Hôm nay Hựu An xuất viện, thật sự kéo theo cả nhà cùng náo nhiệt. Người của hai nhà Chu Giang đều tới đông đủ, hai vị thủ trưởng tới, nhân viên cấp dưới tự nhiên cũng phải đi theo, lầu một mênh mông đều là người, không biết còn tưởng rằng xảy ra chuyện lớn gì.
Đứa bé được quấn kỹ lưỡng bị Chu thủ trưởng ôm đi. Thật ra thì Hựu An cảm thấy, bản tính ba chồng cô ngăn nắp, trong ngực lại ôm một đứa trẻ nhỏ mềm oặt, thật không tương xứng. Hơn nữa, gương mặt chừng mực bình thường không cười, thỉnh thoảng lại cúi đầu nhìn trong tã lót của đứa bé một chút, nhếch miệng lên, cười vui thành hình dáng một đóa hoa, nhìn rất kỳ dị, ngay cả anh nhân viên trợ lý đi theo bên cạnh ông cũng cảm thấy không quen.
Ôm đứa bé không thuận tay nhưng ba chồng cô vẫn cứng rắn giành lấy. Mặc dù đã rèn luyện hơn mười ngày, nhưng tư thế ôm đứa bé vẫn còn có chút kỳ quái. Chu phu nhân nói tư thế chồng bà ôm đứa bé giống như ôm một lô đạn pháo sắp nổ tung, nhìn liền tức cười. Hựu An lại cảm thấy càng giống như ôm một bình thủy tinh lớn, vẻ cẩn thận trân quý này, có thể thấy được là rất yêu đứa cháu nội đầu tiên của Chu gia, hận không thể ngậm vào trong miệng.
Chu Tự Hoành lại mặc kệ ai ôm con trai anh, sẵn lòng cho m thì ôm, tốt nhất là ôm đi xa xa, đừng để anh nhìn thấy, tránh cho thằng nhóc kia quấy anh. Lúc này Chu Tự Hoành bắt đầu hối hận, ban đầu nên ngừa thai không sinh đứa bé, không có thằng nhóc này thì bây giờ thực thoải mái. Nhưng khẽ cúi đầu, thấy vợ anh ở bên cạnh khéo léo dắt Yến Tử, lại cảm giác ngộ nhỡ là con gái mà không sinh thì thật quá luyến tiếc rồi.
Phải nói rằng Chu Tự Hoành rất thiên vị, luôn nghiêng về Yến Tử. Ban đầu khi vừa tỉnh lại liền nhìn thấy Yến Tử, thật có chút bất ngờ. Đại khái do từ nhỏ mồ côi cha, lại có người mẹ như Lưu Kim Yến, Yến Tử trưởng thành sớm hơn rất nhiều so với bạn cùng lứa tuổi, hơn nữa cũng không cởi mở, thậm chí có chút khép kín hướng nội, rất ít cười, luôn nhìn sắc mặt người khác mà xử sự, khiến người ta không tự chủ được mà đau lòng.
Nhưng bây giờ Yến Tử lại giống như đổi thành người khác, mặc dù hiểu chuyện, nhưng hoạt bát hướng ngoại, cái miệng nhỏ nhắn cong lên, luôn cười nói, đây mới là bộ dạng vui vẻ ngây thơ của đứa bé, sống cùng với Hựu An rất tốt đẹp.
Biết mẹ Phùng đã qua đời, Hựu An nhận nuôi Yến Tử, Chu Tự Hoành thật lòng cảm thấy, vợ anh đã trưởng thành rồi, đã biết thay anh gánh vác trách nhiệm.
Tiểu Yến Tử dắt tay Hựu An, cẩn thận đi về phía trước, đến bậc thang, còn nhỏ giọng nhắc nhở: "Mẹ, cẩn thận bậc thang." Hựu An cười, nghiêng đầu hôn con gái một cái: "Yến Tử của mẹ thật ngoan." Trông thấy bãi đậu xe đầy xe quân đội, Hựu An không khỏi đen mặt, nhìn lại bộ dạng viện trưởng cúi đầu khom lưng ở bên kia, Hựu An cảm thấy, nghi thức khi cô xuất viện có phải quá vô cùng long trọng hay không.
