Chương 32: Lần theo dấu vết vụ án
Hắc Ưng trở lại, Mộ Phi Chỉ và Thẩm Hành Vu còn chưa tới màn trướng. Thẩm Hành Vu gần như không nghe được tiếng gì thì Hắc Ưng đã dùng tốc độ nhanh nhất xong vào màn, nhìn thấy thế, Mộ Phi Chỉ kéo tay Thẩm Hành Vu nói: “Thân phận của Hắc Ưng rất ít người biết.”
Sau khi hai người đi vào, Hắc Ưng đã thành thật quỳ một gối đứng ở đó, thấy hai vị chủ tử tiến vào, hắn nói đến tràng cảnh lúc nãy: “Người nữ đã chết rồi, là bị người dùng tên bắn chết, miệng vết thương ở cổ.”
“Thủ pháp quá tàn nhẫn.” Thẩm Hành Vu ngồi xuống, đầu chợt lóe suy nghĩ, hỏi Hắc Ưng: “Nếu như dùng tên bắn chết, có phải là nói, thật ra sát thủ cách nữ nhân đó một khoảng, nếu không hắn sẽ đâm chết.”
Hắc Ưng gật nhẹ đầu: “Miệng vết thương rất nhỏ, nói lên sát thủ dùng tên vừa nhanh vừa chuẩn, hơn nữa có khoảng cách nhất định, cho nên mới phải cam đoan có lực mạnh.”
Mộ Phi Chỉ vẫn không nói gì, giống như đã suy tư gì đó, khi hai người thảo luận xong, lúc này hắn mới thản nhiên nói với Hắc Ưng: “Truyền tin cho Bạch tước, để hắn điều tra chuyện so tài Võ Trạng Nguyên, ngươi vẫn ở đây, bảo vệ nàng.”
“Vâng.” Hắc Ưng lên tiếng, không đi mà bay xuyên ra ngoài màn trướng.
“Làm rối kỷ cương khoa cử là chuyện thường xảy ra, ít nhất ở Hoài Bắc là như thế, ta còn nhớ mang mang lúc cha ta vừa đón ta hồi phủ, đúng khi đó là giai đoạn trước khoa cử ở Hoài Bắc, phủ thừa tướng thường thường có người tới, đều là tặng lễ vật cho cha ta, có người thậm chí vì một tiến sĩ nho nhỏ mà nguyện ý bỏ ra mười vạn lượng bạc, chàng xem, đây có phải là khó hiểu không! Được lợi nhất trên đời này chính là nhân danh và bạc.” Thẩm Hành Vu vuốt bộ l*иg mềm mại của Cầu Cầu trong ngực, từ từ nói.
“Khoa cử của Hoài Nam cải cách mới mười năm, xem ra chuột mà ta phải bắt không ít đâu, cổ ngữ nói rằng, người đến với người đều vì lợi ích.” Mộ Phi Chỉ ngồi xuống bên cạnh nàng, tóm tên tiểu tử trong lòng nàng ném sang một bên giường.
“Chàng dịu dàng với nó một chút, nó còn rất nhỏ đấy! Lại nói, cuối cùng chàng ăn da^ʍ với nó gì chứ, chàng là nam nhân của ta, đâu phải là nó!” Thẩm Hành Vu ôm Cầu Cầu lại, nhìn Mộ Phi Chỉ với ánh mắt không có tiền đồ.
“Hừ, nếu không phải nó là cái thì nàng nghĩ rằng ta sẽ để cho nó nằm trong ngực nàng chắc?” Mộ Phi Chỉ hừ lạnh một tiếng.
“... Chuyện này chàng định làm thế nào?” Thẩm Hành Vu nhìn Mộ Phi Chỉ, mở miệng nói: “Ta mới tới chưa được nửa năm, mà những đầu mối bắt được từng cái một, vương vị của chàng bị nhiều người nhìn quá.”
“Nàng đang xem thường vi phu sao? Mọi chuyện đã sớm được dự liệu không sai, nhưng cũng vẫn phải hết sức cẩn thận. Triều đình này dù là trách nhiệm của ta nhưng ại không phải toàn bộ của ta, cho nên ta cũng không thích vì giang sơn này mà sớm bỏ mạng, ta còn muốn cùng nàng sinh con đẻ cái đầy cả sảnh đường mà!” Mộ Phi Chỉ nắm lấy cái cằm của nàng.
