*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Chân Hàm không hiểu nổi Yến Tuy tại sao còn bình tĩnh như vậy, thần sắc y có chút ngừng lại, trước tiên giúp Yến Tuy giải thích cho Mạnh Đình một câu, "Chị dâu nhỏ đừng coi là thật, đoán chừng là giống nhau, hoặc là photoshop." Ngoại trừ cái đó ra, y không nghĩ tới khả năng khác.
"Có phải hay không...... ai trong nhà cũng có bức ảnh này rồi?" Mạnh Đình căn bản nghe không hiểu Chân Hàm nói cái gì, cậu còn đang rơi vào trong kí©h thí©ɧ của bức ảnh, không thể tự thoát ra được, thanh âm cậu run rẩy hỏi Yến Tuy, thần sắc vừa tức giận vừa xoắn xuýt lại vừa ủy khuất.
Yến Tuy rút tờ báo Mạnh Đình còn đang nắm một góc ra, đặt vào trên bàn, anh lại rót cháo cho Mạnh Đình, gắp đồ ăn cậu thích, anh mới mở miệng, "Không ai biết là em."
Người bình thường như thế nào cũng sẽ không cảm thấy cô gái này là Mạnh Đình giả trang, bọn họ lại đi mở miệng giải thích cái này mới càng kỳ quái hơn.
"Ha ha ha......" Yến Mạn Gia cuối cùng nhịn không được, cất tiếng cười to, cười run rẩy hết cả người, ôm bụng "Ai u, ai u" mà kêu.
Chân Hàm liên hệ lời của Yến Tuy, phản ứng của Mạnh Đình và Yến Mạn Gia, cuối cùng kịp phản ứng, y mãnh liệt phiêu cho một cái khinh bỉ.
Sau đó không cần Mạnh Đình hoặc Yến Tuy nói, Yến Mạn Gia bô bô liền nói cho Chân Hàm, liền cũng bao gồm mấy lời của Hà Uyển và Lý Nhất Phỉ Mạnh Đình nghe được.
"Đình Đình bảo bối của chúng ta thật là quá xinh đẹp, mặc váy cũng đẹp, mấy người đó hoàn toàn nhìn không ra, ha ha ha......" Yến Mạn Gia không nhìn bộ dáng Mạnh Đình đỏ mặt lại buồn bực, rất là đắc ý kiệt tác của mình.
Chân Hàm nghe Yến Mạn Gia nói xong, không nhịn được lại cầm tờ báo nhìn thoáng qua, lúc trước không cảm thấy, hiện tại còn thực tự nhìn tra vài phần cảm giác của Mạnh Đình.
Bất quá Chân Hàm nhìn còn không phải cái này, xung quanh tấm hình này tất cả đều bị làm mờ, ngoại trừ bóng lưng Yến Tuy coi như rõ ràng, người và cảnh bên cạnh anh đều nhìn không ra cái gì, Lý Nhất Phỉ và Hà Uyển nhìn thấy tấm hình này hẳn là không có ảnh hưởng gì.
"Hai người kia có phải đầu óc có vấn đề hay không," Chân Hàm đặt tờ báo xuống, khiêu mi châm chọc một câu, bất quá Yến Tuy bên kia còn đang trấn an Mạnh Đình, Yến Mạn Gia còn vui sướиɠ không thể hoàn hồn, Chân Hàm nhịn không được lại lật một cái khinh bỉ, bất quá y cũng không để ý thêm nữa.
Yến Tuy biết, cũng sẽ không có động tác, y chờ xem trò vui là được rồi.
Trấn an của Yến Tuy cũng không có đưa đến tác dụng quá lớn, thần sắc Mạnh Đình nhìn vẫn như cũ rất buồn bực, cậu muốn nghĩ thông suốt đoán chừng còn cần chút thời gian, sau khi ăn xong điểm tâm, Yến Tuy vừa ôm vừa hôn Mạnh Đình một lúc lâu, mới không thể không rời đi.
Nếu không phải Mạnh Đình rõ ràng không quá muốn ra cửa, Yến Tuy đoán chừng liền muốn mang người tới công ty.
"Em không sao, chỉ cần anh có thể quên đi là được rồi," Mạnh Đình nói ánh mắt lấp lánh mà nhìn Yến Tuy, Yến Tuy kéo người qua, ở trên môi cậu hôn hai cái, lúc này mới xoay người ngồi lên xe.
Mạnh Đình đứng nhìn theo xe Yến Tuy rời đi, cậu mấp máy môi, một lúc lâu mới phục hồi tinh thần lại, nhưng cậu vẫn là không hiểu rõ, Yến Tuy rốt cuộc là quên hay không quên đây.
"Thật đáng ghét, rõ ràng Yến Tuy đều không nhớ......" Mạnh Đình buồn bực nhìn thoáng qua Đại Hoàng bên chân cậu, sau đó dắt nó đi vào, cậu hẳn là cảm giác mình quên rồi, liền cũng coi như Yến Tuy cũng quên rồi.
Nhưng muốn để cho Yến Tuy quên đi một màn khiến anh kinh diễm động tâm như vậy, sinh thời chỉ sợ cũng khó khăn.
Quan hệ xã hội của Yến thị coi như đúng lúc, tin tức của Yến Tuy chỉ ở trên báo như phù dung sớm nở tối tàn, không tiếp tục dẫn tới nhiều sóng gió hơn, nhưng nên biết hay không căn bản đều đã biết, đối với chuyện Yến Tuy giống như là nɠɵạı ŧìиɧ, rất nhiều người đều ôm ý nghĩ quả nhiên như thế.
Bọn họ cảm thấy hơn hai tháng, cảm giác mới mẻ của gia chủ Yến thị đối với Mạnh Đình cũng hẳn không sai biệt lắm, từng cái tinh thần bát quái bốc cháy lên, chờ xem phản ứng của Mạnh Đình.
Nhưng Mạnh Đình lại khác với các phu nhân thế gia bình thường, cậu căn bản chưa từng một mình tham gia yến hội, Yến Tuy gần đây lại khước từ rất nhiều xã giao, dẫn tới Mạnh Đình tất nhiên cũng ít lộ diện, bọn họ tiếp tục nghĩ cũng không thể nào nhìn ra, nhiều nhất chỉ có thể tự mình ở trong lòng phỏng đoán bộ dáng không được như ý của Mạnh Đình.
Yến Tuy và Chân Hàm đều đi làm, Yến Mạn Gia cũng làm ổ trong phòng vẽ tranh của bà, Mạnh Đình mang theo Đại Hoàng tản bộ một lát, cậu trở về thư phòng. Lúc buổi chiều, Yến Minh Á tới một chuyến, thương lượng với Mạnh Đình một chút chuyện về trợ lý phòng thí nghiệm, sau đó y lại rời đi.
