Một lúc sau, hai bảo bối nhỏ được một người mặc vest đưa vào, sau đó lẳng lặng ra rồi đóng của vào.
Mà hai tiểu bảo bối đứng ở cửa lại chỉ yên lặng nhìn cô không có không nhúc nhích, Trình Khanh Khanh cảm thấy xấu hổ, thật cẩn thận nói với bọn nhỏ: "Các con sợ mẹ sao?"
Lời này nói ra, lại thấy kia bé trai vội vàng rải chân ngắn nhỏ lộc cộc chạy tới đột nhiên nhào đến ôm đùi cô, vừa khóc vừa bướng bỉnh nói: "Con mới không sợ mẹ!"
Bé gái cũng đi theo đi tới, đưa tay chạm lên mặt cô, ngước gương mặt tròn, mở to mắt nhìn cô.
Trình Khanh Khanh ngồi xổm xuống, mỗi tay một đứa giúp bọn nhỏ lau nước mắt, nhẹ giọng nói: "Thật xin lỗi, mẹ sinh bệnh không thể chăm sóc cho các con thật tốt."
Hai đứa nhỏ có chút không ngờ mẹ lại cùng bọn chúng thân thiết như vậy, giống như một món quá hiếm có, bé trai vội vàng cầm tay cô cọ cọ trên mặt mình, thanh âm non nớt hướng cô nói: "Không sao hết, mẹ phải sớm ngày khỏe lại."
Bé gái có vẻ nhút nhát, không thích nói chuyện, giờ phút này lại đem một đôi bàn tay nhỏ nhắn vòng qua cổ cô, lại dùng khuôn mặt nhỏ nộn nộn của mình cọ cọ lên mặt cô, dường như muốn an ủi cô, lại dường như mượn này nhiều cảm thụ một chút ấm áp trên người cô.
Trình Khanh Khanh mỗi tay một đứa đem hai nhóc con ôm lên, ngửi mùi sữa ngây thơ trên người họ, cô cảm giác đầu quả tim như là bị một đôi tay nhỏ nhẹ nhàng vuốt ve một chút, mềm mại đến kỳ cục.
"Các con có thể nói cho mẹ biết các con tên là gì được không?"
Cô vừa nói xong, hai đứa nhỏ đều ngẩn người, quay đầu lại nhìn ba chúng, vốn đứng ở một bên nhìn mẫu tử ba người dịu dàng thắm thiết xuất thần, anh thấy hai đứa nhỏ nhìn mình mới hồi phục tinh thần lại, vội vàng hướng chúng cười cười, ôn nhu giải thích, "Mẹ sinh bệnh, không thể nhớ được chuyện trước kia, các con mau giới thiệu về mình cho mẹ nghe đi."
Bé trai gật gật đầu, liền hưng phấn nói: "Con tên là Bạch Tiểu Cảnh, là con trai của mẹ." Bé duỗi một bàn tay tới sờ sờ đầu của bé gái lại nói: "Em tên là Bạch Tiểu Nhã, là em gái của con, cũng là con gái của mẹ."
Trình Khanh Khanh liền yêu thương sờ sờ mặt hai người: "Hóa ra là Tiểu Cảnh, Tiểu Nhã."
Đứng ở một bên Bạch Duyên Đình nâng cổ tay nhìn nhìn đồng hồ, thấy thời gian không sai biệt lắm liền đi tới, áp tay lên vai hai đứa nhỏ, ôn nhu nói: "Mẹ vừa mới mới vừa tỉnh lại, không thể quá mệt nhọc, hiện tại thời gian cũng không còn sớm, các con cùng chú Vương đi học, về sau lại đến thăm mẹ, được không?"
Tiểu Cảnh đột nhiên nghĩ tới cái gì, bé quay lại nắm lấy tay Bạch Duyên Đình đang đặt trên vai mính, trên mặt mang theo khẩn cầu, "Ba đón mẹ về nhà được không?"
Bé gái cũng đi qua bắt lấy ống tay áo anh quơ quơ, một đôi mắt to đầy cõi lòng chờ mong nhìn anh.