“Ta đang lo lắng cho chàng! Ta cũng không muốn làm quả phụ đâ.” Thẩm Hành Vu đẩy hắn ra.
“A Vu, những chuyện này đều xuyên thành cái tuyến, chỉ cần cái tuyến này lộ ra một chút thì rất dễ bắt được những cái khác.” Mộ Phi Chỉ thấy Thẩm Hành Vu vẫn trừng mắt nhìn mình thì nói ra.
“Chàng cũng đừng lý luận suông.” Thẩm Hành Vu bị hắn nắm cằm, rầu rĩ nói.
“Đừng gấp, nương tử, trò hay giờ mới bắt đầu!”
...
Săn bắn ba ngày không vì chuyện này xảy ra mà chấm dứt, rất cả đều là Bạch Tước và Thiên Cơ lầu lén lút điều tra. Thẩm Hành Vu và Mộ Phi Chỉ hồi kinh vào hai ngày sau đó.
Trong xe ngựa, Hoa Dung và hai nha hoàn khác ngồi cách chủ tử xa xa, gần như tựa vào màn cửa. Ngó chỗ bên cạnh, Mộ Phi Chỉ mặc áo trắng lười biếng ỷ tại đó, Thẩm Hành Vu lười biếng nằm trong ngực, mà trong ngực Thẩm Hành Vu là một cuộn trắng trắng.
Con đường về kinh cũng không xa, đi hai canh giờ bọn họ đã về tới vương cung. Lúc hai người về tới cung, bộ dạng lười biếng của Mộ Phi Chỉ bị thu lại, sắp xếp tốt cho Thẩm Hành Vu đang ngủ rồi mới đi Thiên Cơ lâu.
Bạch Tước nhận được tin của Hắc Ưng đã đứng chờ ở đó, thấy Mộ Phi Chỉ đến, hắn nở nụ cười: “Vương thượng, thần đã đoán được hôm nay ngài sẽ về.”
“Chuyện thế nào?” Mộ Phi Chỉ không đùa giỡn với hắn, ngược lại rất nghiêm túc hỏi.
“Quỷ y đang ở bên trong, chúng thần đã nghiệm thi, điều ra về tư liệu của Trịnh Vũ và Vương thi, về phần khoa cử, chúng ta cũng có một chút manh mối.” Bạch Tước cũng khôi phục bộ dạng nghiêm túc, nói những tư liệu đã điều tra được trong ngày cho Mộ Phi Chỉ nghe.
Mộ Phi Chỉ đi cùng hắn vào gian phòng, vừa vào cửa đã thấy Đỗ Trọng xuất hiện trước mặt, hắn đưa lưng về phía bọn họ, dùng tay trái nhanh chóng viết gì đó.
“Chậc chậc, 1000 đóa hoa tươi nở rộ mới có thể nghiền nát ramột đồng chu sa, ta đúng là bội phục tài lực của nương tự Trịnh gia.” Đỗ Trọng nằm sấp trên bàn đưa lưng về phía Mộ Phi Chỉ, đầu tiên hắn duỗi lưng một cái, sau đó ngón tay thon dài tái nhợt cầm tờ giấy vừa viết xong, lắc lắc với người đứng phía sau, cười nói: “Đúng là phương thuốc tốt, lấy máu người để sử dụng, chậc chậc!” Đỗ Trọng tán thưởng.
“Quy củ của Hoài Nam, trong lúc khoa cử diễn ra, các võ sinh trúng cử có thể ở khách điếm, do người của bộ Bih giám thị, tối qua Quỷ y lẻn vào phòng chứa thi thể để nghiệm thi, không tìm ra chút sơ hở nào, về phần huyết thư của Vương thị, đáng giá tham khảo duy nhất chính là chu sa sang quý này. Trịnh Vũ là người an phận, không thích khoe khoang, từ những người trong khách điếm võ sinh thì hắn là một người được xem trọng, thân thể khỏe mạnh, võ nghệ cao cường, hơn nữa vô cùng chăm chhir, mỗi ngày đều chạy bộ trên đường cái vào giờ Dần. Ngày xảy ra chuyện, hắn té xỉu trong lúc ăn cơm ở khách điếm, vốn định đi tìm đại phu nhưng kết quả hắn đã tắt thở!” Bạch Tước chắp tay sau lưng nói.