Giang Đông đi tới vỗ Chu Tự Hoành một cái: "Ngồi xe của tôi đi!" Chu Tự Hoành cúi đầu quan sát Hựu An, đỡ cô dâu nhỏ lên xe Giang Đông, Trương Tú Thanh ôm Yến Tử đến ngồi ở xe của bà.
Chu Tự Hoành ôm vợ nhìn Giang Đông ngồi ở ghế tài xế trước mặt, nói: "Tôi nghĩ là cậu bận không rãnh để tới chứ?" Kể từ khi mình tỉnh lại, Giang Đông có tới thăm mấy lần, rồi lại vội vã đi mất.
Giang Đông thông qua kính chiếu hậu quét mắt nhìn Hựu An, quả thật cô rất tốt, điều này không phải đã đủ rồi sao? Anh còn có thể mong gì hơn nữa, thu hồi ánh mắt, gật đầu một cái: "Rất bận, nhưng em gái và em r tôi xuất viện thì tôi cũng phải tới chứ."
Chu Tự Hoành phì một tiếng bật cười: "Tôi là em rể cậu? Con mẹ nó, cậu cút sang một bên cho tôi, ông đây còn lớn hơn cậu mấy ngày đó!" Giang Đông ác ý nói: "Ai bảo cậu cưới em gái tôi, cho dù cậu có lớn hơn tôi mười năm, danh phận em rể này cũng đã định sẵn rồi."
Chu Tự Hoành không khỏi bật cười, chưa bao giờ biết, thằng nhóc Giang Đông này cũng có một mặt trẻ con như thế. Dù sao thì em gái còn tốt hơn thứ khác, mấy ngày nay khi Chu Tự Hoành tỉnh lại, trong lòng đau khổ giống như bánh bị nướng áp chảo. Nhớ lại thật rõ, là mình tự dâng cô dâu nhỏ cho Giang Đông, tình huống lúc đó cũng thật không có biện pháp mới làm như vậy. Nhưng cho dù không có biện pháp khác, anh cũng không tự nguyện để Giang Đông chăm sóc anh cô dâu nhỏ nhà anh đâu.
Không ai biết rõ Giang Đông yêu thích Hựu An thế nào hơn anh. Từ khi Hựu An mười sáu tuổi cho đến khi hai mươi lăm tuổi, tiêu tốn toàn bộ chín năm trên người cô dâu nhỏ nhà anh, với tính tình của Giang Đông, đời này cũng không thể thích cô gái thứ hai. Hơn nữa, Giang Đông cũng từng nói với anh, nếu như có một cơ hội, cậu ta sẽ không khách sáo, cơ hội tốt như vậy, chẳng lẽ Giang Đông sẽ buông tha, cô dâu nhỏ nhà anh vào lúc yếu ớt nhất sẽ theo bản năng mà dựa vào Giang Đông, như vậy cũng hợp tình hợp lý.
Lúc anh ngủ mê man, cũng có thể cảm thấy Giang Đông cùng cô dâu nhỏ nhà anh quan tâm đến nhau, rất thân thiết, thân thiết khiến anh ghen tỵ. Lúc vợ anh sanh con, người ôm cô đưa đến bệnh viện cũng là Giang Đông. Cũng không biết hai người bọn anh có duyên phận gì, từ nhỏ đã cùng chơi, cùng tham gia quân ngũ, lại cùng thích một cô gái, sau đó con trai......
Chu Tự Hoành không hài lòng nhất chính là mặc dù con trai anh kháng cự anh, lại vô cùng thích Giang Đông. Rõ ràng hai người không khác biệt lắm, thật không biết con trai anh phân biệt thế nào, anh ôm một cái thì thằng nhóc kia liền gào thét, Giang Đông ôm một cái liền ngoan ngoãn không chịu được. Tròng mắt đen bóng như quả nho đảo quanh, có lúc còn có thể cười khanh khách hai tiếng, thật sự là đối xử kém nhau quá xa rồi.
Cũng may lập trường của vợ anh kiên định, nếu không khi anh tỉnh lại sẽ phát hiện, vợ và con trai đều về tay Giang Đông, trái tim thật sự sẽ đau đến chết mất. Hôm nay lại như vậy, chút lợi ích Giang Đông cũng không chiếm được.
