Nhân viên đang đứng ở cổng làng du lịch xa xa nhìn thấy, liền cầm ô tới đón, nhưng mới đi ra khoảng 10 bước, lại chỉ mang nhiều hơn 1 cái ô.
Yến Tuy nhận lấy ô, một tay ôm Mạnh Đình tới trong ngực, Lý Lan lại được anh kéo cánh tay, kéo đến trước người bọn họ, cứ như vậy trong cơn mưa tầm tã đi thẳng tới trong đại sảnh, lúc này anh mới buông người ra.
Bỏ ô qua một bên, nhân viên phục vụ đưa tới hai cái khăn lông, Yến Tuy ném cho Lý Lan một cái, một cái khác anh lập tức trùm lên đầu Mạnh Đình, "Quên rồi sao, chính em cũng không thể sinh bệnh."
Ngữ khí Yến Tuy có chút lo lắng, chuyện Mạnh Đình lần trước dầm mưa sinh bệnh, ký ức của anh vẫn như cũ rất sâu đậm đây, loại đau lòng và lo lắng này, anh không muốn lại trải qua lần nữa, động tác Mạnh Đình muốn nhường khăn lông cho Yến Tuy liền cũng dừng lại.
Cậu ngoan ngoãn đứng để cho Yến Tuy lau cho cậu, nhưng cậu cũng mở miệng với người bên kia, "Còn cần một cái khăn lông nữa."
Rõ ràng là ba người, nhưng đưa tới hai cái, chẳng lẽ là khi dễ Lý Lan vóc người thấp, coi như nhìn không thấy hắn à. Mạnh Đình vừa lo lắng, cũng có chút tức giận.
Một cái khăn khác đưa tới, Mạnh Đình cũng lập tức phủ lên cho Yến Tuy.
Lý Lan từ lúc bắt đầu được Mạnh Đình dùng tây trang của Yến Tuy phủ, trong suy nghĩ của hắn cũng có chút mơ hồ, sau đó được kéo đi, hiện tại lại được dẫn tới trong đại sảnh, hắn vẫn là mơ hồ, không phải vì dầm mưa đến hồ đồ, mà là tâm lý đột nhiên bị kí©h thí©ɧ đến choáng váng.
Hắn có chút muốn đi, nhưng bên ngoài còn đang mưa, đáp án hắn muốn ở Yến Tuy và Mạnh Đình vẫn chưa có lấy được nha.
Yến Tuy để cho Mạnh Đình ngồi ở trên ghế sa lon, anh đi tới bên kia đặt phòng, bởi vì là đột nhiên muốn ở lại, tự nhiên cũng không có sớm dự định đặt trước phòng nơi này, bất quá anh đã tới nơi này, quản lý đại sảnh kia cũng chỉ ngây người chốc lát, liền nhận ra Yến Tuy tới, tiếp theo sau đó, thủ tục gì cũng đều dễ nói.
Bên này Mạnh Đình kéo khăn đang phủ trên đầu xuống, nhìn Lý Lan trầm mặc không nói lời nào, cậu đưa tay nhẹ nhàng vỗ vai hắn, "Không sao, mặc dù trời mưa, nhưng mà không sao."
Đáp án hắn muốn, Yến Tuy vẫn như cũ sẽ nguyện ý nói cho hắn biết, Mạnh Đình rất xác định điểm này.
Lý Lan cúi đầu hảo hảo dụi dụi mắt, mới ngước mắt nhìn người, ánh mắt có chút nguy hiểm, nhưng ánh mắt Mạnh Đình quá trong suốt, cũng quá sạch sẽ, không có chế nhạo cũng không có đồng tình, hắn ngay cả có phát cáu cũng không muốn nổi lên, huống chi hắn căn bản không có phát cáu gì, cũng không thể người ta đối tốt với hắn, còn muốn bỗng dưng chịu tính khí của hắn nha.
Hắn ấp a ấp úng cũng nói không nói ra câu nào, sau đó liền được Mạnh Đình kéo tới, bọn họ cùng nhau ngồi chờ Yến Tuy.
"Em tự mình lau một chút, đừng sinh bệnh."
Lý Lan gật đầu một cái, hắn quả thật không dám sinh bệnh, hắn bị bệnh nội hắn phải lo lắng, trong nhà cũng phải tốn tiền, Mạnh Đình nói rất đúng. Nhưng Mạnh Đình thoạt nhìn, rõ ràng cùng hắn hoàn toàn không phải là cùng một loại người, làm sao lại hiểu suy nghĩ của hắn như vậy.
