- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Sủng Em Tận Xương
- Chương 52: Bắt cóc
Sủng Em Tận Xương
Chương 52: Bắt cóc
Edit: Haan
Trình Khanh Khanh đi đón Tiểu Nhã lúc này mới biết Tiểu Nhã mất tích, cả người cô đều sợ hãi choáng váng. Vội vàng hỏi giáo viên đến cùng là chuyện gì xảy ra, giáo viên mẫu giáo cũng không trả lời được, chỉ nói vốn thấy cô bé đi chơi ván trượt, thế nhưng chỉ chớp mắt liền không thấy tăm hơi, cũng không biết có phải là vụиɠ ŧяộʍ chạy ra ngoài từ cửa sau hay không.
Trình Khanh Khanh trong lúc nhất thời cũng không biết nên làm gì bây giờ, chỉ đành đi theo giáo viên mẫu giáo tìm kiếm khắp nơi quanh trường học, cô chỉ cảm thấy tựa như thịt trong lòng bị người ta đào đi một khối, cả người đều ở trong một mảnh mờ mịt thống khổ.
Con của cô nhỏ như vậy sẽ đi đâu? Nơi này vắng vẻ như vậy, cô bé có thể bị người ta mang đi hay không? Cô càng nghĩ trong lòng càng lo lắng, càng nghĩ trong lòng càng khổ sở.
Cứ như vậy một mực cố gắng chống đỡ, thẳng đến khi Bạch Duyên Đình nhận được tin tức chạy tới. Trình Khanh Khanh vừa nhìn thấy anh, cảm xúc bị đè nén vừa rồi như vỡ đê mà tuông ra, cô không khống chế được nhào vào trong ngực anh, nước mắt ào ào rơi xuống, “Làm sao bây giờ Duyên Đình?! Anh nói Tiểu Nhã rốt cuộc con bé đã đi đâu?” Trình Khanh Khanh càng nghĩ càng cảm thấy có lỗi với anh, mỗi ngày anh bận rộn nhiều việc như vậy, nhưng cô lại ngay cả con gái cũng chăm sóc không tốt.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Sắc mặt Bạch Duyên Đình cũng không tốt lắm, anh ôn nhu ấn đầu cô vào trong ngực, dịu dàng an ủi: “Được rồi không cần lo lắng, có anh ở đây!”
Sau khi Bạch Duyên Đình trấn an cô liền đi tìm giáo viên hỏi thăm tình huống. Bên này sau khi Bạch Duyên Đình đi, Tiểu Cảnh vẻ mặt lo lắng kéo tay cô nói: “Mẹ, em gái sẽ không sao, mẹ đừng khóc.”
Trình Khanh Khanh thấy viền mắt cậu bé cũng đỏ lên, cũng sợ mình sẽ dọa cậu bé sợ, vội vàng ôm cậu bé lên nói: “Được rồi, mẹ không khóc!” Ôm con trai vào trong ngực, ngửi thấy mùi trên người cậu bé, nghĩ đến mùi hương trên người Tiểu Nhã cũng là mùi thơm sữa ngọt ngào như vậy, nước mắt của cô liền nhịn không được rơi xuống.
Bạch Duyên Đình đi hỏi rõ giáo viên một số chuyện sau đó cũng sợ Trình Khanh Khanh lo lắng, đi ra liền không nói gì với cô chỉ nói: “Anh phái người ra ngoài tìm xem, chúng ta về trước đi!!”
Trình Khanh Khanh lại vội vàng hỏi: “Giáo viên nói cái gì, có manh mối quan trọng hay không?”
Bạch Duyên Đình ôm nửa người cô vào ngực, vỗ bờ vai cô an ủi, “Không cần lo lắng, Tiểu Nhã sẽ không có việc gì, có anh ở đây! Chúng ta về trước đi!”
Vừa nói vừa ôm cô đi ra ngoài, bây giờ Trình Khanh Khanh không có tâm trạng gì, tựa như mất hồn theo anh ra ngoài.
