Trong nháy mắt Chu Tự Hoành nắm bàn tay nhỏ bé này, liền cảm thấy như nắm toàn thế giới. phải là người đàn ông lãng mạn gì, thế nhưng một khắc này, nội tâm anh thật muốn đem nha đầu này đưa vào trong thế giới của anh, cô là của anh, bắt đầu từ hôm nay, cho đến cả đời......
Trong mắt Hựu An lóe ra nước mắt trong suốt. Rốt cuộc cô đã tin tưởng số mạng còn đối xử tử tế với cô, không có ba, ít nhất còn có một Chu Tự Hoành.
"Nhìn vào ống kính, tốt, tốt, quá tuyệt vời......" Rắc rắc rắc rắc, âm thanh chụp ảnh vang lên không dứt bên tai, Hựu An chưa cảm giác mình bày xong tư thế gì liền chụp xong rồi. Từ đầu đến cuối cô đều nhìn vào ánh mắt của Chu Tự Hoành, nghe theo âm thanh trầm thấp của anh, phối hợp với động tác của anh, một cách tự nhiên như nước chảy thành sông.
"Ok" nhϊếp ảnh gia hô một tiếng kết thúc, Hựu An vào thay y phục, Chu Tự Hoành dắt tay cô nói: "Đi thôi, vợ yêu." Khuôn mặt nhỏ của Hựu An đỏ lên, bị Chu Tự Hoành gọi là vợ, vẫn còn có chút không quen, có chút ngượng ngùng bị anh dắt ra ngoài.
Lên xe, một lát sau, Hựu An mới phục hồi tinh thần lại, nhìn ngoài cửa sổ nghi ngờ hỏi: "Chúng ta đi đâu?" "Phi trường." Chu Tự Hoành nhìn đồng hồ: "Bây giờ là mười hai giờ, một giờ rưỡi máy bay cất cánh, chúng ta có đủ thời gian ăn trưa trước khi lên máy bay."
Hựu An sửng sốt một chút: "Đến phi trường làm gì?" Chu Tự Hoành với tay vuốt lại sợi tóc bị gió thổi rối của cô: "Đến nhà em, trước khi kết hôn, con rể tốt như anh cũng nên đến bái kiến cha vợ mới phải chứ!"
Theo Chu Tự Hoành đứng ở trước mộ của ba, trong lòng Hựu An cảm động nói không ra lời. Mặc dù thời gian rất ngắn, nhưng người đàn ông này lại tỉ mỉ như vậy. Vừa rồi lúc chụp hình, cô đã nghĩ nếu như ba ở đây thì tốt quá.
Chu Tự Hoành đứng nghiêm, bày ra một quân lễ tiêu chuẩn: "Thưa ba, con là Chu Tự Hoành, chồng của Hựu An, con rể của ba. Con sẽ đối xử tốt với Hựu An, ba hãy yên tâm!" Xoay người lại, thấy nước mắt Hựu An rơi xuống từng chuỗi từng chuỗi, đưa tay nhẹ nhàng lau đi: "Ba nhìn thấy em khóc sẽ không yên tâm, cho là anh khi dễ em, đừng khóc, nghe lời......"
Hựu An gật đầu một cái, nhưng nước mắt lại được, thật lâu sau, mới mở miệng nói: "Ba, ba yên tâm, con nhất định sẽ sống thật tốt......" Hai người từ khu nghĩa trang đi ra, sắc trời đã tối. Hựu An mệt mỏi cả ngày, lại khóc nửa ngày, đã sớm mệt không chịu được, lên taxi, tựa vào trong ngực Chu Tự Hoành ngủ mê mệt.
Trong giấc mộng, Hựu An gặp được ba cô, ba cô sờ sờ đầu cô, không ngại phiền hà, dặn dò: "An An, con phải sống thật tốt, đồng ý với ba, con phải sống thật tốt......" Sau đó cười quay đi.
"Ba......" Hựu An hô to một tiếng mở mắt ra, đập vào mắt chính là gương mặt tuấn tú thật gần của Chu Tự Hoành, Chu Tự Hoành rất buồn bực nói: "Mới qua một đêm, chú liền thăng cấp thành ba. Tiểu nha đầu, em nói thật cho anh, anh thật sự rất già sao?"