Lý Lan vừa nghĩ vừa lau đầu qua loa, Mạnh Đình cũng ngoan ngoãn tự mình động thủ lau tóc, áo khoác của cậu đều ướt, liền cũng không tiếp tục mặc nữa, ánh mắt cậu tìm kiếm, cũng chỉ nhìn thấy bóng lưng Yến Tuy.
Yến Tuy đem khăn lông cầm tới trên tay, nhưng kỳ thực tóc và áo sơ mi của anh đều ướt đẫm rồi, dính nước mơ hồ còn có thể nhìn thấy đường nét vóc người. Vóc người Yến Tuy không thể nghi ngờ là phi thường tốt, chút màu sắc lộ ra khá thu hút người.
Ánh mắt Mạnh Đình chợt nhìn bốn phía, quả nhiên nhìn thấy không ít nhân viên phục vụ nhìn Yến Tuy đỏ mặt kinh thán, ngay cả du khách đang ngồi trong đại sảnh ánh mắt cũng hướng về phía Yến Tuy, mắt Mạnh Đình khẽ mở to, không thể nói có cao hứng hay không, nhưng không thoải mái là khẳng định.
Lý Lan cũng theo ánh mắt của Mạnh Đình nhìn một vòng, lại rơi xuống trên người Mạnh Đình, hắn ngược lại so với Mạnh Đình bình tĩnh hơn nhiều, "Cậu so với bọn họ đẹp hơn nhiều, chỉ mắt mù mới sẽ vừa ý người khác thôi."
Hắn cảm giác được tình cảm của Yến Tuy và Mạnh Đình rất tốt, không phải là loại bằng mặt không bằng lòng, tình nhân hoặc vợ chồng tuỳ ý bắt cá nhiều tay.
Mạnh Đình nghe vậy thần sắc trên mặt cũng không có tản đi, cậu rất xác định mà nói, "Yến Tuy là của anh, anh không muốn cho người khác nhìn."
Cậu nhìn Lý Lan một cái, "Em còn chưa có người trong lòng, em không hiểu."
"Trên TV thường diễn, em sao không hiểu," Lý Lan nhỏ giọng nói thầm một câu, hắn quay đầu nhìn bên ngoài một chút, sấm sét vang dội, mưa vẫn như cũ rất lớn, hắn muốn đi tạm thời cũng đi không được, hắn thoáng đi vào bên trong tiếp tục ngồi một chút, thuận tiện an tâm đợi mưa tạnh.
"Tiểu tử, không phải nói với mày rồi sao, bọn tao nơi này không nhận lao động trẻ em, sao mày lại tới nữa?" Một nam nhân một thân tây trang công sở vốn chỉ là đi ngang qua bọn họ, cước bộ ngừng lại, đột nhiên liền xoay người, trợn tròn mắt, vẻ mặt dọa nạt.
Lý Lan hừ một tiếng không trả lời, nếu như không phải trời mưa, nếu như không phải lúc trước bị Yến Tuy kéo, hắn kỳ thực cũng không muốn đi vào.
Nam nhân kia nhìn Lý Lan thái độ vẫn như cũ căng đét, liền muốn tới túm người ra ngoài, nhưng Mạnh Đình bên cạnh Lý Lan chân nhấc một cái, trực tiếp đá gã lui hai bước, tay cậu tiếp tục khoát lên vai Lý Lan, ánh mắt cũng sắc bén thêm hai phần.
"Tôi mang theo cậu ấy tới, làm sao hả?"
Nam nhân kia kỳ thực không có bị thương, nhưng lại bị dọa sợ hết hồn, Mạnh Đình động cước quá mức đột nhiên, thoạt nhìn cũng rất có môn đạo, hắn chần chờ chốc lát hỏi, "Ngài là khách phòng nào?"
"Phòng nào là sao......" Mạnh Đình trả lời vấn đề này, Yến Tuy còn ở bên kia xử lý, ai biết là phòng nào đâu.
Mạnh Đình còn chưa nói xong, nụ cười giả dối trên mặt tên kia thay đổi, không tiếp tục che dấu thần sắc chân thật nữa, gã bị chọc tức rồi, "Mày không phải khách của bọn tao, còn dẫn một đứa con nít chưa mọc lông tơ trộm đồ tới, còn dám đối với bản thiếu gia động thủ!"
"Tôi không trộm đồ của các ông!" Lý Lan nghe vậy sắc mặt cũng khó nhìn, nếu không phải tay Mạnh Đình còn đang ghì trên vai hắn, hắn đoán chừng muốn xông lên phía trước, cùng gã đánh một trận, hắn nghiến răng nghiến lợi ánh mắt vô cùng hung ác.
"Đổng Phi, tôi lặp lại lần nữa, vật kia là lão gia gia cho tôi, không phải là tôi trộm!"
