Chương 10: Chương 10

Thành Hầu gật đầu, đương nhiên hắn không tin phu nhân cùng nữ nhi của mình sẽ làm ra chuyện bại hoại như vậy.

Chỉ an ủi Ngọc Yên nói: "Hôn sự của Yên nhi phu nhân không cần quan tâm, đích nữ Hầu phủ, lại không xứng với ai chứ? Nó là viên ngọc quý trong tay ta, hôn sự của nó ta đã sớm có chủ ý.

Thủ hạ của ta có một hậu sinh trẻ tuổi, là con cháu thế gia, thái độ làm người trượng nghĩa, dáng vẻ đường đường, ngày khác gọi hắn đến phủ để các người gặp mặt?”.

Ngọc Yên nghe xong, một hơi không thở nổi, khóc lên: "Không, con mới không cần! Con sẽ không gặp hắn! Con sẽ không gả cho hắn!".

Thành Hầu dựng thẳng lông mày muốn răn dạy nàng, Lâm thị vội lôi kéo, ý cười cũng không duy trì được, miễn cưỡng chống đỡ nói: "Ngọc Yên đây là thẹn thùng, nó còn nhỏ, thϊếp còn nghĩ muốn lưu lại vài năm, Hầu gia xem trọng người đó, trước hết để ý là được".

Thành Hầu không biết ẩn tình bên trong, lập tức cũng không để ý nữa.

Lão phu nhân sai người tới gọi hắn đi qua dùng bữa, không cần nghĩ cũng biết là vì chuyện của Ngọc Chiếu, Thành Hầu là đại hiếu tử, lập tức không nhẫn nại, vỗ bàn, giận dữ quát: "Tiểu súc sinh này, không để tôn trưởng vào mắt!".

"Đi gọi đại cô nương lại đây, hôm nay bổn Hầu phải dạy nó cái gì là quy củ!".

Lão phu nhân thấy bộ dạng này của hắn ngược lại lôi kéo vài câu, liền gọi ma ma trong viện tới Giáng Vân viện mời, Thành Hầu lại mắng: "Không cần đi mời! Nhi tử đến trong viện của nó!”.

***Bên trong Tử Dương quán có khôn đạo tu hành, cho nên hậu viện đều có phòng để khách nữ lưu lại, tuy là hơi đơn sơ, nhưng quản trị nghiêm cẩn, hậu viện còn cấm nam tử tiến vào, ngược lại là một nơi thanh tịnh tốt để trốn.

Lần thứ hai Ngọc Chiếu đến Tử Dương quán, nhẹ nhàng xuống xe, xa xa liền nghe nói có chân nhân giảng kinh ở thiên điện, Ngọc Chiếu chỉ là đến trốn tránh thanh nhàn, cũng không thành tâm cầu đạo, nàng mới không thích nghe những kinh pháp thâm ảo khó hiểu kia.

Nhưng nàng ngước mắt nhìn thấy những đạo trưởng chân nhân đang trú trong Tử Dương quán, quả thật giống như lời đồn, người tuấn tú trong này rất nhiều, điều này không khỏi khiến nàng nhớ tới vị đạo trưởng gặp thoáng qua lần trước.

Ngọc Chiếu ăn hai miếng điểm tâm, vỗ vỗ mạt điểm tâm trên tay, hỏi Trụy Nhi: "Lần trước chúng ta đi tòa điện nào?”.

Trụy Nhi làm sao còn nhớ rõ? Lần trước bọn họ tìm không thấy chánh điện lại không tìm được người trong đạo quán để hỏi, thấy một tòa điện cao lớn, lại có thờ tượng thần, chỉ coi như chánh điện đi vào quay đầu liền cúng viếng.

Thấy vậy Ngọc Chiếu cũng không tiếp tục truy hỏi, nàng bảo thị nữ ở lại thu dọn chỗ ở, nàng tự mình thu váy vòng qua cột hành lang, sau đó lần lượt tìm từng gian một.

Xung quanh im ắng đến vô sự, giới luật trong Tử Dương quán nghiêm ngặt, nữ quyến quý tộc kinh thành sùng bái lễ Phật tôn đạo, cho dù là Tử Dương quán cũng có không ít nữ khách, càng là an toàn.

Bảo nàng đi nghe giảng kinh nàng nghe không được, sao chép kinh lại càng không thể, lắc lư rèn luyện thân thể như vậy cũng không tồi.

"Cô nương người ngàn vạn lần đừng chạy loạn! " Tuyết Nhạn gọi nàng lại.

Ngọc Chiếu cười nói: "Ta đi trong điện lần trước chơi, các ngươi cũng đừng đi theo”.

Không biết vì sao, Ngọc Chiếu hết sức không muốn để người khác thấy dáng vẻ đạo trưởng, ước chừng là dung mạo đạo trưởng tuyệt diễm, không giống người phàm, Ngọc Chiếu không muốn hắn bị dính bụi trần.

