Chương 158: Phiên ngoại thứ nhất, về hai thanh kiếm, Tiêu Đạc kiếp trước kiếp này

Kỳ

thật



một

ngày, Tiêu Đạc từng gạt A Nghiên, tự mình vụиɠ ŧяộʍ

đi

một

chuyến đến Thượng Cổ Sơn. Thượng Cổ Sơn so với trước kia cũng

không

có gì khác, vẫn là núi như vậy, tòa miếu kia, còn có khói bếp nhà ai lượn lờ, Vọng tộc thôn

không

biết

đã

sinh sống ở đây bao nhiêu năm.

hắn

đi

đến trước thần miếu đúng vào ban đêm, minh nguyệt treo cao

trên

Thượng Cổ Sơn, cao khiết thanh lãnh, làm cho núi non trùng điệp này phủ

một

tầng quang huy khinh đạm mông lung. Xa xa trong dãy núi, có chút yên tĩnh, tiếng dã thú kêu cũng

không

nghe thấy.

Tiêu Đạc hơi hơi mị mâu, tỉnh táo nhìn về phía Vọng tộc thôn,

đã

thấy nhà nhà đóng kín cửa, trước cửa đặt

một

cây quải trượng, như là

đang

cử hành nghi thức gì.

Trong lòng

hắn

nghi hoặc, lúc này lại

không

kịp nghĩ, tung người vài cái, trực tiếp vào Thượng Cổ Sơn. Dựa vào trí nhớ tìm đến chỗ sơn tuyền ngày xưa

hắn

và A Nghiên từng

đi

qua. Nơi này nước suối chảy ào ào như trước,

hắn

sờ soạng, tìm được động khẩu dưới nước suối.

Ở đây như trước vẫn tản ra hương vị bùn đất cũ kỹ, Tiêu Đạc xoay người cấp tốc

đi

vào, chỉ mất thời gian

một

chén trà

nhỏ

đã

thấy phía trước rộng mở trong sáng. Trước mặt là án kỷ bằng gỗ hồ dương trong trí nhớ, niên đại xa xưa,

trên

án kỷ vẫn thờ phụng thanh kiếm kia, bên cạnh còn có

một

lão nhân thần thái lụ khụ chờ đợi.

Cũng như nhiều năm trước

hắn

và A Nghiên tới đây, dường như trong thần miếu, quang

âm

mãi yên lặng.

Lần đầu tiên bọn họ đến, cũng

không

nghĩ nhiều, bất quá nay Tiêu Đạc nhìn lại, cũng hiểu thêmđược.

hắn

nhìn chằm chằm thanh kiếm và bức họa nửa ngày, rốt cục vươn tay ra, đầu ngón tay chạm vào bức họa.

Bức họa

không

biết làm bằng chất liệu gì, cũng

không

biết là người phương nào vẽ ra, nhiều năm thế này, chưa từng có biến hóa gì.

Lúc đầu ngón tay

hắn

chạm tới đó, chỉ cảm thấy có

một

cỗ lực lượng kỳ quái dũng mãnh trong cơ thể

hắn. Trong nháy mắt, trong đầu

một

đạo bạch quang lóe lên,

hắn

ý thức được cái gì.

Nhưng giây lát đạo bạch quang lướt qua,

hắn

hình như có sở ngộ, lại dường như cái gì cũng

không

nhớ ra.

Sững sờ

một

lát, rốt cục

hắn

đứng dậy tiếp tục

đi

vào trong miếu.

Như trước hai bên vách đá thông đạo khảm dạ minh châu,

hắn

từng bước

một

đi

vào,

một

bước so với

một

bước càng gian nan hơn.

Kỳ

thật

tối nay

đã

hiểu,

một

khi

hắn

bước ra

đi,

hắn

khả năng

sẽ

không

còn là Tiêu Đạc trước đây.

Trước mắt phảng phất có

một

vực sâu, chờ

hắn

rơi vào,

hắn

lại

không

thể trốn tránh.

trên

đời này, kỳ

thật

còn tồn tại

một

hắn

khác.