Nghĩ thông suốt, Chu Tự Hoành ôm chặt vợ anh, nói: "Được rồi, anh vợ à, em rể hiểu anh mà." Giang Đông hừ một tiếng, tức giận: "Đừng gọi bậy, ai là anh vợ của cậu?"
Hựu An không khỏi bật cười, lần đầu tiên phát hiện hai người đàn ông hăm hở này khi ở cạnh nhau, thật giống như hai đứa bé. Nhưng bọn anh có thể giống như bây giờ thoải mái ở cạnh nhau, cũng khiến Hựu An thở phào nhẹ nhõm, những chuyện đã qua cũng không cần phải nói ra rồi! Xem đó như những hạt bụi thời gian, là những thứ thuộc về thời tuổi trẻ.
Đến Chu gia, Tự Hoành ngồi lại, nói có mấy lời muốn nói với Giang Đông, Hựu An hơi lo lắng liếc qua nhìn hai người, nhưng vẫn đi vào. Hai người Giang Đông và Chu Tự Hoành xuống xe, không hẹn mà cùng đi đến bên cạnh sân bóng rổ.
Đi tới bên cạnh sân bóng rổ, Giang Đông nhìn lên nhìn xuống đánh giá anh một lần hỏi: "Khôi phục tốt chứ?" Chu Tự Hoành giật nhẹ khóe miệng nói: "Sao nào, muốn đánh nhau phải không? Cho là tôi nằm hơn nửa năm nên bản lĩnh còn kém à, yên tâm, dù nằm thêm nửa năm nữa, xử lí cậu cũng là chuyện nhỏ, úi......"
Tiếng nói vừa dứt, Giang Đông liền vung nấm đấm tới, Chu Tự Hoành cũng không chuyển động, cứng rắn nhận một đấm này, đưa tay lau khóe miệng, cười: "Với sức lực đó của thằng nhóc như cậu, tôi còn tưởng rằng răng của tôi sẽ rụng mất hai cái đấy."
Giang Đông hừ một tiếng: "Sao lại không tránh, cũng không đánh trả?" Chu Tự Hoành nói: "Một đấm này coi như tôi nợ cậu, tôi phải thừa nhận, tôi hối hận, hối hận đã đẩy vợ tôi cho cậu, nếu như cậu thật sự tóm được vợ tôi, tôi cũng không thể nói gì hơn."
Giang Đông nói: "Mẹ nó, cậu đừng có được lợi còn khoe mẽ, sao cậu biết tôi không tóm lấy, nếu như có thể tóm được, dù cậu là bạn thân tôi cũng sẽ không buông. Ban đầu chính cậu đẩy cô ấy cho tôi, không thể oán ai được, nhưng tôi cố chấp, cũng không thể cố chấp hơn Hựu An. Cô ấy muốn chăm sóc cậu, dù cậu không tỉnh lại cô ấy cũng chăm sóc, ưỡn cái bụng lớn cả ngày phục vụ kẻ khốn kiếp này. Cậu thì sướиɠ rồi, nằm ở đó hưởng thụ chăm sóc, cậu có biết Hựu An rất mệt mỏi rất khổ cực rất khó khăn không. Biết cậu không thích thấy cô ấy khóc, cô ấy liền liều mạng chịu đựng, ở trước mặt cậu đều không rơi một giọt nước mắt, quay lưng lại, cậu có biết trong ng cô ấy thế nào không......"
Trong lòng Chu Tự Hoành vô cùng đau xót: "Nhóc Đông, những thứ này tôi đều biết......" "Con mẹ nó, cậu thì biết cái quái gì, cậu biết mà còn không chịu tỉnh, nằm một cái liền nằm hơn nửa năm, cậu biết mà lại để cô ấy một mình đối mặt với những chuyện này. Cô ấy trưởng thành, hiểu chuyện rồi, cậu có biết là đã phải trả cái giá như thế nào không. Nếu để tôi lựa chọn, tôi thà nhìn thấy cô ấy vĩnh viễn là Hựu An yếu ớt quật cường trước kia, mà không phải là cô dâu nhỏ ngoan hiền như bây giờ."