Làng du lịch cách thôn Lý gia gần như vậy, Lý Lan một lòng muốn kiếm tiền khám bệnh cho ông nội hắn, chắc chắn sẽ không quên nơi này, vốn vẫn tốt, nhân viên làm việc trong làng du lịch không chịu nhận hắn, thỉnh thoảng hắn đi theo người đến, cũng là nguyện ý để hắn tiến vào.
Nhưng chỉ là người trước mắt này, một ngày trước khi hắn rời khỏi muốn lục soát thân thể hắn, lần một lần hai, hắn vì tìm cách kiếm tiền cũng liền nhịn, hắn giúp một ông cụ một đoạn đường, ông cụ kia đem một hộp bánh bích quy người khác tặng ông tặng lại cho Lý Lan.
Tới cửa hắn lại bị chặn, Lý Lan mở miệng giải thích, nhưng Đổng Phi trước mắt này vẫn là một mực chắc chắn, rằng hắn trộm đồ, ngay cả đi chứng thực với ông cụ kia, gã cũng không đi, tịch thu hộp bánh bích quy này, lại phân phó bảo vệ cổng, không cho phép hắn tới nữa.
Tính khí Lý Lan cũng không nhỏ, nếu như không phải ban đầu đầu hắn có chút mơ hồ, ngay cả trời mưa hắn cũng sẽ không tiến vào.
Đổng Phi kia trên mặt lộ ra nụ cười tràn đầy ác ý, nhưng cũng biết thả thấp chút thanh âm, "Tao nói mày như thế nào, mày chính là như thế đó.
Gã dứt lời liền đứng thẳng thân thể: "Mời hai vị đi ra ngoài, nơi này là làng du lịch mở cửa làm ăn, cũng không phải là nơi từ thiện gì."
"Đổng Phi!" Một tiếng quát nghiêm khắc từ phía sau gã truyền đến, Đổng Phi lại bị dọa nhảy lên một cái, gã xoay người đi tới, trước tiên đập vào mắt là một nam nhân cao lớn không quen biết tướng mạo nghiêm túc, sau đó là quản lí đại sảnh gã vô cùng quen thuộc.
Quản lý đại sảnh kia quả thực muốn bị đứa con trai quản lý này tức chết, hắn bị chọc tức tới thanh âm khẽ phát run, "Còn, còn không chịu lỗi với khách quý!"
Người đi cùng với gia chủ Yến thị, làm sao có thể đơn giản, ngay cả đơn giản, lời lẽ Đổng Phi chọc giận vị bên cạnh gã đây, đừng nói một Đổng Phi, ngay cả đổng sự cả làng du lịch này đều phải chịu liên lụy.
Yến Tuy nhìn về phía Đổng Phi, nhưng ánh mắt chỉ đảo qua, anh liền tiếp tục đi về phía Mạnh Đình.
Quản lý đại sảnh kia lập tức chào hỏi người, đem Đổng Phi còn muốn mở miệng ngụy biện gì đó bịt miệng lại, liền muốn dẫn đi.
"Chờ chút," Mạnh Đình nắm tay Yến Tuy, nhưng ánh mắt vẫn như cũ rơi vào trên người Đổng Phi, cậu mở miệng cũng rất đơn giản, "Nói xin lỗi."
Nhưng Đổng Phi này sớm đã bị chiều hư rồi, nghe vậy xấu hổ trên mặt nhiều hơn, tay chân cũng giãy giụa, quản lý đại sảnh vội vàng ghé vào bên tai gã nói nhỏ, cuối cùng lại hung hăng kéo tay gã một cái, Đổng Phi kia mới dần dần hiểu ra, sau đó sắc mặt mới dần dần trắng bệch lên.
Gã khi dễ thằng nhóc con không vừa mắt, lại không nghĩ tới đá trúng tấm sắt, còn là tấm sắt có thể muốn mạng người.
"Xin, xin lỗi, là tôi không đúng."
Mạnh Đình nghe vậy vỗ vỗ vai Lý Lan, "Còn có cậu ấy, cậu ấy không có trộm đồ của các anh."
Lý Lan đứng lên, ánh mắt vẫn như cũ có chút hung tàn, nhưng kỳ thực hai chân khẽ phát run, hắn vẫn như cũ có chút sợ, bóng ma Đổng Phi khiến hắn trăm miệng cũng không thể bào chữa kia vào giờ khắc này vẫn như cũ lưu lại trong lòng hắn.
Nhưng giờ phút này Yến Tuy và Mạnh Đình đều ở sau lưng hắn, còn rõ ràng là đang làm chủ cho hắn, hắn lại hơi dựng thẳng sống lưng, hắn cũng cường điệu một câu, "Nói xin lỗi."