Nhưng hai người vừa mới ra cổng lại nghe được một âm thanh mềm mại kêu lên một câu: “Ba mẹ!”
Cả người Trình Khanh Khanh chấn động, vội vàng quay đầu nhìn, đã thấy Tiểu Nhã đang đứng bên cạnh một chiếc xe máy cách đó không xa vẫy tay với bọn họ.
Trình Khanh Khanh vừa nhìn thấy Tiểu Nhã chỉ cảm thấy giống như người đi trong đêm tối nhìn thấy bình minh, cô buông Tiểu Cảnh xuống, vội vàng chạy đến bên cạnh cô bé, kéo cô bé lại tỉ mỉ nhìn một lần. Nhưng thấy cô bé ngoại trừ quần áo có chút bẩn ra cũng không có bất kỳ điều gì khác thường, lúc này cô mới yên lòng, kéo cô bé vào trong ngực ôm thật chặt, vội la lên: “Tiểu Nhã, vừa rồi con đi đâu vậy? Vì sao không nói với mẹ một tiếng, mẹ rất lo lắng cho con đó!”
Tiểu Nhã vội vàng dùng bàn tay nhỏ bé vuốt vuốt đầu mẹ, an ủi: “Mẹ đừng khóc, con bị thím mang đi đó. Bà ta dùng một miếng vải bịt vào miệng con, còn dùng dây thừng trói con.”
Trình Khanh Khanh nghe xong lời này liền cảm thấy không thích hợp, vội vàng buông Tiểu Nhã ra vẻ mặt kinh ngạc nhìn cô bé, “Thím?”
Thím của Tiểu Nhã ngoại trừ Lương San ra còn có thể là ai?
Giờ phút này Bạch Duyên Đình cùng Tiểu Cảnh cũng đều đi tới. Bạch Duyên Đình ngược lại không giống Trình Khanh Khanh một lòng một dạ nhào vào người Tiểu Nhã, tới đây thấy Tiểu Nhã không sao, liền nhìn người trên xe máy kia một chút, đang muốn tra hỏi lại nghe được Tiểu Nhã nói một câu như vậy, anh lập tức nhíu mày.
“Thím mang con đi là chú này cứu con.”
Cô bé chỉ vào An Khai Dương ở một bên.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Trình Khanh Khanh nhìn qua theo ngón tay cô bé, cảm thấy thiếu niên này có chút quen mặt, An Khai Dương lại là vẻ mặt cau mày không nhịn được đeo mũ bảo hiểm lên, nói: “Đã đưa nhóc con trả lại bình an rồi, vậy tôi đi trước đây!” Nói xong quả nhiên khởi động xe rời đi. Trình Khanh Khanh đang muốn đứng dậy hỏi cậu ấy, cậu ấy đã nhanh như chớp chạy đi thật xa rồi.
Bạch Duyên Đình thấy sắc mặt cô có gì đó khác thường liền hỏi: “Sao vậy? Em biết người đó à?”
Trình Khanh Khanh gật đầu, “Cậu ấy là con trai của Andy.”
“À…” Bạch tiên sinh đáp một tiếng, ngồi xổm xuống hỏi Tiểu Nhã, “Có bị thương ở chỗ nào không?”
Tiểu Nhã nhíu mày suy nghĩ một chút, “Là chân của con có chút đau.”
Trình Khanh Khanh và Bạch Duyên Đình vừa nghe lời này lập tức nhíu chặt lông mày, Trình Khanh Khanh liền nói: “Nếu không trước tiên chúng ta mang Tiểu Nhã đến bệnh viện xem một chút?”
Bạch Duyên Đình không chút suy nghĩ, “Ừm.”
Đưa Tiểu Nhã đến bệnh viện kiểm tra từ trên xuống dưới, xác định cô bé chỉ bị trật chân, sau đó Trình Khanh Khanh và Bạch Duyên Đình mới thở phào nhẹ nhõm.
Bác sĩ kê một chút thuốc cho Tiểu Nhã, hai người dẫn hai đứa nhỏ đi ăn một ít đồ ăn liền cùng nhau trở về nhà.
