh Châu Tiêu Huy Dân nói như vậy, bọn họ nhìn bộ dáng trầm mặc ánh mắt cúi thấp của Mạnh Đình, chính là tiếp tục không nỡ cũng lựa chọn gật đầu.
"Được, chúng ta hai ngày nữa sẽ tới."
Yến Tuy gật đầu một cái, lại giơ tay lên nhu nhu tóc Mạnh Đình, anh biết Mạnh Đình cũng không muốn giận chó đánh mèo Ninh Châu và Tiêu Huy Dân, hoặc là nói Mạnh Đình lo lắng, cùng giờ phút này đám Ninh Châu áy náy đã không hoàn toàn là một chuyện lớn nữa.
Bác Mạc cho người từ trên lầu cầm xuống hành lý của Mạnh Đình và Yến Tuy, Mạnh Đình nhìn hành lý, ánh mắt đột nhiên ngừng lại, cậu đi lên phía trước, mở hành lý ra, từ bên trong lấy ra một hộp quà, cậu thấp xuống ánh mắt đi tới trước mặt Ninh Châu.
"Sinh nhật vui vẻ, đây là quà tặng mẹ."
Quà của Mạnh Đình còn chưa có đưa ra, cậu đã bị Ninh Châu ôm lấy, "Nặc Nặc, thật xin lỗi Nặc Nặc, là mẹ không tốt, là mẹ có mắt không tròng, là mẹ không có bảo vệ tốt con......"
Nước mắt Ninh Châu nén một đêm, rốt cục rơi xuống, bà ôm thật chặt Mạnh Đình, giống như cậu đi lần này, bà lại phải mất đi cậu vậy.
Mạnh Đình ngước mắt chống lại ánh mắt Yến Tuy cũng nhìn sang, Yến Tuy nhẹ nhàng gật đầu với cậu, môi Mạnh Đình mấp máy, cậu mới lại mở miệng.
"Con không có giận mẹ...... Con chỉ là có chút sợ...... Sợ mọi người lại không thích con, con không tốt, con...... con lại muốn gϊếŧ người......" Đã từng thiếu chút nữa gϊếŧ người đối với Mạnh Đình mà nói, là một bóng ma thủy chung như hình với bóng, cậu sợ hãi cũng không phải bản thân gϊếŧ người, mà là sau khi gϊếŧ người, ánh mắt người khác đối đãi với cậu, loại khϊếp sợ và chán ghét này, mới là thứ Mạnh Đình sợ.
Nhưng cậu lời này nói ra, chính là Tiêu Huy Dân cũng có chút không chịu nổi, ông đi lên phía trước, đem Mạnh Đình và Ninh Châu khóc không thành tiếng cùng ôm tới trong ngực, "Không thể nào, con là đứa nhỏ bọn ta thích nhất, điểm này vĩnh viễn sẽ không thay đổi."
"Thật sao?" Mạnh Đình nhịn không được lại tiếp tục hỏi một câu.
"Thật sự." Tiêu Huy Dân đáp lời hốc mắt cũng đỏ hồng, mà Ninh Châu cũng chỉ có thể gật đầu, bà đã khóc đến không nói được rồi.
"Vậy thì tốt," Mạnh Đình đưa tay xoa xoa nước mắt cho Ninh Châu, sau đó đặt quà vào trong ngực bà, "Đây là nước hoa con điều chế cho mẹ, hi vọng mẹ khỏe mạnh xinh đẹp."
"Được......" Ninh Châu trả lời, ánh mắt bà nhìn về phía Mạnh Đình, bà vạn phần không muốn mà buông người ra, nước mắt bà vẫn như cũ có chút thu lại không được, nhưng trong lòng cũng không có khó chịu lúc trước kia nữa, chỉ cần Mạnh Đình còn sống, hết thảy liền cũng không tính là muộn.
Mạnh Đình ngồi trở lại bên người Yến Tuy, sau một khắc cậu lại dựa tới trong ngực anh, chặt chẽ ôm lấy người, vùi đầu tới bên gáy Yến Tuy, hướng về phía Ninh Châu và Tiêu Huy Dân hỏi ra những lời này, đối với Mạnh Đình mà nói cũng không dễ dàng.
Tiêu lão gia tử nghe bác Mạc nói Mạnh Đình và Yến Tuy hiện tại liền muốn đi, ông liền cũng từ trong phòng đi ra, nhưng Mạnh Đình chỉ chừa cho ông một cái ót, ông cùng Yến Tuy nói chuyện, cậu cũng không quay đầu lại nhìn ông.