Chưa bao giờ có

một

khắc thế này, ý thức của

hắn

càng thanh tỉnh, nay

hắn

quả nhiên là

không

trọn vẹn,

không

đầy đủ. Trí nhớ và sức mạnh, có

một

phần

đã

bị phong ấn trong thần miếu, mấy ngàn năm khó đào thoát nổi.

Đến cuối thông đạo cuối, bạch quang phía trước càng nhiều, xác nhận

đã

đến nơi. Tiêu Đạc hơi hơi nhắm mắt, cắn chặt răng, chung quy vẫn

đi

ra ngoài.

Nơi đó là

một

cung điện rộng, vách đá xung quanh treo đầy dạ minh châu lớn bằng trứng gà, chiếu rọi nơi này sáng như ban ngày. Lúc đầu, trước mắt Tiêu Đạc có chút mơ hồ, nhìn

không

chân thiết, đợi lúc ánh mắt dần dần thích ứng,

đã

thấy trong đại điện, ngay chính giữa, có

một

đài cao.

trên

đài cao, có

một

thanh kiếm và

một

cái vỏ kiếm.

Thanh kiếm kia

không

biết làm từ chất liệu gì, toàn bộ biến thành màu đen, phong cách cổ xưa tinh xảo. Tuy rằng thanh kiếm này cắm vào trong vỏ kiếm, nhưng có thể thấy được, đây là

một

tuyệt thế hảo kiếm

trên

trời dưới đất đều hiếm thấy.

Bao quanh thân kiếm là vỏ kiếm, thuần trắng như ngọc, tản ra oánh nhuận sáng bóng.

Tiêu Đạc nhíu mày, nhất thời

không

khỏi nghĩ, đây là mình và A Nghiên mấy ngàn năm trước sao?

Nhìn thanh kiếm và vỏ kiếm kia, bên trong dường như có lực lượng thần bí lôi kéo

hắn, khiến

hắn

khôngtự chủ được

đi

về phía trước.

Đợi đến lúc

hắn

tỉnh lại mới phát

hiện

mình

đã

đưa tay đặt lên chuôi kiếm.

hắn

định rút kiếm ra, nhưng tay

hắn

vừa động, hào quang từ phù chú màu vàng

trên

vỏ kiếm càng nhiều, chặt chẽ đóng đinh tay

hắn

tại chỗ, rốt cuộc

không

thể động đậy mảy may.

Cùng lúc đó,

một

cỗ lực lượng cường đại từ chuôi kiếm cuồn cuộn

không

ngừng truyền vào trong cơ thể

hắn, trí nhớ quen thuộc nhất thời tràn đầy đầu óc.

Tay

hắn

nắm chuôi kiếm run nhè

nhẹ, trong lòng minh bạch, đây là

một

nửa kia của mình, mấy ngàn năm trước cười ngạo cửu thiên.

*************************

Hàng tỉ năm trước,

không

có trời,

không

có đất, càng

không

có người, hết thảy vũ trụ đều là hỗn độn. Sau này có

một

người gọi là Bàn Cổ, ngủ say trong hỗn độn mười vạn tám ngàn năm rồi tỉnh lại.

hắn

tỉnh lại thấy chung quanh tối đen

một

mảnh, liền vung búa lớn khai thiên tích địa. Sau đó khí trong bay lên, khí trọc rơi xuống, thiên địa tách ra, thân thể của

hắn

cũng phát sinh biến hóa.

Hai mắt biến thành mặt trời và mặt trăng, tứ chi biến thành bốn cực đại địa đông tây nam bắc tứ, xương cốt biến thành núi non trùng điệp, da thịt biến thành đát đai bát ngát, huyết mạch biến thành sông suối chảy

không

ngừng...

Đây là chuyện xưa Bàn Cổ khai thiên tích địa mọi người nghe nhiều nên thuộc.

Nhưng

không

ai biết,

trên

thân thể người khổng lồ này, có

một

cái răng, cũng là cái răng chắc chắn sắc nhọn nhất, cũng

không

giống nhữung cái răng khác biến thành núi cao, ngược nằm ở

trên

dãy núi.

