Chương 9: Tư thế thoải mái
Giống như ngày đầu tiên hai người ở chung, Mộ Phi Chỉ hoàn toàn không coi mình là người ngoài, Thẩm Hành Vu vẫn ngâm mình trong nước để lộ vai trần, hắn cởϊ qυầи áo của mình, chỉ để lại áσ ɭóŧ mỏng, sau đó nghe "ùm" một tiếng, nước trong thùng tắm văng khắp nơi, trong giây lát, Mộ Phi Chỉ đã ôm thân thể của Thẩm Hành Vu, ngón tay thon dài sờ vào xương bướm* của cô, miêu tả hình dạng xương từng chút một.
(*) Xương bướm: Nằm giữa nền sọ, ở trước khớp với xương trán, xương sàng, ở sau với xương chẩm, ở hai bên với xương thái dương
Thẩm Hành Vu bị rơi vào tình thế khó xử, nàng bị Mộ Phi Chỉ ôm, thùng tắm vì bị Mộ Phi Chỉ nhảy vào mà trở nên chật chội không chịu được. Mộ Phi Chỉ lại là người thô lỗ, ôm chặt Thẩm Hành Vu không cho nàng nhúc nhích, Thẩm Hành Vu vừa vùng vẫy, vừa lớn tiếng la hét: "Ngươi ôm chặt như vậy, ta tắm rửa kiểu gì hả?" Trong lúc nói, ánh mắt nàng liếc về phía bộ y phục vắt trên thùng tắm, thân thể gần sát vào nơi đó, cuối cùng bị Mộ Phi Chỉ nắm chặt tay, rút ngân châm ra ngoài.
Ai nói nói có nàng biết, vì sao tên này nhất tâm lưỡng dụng (1), đã nắm tay nàng còn có thể linh hoạt lấy ngân châm nàng giấu trong nước ra.
(1) Nhất tâm lưỡng dụng: đồng thời tập trung chú ý vào hai việc
"Vu Nhi, nàng chỉ dùng một cây ngân châm tẩm thuốc mê không cản được ta đâu. Ta chính là người bò lên từ địa ngục." Tay Mộ Phi Chỉ chuyển động, đánh một luồng khí ra ngoài, xuyên qua cửa sổ, chỉ nghe một tiếng trầm đυ.c.
"Bên ngoài có người?" Thẩm Hành Vu đột nhiên yên tĩnh trở lại, nhưng rõ ràng là nàng không nghe thấy gì, nếu bên ngoài có người, vậy chẳng phải đã nhìn thấy hết thân thể nàng sao?
"Nữ nhân của ta sao có thể để người khác nhìn?" Mộ Phi Chỉ buông lỏng Thẩm Hành Vu, hai tay khoác lên cạnh thùng tắm, hắn đưa lưng về phía cửa, ánh mắt nhìn vào Thẩm Hành Vu, giọng nói như mang theo sự trấn an: "Tuy Hắc Ưng không ở đó, nhưng hộ vệ của ta tuyệt đối sẽ không để lộ liễu như vậy, có lẽ, tỷ tỷ tốt của ta phái người tới xem chúng ta ở chung thế nào."
"Vì sao ta phải quan tâm đến những thứ đó, nói bên ngoài có kẻ gian, không phải bên trong còn có một đại tặc sao? Mộ Phi Chỉ, trước khi ngươi hành động có thể báo trước với ta không?" Thẩm Hành Vu cầm y phục, một tay che trước người mình, một tay tháo tấm vải trong nước, không để mình bị người khác nhìn.
"Cũng được, ta muốn hôn nàng." Mộ Phi Chỉ nhếch miệng, hai tay lại ôm Thẩm Hành Vu, giữ chặt ót của nàng rồi hôn lên. Nụ hôn của hắn có vẻ đã hỏng, không những không lãng mạn và còn như đang cắn người, quả nhiên, người thô lỗ, cả nụ hôn cũng thô lỗ. Hắn cắn Thẩm Hành Vu không chịu buông, Thẩm Hành Vu bị hắn cắn đến mức thở hổn hển, cuối cùng không nhịn được, môi kẽ mở ra, kết quả là Mộ Phi Chỉ nhân tiện tiến vào, lúc này hắn không thô bạo như trước mà dịu dàng hơn rất nhiều. Tuy là bị hôn nhưng Thẩm Hành Vu rõ ràng là không phản kháng, ngược lại nàng còn vòng tay lên cổ Mộ Phi Chỉ, bắt đầu lấy lại hô hấp của mình.
"Ào" một tiếng, Mộ Phi Chỉ bay ra từ trong thùng tắm, dùng nội lực lấy y phục dưới đất, nhanh chóng khoác lên người, sau đó bay ra ngoài cửa sổ.
Thẩm Hành Vu nhìn bóng dáng hắn bay ra ngoài, không khỏi mắng một tiếng: "Có bệnh."
Mộ Phi Chỉ bay về điện Thái Cực, dọc đường đi có vẻ hốt hoảng, lúc thay quần áo, hắn áp tay phải vào ngực, lòng bàn tay truyền đến nhịp tim đập bất thường, trong đầu không khỏi nghĩ đến cảnh vừa rồi, nếu không phải rời đi đúng lúc, hắn rất sợ mình không kìm lòng được, lần đầu tiên lại làm ở nơi đó, thật sự là không hoàn hảo.
Ước chừng sau hơn nửa canh giờ, Thẩm Hành Vu trở về thấy Mộ Phi Chỉ đang khoác long bào ngồi phê duyệt tấu chương. Nghe thấy tiếng động của Thẩm Hành Vu, hắn lập tức đặt bút xuống, tự nhiên đi tới giường, sau đó tự nhiên cởϊ qυầи áo.
Thấy Thẩm Hành Vu đứng bất động sau lưng mình, hắn chợt xoay người, nói với nàng: "Vu Nhi, lại đây ngủ."
"Ta có thể quay về điện Ngô Đồng không?" Thẩm Hành Vu có chút sợ hãi, ôm nam nhân này đi ngủ rất thoải mái, nhưng... Nhưng đột nhiên có một nam nhân ở bên cạnh, điều này thật sự khiến người ta không quen."
"Không thể." Mộ Phi Chỉ nói rất quyết đoán: "Dù nàng chuyển đi, vài ngày tới, sau đại hôn lại phải chuyển lại, nếu sớm muộn gì cũng phải vậy thì sao không thoải mái được ngày nào hay ngày ấy?"
"Ngươi thoải mái không có nghĩa là người khác thoải mái." Thẩm Hành Vu nắm chặt áo, lẩm bẩm nói.
"Hử, ôm ta ngủ nàng không thoải mái?" Mộ Phi Chỉ xoay người, biểu cảm vô tội hỏi, vẻ mặt của hắn trong mắt Thẩm Hành Vu như đang nói: "Dáng người của ta cân xứng với nàng như vậy mà nàng còn không thoải mái?"
". . . . . ." Thẩm Hành Vu không nói gì.
"Lại đây đi, tối hôm nay chúng ta sẽ tìm một tư thế ngủ thoải mái cho nàng." Mộ Phi Chỉ đang nói lại dừng, ôm Thẩm Hành Vu đến bên giường.
Nhìn bức màn che lay động trên đỉnh đầu, Thẩm Hành Vu nghĩ, nàng và nam nhân này thật không còn cách nào để nối liền rồi.