Ngày hôm sau, vừa tỉnh dậy liền thấy hai đứa bé đè lên người cô, hai tay chống cằm, cười hì hì nhìn cô, Trình Khanh Khanh hôn mỗi đứa bé một cái, vừa quay đầu không thấy được Bạch Duyên Đình trên giường liền hỏi: "Bố các con đâu?"
"Bố rời giường sớm, mẹ dậy ăn sáng đi."
Trình Khanh Khanh ngồi dậy, lúc này mới phát hiện hai tiểu bảo bối đã mặc quần áo chỉnh tề, cô kinh ngạc nói: "Là bố thay quần áo cho các con sao?"
Tiểu Cảnh kiêu ngạo: "Là con tự mặc."
Tiểu Nhã vừa nãy vẫn ngồi lên cạnh cô, giờ phút này lại vội vàng bò đến bên cô, ngẩng khuôn mặt múp míp lên, không chớp mắt bi bô nói: "Con cũng tự mặc."
Trình Khanh Khanh nhìn mặt hai đứa bé này, lòng liền mềm nhũn, vội vàng hôn 2 đứa một cái
Rời giường mặc quần áo tử tế, Trình Khanh Khanh dắt hai đứa bé xuống lầu, đã thấy Bạch Duyên Đình ở cạnh bàn ăn dọn bữa sáng, thấy bọn họ ba người, anh liền ôn hòa cười nói: "Mau tới đây ăn sáng đi."
Thần thái bình tĩnh tự nhiên, giơ tay nhấc chân đều ưu nhã, hoàn toàn là bộ dáng chính nhân quân tử, làm cho cô không thể liên tưởng được người này chính là người đêm qua lén ôm cô.
Trình Khanh Khanh cũng tự nhiên như không có việc gì xảy ra, đút cho hai đứa bé ăn cơm.
Ăn sáng xong, bọn nhỏ được đưa đến trường học, Bạch Duyên Đình vừa giúp cô dọn dẹp vừa nói: "Đúng rồi, hôm qua em nói muốn học chụp ảnh, anh đã tìm giúp em một người dạy không tệ, bà ấy mở phòng chụp ảnh, trước kia làm phóng viên, coi như rất có kinh nghiệm, chờ khi nào rãnh rỗi tôi đưa em qua xem, nếu như em hài lòng thì có thể tiếp tục ."
Trình Khanh Khanh không ngờ nhanh như vậy anh đã làm xong, liền nói "Cám ơn anh."
Anh chỉ là cười cười, không trả lời.
Dọn dẹp xong, Bạch Duyên Đình liền đưa cô đến phòng chụp ảnh, phòng chụp ảnh tên "Hoan hỉ"
Người phụ trách phòng chụp ảnh trực tiếp ra đón tiếp hai người, người phụ trách tên là Andy, cô ta có một mái tóc dài, nhìn qua chắc là có hơn bốn mươi tuổi, chẳng qua cô ta mặc thanh nhã mộc mạc, cũng nhìn ra một phong vị khác.
"Phu nhân của tôi liền giao cho cô, cô ấy vừa mới mới xuất viện không lâu, thân thể còn chưa khỏe hẳn, hi vọng cô bình thường quan tâm cô ấy một chút."
Tuy nói như vậy, nhưng thái độ của anh không kiêu ngạo, không tự ti, không chỉ thế giọng nói như là uy hϊếp.
Andy cũng không có ý định mạo phạm, ngược lại rất cung kính gật đầu "Bạch tổng yên tâm, tôi sẽ không để cho Bạch phu nhân chịu ủy khuất."
Bạch Duyên Đình gật gật đầu "Vậy là tốt rồi, nếu như phu nhân của tôi hài lòng, phòng làm việc của cô muốn nói chuyện đầu tư đều là dễ nói."
Mắt Andy lập tức lóe lên, càng cười thân thiện nói: "Vậy tôi cảm ơn Bạch Tổng trước."