"Thật xin lỗi, là tôi...... làm sai rồi." Lý Lan mở miệng có chút khó khăn, nhưng ở trong tầm mắt Yến Tuy, hắn không cách nào không mở miệng.
(Vịt: Ơ chỗ này hình như tác giả nhầm, phải là Đổng Phi mới đúng. Min: Ừ, tác giả viết lộn rồi há há)Gã nói xong hơi hơi giơ lên ánh mắt nhìn về phía Yến Tuy, cầu xin tha thứ, song Yến Tuy chỉ có một chữ cho gã, "Cút."
"Hai ngài bớt giận, Đổng Phi...... Tôi trở lại báo lại với chủ tịch, tuyệt đối sẽ không để cho gã tới chướng mắt ngài."
Yến Tuy cũng không phản ứng gì với lời của quản lý đại sảnh, anh đứng lên, sau đó kéo Mạnh Đình, lại tiếp tục kéo tay Lý Lan, đi về phía thang máy trong đại sảnh.
Quản lý đại sảnh vội vàng đuổi theo, mãi cho đến lúc đưa bọn họ tới cửa phòng, hắn đều là trước sau cung kính như vậy, mồ hôi lạnh đầm đìa, bộ dáng vừa kính vừa sợ, để cho Lý Lan mở rộng tầm mắt.
"Cậu tới phòng tắm của phòng khách tắm, lát nữa sẽ có quần áo đưa tới, không vội đi."
Yến Tuy trước tiên nói với Lý Lan, sau đó kéo Mạnh Đình tới phòng chủ, anh vẫn như cũ lo lắng Mạnh Đình sẽ lâm bệnh.
(cho những bạn chưa hiểu lắm, phòng khách ở đây là phòng dành cho khách, phòng chủ là phòng dành cho chủ nhà)Bọn họ đến phòng ngủ của chủ, Yến Tuy buông tay Mạnh Đình ra, sau đó sờ sờ trán và má, cũng không có dị thường, anh lúc này mới nói, "Em cởϊ qυầи áo, anh đi xả nước nóng."
"Vâng," Mạnh Đình trả lời, quần áo ướt nhẹp mặc trên người, thật khó chịu, cậu tự mình động thủ cởϊ qυầи áo, chỉ còn lại qυầи ɭóŧ, sau đó mới đi tới phòng tắm.
Yến Tuy xả nước nóng, nhìn thấy Mạnh Đình đi vào, liền vẫy tay với cậu, Mạnh Đình xối nước dưới vòi sen, sau đó liền tới ngâm bồn túm lấy quần áo Yến Tuy, cũng cởi nút áo cho anh, "Anh cũng ướt, chúng ta cùng nhau tắm đi."
Yến Tuy nghe vậy lãnh túc trên mặt rốt cục tản đi chút, anh đè lại ót Mạnh Đình, trực tiếp ịn lên môi cậu, lúc cậu còn chưa kịp phản ứng, liền nhanh chóng cướp đoạt mà vào, ngậm lấy bộ phận mềm mại nhất kia, hôn.
Nụ hôn này từ quán trà thôn Lý gia đã bắt đầu suy nghĩ, tới bây giờ mới thay đổi thành hành động.
Mắt Mạnh Đình nhẹ nhàng chớp chớp, nhưng vẫn là không có nhắm mắt lại, trong mắt cậu in khuôn mặt Yến Tuy, trong đầu trống rỗng, giống như suy nghĩ cái gì, lại giống như cái gì cũng không nghĩ.
Bởi vì cậu nhìn người lộ ra phân tâm, không đầy một lát hô hấp của cậu liền rối loạn, hơn nữa không tìm về được mà tiếp tục loạn, Yến Tuy buông người ra, Mạnh Đình trực tiếp bán nằm trong bồn tắm, l*иg ngực khẽ phập phồng, ánh mắt mê ly, vẻ mặt cũng khá mê mang.
Yến Tuy ngoắc ngoắc môi, anh đi tới phía sau Mạnh Đình, bóp một chút dầu gội đầu, "Cứ nằm như vậy, đừng động."
Mạnh Đình không trả lời, nhưng không động đậy, Yến Tuy cứ như vậy giúp cậu gội đầu, anh gội rất nghiêm túc, tận lực không động tới mắt và lỗ tai Mạnh Đình, sau khi xả sạch sẽ, anh mới đứng dậy cởi ra quần áo ướt đẫm trên người.
Mạnh Đình nhìn sang, Yến Tuy tiếp tục đem qυầи ɭóŧ cuối cùng cởi xuống, "Em ngâm, anh xối nước."