Bạch Duyên Đình nhìn thoáng qua Trình Khanh Khanh, lại từ ái nhìn hai đứa nhỏ, yêu thương xoa xoa đầu hai đứa, cười nói: "Được, các con đi học trước, chờ sau khi học xong trở về là có thể thấy mẹ."
Tiểu Cảnh đầy mặt vui sướиɠ: "Thật không? Ba không được gạt con!"
Bé gái vẫn không nói gì cũng dùng mềm mại thanh âm mềm mại nũng nịu nói: "Ba không được gạt con!"
"Ba không lừa các con, mau cùng chú Vương đi ra ngoài đi."
Có lẽ là nhìn đến thời gian không sai biệt lắm, người mặc tây trang canh giữ cửa kia lúc này cũng đi đến, vừa lúc nghe được Bạch Duyên Đình nói, hắn liền một bên ôn nhu khuyên một bên lôi kéo hai cái tiểu gia hỏa tay hướng cửa đi đến.
Đi tới cửa kia hai tiểu gia hỏa còn lưu luyến không rời nhìn cô bên này xem, bàn tay nhỏ vẫy vẫy với cô, nói vài lời tạm biệt lúc sau mới rời đi.
Đén khi hai đứa nhỏ rời đi thật lâu Trình Khanh Khanh mới thu hồi ánh mắt, vừa chuyển động lại thấy Bạch Duyên Đình nhìn mình chằm chằm không chớp mắt, trên mặt anh mang theo ý cười, trong mắt đựng đầy ôn nhu, giống như là chờ mong lại vĩnh viễn không thể tin được việc đó có thể thực sự xảy ra, lông mày khóe mắt đều khó nén vui sướиɠ.
Trình Khanh Khanh bị anh nhìn đến cả người không được tự nhiên, dứt khoát quay đầu đi: "Sao vậy?"
"Không có gì đâu." Anh thanh âm trầm thấp lại có từ tính, dường như cố ý hạ giọng nói, nghe như có vị ngọt ngào.
Từ phòng đi ra, Bạch Duyên Đình lại mang theo cô đi làm một loạt kiểm tra cùng thí nghiệm, cuối cùng bác sĩ mới xác nhận hiện giờ Trình Khanh Khanh đã có thể bình thường tự hỏi cùng hành động, lúc bác sĩ kiểm tra cho cô vô tình nhìn thoáng qua bệnh án, lại thấy mặt trên thình lình viết mấy chữ, bệnh tâm thần phân liệt, cố chấp hình.
Trình Khanh Khanh hít ngược một hơi khí lạnh, quả nhiên cô đoán không sai, Trình Khanh Khanh trước kia thật đúng là bệnh tâm thần.
Làm xong kiểm tra lúc sau Trình Khanh Khanh về đến phòng bệnh, Bạch Duyên Đình lại bị bác sĩ gọi lại.
"Bạch tiên sinh, tuy rằng Bạch phu nhân trước mắt có thể sinh hoạt giống như người bình thường, nhưng không bài trừ còn có tái phát khả năng, Bạch tiên sinh ngày thường còn cần đề cao cảnh giác."
Bạch Duyên Đình sắc mặt ngưng trọng gật gật đầu: "Tôi biết."
"Nhưng nói đến cũng kỳ quái, tình huống của Bạch phu nhân trước kia đích xác rất nghiêm trọng, lại không nghĩ này nhảy sông tự sát không chỉ có nhặt về một cái mệnh, này lý trí cũng đi theo nhặt về."
Bạch Duyên Đình ánh mắt lạnh lùng liếc hắn một cái, bác sĩ tự biết nói sai rồi, lập tức liền đình chỉ, vội vàng chuyển đề tài nói: "Đúng rồi, về việc Bạch phu nhân mất trí nhớ, chúng tôi làm một loạt kiểm tra, tạm thời phán đoán vì chứng tâm nhân tính mất trí nhớ, bất quá Bạch tiên sinh không cần lo lắng, Bạch phu nhân tuy rằng mất trí nhớ, nhưng là cũng không phải hoàn toàn không có khả năng một lần nữa tìm về ký ức ."