Cùng Andy hàn huyên hai câu, Bạch Duyên Đình liền rời đi, nhìn anh ngồi xe đi xa, Trình Khanh Khanh lại tại trong lòng cảm thán, nhìn dáng vẻ anh giao phó mình cho Andy, thật giống một người cha
Andy tương đối thân thiện, trước tiên đưa cô đi tham quan một chút, rồi nói qua về phòng làm viêc của bọn họ, lại phổ cập cho cô chút kiến thức chụp ảnh.
Dưới tay Andy còn có vài học trò, mặc dù nhỏ tuổi hơn cô, nhưng vào ngành sớm hơn, xem như cô là học muội, đối với cô cũng rất nhiệt tình.
Đời trước một mình quá lâu, cũng chưa nghĩ tới sẽ có một ngày được như thế này, nhất thời cô chưa thích ứng được.
Bởi vì là ngày đầu tiên, chủ yếu là làm quen hoàn cảnh một chút, nhìn qua một chút, Andy đưa cô đến lầu hai sảnh triển lãm "Đây là những phần thưởng phòng làm việc chúng ta đã nhận được, Bạch phu nhân có thể nhìn qua một chút."
Trình Khanh Khanh gật gật đầu, lúc này dưới lầu có thợ quay phim đi lên cùng Andy nhỏ giọng nói cái gì đó, Andy liền để cô ở đây quan sát, cô ấy đi một chút sẽ trở lại.
Khu trưng bày tác phẩm rất lớn, trên vách tường dán đầy ảnh chụp, có chút ảnh chụp khả năng đã cũ, nhìn qua đã ố vàng, chắc là phòng làm việc đã thành lập từ rất lâu rồi.
Cả một nơi lớn như vậy chỉ có một mình cô, nhưng cô mải mê xem những tấm hình chụp nên không hề thầy buồn chán, sau lưng đột nhiên vang lên tiếng bước chân, thanh âm này không giống bước chân nữ nhân, cô quay lại nhìn thì kinh ngạc.
Bạch Hạo Hiên, anh làm sao chạy đến nơi đây rồi?
Hắn đi rất nhanh đến phía cô, đôi mắt dán chặt lên người cô, trong mắt của anh chứa nhiều cảm xúc phức tạp, sắc mặt ngưng trọng, nhưng chỉ lẳng lặng nhìn như thế mà không nói lời nào.
"Khanh Khanh." Cũng không biết trải qua bao lâu, hắn nhu hòa gọi cô một tiếng, mang theo nhiệt độ ấm áp.
Trình Khanh Khanh vô thức lùi lại một bước "Làm sao anh lại đến đây rồi?...Có việc gì thế? Sao anh lại ở đây?"
Cô xa cách như thế làm trên mặt hắn hiện lên một nỗi đau đớn, hắn miệng cười khổ "Em quả nhiên quên mất anh, đây là đang trừng phạt anh sao?" Dừng một chút, hắn lại cười nhạo một tiếng "Trừng phạt như này, quả nhiên đủ ác!"
Trình Khanh Khanh bị hắn nhìn bằng ánh mắt kia cực kì không thoải mái, thân phận của cô bây giờ là vợ của Bạch Duyên Đình, cho nên cô cảm thấy nói nhiều với hắn chính là phản bội Bạch Duyên Đình, lại nghĩ đến Mạch Gia Hân nói cho cô biết chuyện cô và Bạch Hạo Hiên đã từng yêu nhau, cô càng cảm thấy phải giữ khoảng cách với hắn, cho nên cô chỉ có thể đổi chủ đề "Anh rốt cuộc có chuyện gì?"
Hắn ta không trả lời, chỉ là trong mắt vẻ thống khổ như càng đậm mấy phần, Trình Khanh Khanh thấy hắn không trả lời, liền nói: "Nếu như không có chuyện gì, tôi đi trước!"