Chỉ là gội đầu cho Mạnh Đình, anh cũng có thể có phản ứng, Yến Tuy đối với mình cũng có chút bất đắc dĩ, nước ấm áp xả xuống, anh cũng bắt đầu gội đầu, anh nhắm mắt lại, để cho bọt hoàn toàn xả sạch sẽ, còn chưa mở mắt, phía sau anh một thân thể ấm áp liền dán tới.
(Min: có lẽ nào ta lại thấy đoạn này thật quyến rũ a ~~)"Em không muốn làm gì đâu, em chính là muốn ôm anh chút thôi."
Yến Tuy cảm giác mình đối với Mạnh Đình không có chút năng lực chống cự nào, Mạnh Đình có lẽ cũng là như thế, cậu cảm thấy Yến Tuy đẹp, Yến Tuy lại là người của cậu, nhìn một chút cảm thấy chưa đủ, liền tự mình tới đây đòi ôm.
"Sao anh xả nước lạnh như vậy," Mạnh Đình lầm bầm, nhưng tay vẫn là vòng ngang hông Yến Tuy không buông ra.
Yến Tuy nghe vậy, dịch chuyển chốt mở về phía nước nóng, sau đó xoay người tới ôm lấy Mạnh Đình.
"Vừa nãy ở dưới lầu tức giận sao?"
"Ừm," Mạnh Đình không có phủ nhận, Đổng Phi kia cậu nhìn quả thật có chút tức giận, bất quá khiến cậu để ý hơn còn không phải cái này, "Còn có...... quần áo anh ướt, rất nhiều người nhìn anh, em cũng có chút tức giận."
Mạnh Đình nghĩ lại cường điệu một lần, "Em chỉ tức giận bọn họ, không liên quan với anh, em là thích anh nha."
Loại chuyện giận chó đánh mèo này, Mạnh Đình là sẽ không có, cậu ngoài tức giận còn không nhịn được có chút bận tâm.
Tay Yến Tuy ôm lấy Mạnh Đình kéo một cái, kéo cậu tới nước nóng, anh cúi đầu lại ổn trụ môi Mạnh Đình, nước đỉnh đầu ào ào đổ xuống, bên ngoài ở trong dông tố ùn ùn kéo đến, bọn họ không thể hôn môi, tới dưới vòi sen cũng lại có mấy phần cảm giác không giống như vậy.
Mạnh Đình bị xối tới không mở được mắt, lòng bàn chân giẫm phải bọt khẽ trượt, cũng chỉ có thể dựa vào Yến Tuy ổn định trọng tâm, cậu có hơi phân tâm, Yến Tuy liền nhanh chóng truy đuổi mà vào, vừa lui vừa vào, Mạnh Đình từ môi đến lưỡi mỗi nơi đều bị cắn nuốt sạch sẽ.
Yến Tuy buông ra, Mạnh Đình lần nữa thở khẽ, Yến Tuy cũng có chút thở gấp, nhưng đồng thời càng thêm mãnh liệt chính là du͙© vọиɠ của anh lại lần nữa bị đánh thức, nụ hôn của anh từ khóe miệng Mạnh Đình chậm rãi dời xuống, rơi đầy cổ cậu, lại tiếp tục đi xuống.
Mạnh Đình lặng lẽ mở mắt, tay ở trên lưng Yến Tuy nhẹ nhàng vuốt, bộ dáng hơi có chút yêu thích không buông tay, lại một lát cậu thấp giọng hỏi một câu, "Em hiện tại không có hiểu lầm đi."
"Không có," Yến Tuy cho Mạnh Đình đáp ánh khẳng định, anh tiếp tục hôn, hôn tới trên lưng cậu, "Em không có hiểu lầm, anh nghĩ muốn em." Không chỉ là muốn cơ thể, anh muốn Mạnh Đình, từ thân thể đến trái tim, anh là muốn toàn bộ.
"Ừm," Mạnh Đình trả lời, sau đó liền chủ động phối hợp với Yến Tuy, nước vòi sen không biết từ lúc nào liền bị đóng lại, hai người cũng không để ý, cảm xúc của cậu còn ở trên người đối phương và trên người mình, cảm xúc mãnh liệt mà tới, che mất suy nghĩ, trong lúc nhất thời cái gì cũng không nghĩ tới.
Lý Lan bên ngoài phòng tới trong phòng xoay một vòng, lại ở trong phòng khác xoay một vòng, nơi này thiết bị xa hoa tới mức hắn kinh thán, cũng khiến hắn cảm thấy không thích ứng, hắn lau khô đầu, áo khoác có chút ẩm ướt cũng lau một chút, bởi vì phủ quần áo của Yến Tuy, hắn kỳ thực là dầm mưa ít nhất.