Bạch Duyên Đình không đồng ý: "Tìm hay không tìm lại ký ức nhưng thật ra cũng không thành vấn đề, với tôi, cô ấy quên mất quá khứ là một chuyện tốt."
Bác sĩ lại không có hỏi nhiều, nhưng thật ra nịnh hót cười cười, "Đương nhiên, Bạch tiên sinh đối Bạch phu nhân tình cảm sâu đậm, Bạch phu nhân mặc kệ biến thành như nào Bạch tiên sinh cũng đều không ngại."
Bạch Duyên Đình cười cười không nói chuyện, lại hướng bác sĩ nói vài câu liền rời đi.
Bạch Duyên Đình đưa cô đến một nhà hàng gần bệnh viện ăn tối, bởi vì cô mới tỉnh lại, chỉ có thể ăn một ít đồ ăn mềm, cho nên anh chỉ kêu một ít thanh cháo còn có một phần đồ hầm cùng với một phần tào phớ.
Anh lấy một chén cháo, dùng cái muỗng quấy vài cái lúc này mới đưa tới trước mặt cô, cô bởi vì trong lòng nghĩ sự tình, nhìn một chén cháo kia lại bất động, Bạch Duyên Đình thấy thế, trên mặt tức khắc mang theo chút nôn nóng, "Làm sao vậy? Có muốn anh đút cho em không?" Nói chuyện đút cho cô tự nhiên như vậy, chắc chắn trước kia loại chuyện này anh vẫn thường xuyên làm.
Trình Khanh Khanh nghĩ trước kia chỉ sợ anh cũng thường xuyên đút cô ăn cơm, tức khắc có chút ngượng ngùng, xấu hổ đem cháo đoạt lại: "Em tự ăn thì tôt hơn."
Anh cũng không ép, cũng lấy cho chính mình một bát.
Trình Khanh Khanh ăn một lúc mới phát hiện anh dường như nhìn chằm chằm cô, cô ngẩng đầu hướng anh nhìn lại, thấy anh múc một muỗng cháo đặt ở bên miệng lại không ăn, cứ bình tĩnh nhìn cô như vậy, đuôi lông mày khóe mắt đều là ý cười.
Trình Khanh Khanh bị anh xem đến cực không được tự nhiên, "Anh... sao lại không ăn?"
"Ăn đây." Anh cuối cùng thu hồi ánh mắt, đem cháo đưa đến trong miệng, lại múc một muỗng khác sau đó liền dừng lại, nâng con mắt bình tĩnh hướng cô nhìn qua, kia ánh mắt nóng rực như là muốn đem cô hòa tan.
Trình Khanh Khanh bị anh nhìn đến da đầu tê dại, đơn giản cúi đầu, cơ hồ đem toàn bộ đầu đều vùi vào trong chén.
Người này thật đúng là, sao lại cứ nhìn chằm chằm cô như vậy? Quá ngượng ngùng rồi!
Nhà ăn bên trong có một cái TV, có mấy vị khách đang ngồi ở TV trước xem tin tức, Trình Khanh Khanh tuy rằng vẫn luôn ở tận lực tránh né đối diện ánh mắt nóng rực của người nọ, nhưng người chủ trì trong TV nói mấy câu vẫn là bay tới tai cô.
"Xin chào quý vị khán giả, hôm nay là ngày 10 tháng 1 năm 2016."
Trình Khanh Khanh nghe thấy liền lắp bắp kinh hãi, cô bỗng nhiên ngẩng đầu hướng TV bên kia nhìn lại, TV trên màn hình đã bắt đầu phát tin tức, nhưng ngày tháng cứ trôi qua như gió xoáy bên tai cô.
Ngày 10 tháng 1 năm 2016?!!
Bạch Duyên Đình nhận thấy được khác thường của cô, vội vàng buông cái muỗng xuống, lo lắng hỏi: "Làm sao vậy?"