Mạnh Đình lại chạy tới hậu viện cắt hoa, cửa sổ của Yến Mạn Gia vừa vặn đối diện, ánh mắt bà hơi hơi sáng một cái, lại lần nữa lấy ra bàn vẽ, linh cảm phun trào, lại so với lúc trước muốn thuận hơn nhiều lắm.
Mạnh Đình không biết mình đã trở thành người trong bức họa của Yến Mạn Gia, cậu cắt hoa xong rồi, sau đó ngồi ở trên thảm bác Tiêu cho người trải cho cậu, cậu vừa ngửi mùi hoa, vừa ghi chép chi tiết lên notebook.
Cậu rất nghiêm túc nên dần dần cậu liền lại ném ô long trên báo sáng ra sau ót rồi, vậy nên lúc cậu nhận điện thoại của Mạnh Kỳ, nghe một lúc lâu, mới hiểu rõ y đang nói gì.
"Yến Tuy tên hỗn đản kia!" Mạnh Kỳ nghe Mạnh Đình lâu như vậy không có thanh âm, chỉ coi như cậu còn đang thương tâm, y liền cũng càng thêm tức giận.
"Không phải, mới không phải Yến Tuy, là anh đấy." Mạnh Đình nghe Mạnh Kỳ mắng Yến Tuy, đương nhiên cũng tức giận, cậu từ nằm nhoài biến thành ngồi, hai má hơi hơi phồng lên, Mạnh Kỳ nếu như ở trước mặt, đoán chừng có thể cảm giác được sát khí lạnh buốt kia.
"Anh ta rốt cuộc cho cậu uống thuốc mê hồn gì!"
Mạnh Kỳ một hơi lấp kín ngực, kém chút nữa nghẹn chết, y rất muốn túm lấy Mạnh Đình lắc một chút, lắc cho cậu tỉnh lại, y liền sợ cậu một bước trầm luân rồi, Yến Tuy đã nhanh tìm tình nhân rồi, Mạnh Đình lại vẫn yêu đến sâu đậm, đoán chừng sẽ đem mình nghẹn tới chết.
"Yến Tuy mới sẽ không ép tôi uống thuốc." Mạnh Đình nói, chân mày lại nhăn, "Anh hiểu lầm rồi......"
"Cái gì?" Mạnh Kỳ chờ Mạnh Đình nói tiếp, nhưng hồi lâu bên kia lại không có thanh âm.
Nhưng tiếp đó, thanh âm bên kia đột nhiên nổi lên, dọa lão đại y nhảy một cái.
"Yến Tuy ôm là tôi, anh ấy mới sẽ không ôm người khác." So với chuyện mình mặc váy bị người biết, Mạnh Đình lại càng không thích người khác hiểu lầm Yến Tuy ôm người khác ngoài cậu, cậu lại tiếp tục cường điệu với Mạnh Kỳ một chút, "Yến Tuy là của tôi, anh ấy chỉ ôm tôi."
Mạnh Kỳ bị chấn động một lúc lâu mới hoàn hồn, y trầm mặc thật lâu mới hiểu rõ ý tứ của Mạnh Đình, sau đó biểu tình có chút liệt, "Cậu không có chuyện gì mặc váy làm chi a!" Chẳng lẽ Yến Tuy còn có ham mê đặc biệt như vậy?
"Hừ," Mạnh Đình thở phì phò mà hừ một tiếng, "Tôi không nói với anh, tôi phải cúp rồi, anh đừng gọi cho tôi nữa, hừ!"
Mạnh Đình nhìn điện thoại di động, nhớ tới là Yến Tuy tặng cậu, rốt cục không cam lòng đặt quá mạnh lên thảm, cậu ôm đầu gối mình, hai má lần nữa phồng lên, vẫn như cũ thở phì phò.
Mạnh Kỳ bên kia cũng bị Mạnh Đình "hừ" hai cái tức giận khiến cho dở khóc dở cười, y sờ sờ cằm, y hình như có chút quản quá nhiều, nhưng không phải Mạnh Đình thoạt nhìn thật làm cho người ta bận tâm, y mới không như vậy a.
Y cũng là hiếm thấy cảm nhận được bộ dáng Mạnh Đình tâm tình phong phú như vậy, xem ra cậu ở bên cạnh Yến Tuy trải qua rất tốt. Y nhớ tới buổi sáng nhìn thấy bộ dáng Lý Nhất Phỉ nhìn tờ báo cười lạnh, cũng nhịn không được cười cười, bà ta chỉ sợ là lại phải uổng phí cười nhạo một trận rồi.
Bất quá, Mạnh Kỳ cầm lấy điện thoại di động cũng không có trực tiếp để xuống, y do dự một chút, gọi cho Yến Tuy, y rất lâu trước đó đã biết số điện thoại này, nhưng căn bản không gọi qua, hôm nay cũng đến thời điểm phải gọi rồi.
"Tôi ra được ít chuyện của tiểu Thất, cảm thấy anh cần thiết biết."
Yến Tuy nhận điện thoại, câu nói đầu tiên của Mạnh Kỳ lại là cái này.
Chuyện liên quan Mạnh Đình, Yến Tuy tự nhiên là để ý, anh đứng lên đi tới cửa sổ sát đất, mới đáp lại lời Mạnh Kỳ, "Chúng ta hẹn ra ngoài nói chuyện, tôi cũng có việc muốn nói với anh."
Mạnh Kỳ kinh ngạc mà nhíu nhíu chân mày, nhưng cũng không cự tuyệt, "Được."
Mạnh Kỳ từ trong phòng đi ra, lại tới hậu trạch cáo biệt với Mạnh lão gia tử và Phùng Trạch Kiều, sau đó y liền lái xe của mình từ nhà cũ rời đi, y trước kia không bao nhiêu cảm giác, nhưng tiến vào càng ngày càng cảm thấy Mạnh gia mục nát tới làm cho cho người ta cảm thấy chán ghét, cũng bao gồm chính y.
Trên tay y tra được một ít tư liệu, vốn nên nói với Mạnh lão gia tử trước nhất, nhưng Mạnh lão gia tử chính là căn nguyên Mạnh gia hỗn loạn như bây giờ, thật sự tìm ông, liền lãng phí sự mạo hiểm cùng vất vả của y trong khoảng thời gian này.
Mạnh Kỳ lúc tới một phòng trà, Yến Tuy cũng đã đến, Mạnh Kỳ bĩu môi, rõ ràng cùng vai vế với anh ta, tác phong làm việc lại giống như cổ hủ vậy, người trẻ tuổi ai nói chuyện sẽ hẹn ở phòng trà a.
Mạnh Kỳ trong lòng thổ tào lại thổ tào, sau đó đi vào, y liền không dám biểu hiện ra nữa.