Chu Tự Hoành trầm mặc nghe Giang Đông quở trách. Chu Tự Hoành biết, sớm muộn gì cũng có ngày hai người phải đối mặt nói rõ ràng những chuyện này, nếu không, về sau trong lòng vẫn sẽ tồn tại vướng mắc, anh không muốn, Giang Đông cũng không muốn.
Chờ Giang Đông nói xong, Chu Tự Hoành mới mở miệng hỏi anh: "Còn nữa không?" Giang Đông nói: "Còn, ba ngày ba đêm cũng không nói hết, nhưng mà bây giờ ông đây mệt rồi."
Chu Tự Hoành gật đầu một cái: "Cậu mệt rồi, tới phiên tôi......" nhấc chân đá một cước qua, Giang Đông bị anh đá té lên mặt đất. Thật ra bây giờ Chu Tự Hoành đi đứng không có bao nhiêu lực tức, nhưng một cước này cơ hồ đã dùng hết tất cả nhiệt tình, Giang Đông ngồi trên mặt đất xoa bụng của mình nói: "Được lắm! Tự Hoành, đủ mạnh đó."
Chu Tự Hoành nói: "Mạnh sao, mạnh mẹ cậu ấy, đừng ở chỗ này ra vẻ anh vợ của tôi, ý định của cậu ai mà không biết, tôi đẩy vợ tôi cho cậu, cũng không phải để cậu đẩy qua tường. Cậu nói thật cho tôi, sao vợ tôi biết chuyện cậu thích cô ấy, với tính tình hồ đồ của cô ấy, nhất định là do cậu nói ra, nếu không cả đời cô ấy cũng vẫn mơ hồ như thế."
Giang Đông rất thoải mái gật đầu: "Tôi thổ lộ, tôi nói với cô ây, tôi đã sớm thích cô ấy, từ khi cô ấy mười sáu tuổi cho tới bây giờ. Hơn nữa cô ấy cũng thừa nhận đã từng thích tôi, chỉ là, khi đó không hiểu rõ tình cảm của chính mình, lại bị thân phận của chúng tôi hạn chế, cho nên mới để cậu nhặt được món hời. Nếu thời gian có thể quay lại, chắc gì đã có liên quan đến cậu."
Chu Tự Hoành sửng sốt, điều này anh vẫn thật không nghĩ tới, với hiểu biết của anh về Giang Đông và vợ anh, hai người này vĩnh viễnẽ không biết tình cảm của nhau, đây cũng là may mắn lớn nhất mà anh vẫn dựa vào. Chuyện như vậy mà cô dâu nhỏ cũng không nói với anh, chẳng qua đó là chuyện của hai người bọn họ, đợi lúc về anh sẽ tính toán lại, bây giờ là vấn đề giữa hai người đàn ông.
Chu Tự Hoành giơ tay qua: "Nhóc Đông, cám ơn cậu đã giúp tôi chăm sóc Hựu An." Giang Đông nắm tay anh, bật người đứng dậy, móc thuốc lá ra ném cho Chu Tự Hoành một điếu.
Chu Tự Hoành không từ chối, cũng không đốt, chỉ đặt dưới mũi hít một hơi nói: "Vì vợ và con trai, tôi cai thuốc rồi." Tay Giang Đông dừng một chút, gật đầu một cái: "Tự Hoành, tôi đã xin làm tùy viên quân sự ở nước ngoài, tuần sau sẽ đi."
Chu Tự Hoành ngạc nhiên: "Đi đâu?" Giang Đông không lên tiếng, Chu Tự Hoành chợt hiểu. Cho dù là ở đâu, Giang Đông cũng muốn đi, bởi vì không bỏ xuống được, ném đi cũng không được, chỉ có thể rời khỏi, đây là cách thức tệ nhất. Nhưng Chu Tự Hoành phát hiện, mình lại không có cách nào mở miệng ngăn lại, bởi vì, nếu là anh, chắc cũng sẽ đưa ra lựa chọn như vậy. Xa quê hương, để thời gian lắng đọng lại tất cả những thứ tình cảm và những người không thể quên được. Bọn họ là nam giới, là đàn ông, là trụ cột, nhưng đối mặt với tình yêu cũng chỉ là người bình thường nhất.