Hựu An nháy mắt mấy cái, nghiêng đầu nhìn một chút, là ngôi nhà trong trí nhớ. Mà cô cùng Chu Tự Hoành đang nằm trên giường đơn của cô, giường rất nhỏ, cô cuộn người núp trong ngực anh, đầu gối lên bả vai anh, dùng cả tay chân mà ôm anh, giống như con nít ôm một người khổng lồ.
Mặt Hựu An đỏ lên, ngồi dậy: "Anh, anh, tại sao không gọi em dậy?" Chu Tự Hoành rất vô tội nói: "Anh gọi rồi, nhưng mà em ngủ say như chết, còn chủ động ôm anh, anh lại không thể đẩy em ra, chỉ có thể cùng ngủ với em."
Hựu An liếc anh một cái: "Anh không phải là quân nhân sao, ý chí nghị lực của anh đâu rồi, anh nên kiên quyết đẩy em ra, chống lại tất cả hấp dẫn." Chu Tự Hoành chợt cười: "Tiểu nha đầu, em quên ư, em là vợ anh rồi, vợ chủ động ôm ấp yêu thương, anh chống lại làm gì. Chỉ là, nơi này rất sạch sẽ, dáng vẻ không giống rất lâu không có người ở."
Hựu An nói: "Trước kia ba em từng giúp đỡ một học sinh, sau khi tốt nghiệp đại học cũng trở về trường ba dạy làm thầy giáo. Em nhờ anh ta giúp em trông nom nhà cửa, chắc là anh ta thường xuyên tới đây quét dọn."
Bụng Hựu An ừng ực kêu lên một tiếng, Chu Tự Hoành cười nói: "Sống ở đâu thì yên ở đấy, hôm nay em hãy dẫn anh đi dạo nơi này một chút. Bây giờ, phải đi kiếm cái gì ăn trước, bởi vì vợ anh đói bụng rồi." Hựu An cười hì hì một tiếng, người đàn ông này luôn có thể dễ dàng khiến cô quên
Thị trấn này là nơi Hựu An lớn lên, khắp nơi đều có trong trí nhớ của cô, chỉ là qua nhiều năm như vậy, rất nhiều nơi đã thay đổi. Nhưng Hựu An vẫn muốn để Chu Tự Hoành hiểu, cô muốn đem quá khứ của mình, hoàn toàn bày ra cho người đàn ông này. Bởi vì từ hôm qua, cô đã xem Chu Tự Hoành trở thành chồng của cô, không đùa bỡn, không giận dỗi, cô thật sự muốn gả cho người đàn ông này.
"Nơi này chính là trường cấp ba trước kia em học, bên kia là ký túc xá. Sau khi tắt đèn, em và Giai Kỳ thường từ nơi này trốn ra, chạy đến một con phố khác phía bên kia ăn Ma Lạt Thang*, sau đó sẽ leo tường trở về, một lần cũng không bị phát hiện qua, lợi hại không?!" Chu Tự Hoành nghĩ tới tình cảnh hai nha đầu như hai con chuột nhắt đi ăn trộm, leo tường ra ngoài, không khỏi mỉm cười.
* Ma Lạt Thang (Mala Tang - 麻辣烫): tương tự như lẩu, là thức ăn được xiên thành xâu, là đồ ăn vặt bày bán ở lề đường phổ biến ở Trung Quốc nhất là Tứ Xuyên – Trùng Khánh
Tám giờ tối bọn họ lên máy bay, đi một ngày, tiểu nha đầu vừa lên máy bay liền bắt đầu mơ hồ. Chu Tự Hoành thật thảm, ôm cô vào lòng, nhìn biển mây quay cuồng ngoài cửa sổ, đột nhiên cảm thấy, cứ ôm tiểu nha đầu như vậy cả đời cũng rất tốt.
Chu Tự Hoành chưa bao giờ xem kết hôn là trò đùa, một khắc kia khi anh traim kết, chứng tỏ anh thật muốn kết hôn với cô. Trong hai mươi bốn năm của tiểu nha đầu trước mặt, có mười lăm năm được ba cô cưng chiều, còn có chín năm, có một Giang Đông ở trong bóng tối hộ tống, chỉ cần những năm còn lại là của Chu Tự Hoành anh là được rồi.