Tiếng chuông cửa truyền đến, hắn chần chờ một chút mới đi mở cửa, vẫn như cũ là quản lý đại sảnh kia tự mình đưa đồ tới, ngoài ba bộ quần áo, còn có một toa ăn.
(toa ăn là cái xe đẩy đồ ăn ý)Người kia cũng không dám hỏi nhiều, lại không dám đối với Lý Lan lạnh nhạt, hắn cầm quần áo và thức ăn tới, liền cũng rời đi.
Lý Lan ngồi ở trong phòng khách, bên ngoài mưa đã tạnh, hắn cầm lấy quần áo của mình phủi phủi, liền cũng tính toán rời đi.
Hắn mặc dù dẫn đường cho Yến Tuy và Mạnh Đình, nhưng đi được nửa liền mưa rồi, Mạnh Đình nói không sao, nhưng tới sau đó cậu lại giúp hắn bảo Đổng Phi nói xin lỗi hắn, bây giờ không phải Yến Tuy thiếu hắn đáp án, mà là hắn thiếu Mạnh Đình nhân tình.
Hắn hơi phiền não mà nhíu mày, lại không biết nhân tình này phải làm sao mới tốt.
Cơn dông này gần nửa tiếng mới hoàn toàn ngừng lại, Lý Lan cũng không đợi Yến Tuy và Mạnh Đình đi ra, hắn về nhà quá muộn ông nội hắn sẽ lo lắng, hắn đứng dậy đặt xong khăn lông và áo khoác trên người, liền định đi, lúc này Yến Tuy mặc áo tắm từ bên trong đi ra.
Lý Lan lại thò thò người, nhưng không nhìn thấy Mạnh Đình, hắn có chút thất vọng. Vốn hắn cảm thấy Yến Tuy khá lợi hại, nhưng tới trong đại sảnh, hắn liền phát hiện Mạnh Đình lợi hại hơn, hoặc là phải nói, ấn tượng của hắn đối với Mạnh Đình tốt hơn.
"Em ấy ngủ rồi."
Yến Tuy cũng biết hắn muốn nhìn cái gì, anh đi tới, nhìn kỹ Lý Lan một chút, quần áo trên người hắn ẩm ướt không nhiều, liền cũng không cưỡng cầu hắn thay quần áo nữa, "Em muốn đi? Anh cho người đưa em."
"Không cần, không cần," Lý Lan lập tức lắc đầu, hắn đều thiếu nợ bọn họ nhân tình, đâu có thể càng thiếu càng nhiều, "Con đường này em quen thuộc, em không cần anh đưa."
"Em quả thực phải đi, muộn nữa trở về, ông nội em hẳn lo lắng em."
Lý Lan khẽ thở dài một cái, cũng không tiếp tục chần chờ, hắn đi về phía cửa, Yến Tuy rớt ở phía sau hai bước cũng theo tới.
"Trong nhà hay gần đó có điện thoại không?"
Lý Lan không hiểu ra sao vẫn là trả lời, "Có, nhà em có." Bình thường rất ít dùng, nhưng thỉnh thoảng thầy Lý chủ nhiệm lớp sẽ gọi tới nói chuyện với ông nội hắn.
"Ừ," Yến Tuy gật gật đầu, anh đưa một tấm danh thϊếp cho Lý Lan, "Về đến nhà gọi điện thoại cho anh."
Lý Lan nhìn danh thϊếp thoạt nhìn cũng rất không tầm thường kia, thần sắc có chút mất tự nhiên, nhưng cuối cùng vẫn là đưa tay nhận lấy, "Được, được ạ."
Yến Tuy tiễn hắn tới cửa vẫn như cũ không đóng cửa lại, chờ Lý Lan đi tới trong thang máy, cửa kia khép lại, anh mới xoay người đóng cửa.
Trên mặt anh mang theo chút mỉm cười, cũng như Mạnh Đình, cảm quan của anh đối với Lý Lan không tính là xấu, ít nhất so với Đổng Phi dám động thủ với Mạnh Đình kia tốt hơn rất nhiều.
Yến Tuy đi tới bên ghế sa lon, đẩy xe đồ ăn, trở lại phòng chủ, cửa chưa hoàn toàn mở ra, đầu Mạnh Đình đã lộ ra.
Cậu bọc áo tắm, trên mặt còn mang theo chút đỏ ửng chưa thể tiêu tán sạch sẽ, ánh mắt ngập nước nhìn sang, mang theo chút nghi ngờ, "Sao em vừa nãy phải ở bên trong chờ?"