Buổi tối sau khi dỗ hai đưa nhỏ ngủ Trình Khanh Khanh trở về phòng, đã thấy Bạch Duyên Đình đang đứng trước cửa sổ, hai tay anh đút vào túi, ánh mắt nhìn về phương xa, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Nghe được tiếng bước chân, anh quay đầu lại, đang muốn nói chuyện, cô lại đột nhiên chạy tới nhào vào ngực anh, Bạch Duyên Đình ngẩn người, lập tức thở dài, nhu hòa sờ lên tóc cô, ôn nhu nói: “Anh vốn đang tính toán tìm thời cơ đem bọn họ bắt gọn một lưới, nhưng hôm nay anh lại không thể không nhanh chóng ra tay.”
Trình Khanh Khanh nghĩ đến chuyện hôm nay vẫn còn cảm thấy sợ hãi, cô ôm anh thật chặt, “Anh định làm gì?”
Anh suy tư một hồi, “Báo cảnh sát đi! Dùng pháp luật để giải quyết, lần này Lương San nhất định phải ngồi tù.”
Trình Khanh Khanh trong ngực anh gật đầu, “Được, hết thảy đều nghe theo anh an bài.”
Bạch Duyên Đình lại hôn lên trán cô, an ủi: “Đừng sợ, biết chưa?”
“Ừm.”
Bạch Duyên Đình cọ xát lên đầu cô, ánh mắt vốn ôn hòa sủng nịch từng chút từng chút trầm xuống. Đưa Lương San vào tù, đây cũng không phải mục đích chính của anh, mục đích của anh là để cho cô ta đứng thẳng đi vào, nằm ngang đi ra. Vậy mà cô ta dám mưu toan bán Tiểu Nhã cho kẻ buôn người, anh không để cho cô ta chết mới là lạ.
Đương nhiên, còn có giáo viên giúp cô ta trói Tiểu Nhã kia…
Sau khi Lương San về Bạch gia vẫn luôn lo lắng bất an, nếu để cho Bạch Duyên Đình biết là cô trói Tiểu Nhã mang đi, vậy lần này nhất định là con đường chết.
Làm sao bây giờ phải làm sao đây? Lần trước Bạch lão tiên sinh xém chút nữa gi3t chết cô, nếu như lần này lại để cho ông ấy biết cô ta trói Tiểu Nhã mang đi, vậy ông ấy khẳng định cũng sẽ không bỏ qua cho cô ta.
Ngay khi cô ta lo lắng đi qua đi lại trong phòng, trên cửa đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa không nhẹ không nặng, Lương San vội vàng thu thập xong tâm tình, nói với ngoài cửa: “Vào đi.”
Người đẩy cửa vào là Văn Tuyết Nhi, trong tay bà ta bưng một cái khay, trong khay đặt một chén canh nóng hổi.
“Mẹ bảo người ninh canh sườn cho con, con tới uống một chén trước đi. Nói một chút xem hôm nay đến bệnh viện khám thai, bác sĩ nói như thế nào.”
Lương San nhìn Văn Tuyết Nhi trong lúc nhất thời lại ngẩn ngơ, đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, cô ta vội vàng phốc một tiếng quỳ gối trước mặt bà ta, khàn giọng cầu khẩn nói: “Mẹ, mẹ phải cứu con! Nhất định phải cứu con!”
Văn Tuyết Nhi bị động tác này của cô ta làm cho choáng váng, vội vàng lui về phía sau một bước đỡ cô ta dậy, “Con làm sao vậy? Đứng dậy trước đi, con vẫn đang mang thai đó!”
Lương San lại lắc đầu, khóc nói: “Mẹ, con phạm sai lầm, hiện giờ ngoại trừ mẹ không ai có thể cứu con.”
Văn Tuyết Nhi nghe cô ta nói như vậy cũng buồn bực, “Làm sao vậy? Con đã phạm sai lầm gì?”
Lương San biết hiện giờ người có thể giúp cô trên đời này cũng chỉ có Văn Tuyết Nhi, lúc này liền cắn môi, quyết định chắc chắn nói: “Hôm nay con không có đi khám thai.”