Chu Tự Hoành chưa bao giờ cảm thấy tim của mình mềm mại đến vậy. Nhưng nha đầu nước mắt này có thể hòa tan tất cả vũ khí sắc bén cứng rắn nhất. Anh không muốn nhìn thấy nước mắt của cô, anh muốn cô luôn mỉm cười, luôn nép vào lòng anh, khi anh vì cô mà vươn đôi cách ra che chở.
Mới ra khỏi phi trường, mở điện thoại di động thì có vô số cuộc gọi nhỡ được báo tới, đại đa số là Chu phu nhân gọi. Chu Tự Hoành gọi lại, bên kia truyền đến giọng Chu phu nhân: "Hai con chạy đi đâu? Sao chụp ảnh cưới xong là biến mất vậy?"
Chu Tự HoànhHựu An có mấy phần khẩn trương, vỗ vỗ mặt cô trấn an: "Con dẫn Hựu An đi gặp cha vợ con." Đầu dây bên kia, Chu phu nhân dừng một chút nói: "Đúng, nên đi! Chỉ là, cũng phải báo cho mẹ một tiếng chứ! Mẹ bảo Tự Hàn đặt bàn ở nhà hàng Vân Hải rồi, mời Giang gia. Sáu giờ tối mai, hai con nhớ tới. Hai bên gặp mặt một lần, tiện thể cũng coi như nghi thức đính hôn, dù làm đơn giản, cũng không thể quá uất ức người ta. Đúng rồi, ngày mai hai con đến Cục Dân chính đăng ký trước đi, đây là việc quan trọng......"
Đôi mắt Hựu An trông mong nhìn anh đặt điện thoại xuống, hỏi: "Dì nói gì?" Chu Tự Hoành nói: "Mẹ bảo ngày mai chúng ta đi Cục Dân chính đăng ký." Mặt Hựu An có chút hồng: "Ngày mai em phải đi làm!" Chu Tự Hoành nói: "Vợ à, hay là xin nghỉ nửa ngày đi!" Hựu An nhắc: "Báo cáo kết hôn còn chưa viết kìa!"
Chu Tự Hoành vui vẻ: "Lát nữa anh sẽ viết giùm em, sáng mai vừa đi làm em liền đem nộp. Anh đảm bảo trong một tiếng đồng hồ sẽ được ký duyệt." Chu Tự Hoành rất dứt khoát, cha anh mong anh kết hôn đến đỏ mắt, báo cáo kết hôn vừa nộp lên còn không nhanh chóng kịch liệt bật đèn xanh sao.
Chu Tự Hoành đưa Hựu An đến dưới chân cầu thang mới nói: "Tối mai mẹ anh đặt bàn, mời vợ chồng chú Giang......" Hựu An cúi đầu không nói lời nào, Chu Tự Hoành thở dài, giơ tay nâng mặt cô lên, nói: "Hựu An, có một số việc ngay cả chúng ta cũng không thể hiểu rõ. Nhưng em phải đồng ý với anh, cố gắng tha thứ, dù sao bà cũng là mẹ em, cho dù có ngàn vạn điều không phải, bà cũng là người đưa em đến thế giới này."
Hựu An nhỏ giọng nói: "Em vừa nhìn thấy bà, sẽ nhớ tới ba em, trong lòng liền bắt đầu hận bà. Em không muốn bà quan tâm, bà không có tư cách."
Chu Tự Hoành nói: "Sau này dù bà muốn quan tâm cũng không được, em là vợ của Chu gia anh. Nếu ở cổ đại, em phải kèm họ chồng, gọi là chị Chu Hứa, biết không?" Hựu An trừng mắt liếc anh một cái: "Quân Giải Phóng Nhân dân cũng hứng thú với hủ tục phong kiến sao."
Chu Tự Hoành trầm giọng cười một tiếng, nghiêng người, hôn lên trán cô một cái: "Vợ à, ngủ ngon......" Mặt Hựu An đỏ lên, quay người liền chạy vào.