Y ngồi xuống, Yến Tuy châm trà cho y, Mạnh Kỳ cũng không tiếp tục nói lời ngon tiếng ngọt gì nữa, y từ trong cặp công văn trên tay, lấy ra một túi hồ sơ, giao cho Yến Tuy, "Đây là tôi từ trong phòng Lý Nhất Phỉ chụp ảnh ra được."
Cơ hội này không dễ tìm, mấy người giúp việc bên cạnh Lý Nhất Phỉ đều rất trung thành, y cũng là mất rất nhiều tâm tư mới làm được tài liệu này, sau đó căn cứ những thứ này đi kiểm chứng vài chuyện.
"Các anh nếu như nguyện ý khởi tố, bằng những thứ này có thể tống bà ta đi ngồi tù rồi."
Chính là trên dư luận vẫn như cũ không dễ nghe, dù sao Mạnh Đình trên danh nghĩa vẫn là cháu trai ruột của Lý Nhất Phỉ.
Nhưng Mạnh Kỳ mở miệng nói lời này, chính là ủng hộ Mạnh Đình và Yến Tuy trả thù lại.
Yến Tuy không có đáp lời Mạnh Kỳ, anh đem tài liệu Mạnh Kỳ cho anh, toàn bộ lật xem một lần, phần lớn đều trùng hợp với anh tra được, nhưng có một vài chỗ anh không thể tra được, ví dụ nơi ở của người đàn ông năm đó dâʍ ɭσạи Mạnh Đình.
"Gã bị đưa đến Nam Á, sống hay chết, rất khó nói." Mạnh Kỳ quét một cái trang Yến Tuy nhìn, y bổ sung một câu, dựa vào hiểu biết của y với Lý Nhất Phỉ, bà ta tuyệt đối có thể làm được nhổ cỏ nhổ tận gốc, không lưu lại hậu hoạn, dù sao bà ta đối với cháu trai ruột đều ác như vậy.
"Sống chết của gã, tôi sẽ xác định," Yến Tuy lật trang này qua, sau đó ngước mắt nhìn về phía Mạnh Kỳ, ánh mắt anh lộ ra đánh giá, Mạnh Kỳ vốn là thần sắc tùy ý, lập tức mất tự nhiên, giống như học sinh trung học bị thầy chủ nhiệm nhìn thẳng vậy, có chút muốn chạy trối chết.
"Gia chủ Mạnh gia nên thay đổi người đảm nhiệm rồi, anh cảm thấy thế nào?" Yến Tuy đột nhiên chậm rãi hỏi Mạnh Kỳ một câu như vậy.
Mạnh Kỳ theo bản năng chính là giật mình một cái, rất hiển nhiên Mạnh gia đã chọc giận Yến Tuy tới mức muốn nhúng thay vào thừa kế nội bộ rồi, người khác nói như vậy, Mạnh Kỳ nhất định phải cười nhạo hắn không biết tự lượng sức mình, nhưng Yến Tuy tuyệt đối có tư cách nói lời này.
"Anh muốn giúp cha tôi?" Mạnh Kỳ mới dứt lời, Yến Tuy chỉ lắc đầu.
Anh có chút tàn khốc mà nói, "Ông ấy đã bị ông nội anh nuôi phế rồi, anh không cảm thấy sao?" Còn là cố ý nuôi phế.
Mạnh Kỳ không thể không gật cái đầu này, y gần đây quả thực minh bạch rất nhiều chuyện trước kia đều không hiểu, cái gọi là công bằng hợp lý, kỳ thực chính là thiên vị lớn nhất, tâm thiên vị chi thứ 2 và Lý Nhất Phỉ, cha y thậm chí bao gồm y đều bị cố ý phóng túng và nuôi phế.
Lý Nhất Phỉ thiết kế, Mạnh lão gia tử ngầm đồng ý, thừa kế đời sau của Mạnh gia, nhìn phòng lớn bọn họ càng danh chính ngôn thuận, nhưng tình cảnh chân chính rất là vi diệu. Mạnh Kỳ y chính là có tâm muốn tỉnh lại, một khi bị Lý Nhất Phỉ hoặc là Mạnh lão gia tử phát hiện, trở ngại gặp phải sẽ lớn hơn rất nhiều trong dự đoán của y.
"Tôi giúp anh, nhưng Mạnh thị ở bên trong cầm quyền của anh, đều phải lệ thuộc vào Yến thị," Lúc cần thiết, ngay cả tổn hại lợi ích của gia tộc, Mạnh Kỳ cũng phải nghe Yến Tuy.
Mâu quang Mạnh Kỳ lóe lên, y không cách nào lập tức trả lời lời này của Yến Tuy.
"Nếu như anh cảm thấy cần thời gian suy tính, tôi sẽ cho. Nhưng điểm mấu chốt cuối cùng của ước định sẽ không có bất kỳ thay đổi nào."
Lời của Yến Tuy lại cực kỳ rõ ràng sáng tỏ, đồng thời anh cũng xác định Mạnh Kỳ không cách nào cự tuyệt, vốn là y đối với thừa kế Mạnh thị nắm chắc ba phần cũng không có, có anh giúp đỡ ít nhất tăng lên tới 7 phần. Trừ phi y thật sự từ trong ra ngoài đều phế, bằng không không thể nào sẽ cự tuyệt.
"Tôi đáp ứng."
Mạnh Kỳ trả lời, y vừa rồi do dự là bởi vì y nghĩ không hiểu Yến Tuy vì cái gì sẽ nguyện ý giúp đỡ y, về phần dựa vào Yến thị, đối với phát triển tổng thể của Mạnh thị mà nói, nhưng thật ra là một chuyện tốt, huống chi bất kỳ thu hoạch nào luôn phải có trả giá tương ứng, đạo lý nào Mạnh Kỳ hiểu được.
Yến Tuy gật gật đầu, sau đó anh liền đương nhiên mà phân phó Mạnh Kỳ làm việc, "...... Những thứ này, anh mau chóng tra rõ ràng cho tôi."
Mạnh Kỳ gật đầu một cái, "Tôi nhớ rồi."
Y đáp lời thần sắc hơi có chút cứng ngắc, thân phận y vẫn như cũ có chút thay đổi không lớn, rõ ràng Yến Tuy trước giờ khắc này vẫn là em rể mình, hiện tại trực tiếp biến thành ông chủ có thể phân phó y làm việc.
Yến Tuy và Mạnh Kỳ lại hàn huyên một lát, nhìn thời gian một chút sắp 5h rồi, anh liền đứng dậy không tiếp tục thêm nữa, khoảng 5 rưỡi, Mạnh Đình sẽ dẫn theo Đại Hoàng và Mao Cầu ra cửa đón anh, anh cũng không nỡ để cho Mạnh Đình chờ quá lâu.
Yến Tuy rời đi, Mạnh Kỳ còn ở trong phòng trà ngồi hơn nửa tiếng, mới đứng dậy trở lại nơi ở của chính y, nhưng khác với dĩ vãng, y sau khi đến đây, tâm đều định rồi. Mạnh gia là của y, vốn nên là của y.