Chờ khi tìm được chủ điện quỳ lạy lần trước, cửa bên trong khép hờ, nàng cẩn thận gõ cửa, một lúc lâu cũng không có ai trả lời.

Trong lòng nàng không khỏi sinh ra vài phần thất vọng, mở cửa đi vào bên trong, không ngoài dự liệu chỗ lần trước đạo trưởng ngồi, không một bóng người.

Ngọc Chiếu có chút hậm hực đi qua, đột nhiên trào ra một cỗ mất mát, giống như là sắp nắm bắt được cái gì đó, nhưng cái gì cũng không bắt được.

Kỳ thật tính Ngọc Chiếu thích khóc, hôm nay rõ ràng không phải lỗi của mình lại bị phụ thân không phân tốt xấu mắng một trận, nếu thường ngày ủy khuất như vậy nàng đã sớm tức giận phát khóc.

Nhưng hôm nay nàng không khóc, không chỉ không khóc, bị phụ thân mắng, nàng còn tươi cười, quả nhiên bộ dạng này khiến Thành Hầu càng mắng càng tức, không có du͙© vọиɠ mắng tiếp, vội nói vài câu liền phất tay áo bỏ đi.

Ngọc Chiếu bỗng nhiên thông suốt, nước mắt chỉ có một loại thủ đoạn phát tiết cảm xúc, ngươi cho dù khóc đến lê hoa đái vũ, kẻ thù của ngươi nhìn thấy nước mắt của ngươi, chỉ cảm thấy vui sướиɠ tràn trề hận không thể khiến ngươi khóc nhiều hơn một chút; những người khác chỉ biết dở khóc dở cười cảm thấy ngươi làm bộ làm tịch già mồm giả tạo, ngu xuẩn không chịu nổi.

Nếu ngoại tổ mẫu cùng cữu cữu ở đây, lúc này Ngọc Chiếu đã sớm khóc lên, nhưng hiện tại nàng một mình lẻ loi ở nơi xa lạ này, muốn rơi nước mắt trước tiên còn phải tránh người bên ngoài, miễn cho người ta chê cười.

Cửa sổ phủ vải lụa, ánh sáng ảm đạm, Ngọc Chiếu đứng dậy đem cửa sổ bốn phía mở ra, trong nháy mắt phía trước sáng lên rất nhiều.

***Hoàng hôn chiếu xuống, đã là chạng vạng, chạng vạng trong kinh đến đặc biệt muộn, trước đó những rặng mây tím nhuộm kín nửa bầu trời.

Lúc Triệu Huyền đến, liền nhìn thấy tiểu cô nương cuộn lại thành một vòng, nằm trên mép bàn đang ngủ say.

Hắn thượng triều cách ngày, mỗi khi rảnh rỗi đều đến thanh tu, mấy năm trước là đi Trường Sinh quán, sau để lộ tin tức, Trường Sinh quán liền quá tải người, dần dần hắn không đi nữa, đổi tới nơi này, mỗi lần đến đây đều là ngồi xe đơn giản sơ sài.

Cấm vệ sớm đã dọn dẹp từ trong ra ngoài Tử Dương quán, đi theo bên cạnh hắn chỉ có nội sử Lý Cận Lân.

Xưa nay Triệu Huyền không thích nhất là ồn ào huyên náo, vì vậy người hầu hạ hắn cũng không xuất hiện trước mặt hắn.

Gian điện này mấy năm trước chính là nơi Triệu Huyền hướng đạo, ngoại trừ hắn ra cũng không có ai khác.

Hiện giờ đột nhiên nhìn thấy một cô nương cuộn mình bên trong, Lý Cận Lân trợn to hai mắt, vội vàng tiến lên muốn đánh thức Ngọc Chiếu.

Triệu Huyền đưa tay ngăn cản hắn.

"Bệ hạ! ".

Triệu Huyền còn nhớ rõ nàng, là cô nương lần trước, hắn không khỏi lắc đầu bật cười, xua tay với Lý Cận Lân, "Người quen, ngươi đi ra ngoài chờ đi".

Mặc dù Lý Cận Lân không biết bệ hạ lại có nữ quyến quen biết, cũng không nghi ngờ hắn, lập tức khom người rời khỏi điện.

Chờ Lý Cận Lân lui ra ngoài, lúc này Triệu Huyền mới không nói một lời nhìn nửa bên mặt trơn bóng của Ngọc Chiếu, trong ánh sáng nơi này, gò má chỗ bên tai tiểu cô nương hiện lên một tầng lông tơ nhợt nhạt, còn chưa có trưởng thành.

Hắn dời tầm mắt, sau đó lại bất giác dời trở lại.

Hôm nay nàng ăn mặc rất đẹp, Triệu Huyền không biết chỗ đặc biệt trên y phục của nữ tử, chỉ cảm thấy Ngọc Chiếu mặc đặc biệt bất đồng với người khác.