Đến cửa còn chưa cầm chìa khóa mở cửa, cửa đã mở ra, Tề Giai Kỳ bắt chéo chân, tay đứng sau cửa nhìn cô, Hựu An nói: "Giai Kỳ, bạn về rồi?" Tề Giai Kỳ trợn mắt một cái: "Hôm qua mình đã về rồi, được chưa? Vốn dĩ mình còn mua một đống thức ăn ngon, chuẩn bị an ủi một cô nương nào đó ở nhà gặm mỳ ăn liền hai ngày. Ai ngờ, đợi đến nửa đêm cũng không thấy người, gọi điện thoại cũng không nghe, thiếu chút nữa mình đã đến đồn công an báo tìm người mất tích rồi."
Lúc này Hựu An mới nhớ, dường như điện thoại di động vẫn còn ở trên xe Giang Đông. Con ngươi Tề Giai Kỳ tựa như đèn pha, quét vài vòng trên người Hựu An, nói: "Hứa Hựu An, hiện tại mình cho bạn hai con đường, một là tự mình khai báo, hai là mình nghiêm hình bức cung, bạn chọn đi."
"Khai báo gì?" Giả vờ ngốc, Tề Giai Kỳ hừ một tiếng: "Khai báo người đàn ông mới vừa rồi ở dưới lầu cùng bạn dính dính dán dán táy máy tay chân là ai? Có phải tối hôm qua các người ngủ chung một chỗ hay không? Đã làm gì chưa?"
Bộ dạng giống như mẹ tra hỏi con gái đi trắng đêm không về, Hựu An không khỏi nở nụ cười: "Không phải bạn đã gặp rồi sao, là chú Chu." "Bạn thôi đi! Nha đầu chết tiệt chớ lừa mình, bạn cũng không nhìn xem bà chị đây là ai. Bà chị đây sinh ra đã có một đôi hỏa nhãn kim tinh, bất kỳ điều gì cũng đừng mơ thoát qua được mắt mình. Hơn nữa, mình nhớ lần trước bạn nói người ta là bạn của anh Đông kia mà, mới mấy ngày đã thành chú rồi. Nếu anh ta thật muốn làm chú bạn, mình sẽ tháo hai tròng mắt xuống làm bong bóng cho bạn đạp."
Hựu An vô tội nói: "Mình gọi anh ấy là chú, không tin bạn đến hỏi anh ấy đi." Tề Giai Kỳ ngạc nhiên một hồi lâu mới gãi gãi đầu: "Chẳng lẽ đây là cách gọi lưu hành mới nhất giữa nam nữ sao, chính là dùng cái loại quan hệ cấm đoán này để kí©h thí©ɧ tình thú sao."
Hựu An liếc cô một cái: "Giai Kỳ, mình khuyên bạn đừng xem mấy thứ tiểu thuyết lung tung đó nữa. Mình cảm thấy, tình cảm của bạn đã phát sinh vặn vẹo nghiêm trọng. Còn nữa, Giai Kỳ, mình sắp kết hôn, đến lúc đó bạn sẽ là dâu phụ của mình!"
Nói xong, lướt qua Tề Giai Kỳ vào toilet. Tề Giai Kỳ sửng sốt nửa ngày, xông tới ra sức đập cửa: "Hứa Hựu An, bạn nói rõ ràng cho mình. Nha đầu chết tiệt kia, quẳng xuống một câu kết hôn thì xong à? Mình còn chưa biết chú rễ là ai kìa?
Hứa Hựu An mở cửa toilet: "Giai Kỳ, bạn mà đập hư cửa toilet, chủ nhà sẽ bắt hai đứa mình bồi thường đó." Giai Kỳ níu cô kéo tới giường trong phòng: "Bạn nói rõ coi, nha đầu chết tiệt kia, bày đặt úp mở, có nói không, có nói không......" Tề Giai Kỳ chọc lét cô, Hựu An cười khanh khách, thật sự nhịn không được mà đầu hàng: "Được, được, mình nói, mình nói, mình nói được chưa, chú rễ chính là Chu Tự Hoành á! Anh ấy là bạn của Giang Đông, cũng là quân nhân chuyên nghiệp."