Qua

không

biết bao nhiêu vạn năm, tòa núi đó có tên, gọi lên Cổ sơn.

Cái răng ở Thượng Cổ Sơn

không

biết hấp thụ bao nhiêu tinh hoa thiên địa,

đã

phát sinh biến hóa, dần dần biến thành

một

thanh kiếm.

Răng khác đều biến thành núi non vĩ đại, chỉ có nó là

một

thanh kiếm mà thôi.

Bất quá thanh kiếm này cũng là vật cứng rắn nhất

trên

thế gian, sát khí mười phần, có thể nháy mắt phá hủy núi non trùng điệp, cũng có thể đảo loạn Đông hải.

Lại qua mấy vạn năm, thế gian

đã

có nhân loại,

hắn

cũng dần dần tu thành hình người. Tu thành hình người,

hắn

mặc áo choàng đen, kiệt ngạo bất tuân,

một

thân sát khí, ở thế gian này tùy ý làm càn làm bậy, làm theo ý mình.

Cái gọi là ngũ hồ tứ hải là đồng tộc, thế gian vạn vật đều là huynh đệ, trong thiên địa lúc đó

hắn

khôngsợ ai. Người nào nhìn

hắn

không

vừa mắt, cũng

sẽ

e ngại thanh kiếm này lệ khí tàn lãnh,

không

dám tiến lên khuyên nhủ.

Kỳ

thật

lại phải

nói

tiếp, ai có tư cách

đi

khuyên giải

hắn

đâu?

Tam giới ngũ hành, lục đạo luân hồi, cái gọi là quy củ, bất quá là có nhân thần quỷ rồi mới chậm rãi có quy củ, còn

hắn, luận bối phận

không

biết cao hơn quy củ này đó bao nhiêu, người nào có thể ước thúc

hắn

đây.

tính tình

hắn

ngang ngược, gặp chuyện tùy tâm sở dục, chỉ theo tâm ý,

hắn

không

biết tạo ra bao nhiêu sát nghiệt, cũng có người thuận tâm tư

hắn, được

hắn

coi là tri kỷ.

Sau này

một

vị cao tăng phật môn, gọi là Ngân Hóa, trong khi

đi

du lịch, ngẫu nhiên gặp

hắn,

khôngkhỏi quá sợ hãi, chỉ vì

hắn

có lực lượng cường đại, cơ hồ có thể hủy thiên diệt địa, nhưng

không

được giáo hóa, kiệt ngạo bất tuân. Nếu bị tà môn ma đạo lợi dụng, hậu quả

không

thể tưởng tượng nổi.

Lập tức vị cao tăng này

đi

theo

hắn, định độ hóa

hắn

nhập phật môn, cũng muốn dùng kinh thư phật môn dần dần hóa giải lệ khí

trên

người

hắn, miễn cho

một

ngày nào

hắn

sai lầm, nhập vào đường tai họa thương sinh.

Tiêu Đạc cũng

không

chán ghét Ngân Hóa, thực

sự

đi

theo tu luyện

một

phen, vốn là vô cùng tốt. Ai biết sau này Tiêu Đạc

một

lần ngẫu nhiên, lúc lơ đãng phạm vào kiêng kị phật môn, theo tính tình

hắnvốn là

không

có gì. Nhưng vì lần đó, chuyện Ngân Hóa thu Tiêu Đạc làm đồ đệ bị người ta biết, chuyện này lan truyền ra, Ngân Hóa bởi vì Tiêu Đạc mà bị xử phạt.

Cũng là chuyện

không

may, Ngân Hóa chịu xử phạt rồi,

không

biết thế nào lại tẩu hỏa nhập ma, sau này trải qua đủ loại đau khổ rồi

đi

đời nhà ma.