Tác giả có lời muốn nói: chỉ còn một chương
Lúc Chu Tự Hoành trở lại, Hựu An đang nằm tựa vào giường vọc laptop. Chu Tự Hoành bước mấy bước qua, đóng laptop lại để lên tủ đầu giường, bất mãn nói: "Tại sao lại vọc laptop, mẹ nói không tốt cho mắt."
Hựu An không cảm thấy ở cữ có khác gì với bình thường, nhưng mẹ và mẹ chồng cô luôn liên tục dán mắt vào cô, không được tắm, càng không được gội đầu; không được mở máy điều hòa, càng không được dùng máy sấy; không được ăn lạnh, cũng không được ăn mặn, tốt nhất là một ngày 24 giờ đều ở trên giường nằm đắp chăn bông.
Hựu An cảm thấy, toàn thân mình đều có mùi khó ngửi, càng đừng nói đến xem ti vi, vọc laptop. Hựu An từng cho là, nếu mình không bị chính mình thối chết, sẽ nhàm chán mà chết.
Con trai của cô trên căn bản không cần cô lo, ở bệnh viện còn có thể ôm một lát, về nhà, một nguyệt tẩu, một bảo mẫu, còn có dì giúp việc, cha mẹ chồng cộng thêm mẹ cô và Chú Giang, khối người muốn giành nhau ôm đứa bé. Cô căn bản không thể làm gì, sữa của cô cũng càng ngày càng ít, bác sĩ đề nghị ngưng sữa mẹ, nếu không đứa bé sẽ không ăn sữa bột, dễ dàng gây ra tình huống thiếu dinh dưỡng hoặc làm giảm miễn dịch.
Về phần sữa bột, đều do Chu Tự Hàn sai người trực tiếp mua về từ nước ngoài, hơn một ngàn đồng một hộp sữa bột, mà thằng bé còn kén chọn. Vì vậy, ra viện xong, Hựu An cũng không cho bé bú sữa nữa, sữa cũng nhanh chóng không còn, thật có lỗi với con trai.
Không bú sữa nữa, đứa bé càng không cần gì đến cô. Hai vợ chồng ở lầu trên, Hựu An ở cữ trong căn phòng trước kia của Chu Tự Hoành, Chu Tự Hoành bị Chu phu nhân sắp xếp cho ở trong phòng khách bên cạnh. Chu phu nhân dặn dò nửa ngày, chỉ sợ một khi con trai không nhịn được, còn trẻ nên không lo lắng, sau này mà bị bệnh thì thật phiền toái.
Thật ra thì Chu phu nhân lo lắng cũng bằng không, Chu Tự Hoành thèm thì có thèm, nhưng liên quan đến thân thể của cô dâu nhỏ, anh còn tỉ mỉ hơn bất kỳ ai. Chỉ là không làm được chuyện này thì chuyện khác vẫn không tránh khỏi.
Chu Tự Hoành cúi đầu chui vào cổ cô dâu nhỏ hôn mấy cái, Hựu An vội vàng đẩy anh ra, ngửi ngửi, cũng cảm thấy trên người mình tỏa ra mùi hôi, vậy mà người đàn ông này cũng không ngại.
Đẩy ra mới phát hiện, trên mặt anh có chút không thích hợp. Mở đèn lớn cẩn thận chu đáo nhìn kỹ mặt anh, trên gò má có dấu vết một khối máu bầm sưng đỏ, nhỏ giọng hỏi: "Hai người các anh lại đánh nhau?"
Ánh mắt Chu Tự Hoành lóe lóe nhìn Hựu An: "Vợ à, có phải em có chuyện gì chưa nói rõ với ông xã giao hay không?" Hựu An sửng sốt mấy giây: "Chuyện gì?" Chu Tự Hoành hừ một tiếng: "Chuyện ca em và Giang Đông, cậu ta thổ lộ với em?"
Hựu An chợt nở nụ cười, duỗi ngón tay ra cốc đầu anh một cái: "Anh ngốc à! Loại dấm này mà cũng ăn, nếu em thật sự có gì với anh ấy, còn có thể ở đây sao?"