Lý Nhất Phỉ am hiểu suy nghĩ lòng người, nhưng Yến Tuy cũng không kém, anh lý trí tới mức làm cho người ta cảm thấy sợ hãi, chỉ có để cho Lý Nhất Phỉ đi ngồi tù, còn chưa đủ, bà ta quan tâm nhất cái gì, Yến Tuy liền cũng muốn đi hủy cái đó.
Bà ta từng cố gắng từ trên tinh thần phá hủy Mạnh Đình, bây giờ Yến Tuy bất quá là lấy đạo kia trả lại mà thôi.
Yến Tuy so với bình thường sớm hơn 2 phút tới trước cửa Yến trạch, Mạnh Đình xa xa nhìn thấy, cước bộ tăng nhanh, cuối cùng trực tiếp chạy.
Yến Tuy vươn tay, Mạnh Đình liền trực tiếp chạy tới trong l*иg ngực anh mới dừng lại.
"Anh hôm nay sớm hơn bình thường," Mạnh Đình nói, mặt dán Yến Tuy cọ cọ, sau đó lại ôm chặt lấy người, "Bất quá, em vẫn là đón được anh."
Yến Tuy nhíu nhíu chân mày, rõ ràng là anh tiếp được người chạy như bay tới, anh nghĩ tới ở trên mặt Mạnh Đình hôn một cái, "Anh mua cho em hai hộp trà bánh, em nếm thử chút xem có thích không."
(Đọc đến đây tui thấy em Đình giống như ngóng quà của mẹ về chợ vậy =))))Trà bánh này là sư phó của phòng trà kia thủ công làm ra, anh vốn đã ra khỏi quán trà, lại nửa đường quay lại để mang cho Mạnh Đình hai hộp trở về.
"Vâng," Mạnh Đình gật đầu một cái, ánh mắt trái phải nhìn nhìn, sau đó cằm khẽ giương lên, môi cậu liền ịn ở trên môi Yến Tuy, ngậm ngậm, lại liếʍ liếʍ, gót chân cậu rơi xuống mặt đất, cậu mấp máy môi, "Anh uống trà rồi?"
"Ừm," Yến Tuy nhìn chằm chằm môi Mạnh Đình nhiều hơn một chút, mới trả lời, tiếp đó anh kéo người đi vào, cổng lớn rốt cuộc không phải nơi thích hợp bọn họ thân mật, bất quá không chỉ Mạnh Đình, ngay cả anh thỉnh thoảng cũng khắc chế không được hành động muốn thân cận người của mình.
"Anh hẹn Mạnh Kỳ uống trà," Yến Tuy đi vào, đơn giản nói ra.
Mạnh Đình nghe được tên Mạnh Kỳ, nhẹ nhàng hừ hừ, nhưng cũng chưa cáo trạng với Yến Tuy.
Lời lúc sáng của Chân Hàm, có lẽ liền cũng tỏ vẻ y sau này cũng trở về nhà cũ ở, gần tới giờ cơm, Mạnh Đình trong ánh mắt mong chờ của Yến Mạn Gia, gọi điện thoại cho Chân Hàm.
"Sắp ăn cơm, cô bảo anh gọi cho em."
Yến Mạn Gia mắt chợt dời đi, bà không muốn Mạnh Đình câu nói đầu tiên đã đem bà bán đi rồi.
Mạnh Đình đặt điện thoại xuống, nhìn về phía Yến Mạn Gia, "Em họ nói em ấy trên đường trở về rồi."
"Nha," Yến Mạn Gia trả lời, sau đó bà đi về phía Mạnh Đình bên này nghiêng ngả, "Bảo bối sinh nhật của cháu là lúc nào, cô còn chưa biết đâu?"
"Vào tháng 1, nhưng cháu cũng không biết là ngày nào," Mạnh Đình chưa từng trải qua sinh nhật, trong thần sắc nhiều mê mang, nhưng không cảm thấy có bao đáng tiếc, cậu nhìn Yến Mạn Gia bộ dáng chân mày cau lại, mắt cậu cong cong, có lẽ hiểu Yến Mạn Gia vì sao hỏi cậu vấn đề này.
"Cô muốn tặng cháu quà, trong tháng 1 tùy tiện chọn một ngày nào đó đều được."
"Ừm." Yến Mạn Gia trả lời, nhưng vẫn như cũ đối với sinh nhật của Mạnh Đình có chút quan tâm, nói như vậy, Mạnh Đình cho dù không biết sinh nhật của mình, Yến Tuy sẽ tra rõ ràng cho cậu, chẳng lẽ Yến Tuy cũng không tra được?
Bọn họ cùng nhau ngồi trên ghế sa lon xem ti vi, hơn 10ph sau Chân Hàm cũng trở về, Yến Tuy từ trong thư phòng đi ra, bốn người bọn họ cùng nhau ăn cơm, thức ăn rất thịnh soạn, có khẩu vị tốt của Mạnh Đình dẫn đầu, muốn khẩu vị không tốt cũng không được.
Tản bộ trở lại, sau đó lại từng người tản ra, tự đi làm chuyện riêng. Bất quá cái này chỉ là Yến Mạn Gia và Chân Hàm, Yến Tuy mang Mạnh Đình về thư phòng, đặt người vào dưới mí mắt, anh mới bắt đầu xử lý chuyện trên tay.
Mạnh Đình vẫn như cũ đang ngửi hoa, sau đó ghi chép chi tiết, cậu rất nghiêm túc, ngược lại Yến Tuy luôn là không tự chủ nhìn cậu xuất thần, anh nhẹ nhàng lắc đầu một cái, đối với mình cũng thật bất đắc dĩ.
Khoảng 10h, Yến Tuy khép máy tính lại, anh đi tới phía sau Mạnh Đình, ôm lấy người, lại ở trên khuôn mặt cậu hôn lại hôn, mới đưa Mạnh Đình từ trạng thái cực hạn chuyên chú kéo chú ý qua.
"Em còn phải bao lâu?" Yến Tuy nhẹ giọng hỏi một câu.
Ngón trỏ Mạnh Đình gẩy cánh hoa hồng một cái, cậu mới quay đầu lại trả lời vấn đề của Yến Tuy, "Còn phải...... có chút lâu."
Cậu đối với thời gian rất không có khái niệm, nhất thời đều nói không ra được là bao lâu, nhưng Yến Tuy nhìn ra được, cậu không phải rất muốn đi ngủ.
"Vậy thêm 1 tiếng nữa, mặc kệ làm xong hay chưa, em đều phải đi ngủ cùng anh." Yến Tuy nói, giơ ngón tay đang cầm hoa của Mạnh Đình lên, ở bên môi hôn hôn, anh mới đặt trở lại, sau đó đứng dậy từ trong giá sách chọn lấy một cuốn sách, ngồi vào ghế salon bên kia nhìn lại.