Hiện tại mới hơn 4h chiều, cậu trên đường đi còn ngủ no một giấc, ngay cả sau khi vận động kịch liệt, cũng không tới nỗi buồn ngủ.
Nhưng vừa nãy bọn họ nhớ tới Lý Lan, Yến Tuy liền bảo cậu ở trong phòng chờ, Mạnh Đình còn chưa đáp ứng, Yến Tuy đứng dậy mặc áo tắm đi ra ngoài. Như thế cậu liền cũng chỉ có thể chờ.
Yến Tuy một tay đẩy xe đồ ăn, một tay kéo người lại gần, ở trên môi Mạnh Đình hôn một cái, lúc này mới trả lời câu hỏi của cậu.
"Đứa nhỏ kia muốn gặp em, anh không muốn như nguyện của hắn, anh không nỡ."
Mạnh Đình cũng không biết bản thân cậu bộ dáng quần áo không ngay ngắn, khuôn mặt ửng đỏ có bao nhiêu hấp dẫn người a, dù là thiếu niên nhỏ này cái gì cũng không hiểu, anh cũng không nỡ Mạnh Đình như vậy để cho người ta nhìn.
Ngữ khí Yến Tuy rất ái muội, hai người lại dựa gần như vậy, Mạnh Đình ngay cả còn có không giải thích được, cũng không hỏi ra miệng.
"Nha," Cậu đáp lời, sau đó mặt mày cong lên, cậu cũng ở trên môi Yến Tuy hôn một cái.
"Vậy em cũng không nỡ anh cho người khác nhìn......"
Yến Tuy nghe vậy khẽ nghiêng mặt qua, Mạnh Đình tự giác liền sáp tới hôn hai cái, bên kia cũng không cần Yến Tuy kêu, cậu khuôn mặt mỉm cười, "Chụt chụt" mà hôn không ngừng.
Yến Tuy đẩy xe đồ ăn tới bàn bên cửa sổ trong phòng ngủ chính, đoạn đường ngắn ngủi này, đi bộ 5 phút đồng hồ mới đến.
Yến Tuy buông xe đẩy đồ ăn ra hai tay ôm trụ Mạnh Đình, anh ngồi xuống, Mạnh Đình trực tiếp ngồi trên đùi anh.
Hai người cũng chơi đùa từ hôn má biến thành giữa cánh môi, tràn đầy thú vị, làm không biết mệt.
Thân mật một phen, Mạnh Đình mới ngồi vào bên người Yến Tuy, ghế salon có chút nhỏ, nửa cái chân của Mạnh Đình còn treo trên đùi Yến Tuy, nhưng ngay cả như vậy, cậu cũng không muốn tới chỗ ngồi đối diện rộng rãi thoải mái.
Yến Tuy từ trong toa ăn lấy ra trái cây và điểm tâm ngọt, lại rót cho Mạnh Đình chén nước, "Uống nhiều nước chút."
Mạnh Đình gật gật đầu, nhưng vẫn là cắn một ngụm bánh ngọt, trên miếng bánh ngọt nguyên vẹn lưu lại dấu răng rõ ràng, làm cho miếng bánh ngọt kia thoạt nhìn có chút đặc biệt, Mạnh Đình nhìn Yến Tuy, cậu thử thăm dò đưa tới bên môi anh, sau đó Yến Tuy liền cắn nó.
"Hơi ngọt chút, bất quá vẫn được," Mạnh Đình nuốt vào, sau đó mới bình một câu.
Yến Tuy đối với điểm tâm ngọt vô cảm, nhưng tâm tình giờ phút này không quá giống ngày thường, ngược lại không cảnh thấy bánh ngọt này có bao nhiêu ngọt.
"Uống nước." Anh cầm lấy cái cốc đưa đến bên khóe miệng Mạnh Đình, Mạnh Đình ngước mắt giống như quét người, sau đó liền ừng ừng uống.
Yến Tuy nhìn Mạnh Đình uống đủ rồi, anh mới đặt lại cốc lên bàn, sau đó lượm một trái cà chua nhỏ đút cho cậu.
Mạnh Đình ngày bình thường khẩu vị cũng không tệ, Yến Tuy đút cậu, vậy tự nhiên càng tốt, một viên lại một viên, một miếng lại một miếng, Yến Tuy bừng tỉnh, trái cây kia liền biến mất hơn phân nửa. Yến Tuy không lấy thêm trái cây đút người, nhưng trong lòng nhiều hơn chút cảm xúc, anh cũng mới biết đút đồ ăn cho người, sẽ là chuyện thú vị như thế.