Chu Tự Hoành níu cánh tay ôm cô dâu nhỏ vào trong ngực, ôm thật chặt thật chặt: "Vợ à, Giang Đông nói nếu thời gian quay lại, không chừng sẽ không liên quan gì đến anh. Anh nghe đặc biệt rất sợ hãi, sợ thời gian thật sự quay lại, anh biết đi đâu tìm vợ anh đây."
Hựu An cúi đầu cười vài tiếng: "Giang Đông thật sự nói vậy?" Chu Tự Hoành buồn buồn ừ một tiếng, miệng cắn lỗ tai của cô dâu nhỏ một cái: "Em còn cười, có phải cảm thấy rất hài lòng hay không, có người đàn ông như Giang Đông nhớ mãi không quên."
Hựu An thở dài nói: "Cứ để anh ấy nói vậy đi! Dù thời gian thật sự quay lại, em cũng không thể theo anh ấy. Em đã cẩn thận suy nghĩ, một khắc kia khi bọn em gặp nhau liền đã định là có kết cục này. Mẹ em gả cho cha anh ấy, em chỉ có thể là em kế của anh ấy, quan hệ này đã sớm quyết định bọn em là không thể."
Chu Tự Hoành nói: "Vợ à, nếu như Giang Đông không phải là con trai của Chú Giang, có phải thật sự sẽ không có chuyện của anh không?" Lần đầu tiên Hựu An cảm thấy người đàn ông này rất phiền, lăn qua lộn lại cũng chỉ nói những chuyện cũ không ý nghĩa gì này, chỉ là cũng gián tiếp nói rõ, đừng thấy bình thường ngoài miệng rất rộng lượng, thật ra thì chính là một người đàn ông nhỏ mọn.
Hựu An đẩy anh ra, quan sát anh một hồi lâu, chợt cười lên khanh khách. Cái mặt mo của Chu Tự Hoành hơi ửng hồng, biết mình hỏi cái này thật sự có chút nhỏ nhen, rồi nảy ra chút 囧 cúi đầu hôn tóc cô dâu nhỏ nhà anh một cái, bỗng nhiên nói: "Vợ à, em thật thối......"
Hựu An chu chu miệng: "Ghét bỏ em sao, hay là, em đi tắm vậy! Cả người thật rất khó chịu......" Chu Tự Hoành vội vàng lắc đầu: "Mẹ nói lúc ở cữ không thể tắm."
Hựu An trợn mắt một cái: "Đó cũng là kinh nghiệm mấy trăm năm trước, em là bác sĩ, chuyện này còn không biết sao, sau khi sinh một tuần lễ là có thể tắm."
Chu Tự Hoành đấu tranh trong lòng, dưới ánh mắt tội nghiệp của cô dâu nhỏ nhà anh, cuối cùng Chu Tự Hoành cũng thỏa hiệp. Lại sợ lảy ra điều không may gì, cố ý lên mạng tra xét thông tin một hồi, mới ôm cô dâu nhỏ vào phòng tắm đặt ngồi trên ghế, tự mình tắm cho cô.
Mặc dù cảm thấy người đàn ông này có ý muốn lấy việc công làm việc tư, nhưng rốt cuộc cũng có thể tắm, Hựu An vẫn ngoan ngoãn để anh hầu hạ. Thật giống như phục vụ tổ tông, gội đầu xong liền quấn kín lại, dùng vòi sen nhanh chóng dội sạch thân thể, sau đó ôm về phòng nhét vào trong chăn, cầm mấy cái khăn lông khô lau tóc cho cô dâu nhỏ, không thể dùng máy sấy, chỉ có thể lau từng chút từng chút.
Chờ lau khô tóc xong, nhìn lại thấy cô dâu nhỏ đã nhắm mắt ngủ khò khò rồi, Chu Tự Hoành cúi đầu nhìn người anh em của mình đã sớm kích động, cười khổ một tiếng, vỗ về: "Chịu đựng đi! Chờ khi cô dâu nhỏ thật tốt mới có thể ăn."
Mặc dù chỉ có thể nhìn không thể chạm, Chu Tự Hoành vẫn không muốn qua phòng khác, lên giường ôm cô dâu nhỏ mà ngủ. Ngày hôm sau Chu phu nhân lên thăm con dâu, vừa đẩy cửa ra liền thấy con trai ôm vợ, ngủ thật ngon lành.