Dừng một chút, rất nghiêm túc nói: "Giai Kỳ, sau chuyện Trần Lỗi, mình vốn đã nản chí với đàn ông. Nhưng gặp được anh ấy, mình quyết định đánh cuộc một lần nữa. Mình muốn gả cho anh ấy, mình có trực giác, anh ấy có thể cho mình hạnh phúc......"
"Hựu An, anh ta yêu bạn không?" Khuôn mặt nhỏ của Hựu An đỏ lên lắc đầu một cái: "Không biết, nhưng mình biết anh ấy sẽ đối tốt với mình." Tề Giai Kỳ giang hai cánh tay ôm lấy cô: "Nha đầu chết tiệt, vận khí thật tốt." Hựu An gật đầu một cái: "Gặp gỡ chú Chu, mình cũng cảm thấy mình có một chút vận cứt chó."
"Chú Chu?" Tề Giai Kỳ nở nụ cười: "Bạn gọi anh ta là chú Chu thật à?" Hựu An gật đầu, nhớ tới mỗi lần cô gọi chú Chu thì sắc mặt của Chu Tự Hoành liền tức nghẹn, thật mắc cười.
Tề Giai Kỳ vuốt vuốt khuôn mặt nhỏ nhắn của cô: "Nhìn này, nhìn này, bộ dáng tư xuân điển hình nha, con gái lớn thật không thể giữ mà! Giữ tới giữ lui thành ra giữ lại một kẻ thù! Chỉ là, có phải thể lực quân nhân chuyên nghiệp cũng đặc biệt tốt hay không, dù sao bạn cũng là tiểu xử nữ hai mươi bốn tuổi không có kinh nghiệm, chịu nổi sao?"
Mặt Hựu An đỏ lên đẩy cô một cái: "Nói cái gì đó?" "Nói chuyện quan trọng! Cũng sắp kết hôn rồi, đêm tân hôn không phải là chuyện quan trọng nhất sao?"
Trong mắt Tề Giai Kỳ, Hựu An chính là quái thai. Phải nói người trẻ tuổi bây giờ, còn có ai xem việc lên giường là quan trọng đâu. Khi lên đại học, không phải đều đi thành cặp ra ngoài thuê phòng sao. Kí©ɧ ŧìиɧ mà đến là trực tiếp giải quyết dã chiến. Lúc trước sau trường h bọn họ có vườn hoa nhỏ, có tiếng là căn cứ địa dã chiến.
Hựu An đã sớm cùng Trần Lỗi có quan hệ yêu thương. Nhưng yêu nhau sáu năm, vẫn là hàng nguyên đai nguyên kiện, cả phong bì cũng không bị hủy, không ngờ tiện nghi đột nhiên lại chạy tới cho chú Chu.
Hựu An liếc cô một cái: "Giai Kỳ, bạn có thể nghĩ chuyện khác trong đầu không?" Tề Giai Kỳ cười cười nói: "Vậy mình hỏi bạn một chuyện nghiêm túc, mẹ bạn biết chưa?"
Sắc mặt Hựu An tối sầm lại: "Chu gia và Giang gia quen biết đã nhiều năm, hai nhà hẹn ngày mai gặp mặt." Tề Giai Kỳ thở dài nói: "Hựu An, mình biết bạn oán mẹ bạn, nhưng chuyện đã nhiều năm rồi, bạn cũng sắp lập gia đình, có thể tha thứ thì nên tha thứ! Không phải vì mẹ bạn mà vì chính bạn, trên người luôn mang những thứ này thì sống không vui vẻ đâu!"
Hựu An nói: "Bạn yên tâm đi! Bây giờ ngẫm lại lời Giang Đông nói thật ra cũng rất có đạo lý. Anh ta nói mình căn bản không thay đổi được sự thật, lại nhất định chống đối đến chết, sẽ chỉ làm tất cả mọi người không thoải mái."