Như thế nào đứa nhỏ lúc trước khí phách lãnh tĩnh như vậy, hiện tại lại biến trở lại như vậy? Tiêu lão gia tử có chút đoán không thấu, nhưng ông cũng có chút không dám đi trêu chọc Mạnh Đình, hoặc là nói cảm thấy Ninh Châu và Tiêu Huy Dân bọn họ cái loại cảm xúc đau lòng này, không nỡ đi trêu chọc.
Sắp tới Mạnh Đình và Yến Tuy phải lên máy bay rồi, Tiêu lão gia tử lại tiếp tục mở miệng, "Nặc Nặc, nơi này cũng là nhà của cháu, sau này thường xuyên trở lại."
Có lẽ ông cũng có chút sợ Mạnh Đình sau này đều sẽ không nguyện ý trở lại nữa, mà nói ra, chính là ông triệt để bỏ qua ý nghĩ lý tính gì đó không chịu khống chế, ông hổ thẹn với Mạnh Đình, sinh thời có thể bù đắp lại, ông liền hẳn mỉm cười nơi chín suối.
Mạnh Đình nghe vậy cước bộ ngừng lại, cậu quay đầu lại nhìn qua, hơi chần chờ, nhưng cậu vẫn là gật gật đầu.
Tiêu Tử Mặc cũng đuổi kịp máy bay, y tiễn bọn họ tới Hải thành, ở thêm vài ngày, xác định Yến Tuy và Mạnh Đình đều không sao cả, y lại trở lại thành Bắc.
3h sáng máy bay ở bãi cỏ Yến trạch hạ xuống, đám người Yến Vũ và Hà Việt bị kinh động, Cổ Lê cũng lại tới xem vết thương cho Yến Tuy, xong một phen lăn qua lăn lại, gần tới 4h sáng, mọi người mới tản đi, từng người trở về ngủ.
Trên máy bay Yến Tuy dỗ Mạnh Đình thật lâu, cũng không dỗ được người ngủ, cậu rõ ràng buồn ngủ tới vành mắt đều đỏ, nhưng vẫn như cũ trợn tròn mắt, không chỉ có không ngủ, Yến Tuy dỗ, cậu còn có chút mất hứng.
Hai người nằm lại trên giường, Mạnh Đình nhích lại gần bên người Yến Tuy, rất là nghiêm túc nói, "Anh ngủ trước, em dỗ anh ngủ......"
Yến Tuy nhìn bộ dáng Mạnh Đình vừa đau lòng vừa bất đắc dĩ, anh ôm trụ người, ở trên môi Mạnh Đình hôn hôn, "Được, em dỗ anh."
"Ừ," Mạnh Đình đáp lại, sau đó đưa tay ở bên vai Yến Tuy nhẹ nhàng vỗ, thật sự là rất nhẹ rất nhẹ, cậu tựa hồ sợ không cẩn thận dùng nhiều khí lực, liền vỗ đau Yến Tuy, tới cuối cùng trực tiếp biến thành vuốt ve nhẹ nhàng.
Yến Tuy nhắm mắt lại một lúc lâu, lại mở mắt ra, lại phát hiện Mạnh Đình còn chưa ngủ, thấy anh cũng không ngủ, cậu phồng phồng hai má, nhưng chịu đựng không phát tác, Yến Tuy nhịn không được lại sáp tới hôn hôn má và môi Mạnh Đình.
"Anh biết rồi, anh lập tức ngủ......"
Anh không ngủ, Mạnh Đình khẳng định cũng sẽ không ngủ, điểm này đã không cần phải suy nghĩ thêm nữa.
Yến Tuy nhắm mắt lại, an tâm hưởng thụ vuốt nhẹ của Mạnh Đình, cũng thật sự là quá muộn, quá mệt mỏi, anh sau khi quyết tâm ngủ, liền thật sự ngủ thϊếp đi, Mạnh Đình chấp nhất mà vỗ Yến Tuy thật lâu, cậu thu tay lại, lại nhìn chằm chằm người một lát, cuối cùng ở trán Yến Tuy nhẹ nhàng hôn hôn, cậu lúc này mới nhắm mắt lại cùng nhau ngủ.