“Hả?” Văn Tuyết Nhi lắp bắp kinh hãi, “Vậy con… Vậy con đã làm gì?”
“Con…” Cô ta hít sâu một hơi, “Con bắt trói Tiểu Nhã mang đi, vốn định bán nó cho kẻ buôn người, không ngờ nửa đường đột nhiên xuất hiện một học sinh trung học cứu được nó! Bây giờ con phải làm gì đây?” Khuôn mặt cô ta nhanh chóng trắng bệt, “Tiểu Nhã nhận ra con, nếu nó đem chuyện này nói với Bạch Duyên Đình, anh ta tuyệt đối sẽ không buông tha con, càng sẽ không buông tha cho con của con.”
Văn Tuyết Nhi nghe lời này của cô ta cũng bị dọa cho sợ hãi, bà ta mở to hai mắt nhìn cô ta, thật lâu sau mới tìm được giọng nói của mình, “Con… Sao con lại hồ đồ như vậy!! Chuyện lần trước con đã quên rồi sao? Lần trước nếu không phải mẹ và Hạo Hiên giúp con cầu tình, ba con đã sớm sai người đem con… Sao con vẫn ngu ngốc như vậy?”
Lương San lại cắn răng, “Mẹ à con tức giận! Chuyện ảnh chụp lần trước là Trình Khanh Khanh hãm hại con đó, mẹ nói làm sao con nuốt được cơn giận này?!”
“Con…” Văn Tuyết Nhi chỉ vào mũi cô ta, “Con thật đúng là…” Khí lực cả người bà ta cũng giống như bị rút đi, nặng nề ngồi xuống sô pha, hai tay xoa trán, chuyện này của Lương San cũng thật sự làm cho bà ta đau đầu. Cũng không biết qua bao lâu bà ta mới nặng nề thở dài một tiếng, nhìn khuôn mặt đầy nước mắt của Lương San một chút lại nhìn cái bụng nhô lên của cô ta một chút, thở dài nói: “Con muốn đối phó Trình Khanh Khanh như thế nào, đấu với Trình Khanh Khanh như thế nào, ba con cũng không so đo. Nhưng Tiểu Nhã dù sao cũng là cháu gái ruột của ông ấy, nếu để cho ông ấy biết, ông ấy nhất định sẽ không bỏ qua cho con! Hơn nữa còn có Bạch Duyên Đình, không có ba con làm chỗ dựa, mẹ cũng không giúp được con!”
Lương San nghe vậy sợ tới mức nước mắt cũng quên rơi, cô ta sững sờ nhìn bà ta, “Vậy phải làm gì bây giờ?”
Văn Tuyết Nhi hung hăng trợn mắt nhìn cô ta một cái, thật sự là càng nhìn càng cảm thấy mệt tâm, nghĩ đến dù sao cô ta cũng còn mang thai con của Hạo Hiên, bà ta cũng đành bất đắc dĩ thở dài nói: “Lát nữa trước tiên thăm dò ba con, xem thử một chút ông ấy có biết không. Nếu ông ấy còn chưa biết, vậy chúng ta cũng có thời gian thương lượng đối sách.”
Lương San vội vàng gật đầu, nhưng đột nhiên nghĩ đến cái gì lại nói: “Vậy nếu ba đã biết thì sao?”
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Văn Tuyết Nhi nghe cô ta hỏi như vậy lại hung hăng trợn mắt nhìn cô ta một chút, “Nếu ông ấy đã biết vậy thì nói sau, hiện tại cũng không có cách nào khác.”
Tối nay sau khi Bạch Chấn Phong về nhà, Văn Tuyết Nhi liền nói bóng nói gió thăm dò một chút, thẳng đến khi xác định ông ấy còn chưa biết chuyện Tiểu Nhã bị bắt cóc, lúc này bà ta mới thở phào nhẹ nhõm.