Tề Giai Kỳ không khỏi thở dài: Anh Đông à! Hủy hay không chỉ trong một lời. Bình thường anh cũng không thèm nói một tiếng, lại dễ dàng nói một câu. Vốn là tốt bụng muốn khuyên người, lại khiến người nghĩ không tốt. Anh chính là điển hình của loại đàn ông lời nói chua ngoa nhưng tấm lòng như đậu hũ. Một câu anh nói ra khỏi miệng liền nhanh chóng biến Hựu An thành vợ của anh em kiêm chiến hữu rồi, chút hi vọng nhỏ nhoi cũng bị mất, số anh chính là cả đời làm anh kế.
Mặc dù chú Chu cũng rất đẹp trai, nhưng Tề Giai Kỳ vẫn thiên vị Giang Đông. Có câu nói, há miệng mắc quai - bắt người tay ngắn, Giang Đông không ít lần đưa thứ tốt đến đây, giống như không cần tiền, đồ ăn vặt đều định kỳ đưa đến như đồ cúng. Chỉ là anh ta luôn đến lúc không có Hựu An, còn dặn dò cô đừng cho Hựu An biết. Tương tự, tính khí Hựu An đáng chết rất bướng bỉnh, nếu nói cho cô, mặc dù không đến nỗi đem đồ vặt ném ra, nhưng cô cũng sẽ không ăn.
Nha đầu bướng bỉnh đáng chết kia mà chú Chu cũng dễ dàng lấy được. Không thể không nói, muốn cưới vợ cũng phải có phương thức phương pháp, giống như anh Đông, đời này chỉ có thể cô độc mà thôi.
Ngày hôm sau, quả nhiên Chu Tự Hoành liền thay Hựu An viết xong báo cáo kết hôn. Lúc Hựu An đem báo cáo đi nộp, mặt lãnh đạo bình thường đen thui, biểu tình bổng nhiên cổ quái khác thường, có chút cấp bách không thể đợi đoạt lấy báo cáo kết hôn của cô, hết sức hiền lành nói: "Tiểu Hứa à! Kết hôn cũng không nói trước một tiếng, nếu lãnh đạo phía trên không gọi điện thoại, lãnh đạo trong viện chúng ta cũng không biết. Lúc nào thì tổ chức hôn lễ, nhớ thông báo một tiếng nghe!"
Hựu An rất lúng túng ứng phó, ra cửa, bị Triệu Thiến trực tiếp kéo đến dưới cầu thang: "Hứa Hựu An, cô thật xấu quá đi! Kết hôn cũng không nói một tiếng với chị em!"
Hựu An nói: "Sao cô biết?" Triệu Thiến liếc mắt: "Cô còn giả ngốc, trong viện chúng ta có bí mật gì giấu được sao. Hơn nữa, loại chuyện này là nghe tiểu Trương ở phòng Viện trưởng nói. Sáng sớm Viện trưởng vừa tới, liền nhận được điện thoại từ cấp trên, hỏi chuyện báo cáo kết hôn của cô. Lần đầu tiên mới thấy cấp trên thúc giục báo cáo kết hôn! Tôi đoán đúng rồi! Hứa Hựu An, cô gả vào Hào Môn rồi......"
Hựu An liếc cô một cái: "Đừng nói mò, Hào Môn gì chứ, chỉ là một gia đình quân nhân thôi." Triệu Thiến xì một tiếng vui vẻ: "Cô thôi đi! Còn nói sạo, ánh mắt những lãnh đạo kia nhìn cô đều giống như nhìn thấy thỏi vàng. Tôi khẳng định, vấn đề vào đảng của cô lần này sẽ được giải quyết. Nói trước, tôi là chiến hữu khó khăn hoạn nạn ở tầng dưới chót, cô thành người quan trọng, cũng phải kéo tôi theo nha! Đúng rồi, Hựu An, người đàn ông của cô, thật sự là Binh Vương lần trước tôi quên chích thuốc tê à?"
Hựu An gật đầu một cái. "A! Xong rồi, xong rồi......" Triệu Thiến kêu thảm một tiếng: "Ấn tượng của anh ta về tôi hẳn là rất tệ!" Hựu An nhớ tới những lời Chu Tự Hoành nói về Triệu Thiến, không khỏi cười hì hì vui vẻ, đưa tay vỗ vỗ mặt cô: "Yên tâm đi, cô cũng không gả cho anh ấy, anh ấy muốn trả thù cũng không được. Đi thôi, đi thăm bệnh."