Hai gò má Mạnh Đình chuyển động, mắt xoay tròn mà nhìn người, cậu một khối rồi một miếng nuốt xuống, Yến Tuylại một miếng khác liền đưa tới, thời gian dài như vậy, bọn họ lại một câu cũng không nói, nhưng lại không cảm thấy có cái gì không tốt, ánh mắt cậu tới đây, Yến Tuy lập tức đáp lại cậu một nụ cười nhạt.
"Lát nữa còn phải ăn cơm tối, ăn trước mấy thứ này."
"Ừm," Mạnh Đình trả lời, sau đó nằm xuống trong ngực Yến Tuy, ngược lại không có ăn no, chính là có chút lười.
Yến Tuy đưa tay ra, xoa bụng Mạnh Đình, một cái lại một cái, thoải mái tới sắp làm cho người ngủ mất.
Ngoài cửa sổ đối diện bọn họ là một mảnh tà dương phá mây mà ra, sau cơn dông, trời đất sạch sẽ tới khiến người ta ngạc nhiên, cảnh sắc vốn đẹp càng đẹp hơn 3 phần, nhưng mỹ cảnh như vậy ở trước mắt, bọn họ cũng không thể để ý tới nhìn.
Yến Tuy cũng không muốn Mạnh Đình thật sự ngủ lại bỏ qua giờ cơm, tay anh từ trên bụng Mạnh Đình rời đi, cúi đầu ở mi tâm cậu hôn hôn, "Biết bơi không, trong làng khu lịch có một khu giải trí, chúng ta chơi một chút, vừa vặn ăn cơm."
Mạnh Đình nghe vậy chậm rãi mở mắt, lại híp mắt trong chốc lát, cậu mới trả lời, "Không biết, em chưa từng học, khó không?"
"Không sao, anh dạy em." Yến Tuy nói bế Mạnh Đình lên, anh thật sự không nỡ để người khác dạy Mạnh Đình bơi lội.
Mạnh Đình gật gật đầu, lại nhịn không được đánh phòng hờ với Yến Tuy, "Em rất ngốc, anh đừng ghét bỏ em."
Yến Tuy ở trên môi Mạnh Đình lại hôn thêm 2 cái, "Không sao, em sai, chúng ta liền ghi lại bằng nụ hôn, sau này từ từ phạt."
Trừng phạt này thoạt nhìn cực kỳ không đứng đắn, nhưng Mạnh Đình vẫn là hết sức nghiêm túc gật gật đầu, "Em nhớ rồi."
Quản lý đại sảnh làng du lịch đưa tới quần áo chính là T-shirt bình thường và quần bãi biển, size lúc trước Yến Tuy đã nói với hắn, hai người mặc vào cũng vừa vặn, ngược lại quần áo bình thường cho Lý Lan mà bọn họ thật vất vả tìm, lại không được dùng tới.
Bọn họ ra khỏi phòng, điện thoại Yến Tuy liền vang lên.
"Được, em về đến nhà là tốt rồi."
Bên kia Lý Lan không biết nói cái gì với Yến Tuy, anh nghe một lát mới cúp máy.
"Em ấy về đến nhà, ông nội em ấy muốn mời chúng ta ngày mai ăn cơm trưa, anh đáp ứng rồi."
Yến Tuy dắt Mạnh Đình tiếp tục đi về phía thang máy, anh lại tiếp tục giải thích với Mạnh Đình, "Nơi này không tệ, ông nội Lý Lan biết cũng nhiều hơn, nếu như Minh Á có thể hài lòng, anh bảo Triệu Binh ngày mai liền đưa nó tới, để cho nó và ông nội Lý Lan hàn huyên một chút."
Mạnh Đình có thể thỏa mãn là Yến Minh Á qua cửa ải kia của Mạnh Đình, ngày mai chính là trải qua cửa ải này.
Mạnh Đình gật gật đầu, cậu biết Yến Tuy vì phòng thí nghiệm của cậu cũng là phí tâm phí sức, trong thang máy không có ai, cậu kéo cổ anh xuống, lại ở trên má Yến Tuy hôn một chút, "Em sẽ cố gắng."
Chính là vì Yến Tuy, cậu cũng không thể để cho cực khổ của mọi người uổng phí.
Yến Tuy ôm eo Mạnh Đình, giơ tay lên nhu nhu tóc Mạnh Đình, "Cố gắng có thể......"
"Em sẽ nhìn đến anh mà," Mạnh Đình tự giác lại nói, cậu cọ cọ má Yến Tuy, "Không cần nhìn, anh đều ở trong mắt em, không, không chỉ trong mắt, trong lòng trong đầu tất cả đều có anh."
Thanh âm Mạnh Đình dễ nghe, những lời này cũng dễ nghe, nhịp tim Yến Tuy chợt lại tăng nhanh chút.