Bất quá điều này cũng không làm cho bà ta yên tâm, buổi tối mượn lý do muốn chăm nom Lương San, cả đêm đều ở lại phòng Lương San thương lượng đối sách với cô ta, nhưng mãi cho đến ngày hôm sau hai người cũng không thương lượng ra phải làm gì tiếp theo.
Bạch Chấn Phong và Bạch Hạo Hiên đến công ty, trong nhà cũng chỉ có hai người phụ nữ cùng mấy người giúp việc. Văn Tuyết Nhi cũng sợ cô ta mệt mỏi, đương nhiên bà ta chủ yếu là lo lắng đứa nhỏ trong bụng cô ta mệt mỏi, liền để cho cô ta nghỉ ngơi một lát, không ngờ Lương San vừa mới nằm xuống liền có một người giúp việc vội vàng tiến vào nói với bọn họ: “Phu nhân, thiếu phu nhân, bên ngoài có mấy cảnh sát, nói là muốn tìm thiếu phu nhân tra hỏi.”
Lương San nghe thấy mấy chữ cảnh sát, đột nhiên từ trên giường ngồi dậy, cô ta cùng Văn Tuyết Nhi liếc mắt nhìn nhau một cái, hai người đều là vẻ mặt kinh ngạc. Văn Tuyết Nhi ngược lại phản ứng nhanh, vội vàng nói với đám người giúp việc kia: “Cô đi ra ngoài nói bọn họ chờ một chút, tôi sẽ ra ngay. Đúng rồi, đừng nói với họ thiếu phu nhân ở nhà có biết không?”
Đám người giúp việc kia cũng không biết bọn họ đang sợ cái gì, nhưng cũng biết điều cái gì cũng không hỏi, gật đầu liền đi xuống.
Lúc này Lương San cũng không có tâm tình nghỉ ngơi, vẻ mặt khẩn trương nhìn Văn Tuyết Nhi nói: “Lần này phải làm cái gì bây giờ? Nhất định là Bạch Duyên Đình báo cảnh sát, mẹ, con đi tù không sao, nhưng đứa bé trong bụng…”
Văn Tuyết Nhi cũng sắp phiền đến chết, nghĩ đến việc cô ta làm những chuyện ngu xuẩn này, bà ta thật sự vừa tức vừa giận, lập tức quát cô ta: “Nếu đã biết sẽ có những hậu quả này, lúc trước vì sao còn muốn làm như vậy? Vì sao cái gì cũng không thương lượng với mẹ một chút?!”
“Con…” Lương San cúi thấp đầu lại bắt đầu lau nước mắt.
Văn Tuyết Nhi cũng sợ tâm tình cô ta quá kích động ảnh hưởng đến đứa nhỏ trong bụng, liền vội vàng nhắm mắt lại, tốt xấu gì cũng mềm giọng nói với cô ta: “Con ở đây chờ mẹ một chút, mẹ đi lấy một thứ tới.”
Cũng không đợi cô ta trả lời, nói xong liền trực tiếp đi thẳng ra ngoài, không bao lâu sau trở về trên tay có thêm một quyển sổ tiết kiệm, bà ta đem sổ tiết kiệm nhét vào trong tay cô ta, dặn dò: “Mẹ đi ra phía trước ứng phó với những cảnh sát kia, con từ cửa sau đi ra ngoài. Nhất định phải bảo vệ đứa nhỏ trong bụng thật tốt, chờ mẹ ứng phó xong bên này mẹ liền liên hệ với con, nhanh đi, bằng không sẽ không kịp nữa.”
Lương San trong lúc nhất thời không biết nên làm gì, lập tức cũng chỉ có thể nghe theo bà ta an bài.
Văn Tuyết Nhi nhìn cô ta ra ngoài từ cửa sau mới thở phào nhẹ nhõm, thay quần áo liền đi xuống lầu, dưới lầu quả nhiên có mấy cảnh sát mặc thường phục, nhìn thấy bà ta đi xuống liền vội vàng từ trên sô pha đứng dậy, một người trong đó đi tới trước mặt bà ta lấy thẻ chứng nhận ra nói với bà ta: “Xin chào, bà là nữ chủ nhân ở đây đúng không? Chúng tôi muốn hỏi con dâu bà vài câu!”