Mạnh Đình chờ cảm giác ngứa trên mu bàn tay tản đi, cậu mới tiếp tục chuyện của chính mình, ánh mắc cậu thoáng nhấc lên một cái, liền nhìn thấy Yến Tuy, trong thần sắc chuyên chú của cậu nhiều hơn chút thần sắc vui mừng, không biết nguyên do, nhưng vui mừng rõ ràng minh xác.
Khoảng 40 phút sau, Mạnh Đình khép notebook lại, trên tay vẫn như cũ cầm hoa đi về phía Yến Tuy.
Cậu ngồi vào bên người Yến Tuy, sau đó tay vòng một cái, cả người liền dính tới trong ngực Yến Tuy, đem tầm mắt đọc sách của anh hoàn hoàn toàn toàn chặn lại.
Cậu cũng không nói chuyện, cứ như vậy ôm người dính lấy, khóe mắt chân mày tất cả đều là ý cười không tự chủ.
"Xong rồi?" Yến Tuy đặt sách qua một bên, ôm lại lấy Mạnh Đình, tay ở sau lưng cậu thuận theo, lại ở bên gáy cậu ngửi ngửi, mùi hoa nhàn nhàn, khá dễ ngửi.
"Ừ," Mạnh Đình miễn cưỡng đáp lời, tiếp tục dính ở trong ngực Yến Tuy, "Em muốn ôm thêm một lát."
Tính ra, bọn họ hôm nay đều không thể nào ôm, trước mắt cậu và Yến Tuy đều rảnh rỗi, cậu tự nhiên muốn ôm nhiều hơn một lát bổ sung lại.
Tay Yến Tuy khẽ vuốt sau lưng Mạnh Đình ngừng lại, xoa tóc cậu, nhu nhu, thấp giọng trả lời "Được".
Bọn họ một cái ôm này, gần 20ph, Mạnh Đình mới ý do vị tẫn mà buông người ra.
Yến Tuy dắt Mạnh Đình trở về phòng, bọn họ tắm rửa sạch sẽ, Mạnh Đình lại đến thời gian ngủ, Yến Tuy không bao lâu liền vỗ người ngủ, bọn họ ôm nhau ngủ, hai người đều ngủ tới rất tốt.
Tin tức trên báo sớm của Hải thành đối với Mạnh Đình và Yến Tuy cũng không có ảnh hưởng gì, thật sự muốn nói ảnh hưởng, cũng chỉ là Yến Tuy nhìn Mạnh Đình càng thêm đáng yêu hơn chút, tín nhiệm và trung thành bọn họ đối với lẫn nhau, chỉ sợ muốn vượt qua tưởng tượng của rất nhiều người.
Sinh nhật Chân Hàm rơi vào thứ 6 tuần này, Yến Mạn Gia và bác Tiêu tính toán một chút, vẫn là có ý định làm party ở nhà cho y, không mời phu nhân tiểu thư gì đó của các nhà, chỉ mời bạn bè quan hệ không tệ của bà và Chân Hàm, nhiều người chút cũng náo nhiệt hơn chút.
Sáng sớm ngủ dậy, Chân Hàm trước tiên ăn mì trường thọ
(* ảnh minh họa), sau đó lại nhận được quà Yến Mạn Gia và Mạnh Đình tặng.
Yến Mạn Gia tặng cho Chân Hàm chính là một bức tranh sơn dầu, bà chọn một bức ảnh cũ của Chân Hàm vẽ cho y, vẽ lên là Yến Mạn Gia và Yến lão thái thái dắt Chân Hàm 3-4 tuổi đi, nhân vật chi tiết không có vẽ quá tỉ mỉ, nhưng vẫn là một cái liền có thể nhìn ra, bà vẽ chính là bọn họ.
Chân Hàm nhận lấy bức tranh, hiếm thấy không mở miệng ghét bỏ cái gì.
Mạnh Đình tặng Chân Hàm một cái nghiên mực, đây là chủ ý Yến Tuy xuất cho Mạnh Đình, sau đó cậu đi mua.
Chân Hàm ngoại trừ y thuật không tệ, thư pháp cũng rất tốt, y là cùng ông bọn họ học, những năm này ngược lại cũng sa sút xuống.
"Anh không biết chọn, liền chọn cái ngửi lên cảm giác tốt nhất, em họ em thích liền dùng, không thích không cần miễn cưỡng."
Chân Hàm đã biết thiên phú dị bẩm của mũi Mạnh Đình, y cầm lấy nghiên mực ngửi ngửi, không có cảm giác quá cường liệt, nhưng thật sự thoải mái là khẳng định, y gật đầu một cái, "Cảm ơn chị dâu, em rất thích."
Mạnh Đình gật đầu một cái, "Vậy thì tốt."
Yến Mạn Gia ở lại nhà, Mạnh Đình và bà quan hệ ngày càng tốt hơn, cậu nhìn bộ dáng Yến Mạn Gia không được khen ngợi có chút mất mát, nhịn không được cũng nói thêm một câu, "Em họ, em còn chưa nói có thích quà cô tặng hay không đâu."
Chân Hàm nghe vậy quét Yến Mạn Gia một cái, không đáp lại, nhưng lại gật gật đầu.
Mạnh Đình quay đầu liền cũng phiên dịch cho Yến Mạn Gia, "Em họ thích."
"Ừ," Yến Mạn Gia đáp lại, khóe miệng giương lên, sau đó mãnh liệt uống một ngụm cháo, ngay sau đó bụm miệng, chạy tới nhà vệ sinh.
"Cũng không ai tranh giành, uống gấp như vậy làm gì?" Chân Hàm ghét bỏ cũng đi tới phòng vệ sinh.
Mạnh Đình có chút bận tâm muốn xem, do dự có nên đi theo xem một chút hay không, bị Yến Tuy kéo tay, "Chân Hàm biết xử lý thế nào, cậu ấy đi là được rồi."
"Ừ," Mạnh Đình gật đầu một cái, "Em họ quả thực biết hơn em."
Yến Tuy tiếp tục kéo Mạnh Đình ở bên bàn ăn ngồi xuống, anh rót cháo cho Mạnh Đình, lại cẩn thận thổi thổi, mới đặt vào trước người Mạnh Đình.
"Buổi tối trong nhà sẽ tới một ít người, em thích liền bồi anh chờ lâu chút, không thích em trước tiên trở về phòng, không cần miễn cưỡng chính mình."
Ở trong Yến trạch làm yến hội, chính là chỉ mời bạn bè anh và Chân Hàm quen biết, người tới vẫn như cũ rất hỗn tạp.
Mạnh Đình nghe vậy gật gật đầu, nuốt cháo trong miệng xuống mới trả lời, "Không miễn cưỡng, em thích ở cùng anh, chỗ nào cũng không sao cả."