Bọn họ một giấc ngủ này liền trực tiếp ngủ thẳng tới 2h chiều mới tỉnh, Yến Tuy thức dậy, sau khi đơn giản rửa mặt, liền cũng không rời đi, anh vẫn như cũ ở bên giường trông coi Mạnh Đình, cảm giác Mạnh Đình sắp tỉnh, anh mới đưa tay nhu nhu tóc và má cậu, giúp cậu thanh tỉnh.
"Yến Tuy, anh vẫn tốt chứ? Vết thương của anh còn đau không?"
Mạnh Đình mở mắt, đem chuyện cậu trước khi ngủ thậm chí trong mở đều lo lắng, hỏi Yến Tuy.
"Thuốc của bác sĩ Cổ Lê rất tốt, không đau."
Yến Tuy đáp lời, một tay phẩy tóc trên trán Mạnh Đình ra, anh cúi đầu ở trán, mi tâm, và môi Mạnh Đình đều hôn một chút.
Thấy Mạnh Đình dưới cái hôn của anh không khẩn trương như vậy nữa, Yến Tuy lại tiếp tục hôn cậu, mềm mềm mại mại, cực kỳ ôn nhu.
Mạnh Đình được hôn, mắt vẫn như cũ mở rất lớn, cậu nhìn nhìn Yến Tuy, tựa hồ muốn xác định anh không phải thật sự tốt rồi, nhưng nhìn nửa ngày, cậu cái gì cũng nhìn không ra, cậu đưa tay ôm cổ Yến Tuy, cũng ở trên mặt anh hôn hôn.
"Vậy chúng ta lát nữa vẫn là lại để bác sĩ Cổ Lê xem một chút......"
Cổ Lê và Chân Hàm là hai bác sĩ duy nhất Mạnh Đình không bài xích cũng nguyện ý tin tưởng, cậu sợ Yến Tuy không chịu, lại tiếp tục dặn dò một câu, "Ngoan, anh phải nghe lời."
"Được," Yến Tuy trả lời như vậy, Mạnh Đình mới buông ra, để cho anh ngồi dậy, sau đó bản thân cậu cũng ngồi dậy.
Cô Vương chuẩn bị đồ ăn, sau khi bọn họ ăn xong, còn chưa có đi tìm Cổ Lê, Chân Hàm đã trước tiên mời người qua rồi, Chân Hàm ngày hôm qua bề bộn nhiều việc, liền ở bệnh viện thú y qua đêm, buổi sáng trở lại mới nghe nói, thấy bọn họ tỉnh, y trước tiên gọi Cổ Lê tới.
"Không nghiêm trọng, chỉ là sẽ đau dăm ba ngày......"
Cổ Lê lời vừa ra khỏi miệng, cũng biết mình nói sai, bị đôi mắt đen láy kia của Mạnh Đình nhìn, gã muốn nuốt lời sửa lại một chút, đều nói không ra được.
Gã cho Yến Tuy một ánh mắt lực bất tòng tâm, sau đó nhanh chóng cũng đổi thuốc cho Yến Tuy, gã liền mang theo hòm thuốc rời đi.
Yến Tuy thật vất vả mới trấn an Mạnh Đình, lại bị một câu nói của Cổ Lê "Đánh về nguyên hình".
Mạnh Đình không lập tức nói gì, nhưng ánh mắt cậu nhìn người, làm cho Yến Tuy cảm thấy có chút không ổn.
Bọn họ ngồi ở trên ghế salon một lúc lâu, Mạnh Đình mới mở miệng, "Em biết anh không muốn để cho em lo lắng, nhưng anh cũng không thể nói dối với em."
Rõ ràng vẫn đau, nhưng lúc trước khi thức dậy, Yến Tuy lại gạt cậu nói không không đau. Mạnh Đình nghĩ như vậy, thật sự có chút tức giận.
"Ừ, anh sai rồi, anh không nên nói dối," Yến Tuy thành khẩn nhận sai, Mạnh Đình không nỡ cùng anh tức giận, nhưng bộ dáng vừa muốn tức giận, vừa không đành lòng tức giận này của cậu, cũng đem Yến Tuy đau lòng muốn chết, "Anh đảm bảo, anh sẽ không tiếp tục nói dối em."
Lời của Yến Tuy đối với Mạnh Đình độ tin cậy vẫn là rất cao, cậu lần này không tiếp tục do dự quá lâu, cậu gật gật đầu.