Lúc nhận được tin nhắn của Chu Tự Hoành, vừa lúc Hựu An khám xong cho bệnh nhân ở phòng bệnh. Hôm nay không phải là phiên trực của cô, nhẹ nhõm hơn bình thường rất nhiều. Cúi đầu nhìn đồng hồ, vừa đúng mười hai giờ, người đàn ông này thật rất có khái niệm thời gian
Hựu An đến phòng thay quần áo đổi y phục, soi gương trong phòng thay quần áo. Tối hôm qua cô tìm nửa ngày, mới tìm thấy cái váy voan màu trắng này. Cô không thích mặc váy, cảm thấy không tiện, trong tủ quần áo của cô, đều là đủ loại quần jean dài ngắn kiểu dáng không đồng nhất cùng áo thun. Còn cái váy này là thời trang năm ngoái thịnh hành, Tề Giai Kỳ đi Hongkong mua về, gửi cho cô làm quà. Một lần cô cũng chưa mặc.
Sáng sớm hôm nay cũng mặc quần jean cùng áo thun đi làm. Cái váy này nhét vào trong túi, lúc này mặc vào, cảm thấy thật đẹp mắt. Trang phục thiết kế có chút trẻ con, phía trên là hai quai đeo màu vàng, từng tầng từng tầng voan rủ xuống tựa như bánh ngọt, che kín cái mông tròn vểnh lên của cô, lộ ra phía dưới hai chân thon dài thẳng tắp.
Tề Giai Kỳ đã từng nói chân của cô còn đẹp hơn chân của các minh tinh trên tạp chí, chỉ tiếc bình thường lại giấu trong quần jean, phí của trời.
Hựu An chải mái tóc dài của mình, mấy ngày không dưỡng, cũng may chất tóc tốt, suông mượt xõa sau lưng, vừa đủ che kín xương bả vai.
Hựu An cúi đầu nhìn lại, Tề Giai Kỳ hữu tình kín đáo đưa giày cao gót nhọn cho cô, lại dặn dò, nếu mặc cái váy này mà mang giày thể thao không bằng đi chân không cho rồi. Giày gót nhọn trong suốt, một cái quai mỏng nạm vàng vòng sau gót chân cô, thật là xinh đẹp. Hựu An thử đi hai bước, cuối cùng vẫn cởi ra, mang giày thể thao của cô, đem giày cao gót chỉ nhìn được mà không mang được gói lại nhét vào bọc lớn trong túi xách. Ghé đầu xem thử bên ngoài không còn ai, mới đi ra, nhanh chóng đến thang máy xuống lầu.
Nhưng mà Oan Gia Ngõ Hẹp, mới ra khỏi thang máy, liền gặp Trần Lỗi. Trong tay anh là một chồng lớn bệnh án, sắc mặt không được tốt, giống như có chút tối tăm cùng mất mác không giấu được.
Hiển nhiên không ngờ tới sẽ gặp Hựu An, Trần Lỗi thật nhanh quan sát Hựu An một lần, mấy phần mất mác trên mặt càng thêm rõ ràng. Hựu An không muốn cùng anh dây dưa, khẽ cúi đầu đi tới, vừa đi qua, chợt nghe Trần Lỗi gọi: "Hựu An......"
Hứa Hựu An dừng bước quay đầu lại, Trần Lỗi trầm mặc mấy giây, nhẹ nhàng nói: "Chúc em hạnh phúc." Hựu An ngẩn người nói: "Anh cũng vậy." Sau đó
Rốt cuộc Trần Lỗi mới biết, có một số việc sai lầm một lần, sẽ không thể vãn hồi, tựa như tình yêu, tựa như Hựu An.
Hứa Hựu An đi tới cửa chính bệnh viện, không khỏi quay đầu nhìn một chút. Trần Lỗi đã đi lên, nụ cười thiếu niên như ánh mặt trời trong trí nhớ đã hoàn toàn biến mất trong đời cô. Cô sẽ không lưu luyến, càng sẽ không nhớ lại, chỉ là có chút phiền muộn, nhưng cuộc đời chính là như thế phải không? Người bên cạnh luôn đến rồi đi, giống như hạt cát giữa biển, đại đa số đều là khách qua đường, cuối cùng ở bên mình chỉ còn có một người. Hựu An vô cùng may mắn vì người đó là Chu Tự Hoành.