"Hôm nay là ngày 10 tháng 1 năm 2016?"
Bạch Duyên Đình không hiểu sao đối với cái ngày này lại có vẻ kinh ngạc như vậy, trên mặt ảm đạm vài phần: "Ừ? Làm sao vậy?" Bỗng nhiên nghĩ tới cái gì, anh thở dài nhẹ nhõm một hơi, "Có phải em cảm thấy không tin được là bản thân đã hôn mê năm ngày rồi?"
Hôn mê năm ngày?!
Nếu hiện mà nói là ngày 10 tháng 1, vậy năm ngày trước không phải là ngày 5 tháng 1, là ngày sinh nhật của cô sao?
Thời điểm cô chết rõ ràng là 2043 năm, như thế nào vừa tỉnh tới lại đi tới năm 2016? cô từ khi tỉnh luôn ở trong trạng thái mơ mơ hồ hồ, nhưng thật ra không chú ý quan sát hoàn cảnh chung quanh, nhưng bây giờ nhìn kỹ, cách bày trí nhà ăn này cùng thành thị bên ngoài đều vô cùng ký cục so với sinh hoạt thế giới kia của cô có chút bất đồng.
Lấy cái TV kia tới nói đi, trong thế giới kia của cô, màn hình TV đã chọn dùng kỹ thuật 3D, trong TV hình ảnh vô cùng lập thể, mà trước mắt TV hình ảnh lại vẫn là mặt bằng.
Còn có Bạch Duyên Đình dùng di động, di động ở thế giới của cô được xem như vô cùng lỗi thời, bởi vì ở thế giới kia, thành thị tiết tấu cực nhanh, đã không có dư thừa thời gian để lấy ra di động, tiếp điện thoại, xem thời gian, mà là đưa điện thoại di động cùng đồng hồ hòa hợp với cơ thể, như vậy càng thêm tiện lợi.
Tuy nhiên, một số người thành công có yêu thích vô cùng đặc thù, thích sưu tập cổ vật, cho nên còn dùng này đó kiểu cũ di động cũng không kỳ quái, cho nên lúc ấy cô cũng không nghĩ nhiều, hiện giờ nghĩ đến, thế nhưng là bởi vì anh đang sống ở thời đại cách cô rất nhiều năm.
Tại sao lại như vậy?
Trình Khanh Khanh đột nhiên nghĩ tới cái gì, vội vàng hỏi: "Em tại sao lại hôn mê bất tỉnh?"
Bạch Duyên Đình ánh mắt lóe lóe, anh cúi đầu múc một muỗng cháo tới ăn, lại không có nói chuyện, Trình Khanh Khanh nóng nảy, vội hỏi nói: "Anh mau nói cho em biết đi."
Anh lúc này mới ngẩng đầu hướng cô nhìn qua, sắc mặt có vài phần ngưng trọng: "Nhảy sông tự sát."
Nhảy sông tự sát?
Nếu nói linh hồn của cô dựa vào thân thể Trình Khanh Khanh sống lại, như vậy Trình Khanh Khanh hẳn là đã chết...
"Ngày em nhảy sông tự sát là ngày 5 tháng 1 phải không? Ngày đó em có phải hay không thiếu chút nữa đã chết?"
Anh sắc mặt ngưng trọng nhìn cô: "Đừng nghĩ về quá khứ."
Trình Khanh Khanh lại không rảnh để ý tới lời anh nói, giờ phút này, trong lòng cô có một suy đoán vô cùng táo bạo.
Trình Khanh Khanh tự sát lạ ngày 5 tháng 1, cô sinh ra cũng là ngày 5 tháng 1, rốt cuộc trong đó có mối liên hệ gì? Mấu chốt là bọn họ trông rất giống nhau...
Nếu nói loại truyện trọng sinh không thể tưởng tượng được này tồn tại, như vậy thể loại luân hồi chuyển hẳn là cũng không xem như lời nói vô căn cứ, có hay không khả năng Trình Khanh Khanh là kiếp trước của Hạ Tình?