Chu phu nhân đi qua vỗ một cái lên ót con trai, nhỏ giọng nói: "Không phải đã nói với con, Hựu An đang ở cữ, bảo con qua phòng bên cạnh mà ngủ rồi sao, sao lại chạy qua đây?"
Chu Tự Hoành cười ha ha, uất ức nói: "Mẹ à, không ôm vợ, con không ngủ được." Chu phu nhân không khỏi buồn cười, thấy Hựu An còn ngủ, xoay người đi ra ngoài.
Chờ Chu phu nhân đi khỏi, Chu Tự Hoành cúi đầu hôn cô dâu nhỏ một cái, cười nói: "Mẹ đi rồi, đừng giả bộ ngủ nữa." Hựu An mở một con mắt ra nhìn lòng vòng hỏi: "Đi thật rồi?" "Đi rồi." Chu Tự Hoành xấu bụng cầm lấy tay nhỏ bé của cô dâu nhỏ đặt dưới thân mình, hô hấp có chút không ổn: "Cái đó, vợ à, anh thật sự không nhịn nổi rồi, em có thể giúp anh xuất ra, chữa nghẹn một chút hay không, chồng của em thật sự sắp bị phế rồi."
Tay Hựu An vừa đυ.ng phải cái gì đó cứng rắn như sắt, khuôn mặt nhỏ nhắn không khỏi căng lên đỏ bừng, xí một tiếng, nói: "Quỷ háo sắc, anh không thể có đam mê khác hay sao, cả ngày đều nghĩ đến mấy chuyện này."
Chu Tự Hoành mặc kệ vợ anh nói gì, kéo bàn tay cô dâu nhỏ của anh vào trong quầ để cô cầm lấy, tự mình siết tay cô dâu nhỏ, di chuyển lên xuống. Cái loại cảm xúc mềm mại quen thuộc đó, thoải mái khiến Chu Tự Hoành rên hừ hừ. Miệng rộng với tới môi của cô dâu nhỏ, vừa hôn vừa gặm, một cái tay khác cũng với qua, bóp hai luồng mềm mại trước ngực vợ anh, tay bên dưới càng lúc càng nhanh, nhanh đến nổi Hựu An cảm giác tay mình cũng sắp rút gân, mới nghe anh gầm nhẹ một tiếng, bắn ra ngoài, bắn dính đầy tay cô.
Ngoài cửa gõ hai cái, tiếng Chu phu nhân truyền đến: "Tự Hoành, cháo gà cho Hựu An đã nấu xong......" Chu Tự Hoành liền đáp một tiếng: "Lập tức xuống ngay."
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hựu An vừa đỏ vừa nóng, đưa tay dùng sức đập Chú Chu hai cái: "Đều tại anh, để mẹ nghe thấy sẽ mắng đó." Chu Tự Hoành hôn cô mấy cái, xuống giường lấy khăn lông nóng lau tay cho cô dâu nhỏ, dọn dẹp sạch sẽ, mới nói: "Sợ gì chứ, mẹ cũng đã từng là thanh niên, có thể hiểu được việc này." Hựu An liếc anh một cái, da mặt ông chồng nhà cô dày khiến người ta giận sôi.
Chu Tự Hoành dọn dẹp xong mở cửa đi ra ngoài, đi tới đầu cầu thang đã nhìn thấy mẹ anh có mấy phần không được tự nhiên đứng ở đó. Thấy anh ra ngoài, tức giận trừng mắt liếc anh một cái: "Chỉ chờ mấy ngày cũng không chịu được, nhất định phải giày vò vậy sao."
Chu Tự Hoành cười hắc hắc: "Mẹ à, mẹ yên tâm, con biết giữ chừng mực." "Biết chừng mực?" Chu phu nhân hừ một tiếng: "Biết chừng mực mà lại tắm cho Hựu An, đừng cho là mẹ không nhìn ra."
Chu Tự Hoành nói: "Ở cữ không thể tắm đều là tập tục xấu của xã hội cũ, chú ý giữ ấm và giữ vệ sinh mới là điều kiện quan trọng, tắm còn giúp cho sản phụ mau bình phục."