Cậu nghĩ nghĩ lại nói, "Lại nói cuối tuần này em phải đi đến phòng thí nghiệm, em cũng bận, thừa dịp lúc còn rãnh rỗi, em muốn ở cùng anh."
"Được," Yến Tuy đáp lời, Mạnh Đình nói như vậy, anh nói cái gì đều nói không được, cũng chỉ có "Được".
Yến Tuy hôm nay vẫn như cũ tới công ty, bất quá 3h chiều anh về tới nhà, Chân Hàm cũng vậy, tuy nói trong nhà có Yến Mạn Gia và Mạnh Đình, nhưng bọn họ cũng không quá yên tâm, có lẽ không nỡ để hai người này mệt mỏi.
Yến Mạn Gia rất có tinh thần hăng hái, ngay cả danh sách điểm tâm ngọt phòng bếp chuẩn bị, bà đều nhìn lại chút, bà bận rộn xoay quanh, Mạnh Đình cũng không rảnh rỗi, cậu ở hậu viện cắt hoa, đem trong nhà ở những nơi cần cắm hoa đều trang trí một lần.
Hoa cậu cắm, không thể nói có bao nhiêu hơi thở nghệ thuật, nhưng không thể nói khó coi, mấu chốt hơn cả là rất thơm, Yến Mạn Gia đặc biệt thích, không cần nghĩ cũng biết lọ ước hoa đầu tiên của Mạnh Đình sẽ cho ai, nhưng Yến Mạn Gia vẫn là nhõng nhẽo đòi hỏi lần thứ hai với Mạnh Đình.
Hiện tại từ bảo bối này bà sẽ không thể rời khỏi miệng, ngoại trừ Chân Hàm bà thật sự coi Mạnh Đình thành bảo bối yêu thích nhất nhất. Bà thật lòng thích Mạnh Đình, Mạnh Đình đối với bà cũng tốt, mặc dù không phải tận lực, nhưng quan hệ của Chân Hàm và Yến Mạn Gia hòa hoãn, công lao của Mạnh Đình vẫn là rất lớn.
Yến Tuy và Chân Hàm trở lại, ngoại trừ đem Yến Mạn Gia thoát khỏi bận rộn hỗn loạn một trận xong xuôi đâu đấy, cũng không có tác dụng gì, Yến Tuy mang theo Mạnh Đình bận rộn, cùng với mấy người bạn mới đến, ở trong phòng khách nói chuyện, uống trà chiều.
Thời gian dần dần trôi qua, người đến cũng nhiều hơn, rất nhiều đều là người lần trước bọn họ ở tụ tập bờ biển đã tới, còn có vài bạn học đồng nghiệp của Chân Hàm, Mạnh Đình được Yến Tuy dắt đi không rời khỏi người, cho dù chưa từng gặp, cũng có thể đoán ra thân phận của cậu.
Trước mắt cách scandal Yến Tuy nɠɵạı ŧìиɧ còn không bao lâu, bộ phận người bất kể là thiện ý hay là ác ý, ánh mắt nhìn bọn họ ở chung đều nhiều hơn chút đánh giá, Yến Tuy và Mạnh Đình cũng không cố ý giả bộ cái gì, nhưng cho người ta cảm giác vẫn là vô cùng thân mật.
Nhưng bất kể tin hay không, ngay mặt hỏi Mạnh Đình hoặc Yến Tuy cái gì đó vẫn là không có.
Lần này tới tiệc sinh nhật Chân Hàm còn có Tô Dương của Tô gia, gã là theo một người bạn của Yến Tuy cùng đi, vốn gã dựa theo phân phó của Tô lão gia tử tới cùng Yến Tuy đánh tốt quan hệ, nhưng tới trên yến hội, ánh mắt gã cũng không do mình khống chế.
Người gã nhìn qua đẹp mắt cũng không phải là không có, nhưng Mạnh Đình ở trong mắt gã sẽ giống như phát sáng, một cái liền nhìn thấy cậu, sau đó càng nhìn càng khó có thể tự kiềm chế, nhưng trong lòng gã nghĩ như thế nào, trên mặt không chút nào biểu hiện ra.
Gã cũng tiến lên kính rượu với Yến Tuy Mạnh Đình, rất bình thản mà hàn huyên, nhưng gã có thể xác định một điểm, Mạnh Đình hoàn toàn quên gã, chính là tối nay đi qua, cậu chỉ sợ vẫn là không nhớ được gã.
"Anh nhìn cái gì đấy?" Cố Lãng tới đây kính rượu cùng Tô Dương, Tô Dương mới được nhận về, mặc dù trong khoảng thời gian này Tô lão gia tử mang theo gã tham gia không ít yến hội, cũng biết không ít người, nhưng trên yến hội của Yến Tuy, vẫn là thật sự không có ai phản ứng tới gã.
"Không có gì," Tô Dương giơ chén rượu lên nhàn nhạt nói.
Cố Lãng vẫn như cũ cười ha ha, nhưng y có một loại cảm giác quỷ dị mình bị Tô Dương nhìn thấu, càng tiếp xúc, y càng phát hiện Tô Dương này càng không đơn giản, nhưng lại càng không đơn giản chính là Yến Tuy, gã giả bộ tới tốt hơn nữa, không phải vẫn bị Yến Tuy chú ý tới sao.
Tô gia tới chỉ có Tô Dương, còn Tô Tư Vũ hắn chính là muốn dựa vào người nào đó lẫn vào, cũng không ai dám dẫn hắn, trừ phi người nọ chính mình không muốn làm bạn với Yến Tuy nữa.
Yến hội coi như náo nhiệt, Chân Hàm nhận quà nhận tới mỏi tay, một nhóm người hi hi ha ha, mãi cho đến 12h mới có người bắt đầu cáo biệt.
Yến Mạn Gia cũng uống chút rượu, đã say ngã ở trên ghế salon rồi, Mạnh Đình ở một bên bồi bà, Yến Tuy và Chân Hàm tới cửa giúp đỡ bác Tiêu tiễn khách, một vài say tới quá lợi hại, phải sắp xếp xe đưa bọn họ trở về, việc này chỉ một mình bác Tiêu khẳng định sắp xếp không được.
"Cô Vương, chúng ta cùng nhau đỡ cô về phòng."
Mạnh Đình nhìn Yến Mạn Gia bộ dáng nghiêng ngả không quá thoải mái, nhưng cậu có thể tìm cách đem người trở về phòng, cái khác liền không dễ làm, nhìn cô Vương đi tới, cậu lập tức giơ tay để bà tới hỗ trợ.
Cô Vương đi tới, Mạnh Đình liền cõng Yến Mạn Gia lên.