Hắn thuở nhỏ do đại nho dạy dỗ, đám lão sư kia luôn lo lắng hắn lớn lên đắm chìm nữ sắc, cho nên ghé vào lỗ tai hắn tận tâm dạy bảo, thân hiền thần, xa nữ sắc.

Nữ tử phải là dáng điệu tiết hạnh thanh tĩnh, cử chỉ nho nhã, kiêng kị nhất là châu ngọc chồng chất, leng keng rung động, âm thanh kia khiến cho người ta phiền não khó an, nhất là lỗ mãng không trang trọng.

Nhưng lần trước Triệu Huyền nghe thấy tiếng châu ngọc trên tai nàng va chạm, thậm chí ban đêm, nhắm mắt lại mơ hồ đều có thể nghe được tiếng vang của châu ngọc va chạm kia.

Phiền não khó an? Vì sao hắn lại cảm thấy trong trẻo dễ nghe.

Nghĩ đến đây Triệu Huyền ý thức được bản thân quan sát nữ quyến như vậy, là hành vi càn rỡ không thích hợp, đôi mắt hắn khẽ run, tính đánh thức nàng.

Suy nghĩ một chút, lại không biết gọi nàng là gì.

Cũng không thể gọi nàng là tiểu nương tử? Quá mức càn rỡ.

Trong lúc hắn chần chừ, Ngọc Chiếu uể oải tỉnh lại, vừa rồi nàng cũng không phải lớn mật ngủ thẳng trên bàn, chẳng qua là nhịn không được rơi lệ, nên ghé vào trên mép bàn, tính chờ tâm tình bình phục sẽ đứng lên.

Ai ngờ, buổi sáng lúc vào cung dậy quá sớm, đứng cả một ngày mệt nhọc, hiện giờ nàng vừa nằm xuống bàn, không để ý nên ngủ thϊếp đi.

Ngọc Chiếu tỉnh ngủ liền nhìn thấy một người đứng bên cạnh, là vị đạo sĩ kia, vẫn là cách ăn mặc như lần gặp mặt trước, thanh lãnh nhưng vẫn lộ ra một cỗ kiêu ngạo.

Ngọc Chiếu chớp chớp mắt, có chút kinh ngạc, sau đó lộ ra vui mừng: "Đạo trưởng, ngươi tới rồi sao?”.

Nàng dụi dụi mắt, xác nhận người trước mắt này là thật, mà không phải là giấc mơ của mình, mặt mày Ngọc Chiếu hớn hở, nói: "Ta tới nơi này không gặp được ngươi, hỏi người khác bọn họ cũng nói không biết, rốt cuộc ta còn tưởng rằng sẽ tìm không thấy ngươi”.

Mặt Triệu Huyền lạnh lùng, nhìn không ra cái gì, nghe xong khóe môi khẽ mím: "Ta là ở trong gian điện này thanh tu, chẳng qua bởi vì ở giữa còn bận việc thế tục, không thể mỗi ngày đều đến”.

Ngọc Chiếu nghe xong hiểu rõ gật gật đầu, liên tiếp hỏi, ngữ điệu bất giác lộ ra một cỗ mềm mại ngây thơ vừa tỉnh ngủ: "À, thì ra là thế, vậy ngày mai ngươi còn ở đây sao? Ngày mốt vẫn còn đó chứ? Sau này thì sao?”.

"Không xác định”.

Chỉ cần hắn rảnh rỗi vô sự, thường sẽ đến Tử Dương quán, hoặc là thiền định hoặc là chép kinh, hoặc là nghe chân nhân giảng kinh, nhưng thân là đế vương, cũng không phải mỗi ngày đều nhàn rỗi, cho dù là trong triều hưu mộc, có việc quan trọng hắn cũng phải lập tức chạy về hoàng cung.

Ngọc Chiếu nghe xong có phần mất mát cúi đầu ngẩn người.

Triệu Huyền đặt giấy và bút mực lên bàn, giống như lần trước, Ngọc Chiếu thấy thế di chuyển hai tay chống trên bàn lui về phía sau, nhường chỗ cho hắn.

Lại thấy tay Triệu Huyền mài mực dừng một lát, lông mày nhíu lại, không biết vì sao đối mặt với vị đạo trưởng này Ngọc Chiếu luôn có vài phần sợ hãi, rõ ràng đạo trưởng cái gì cũng chưa làm, nhưng chỉ là một ánh mắt, đã khiến tinh thần nàng đều căng thẳng, loại cảm xúc này nàng chưa từng có.

Nàng nâng má, vội hỏi: "Là ta ở bên cạnh ảnh hưởng đến ngươi! ".

"Không phải…".

Ánh mắt Triệu Huyền khẽ động: "Ngươi khóc? Vì sao?".

.