Chu phu nhân tức giận: "Các con đều có lỹ lẽ, mẹ cũng không quản được. Nhưng vẫn phải nói trước, sau khi Hựu An ở cữ xong, các con có dọn đi hay không, cũng phải để bảo bối lại cho mẹ."
Chu Tự Hoành còn ước gì được như vậy, bây giờ thật đúng dịp. Yến Tử do Giang gia chăm sóc, con trai do cha mẹ anh quản, chờ khi cô dâu nhỏ ở cữ xong, hai người có thể tận hưởng thế giới của hai người, muốn giày vò thế nào liền giày vò, không cần phải bận tâm đến con gái và con trai, rất thích thú sung sướиɠ gật đầu chấp
Lúc này Chu phu nhân mới thở phào nhẹ nhõm. Hôm qua bạn già cũng đã nói chuyện với bà, hiện nay vợ chồng son không tự nguyện sống cùng cha mẹ chồng, cái này bọn họ cũng có thể hiểu. Nhưng bảo bối là cháu trai đầu tiên của bọn họ, hận cả ngày không được ôm vào trong ngực, nếu theo vợ chồng son dọn đi, về sau hai người làm sao mà bồng cháu.
Chu thủ trưởng bảo Chu phu nhân nói với con trai, con trai đã trưởng thành, muốn đi đâu thì đi, cháu trai thì phải ở lại. Chu phu nhân cũng có ý này, không có đứa bé can thiệp vào cuộc sống của vợ chồng son, chỉ bằng nhiệt tình dính lấy nhau của hai người, đứa thứ hai không chừng sẽ nhanh có. Chu phu nhân vừa nghĩ tới tương lai con cháu đầy đàn, miệng cười không khép được.
Thứ năm Giang Đông lên máy bay, tối thứ tư người hai nhà đều đến Chu gia, cùng nhau ăn bữa cơm, coi như là tiệc tiễn đưa! Ăn cơm xong, Chu Tự Hoành và Giang Đông lên phòng khách nhỏ trên lầu đánh cờ, Hựu An ngồi một bên châm trà cho hai người. Chu Tự Hoành lấy cớ nghe điện thoại xuống lầu, để không gian lại cho hai người.
Thấy Chu Tự Hoành đi ra ngoài, Giang Đông mới nói: "Tự Hoành không ghen sao?" Hựu An không khỏi cười: "Ghen chứ." Giang Đông cười nhẹ một tiếng: "Thằng nhóc này từ nhỏ đều như vậy, ngoài miệng rộng lượng, thật ra thì rất nhỏ nhen, phong độ gì đó đều là giả hết."
Hựu An gật đầu một cái: "Ừ, giỏi nhất là giả bộ, thật ra còn nhỏ nhen hơn mũi kim." Giang Đông ngẩng đầu bình tĩnh nhìn cô thật lâu, mới nói: "Hứa Hựu An, đồng ý với anh, em sẽ vĩnh viễn hạnh phúc như vậy nhé."
Hốc mắt Hựu An có chút ươn ướt, dừng hết sức gật đầu một cái: "Ừ! Em đồng ý với anh, sẽ vĩnh viễn hạnh phúc như vậy." Giang Đông đứng lên mở rộng hai cánh tay: "Để anh trai ôm em một cái nào."
Hựu An nhào vào trong ngực anh, nhỏ giọng nói: "Cám ơn anh, Giang Đông, đồng ý với em được không? Anh cũng phải hạnh phúc......" Giang Đông không lên tiếng, buông cô ra, xoay người xuống lầu.
Rời khỏi Chu gia, quay đầu nhìn lại một chút, trong lòng tuôn ra một âm thanh: "Chỉ cần em hạnh phúc, anh liền sẽ hạnh phúc, cô nhóc của anh
Tác giả có lời muốn nói: coi như là kết thúc đi! Phiên ngoại có rất nhiều lựa chọn, thích thì có thể tiếp tục, mặc khác sau khi truyện này kết thúc sẽ đến truyện mới về Chu Tự Hàn《 làm cho yêu cút đi 》.
-Hết-