Tiêu Đạc bởi vì thế, tâm thần đại chấn,

hắn

cảm thấy nếu

không

phải vì mình, Ngân Hóa cũng

sẽ

khôngchết, Kỳ

thật

hắn

vô cùng thưởng thức, tôn kính "Sư phụ" này, nhưng người lại vì

hắn

mà chết, chính

hắn

vạn vạn

không

thể chấp nhận.

Vì việc này, Tiêu Đạc ở phật môn khuấy lên

một

hồi sóng to gió lớn. Phật môn coi Tiêu Đạc là gian ngoan độc ác, Tiêu Đạc coi họ là tội ác tày trời, vì thế song phương

không

ai nhường ai, cuối cùng nổi lên tranh chấp. Trận này càng đánh càng lớn, sau này, tam giới thiên địa nhân đều bị quấn vào trong đó.

Đợi khi Tiêu Đạc gϊếŧ hại

không

biết bao nhiêu đệ tử Phật giáo đạo giáo, tất cả mới khϊếp sợ phát

hiện,

không

hiểu sao trong nhân gian thế nhưng có

một

nhân vật lai lịch bất phàm như vậy? Luận bối phận, tất cả đều phải gọi

hắn

một

tiếng tổ tổ tổ tổ gia a!

Cái này còn có thể nhịn

thì

còn gì

không

thể nhịn, hoặc là thu vào trong túi, hoặc là phải nắm trong tay.

hắn

ở nhân gian, về sau còn tạo

không

biết bao nhiêu sát nghiệt đâu!

Bởi vì chuyện này tam giới thiên địa nhân trước nay chưa từng liên hợp, nay tất cả chẳng phân biệt chủng tộc, chẳng phân biệt giáo phái, thậm chí

không

để ý khoảng cách, đoàn kết chưa từng có muốn cùg diệt trừ Tiêu Đạc.

Dù sao tất cả đều cảm giác được nguy cơ.

tâm thần huyết mạch Tiêu Đạc gắn với trời đất, theo tính tình

hắn

kia muốn làm gì

thì

làm, vạn nhất ngày nào

hắn

mất hứng, muốn hủy thiên diệt địa cũng có thể a!

Nhưng mà tất cả suy nghĩ đủ loại biện pháp, đều bị thất bại. Dù sao Tiêu Đạc

thật

sự

là bản lĩnh thông thiên,

hắn

vốn là cái răng sắc nhọn nhất của Bàn Cổ sáng tạo thiên địa, lúc huynh đệ tỷ muội

hắn

đều hóa thân thành núi non sông nước

trên

thế gian này,

hắn

lại

một

mình lưu lại.

Trong huyết mạch

hắn



một

tia tinh khí cuối cùng Bàn Cổ để lại trong thiên địa,

hắn

tràn ngập lệ khí, cũng mang theo hơi thở gϊếŧ hại trời sinh,

hắn

giống như

không

muốn phục tùng bất luận kẻ nào quản giáo,

hắn

cũng

không

thèm làm bạn với ai, càng

không

cần

nói

đến bị chiêu an.

Cứ như vậy, tất cả vắt hết óc vẫn vô kế khả thi, chỉ có thể để Tiêu Đạc tùy ý làm bậy, tùy tính làm ác.

Rốt cục có

một

ngày,

một

thần tiên mới nhận chức bỗng nhiên vỗ đầu nghĩ đến

một

chủ ý, mỹ nhân kế.

Vấn đề là Tiêu Đạc, người như vậy

sẽ

thích mỹ nhân thế nào đây?

Tất cả ngồi xếp bằng, tham thiền tham thiền, niệm kinh niệm kinh, ngộ đạo ngộ đạo, bấm ngón tay bấm ngón tay, bát tiên quá hải các loại hiển thần thông, sau bảy bảy bốn mươi chín ngày, rốt cục có thần tiên là nguyệt lão xem tơ hồng trong tay, lĩnh ngộ được.

"Hóa ra Tiêu Đạc người này, trong mệnh

đã

định cũng có

một

mối nhân duyên."

"Nhân duyên?"

Tiêu Đạc thị huyết như vậy, cũng

sẽ

có nhân duyên? Cái dạng nữ nhân gì có thể chịu được

hắn?!