Trình Khanh Khanh đã chết, vừa lúc chuyển thế trở thành Hạ Tình, chính là chuyện cũ năm xưa đều đã quên mất, những chuyện có quan hệ với Trình Khanh Khanh cô đều không hề nhớ rõ, trở thành Hạ Tình mới?
Nhưng tại sao cô lại trở lại? Từ Hạ Tình của 27 năm sau trở lại làm Trình Khanh Khanh lúc trước, trời cao an bài như vậy đến tột cùng là vì cái gì?
Bởi vì trong đầu có suy nghĩ đó, từ nhà ăn ăn cơm trở lại bệnh viện cô đều có vẻ thất thần, Bạch Duyên Đình ở một bên nhìn cũng cảm thấy lo lắng, dọc theo đường đi đều thần sắc ngưng trọng nhìn cô, thỉnh thoảng sẽ hỏi một tiếng, nhưng Trình Khanh Khanh trong lòng nghĩ chuyện kia, cũng chỉ là hàm hàm hồ hồ đáp lại.
Trở lại bệnh viện Bạch Duyên Đình làm thủ tục xuất viện cho cô, lại giúp cô thu dọn đồ đạc, nhìn Bạch Duyên Đình ở trong phòng bệnh bận bận rộn rộn giúp cô chỉnh trang lại đồ đạc, Trình Khanh Khanh mới xem như phục hồi tinh thần lại.
Lại thấy anh đem quần áo dự phòng của cô từ trong tủ xếp gộn gàng vào vali, lại đem ly, chén, bàn chải lấy ra cho vào túi bọc sắp xếp gọn gàng lại.
Nhìn đến anh như vậy Trình Khanh Khanh lại có chút kinh ngạc, cô cho rằng anh là một người cao cao tại thượng như vậy, lại có thể vì một người mà làm những công việc đó, từ những chi tiết anh sửa sang lại đồ vật cũng nhìn ra được.
"Cái kia... Em tự mình làm là được rồi." Cô cảm thấy người như anh làm những chuyện tầm thường này là quá đáng.
Anh đem cái ly lau khô đặt ở trong túi, đầu cũng không ngẩng, "Mấy thứ này ngày thường đều là anh dọn dẹp, em cũng không biết đặt ở đâu, em cứ ngồi đó, không một lát liền xong." Anh nghĩ đến cái gì lại từ trong rương lấy ra một chiếc áo lông vũ đưa qua: "Đem cái này mặc vào, bên ngoài có chút lạnh."
Trình Khanh Khanh duỗi tay tiếp nhận, lúc này mới phát hiện trên trán anh đã ra một tầng mồ hôi, trên tủ đầu giường có một hộp khăn giấy, cô đi qua đi qua lấy mấy tờ đưa cho anh: "Lau mồ hôi đi."
"Hả?" Anh phảng phất thực kinh ngạc, ánh mắt ở trên mặt cô nhìn qua, lại nhìn tay cô đang đưa ra, ý thức được cô có ý tứ gì lúc sau trên mặt anh liền mang theo chút không dám tin tưởng, sửng sốt một hồi lâu mới tiếp nhận, nhưng tiếp nhận rồi anh cũng không có vội vã lau, chỉ cầm khăn giấy trong tay xuất thần, mắt anh trong lúc nhất thời hiện lên vô số loại cảm xúc phức tạp, hồi lâu, cảm xúc phức tạp đều quy về một loại vui sướиɠ khó tả, anh hướng cô cười cười, ôn nhu nói: "Cảm ơn."
Nhìn bộ dáng anh có chút ngoài ý muốn lại giống như vô cùng kinh hỉ, trong lòng cô tức khắc nổi lên một ít chua xót, mắt thấy anh chuẩn bị lau mồ hôi, cô vội vàng duỗi tay cầm lấy khăn giấy, lúc anh chưa kịp phục hồi tinh thần, dùng khăn giấy nhẹ nhàng lau mồ hôi giúp anh.