Tửu lượng Yến Mạn Gia rõ ràng không tốt, mùi rượu toàn thân rất mạnh, Mạnh Đình bị hun tới có chút choáng, nhưng vẫn là cõng người trở về phòng, để cho cô Vương chiếu cố, cậu mới một lần nữa xuống lầu.
Trong phòng khách còn có mấy sâu rượu đứng ỳ không đi, Mạnh Đình không có ý định trêu chọc bọn họ, cậu ra phòng khách đi tìm Yến Tuy và Chân Hàm, xem có thể giúp đỡ bọn họ cái gì hay không.
"Hey, cậu còn nhớ tôi không?" Tô Dương trên tay một nhánh hoa hồng, từ hậu viện Yến trạch vòng ra ngoài.
Mạnh Đình xoay người lại, nhìn hoa hồng trên tay Tô Dương một chút, sau đó mới nhìn về phía mặt gã, cậu khẽ gật đầu một cái, "Yến Tuy đã nói về anh với tôi, anh tên là Tô Dương." Chú hai mới nhận về của Tô Tư Vũ, Mạnh Đình nhớ Tô Tư Vũ, mới thuận tiện nhớ gã.
"Anh không biết đường sao, bên kia mới là cửa lớn."
Mạnh Đình chỉ chỉ nơi gã đang muốn đi, kỳ thực cậu càng để ý hoa của cậu Tô Dương hái, đó là hoa Yến Tuy trồng cho cậu, cậu tự mình cắt đặt ở phòng khách bị người cầm là một chuyện, Tô Dương trộm hái, bị cậu nhìn thấy lại là một chuyện khác.
Bất quá Mạnh Đình cũng không có nói ra, cậu chỉ muốn sớm để cho gã rời đi.
"Cậu không thèm để ý sao? Yến Tuy ôm phụ nữ khác lên tin tức."
Gã không tin Mạnh Đình lại không biết chuyện này, tình cảm của cậu và Yến Tuy rất tốt, nên càng để ý mới đúng.
"Tôi không để ý có quan hệ gì tới anh?"
Thần sắc Mạnh Đình lạnh xuống, Tô Dương lại cảm thấy cậu không tiếp tục ngụy trang nữa, không tiếp tục gượng cười vui vẻ.
Tô Dương nhẹ nhàng cười cười, nụ cười gã tự cho rằng mê người nhất, gã đến gần một bước, nhìn về phía Mạnh Đình, ánh mắt hết sức chân thành tha thiết, "Đương nhiên là có quan hệ, tôi thích cậu, rất thích."
Tính ra mới là lần thứ 3 gặp mặt, nhưng gã xác định gã rất thích Mạnh Đình, sạch sẽ, tươi mới, giống như bông hồng trắng trên tay gã.
Mạnh Đình đứng bất động, mặc dù Tô Dương nói lại tiếp tục đến gần, gã đem hoa hồng ở chóp mũi ngửi ngửi, thanh âm càng thấp càng ái muội hơn chút, "Chỉ cần cậu nguyện ý, luôn có một ngày, tôi có thể dẫn cậu đi."
Rất rõ ràng, Tô Dương là một người rất có dã tâm, trở lại Tô gia, dã tâm của gã liền có nhiều chỗ trống để phát huy hơn, lời này lúc này của gã nói tới khá tự tin, gã cho rằng gã so với Yến Tuy, gã thiếu bất quá là thời gian vùng lên mà thôi.
Gã giơ tay tựa hồ muốn vò tóc Mạnh Đình một chút, nhưng tay còn chưa hề chạm tới Mạnh Đình, tay gã đã bị tóm lấy.
Ánh mắt lãnh đạm của Mạnh Đình trong nháy mắt trở nên nguy hiểm, Tô Dương trong lúc nhất thời lại giãy không ra sức nắm của Mạnh Đình, ngay sau đó, bụng gã liền bị đầu gối Mạnh Đình đỉnh một cái, lúc gã hoàn toàn không có phòng bị, gã liền bị đánh lật trên mặt đất.
"Anh rất đáng ghét, tôi không thể nào thích anh, càng không có khả năng đi cùng anh."
Mạnh Đình nói vẫn như cũ không hết giận, một cước lại đạp tới, Tô Dương lăn lộn, mới đem yếu hại thành mông, nhưng vậy cũng đủ đau. Nhưng biểu tình trên mặt gã vẫn là cười, còn là loại cười thú vị đạt được.
Nói thật ra, gã vốn là đối với Mạnh Đình thích, thật sự không khác gì một đóa hoa hồng vui tay thích mắt, nhưng hiện tại gã lại cảm thấy khác, Mạnh Đình so với hoa hồng tươi mới hơn, so với hoa hồng thú vị hơn.
"Sao thế?" Yến Tuy và Chân Hàm xa xa nhìn thấy, liền đều chạy tới, giữa lúc này, Mạnh Đình còn giẫm lên cổ tay Tô Dương, đoạt hoa trở lại.
Hai mắt cậu nhìn hoa kia, đột nhiên liền minh bạch cái gì là cảm giác chán ghét, lại ném nó xuống trên mặt đất, sau đó chân đạp ở phía trên, sức mạnh biểu hiện cái gì là cảm giác chán ghét.
Yến Tuy đi tới liền ôm Mạnh Đình tới trong ngực, anh lại tiếp tục hỏi một câu, "Em sao thế?"
Mạnh Đình bị Yến Tuy nhìn, ấm ức trên mặt tản đi chút, tay cậu chỉ Tô Dương một cái, "Gã muốn vô lễ với em, bị em đánh."
Từ "Vô lễ" này Mạnh Đình không biết cậu dùng có chuẩn xác hay không, nhưng từ "Đánh" này, cậu tuyệt đối là thật sự trừng trị.
Yến Tuy nghe vậy thần sắc anh cũng trong nháy mắt khó coi lên, lúc này Tô Dương đã đứng dậy, gã ngoại trừ trên người nhiều hơn chút bụi bặm, thoạt nhìn cũng không sao cả, Mạnh Đình không đánh mặt gã, những chỗ khác đánh nặng hơn, người khác cũng nhìn không ra, trừ phi Tô Dương nguyện ý tiếp tục ở trên mặt đất lăn lộn kêu đau, vậy còn có chút sức thuyết phục.
"Thật xin lỗi, tôi uống nhiều rồi, nhận lầm người." Tô Dương nói cung kính khom người, một chút không có muốn thoái thác "vô lễ" trong miệng Mạnh Đình, chỉ là đem hành động "vô lễ" của gã đổ lỗi lên "say rượu".
Mạnh Đình nghe vậy nghiêng người qua, thần sắc nhìn Tô Dương lại tiếp tục biến thành cảm giác nguy hiểm, "Nói dối."
Mạnh Đình kỳ thực còn muốn tiếp tục đánh người, nhưng bị Yến Tuy ôm, cậu không nhúc nhích được, cậu nói xong lại quăng đầu lại, cậu vẫn cảm thấy chưa hết giận!