Đang muốn điềm nhiên như không có việc gì xoay người rời đi, hắn lại đột nhiên níu lại cổ tay của cô, hắn hai mắt đỏ lên, khuôn mặt có chút vặn vẹo, như là đang khắc chế một loại cảm xúc gì đấy, nhưng giọng nói chuyện vẫn bình tĩnh.
"Khanh Khanh, anh vất vả lắm mới tìm được cơ hội gặp em, như thế em cũng không muốn nói chuyện với anh một câu?"
Trình Khanh Khanh hoảng hốt, vội vàng lắc lắc tay, cô tức giận trừng mắt: "Bạch Hạo Hiên, tôi là chị dâu anh, anh đối với tôi như vậy, nếu là đại ca anh biết, anh ấy sẽ không cao hứng, anh mau buông tôi ra!"
Bạch Hạo Hiên không chỉ không buông ra, thậm chí còn kéo cô ôm vào trong ngực, hai tay ôm chặt cô, thanh âm nghẹn ngào "Khanh Khanh, thật xin lỗi, là anh không tốt, là anh không tốt, thế nhưng anh vẫn luôn muốn ở cùng em, chỉ là đại ca một mực không buông tay. Khanh Khanh, em đánh anh đi, mắng anh đi, em muốn làm gì anh đều được, xin em đừng quên anh! Xin em đừng coi nhẹ anh! Em có biết khi thấy em ném sợi dây truyền lòng anh có bao nhiêu khổ sở? Khanh Khanh, anh mang em rời đi, hiện tại rời đi, lần này anh không do dự nữa, chúng ta đi đến một địa phương không anh biết, cùng nhau sống thật tốt!"
Bị ôm như vậy Trình Khanh Khanh rất không thoải mái, thế nhưng là từ trong lời của hắn lại là nghe ra một điểm, nói như vậy, bọn họ đã từng còn bỏ trốn qua một lần? Chẳng qua là lúc đó Bạch Hạo Hiên do dự, về sau bỏ trốn không thành. Cô đột nhiên nhớ đến Mạch Gia Hân nói "Anh ta cuối cùng chọn vợ anh ta, đối đãi với nhau như khách", Trình Khanh Khanh cảm thấy buồn cười lại thật đáng giận.
Thời điểm cô phát điên hắn ở đâu? Đại ca gì mà không buông tay, cái gì hắn cũng muốn đưa nàng tiếp vào bên người, đều là nói nhảm, giả vờ đối với cô rất thâm tình, thì vợ hắn sao có thể mang thai? Huống chi, coi như hai người ở bên cạnh nhau, làm sao hắn ta có thể tốt với cô giống như Bạch Duyên Đình?
Bạch Duyên Đình tỉ mỉ chăm sóc cô trở nên "bình thường", lại chạy đến chỗ cô biểu đạt tình thâm, hắn ta dựa vào cái gì cảm thấy cô muốn đi cùng hắn, dựa vào cái gì cảm thấy cô sẽ rời xa Bạch Duyên Đình?!
Trình Khanh Khanh hít sâu một hơi, ngữ khí lạnh lùng nói: "Anh mau buông tôi ra!"
Hắn lại giống như là không nghe thấy, vẫn nói chuyện với cô, "Khanh Khanh, tha thứ anh có được hay không? Anh không thể mất đi em, thật không thể!"
"Bạch Hạo Hiên, anh đang làm gì?!"
Cách đó không xa truyền đến gầm lên giận dữ, làm cho Trình Khanh Khanh lo lắng không yên bình phục lại, cô quay đầu nhìn lại, quả nhiên thấy Bạch Duyên Đình đang đứng ở cửa ra vào.
Không giống với anh ngày thường ôn tồn lễ độ, vĩnh viễn mang theo ý cười nhạt trên khuôn mặt, hắn giờ phút này sắc mặt anh âm trầm không tưởng tượng nổi.
Trình Khanh Khanh nhìn thấy anh lại cười, Bạch Hạo Hiên không phải muốn dẫn cô đi sao, còn phải xem chồng cô có đồng ý hay không.