Chu Tự Hoành không giấu được kinh ngạc, làm Hựu An cảm thấy, thay cái váy không được tự nhiên này, cũng rất đáng giá.
Ánh mắt Chu Tự Hoành rơi vào giày thể thao dưới chân cô, không khỏi bật cười. Hựu An chìm trong gương mặt tươi cười của anh, có chút đỏ mặt, chu mỏ nói: "Anh...... Anh cười cái gì?"
Chu Tự Hoành mở cửa xe, khẽ khom người ôm cô bỏ vào trong xe, cúi đầu thắt dây an toàn cho cô, cười như không cười nói: "Cưới cô vợ xinh xắn như vậy, anh cười một chút cũng không được sao?"
Hai người dựa vào rất gần, từ trên người Chu Tự Hoành tỏa ra hơi thở nam tính, khiến khuôn mặt nhỏ nhắn của Hựu An nóng đỏ lên. Mắt to nhanh chóng chớp mấy cái. Cái chớp mắt này khiến Chu Tự Hoành ngứa ngáy, cái miệng nhỏ nhắn cong lên cùng hai cánh môi như anh đào đỏ mê người, dụ dỗ Chu Tự Hoành thưởng thức.
Chu Tự Hoành cũng theo mong muốn của mình, cúi đầu hôn một cái, sau đó nhanh chóng dời đi, đóng cửa xe. Dọc theo đường đi, mặt Hựu An đều đỏ, cúi đầu không nhìn anh, tựa như học sinh tiểu học phạm lỗi. Chu Tự Hoành không khỏi buồn cười, nha đầu này lại đáng yêu như vậy.
Xe ngừng lại, Hựu An ngẩng đầu lên mới phát hiện bên cạnh là một công viên nhỏ. Chu Tự Hoành xuống xe, từ trên ghế sau lấy ra một cái túi, kéo cửa xe phía Hựu An ra: "Vợ à, ăn cơm."
Hựu An nhìn hai phía, căn bản không có quán cơm. Chỉ là có vết xe đổ lần trướcHựu An biết người đàn ông này khẳng định lại lấy cái gì mê hoặc chọc cô chơi đây.
Hựu An túm váy nhảy xuống xe, ánh mắt Chu Tự Hoành xẹt qua trên đùi thẳng tắp của cô: "Vợ à, mặc như thế rất đẹp, nhưng ông xã đề nghị là, về sau y phục xinh đẹp như vậy nên mặc ở nhà, mấy thứ này của chúng ta không thể tiện nghi cho người khác."
Hựu An thấy đôi mắt anh không ngừng quét qua hai cái chân trần của mình, không khỏi liếc anh một cái: "Cái gì mà mấy thứ của chúng ta, là đồ của em."
Chu Tự Hoành cười, chỉ chỉ đối diện: "Thấy không, đối diện chính là Cục Dân chính. Thế này, một giờ sẽ làm việc, chúng ta liền qua đó đăng ký, đăng ký kết hôn xong, anh liền danh chánh ngôn thuận có em, anh và em sẽ thành chúng ta, biết không?" Lúc này Hựu An mới phát hiện, cái công viên nhỏ này ở đối diện tòa nhà của Cục Dân chính.
Chu Tự Hoành kéo tay cô, đi vào vườn hoa nhỏ, tìm ghế sạch, đem mọi thứ trong túi lấy ra, trong cặp l*иg là hai hộp sủi cảo nóng hổi.
Chu Tự Hoành lấy đũa ra đưa cho cô: "Vốn dĩ anh muốn làm mì thịt bò cho em ăn, nhưng mẹ chồng em nói, người Trung Quốc quan niệm sủi cảo thể hiện đoàn viên xum họp, cho nên anh liền làm sủi cảo. Em thích ăn nhân tôm, nếm thử một chút, xem thử tay nghề của anh có hơn cha vợ hay không?"