Nguyệt lão cười hề hề, kéo tơ hồng trong tay, cười mà

không

nói, lại hướng ánh mắt về phía ao tẩy nghiên mực của phật môn.

Theo ánh mắt của

hắn, mọi người nhất tề nhìn về phía tẩy nghiên mực, thấy nơi đó

đang

lay động

mộtgốc mặc liên.

Trong nước

không

nhiễm bùn, thanh liên mà

không

yêu

dã, có gió thổi đến, cây mặc liên này ngọc nhan tiên tư, trong tam giới

không

gì có thể so sánh.

Mọi người nhìn chằm chằm gốc mặc liên, rất nhanh

đã

nhìn ra nhân quả trong đó.

Hóa ra lúc Tiêu Đạc gϊếŧ vào phật môn, máu chảy thành sông,

hắn

từng

đi

qua ao tẩy nghiên mực, nhìn thấy đóa hoa sen kia trong gió lắc lư thướt tha nhiều vẻ, lập tức

không

tự giác dừng cước bộ, nhìn thêm

một

thoáng.

Cũng chính là liếc mắt

một

cái, nhất định sau này có bao nhiêu đời nghiệt duyên.

Đóa mặc liên vốn có phật tính, đương nhiên cam nguyện để phật môn sử dụng, nhưng mỹ nhân kế này chỉ có thể thành công

không

thể thất bại, bọn họ cần phải đem ưu việt của mỹ nhân kế tận dụng hết mức, tranh thủ

một

lần bắt được Tiêu Đạc, từ nay về sau giam cầm Tiêu Đạc, vĩnh viễn trừ hậu hoạn.

Bởi vậy,

không

biết có cao tăng đắc đạo nào, thế nhưng nghĩ ra luyện hóa cây mặc liên này thành

mộtvỏ kiếm,

đi

chế phục thanh kiếm

không

có vỏ kia.

Tiêu Đạc chậm rãi lướt qua

một

lần trí nhớ mấy ngàn năm mấy vạn năm trong đầu, lại mở mắt ra, nhìn kiếm và vỏ kiếm kia

đã

gắt gao kết hợp hơn ba ngàn sáu trăm năm.

Thanh kiếm mình quen thuộc, từng chính là mình, còn vỏ kiếm, chính là A Nghiên.

Kỳ

thật

hiện

tại

hắn

đã

có thể nhớ được



ràng cảnh tượng lúc ban đầu nhìn thấy A Nghiên, là ở đồng cỏ Thượng Cổ Sơn

một

ngày xuân, nàng mặc bạch y, mỉm cười đứng trong cỏ thơm.

Lúc

hắn

lần đầu tiên nhìn thấy nàng, chỉ cảm thấy trăm hoa thất sắc, vạn vật

không

tiếng động, trong đầu trong lòng chỉ có mình nàng.

hắn

cũng

không

biết nữ tử này chính là mặc liên ở trong ao tẩy nghiên mực của phật môn

hắn

từng nghỉ chân, nhưng lại biết nàng cứ như vậy phiêu nhiên rơi xuống, vừa đúng rơi vào đáy lòng

hắn.

Quang huy dạ minh châu ánh vào trong con ngươi Tiêu Đạc sâu thẳm, bên môi

hắn

nhẹ

nhàng nổi lên

một

nụ cười.

Nâng tay lên,

hắn

mềm

nhẹ

vuốt ve vỏ kiếm,

nói

giọng khàn khàn: "Ta chưa từng trách ngươi, biết

không?"

Kỳ

thật

từ đầu

hắn

đã

minh bạch, nàng là

một

cái bẫy người khác thiết kế cho

hắn, nhưng

hắn

vẫn nghĩa vô phản cố nhảy vào.

Tư vị nàng tốt đẹp như thế,

hắn

vốn nguyện ý trả giá hết thảy.

Huống chi, nhớ tới ở nhân gian A Nghiên muốn làm bạn với mình cả đời, kỳ

thật

như bây giờ cũng rất tốt,

không

phải sao?