Tay Yến Tuy ở sau lưng Mạnh Đình vỗ vỗ, sau đó kéo Mạnh Đình ra phía sau, anh đi lên một bước, một cái xách cổ áo Tô Dương, một quyền trực tiếp đánh vào trên mặt gã.
Tô Dương trước kia là học nhảy, thân thủ ngoại trừ coi như linh hoạt, nhưng dù sao chưa từng luyện qua khí lực gì, Mạnh Đình có thể đè gã đánh, càng khỏi cần Yến Tuy lợi hại hơn Mạnh Đình, từng quyền vung ra, có thể so với anh dạy dỗ đám bạn thân kia muốn dùng lực hơn rất nhiều.
Anh cuối cùng một cước đá người thật xa, anh lại tiếp tục đến gần hai bước, sau đó lạnh lùng nói, "Tao không nhận lầm, tao đánh chính là Tô Dương mày."
"Đem hắn ném đi cho tôi, sau này nhà nào ở Hải thành phát thϊếp mời cho Tô gia, cũng không cần đưa cho Yến gia ta!"
Lúc Yến Tuy đánh người, nhưng còn có rất nhiều người chưa rời đi vây xem tới, nghe nói như thế, ngay cả mấy người bọn họ đều có một loại cảm giác thân thể hổ chấn động một cái, nhưng không thể nghi ngời Tô gia là triệt để đắc tội với Yến gia.
Mạnh Đình lúc đánh người, Tô Dương còn có cười, lúc Yến Tuy đánh, gã liền không cười được, càng không phải nói phía sau câu nói kia của Yến Tuy, cái này rõ ràng cho thấy lại đem gã đày đi, gã không chỉ bị đánh trận này, chính là trở lại Tô gia cũng vẫn trốn không thoát chỉ trích của Tô lão gia tử.
Yến Tuy xoay người lại, những người còn vây xem kia cũng tự giác đi tới cửa chính, Chân Hàm dẫn người ném Tô Dương ra ngoài, đem khách khứa còn lại toàn bộ tiễn đi, tiếp tục trở lại, Yến Tuy đã mang Mạnh Đình trở về phòng rồi.
Phu phu bọn họ liên hoàn đánh kép, liền cũng không cho y đứa em họ này cơ hội ra tay, nhưng đem lời này của Yến Tuy phóng ra để cho các nhà nghe một chút, vẫn là có cần thiết, bằng không mọi người thật đúng là coi Yến gia bọn họ rộng lượng dễ bắt nạt.
Yến Tuy so với Mạnh Đình còn muốn tức giận hơn là khẳng định, nhưng tức giận của anh phát tiết với Tô Dương một phần, phần còn lại kia giữ lại cho Tô gia, như thế nào cũng không thể phát với Mạnh Đình, chỉ là thanh âm nói chuyện cũng bất giác lãnh ngạnh hơn chút.
"Gã động vào em chỗ nào?"
Mạnh Đình suy nghĩ một chút, nhẹ nhàng lắc đầu, "Gã chưa động vào em, đã bị em đánh, bất quá gã đoán chừng là muốn sờ mặt em."
Cậu nói trong thần sắc nhiều hơn chút ấm ức, "Gã quá đáng ghét, hái hoa của em, còn nói muốn mang em đi, em mới không đi."
Yến Tuy nghe vậy nhất thời cảm giác mình vừa nãy đánh Tô Dương nhẹ, kỳ thực phải chém.
Mà Mạnh Đình còn đang liệt kê chi tiết không tốt của Tô Dương, "Ánh mắt gã nhìn em đáng ghét, lời gã nói làm người ta chán ghét, cầm lấy hoa của em càng đáng ghét hơn...... Cho nên em chịu đựng, chờ gã đến gần muốn chạm vào em, em mới đánh gã."
Toàn bộ bằng cảm giác đánh người, quá mức võ đoán, nhưng Tô Dương có động tác, Mạnh Đình liền cũng có danh mục đánh người.
Mạnh Đình nói cọ tới trong ngực Yến Tuy, hai tay vòng quanh thắt lưng Yến Tuy vững vàng ôm lấy người, "Yến Tuy, em đánh người, nhưng em vẫn cảm thấy khó chịu."
Chuẩn xác hơn mà nói, chính là đánh Tô Dương rồi, cũng không cách nào bù đắp tâm tình và tâm cảnh bị phá hư của Mạnh Đình.
Yến Tuy ôm lại Mạnh Đình, hai người cứ như vậy không nói gì mà đứng một lát, Mạnh Đình mới dẫn Mạnh Đình đi về phía giường hai bước, Mạnh Đình ngước mắt nhìn người, nụ hôn của Yến Tuy liền rơi xuống, mang theo hai phần dồn dập và lãnh liệt.
Mạnh Đình thần sắc ngừng lại, liền cũng đáp lại nụ hôn của Yến Tuy, hai người vừa lùi vừa hôn vừa cởϊ qυầи áo.
Mùi rượu trong miệng Yến Tuy còn có chút nồng, Mạnh Đình nếm có chút choáng, cậu lại là người quen chuyên chú, mặc dù chuyện vừa mới đối với bọn họ có ảnh hưởng, nhưng dần dần, vốn là người không đáng để ý, liền cũng bị ném ra sau ót.
Dùng phương thức này xác định lẫn nhau, cảm thụ lẫn nhau, làm cho trên người đối phương đều chỉ lưu lại hơi thở của mình, từ thân đến tâm đều lại lần lượt chiếm hữu, vốn bất an ấm ức còn lưu lại cũng đều biến mất không thấy nữa.
Trong khẽ gọi khó có thể tự kiềm chế của Mạnh Đình, chân mày Yến Tuy nhíu lại cũng rốt cuộc thả lỏng ra.
Tay Mạnh Đình vòng ở cổ Yến Tuy, trong mắt cậu lại lần nữa khôi phục trong trẻo, ửng hồng trên mặt cậu còn chưa thể tản đi, cậu gật gật đầu, sau đó nói nhỏ, "Em thích anh, em yêu anh, em sẽ không đi."
Ngay cả có người muốn khiến cậu đi, cậu cũng không đi.
_______________________
#1: Các thím dạo này quên ta rồi thì phải T_T #2: Năm học mới rồi ta và beta hơi bận, thím beta chỉ có thể trả hàng vào tối t2, t3 nên ta cũng sẽ tối t2, t3 ta mới đăng truyện (số chương một lần đăng thì không xác định vì dựa vào beta nên có thể 1 chương hoặc nhiều hơn trong một lần đăng); ta thì vẫn sẽ edit tiếp vì để bổ sung vào 1 tuần cuối tháng 9 và 5 tuần từ cuối tháng 10 tới hết tháng 11 ta thực tập với thực tế không edit được ^^