Văn Tuyết Nhi ra vẻ kinh ngạc nhìn anh ấy một cái, “Các người… Có phải con dâu tôi đã làm gì không?”
“Không có gì, chỉ là tìm cô ấy hỏi mấy câu mà thôi.”
“À…” Văn Tuyết Nhi đăm chiêu gật đầu, “Bất quá thật sự là không khéo, nó vừa mới đi ra ngoài.”
Mấy cảnh sát liếc mắt nhìn nhau, người vừa mới hỏi lại nói: “Đi ra ngoài? đi đâu?”
“Cái này tôi cũng không biết, chỉ nói ra ngoài tụ tập với bạn bè.”
Cảnh sát ngưng mày trầm tư một hồi, “Vậy khi nào cô ấy sẽ trở về?”
“Có thể là buổi tối, nếu không buổi tối các người đến xem?”
Cảnh sát này lại không trả lời, một cảnh sát khác liền đi tới ghé tai anh ấy nói một câu gì đó, anh ấy suy nghĩ sâu xa gật gật đầu, liền nói với Văn Tuyết Nhi: “Cũng được, vậy chúng tôi đợi lát nữa lại tới xem.”
Thẳng đến khi đưa mấy cảnh sát này ra khỏi cửa, tảng đá trong lòng Văn Tuyết Nhi mới rơi xuống, bà ta chỉ hy vọng Lương San nhân cơ hội này trốn xa một chút, tuyệt đối đừng tái phạm ngu xuẩn nữa.”
Lương San sợ phải ngồi tù hơn bất cứ ai khác, loại địa phương như nhà tù căn bản không phải là nơi cho người ở, mặc dù cô ta không có phúc hưởng thụ vinh hoa phú quý, cô ta cũng không nên xuất hiện ở nơi đó.
Cho nên cô ta nhất định phải chạy trốn, trốn thật xa, có Văn Tuyết Nhi yểm hộ, nhất định cô ta có thể chạy trốn.
Cô ta chạy ra từ cửa sau đang chuẩn bị một đường chạy xuống chân núi, vừa mới ra tới đã thấy trước cửa ngừng một chiếc xe, bên cạnh chiếc xe kia còn có vài người đứng, một người trong đó thấy cô ta đi ra liền lấy thẻ chứng nhận ra hướng vào cô ta, vứt xuống một câu: “Cảnh sát.” Sau đó nháy mắt với hai người phía sau, hai người kia liền đi tới bẻ ngược hai tay cô ta ra sau lưng, trực tiếp đeo còng tay vào.
Cả người Lương San đều choáng váng, không phải Văn Tuyết Nhi ứng phó với cảnh sát sao? Tại sao họ vẫn còn ở đây? Đợi đến khi cảnh sát áp giải cô ta lên xe, cô ta mới phản ứng lại, lúc này liền hét lớn: “Các người làm cái gì vậy? Thả tôi ra!! Tôi là một công dân tuân thủ pháp luật! Các ngươi không phân biệt tốt xấu bắt tôi như vậy là phạm pháp có biết không?!”
Cảnh sát này lại không để ý tới cô ta, trực tiếp ném cô ta về phía ghế sau!
Cách bên này không xa còn có một chiếc xe, chỉ là chiếc xe này bị lá cây chặn lại, không dễ bị người ta phát hiện, cục trưởng cục cảnh sát ngồi trong xe nhìn thấy Lương San bị bắt mới lau mồ hôi trên trán, cười híp mắt nói với người bên cạnh: “Bạch tiên sinh thật đúng là anh minh, biết bọn họ sẽ dùng chiêu này.”
Bạch Duyên Đình cười với ông ấy, “Hôm nay vất vả cho mọi người rồi!”
Cục trưởng cục cảnh sát vội vàng càng thêm tươi cười nói: “Đâu có đâu có! Bắt giữ kẻ xấu vốn chính là trách nhiệm của chúng tôi.”
Bạch Duyên Đình lại cười với ông ấy, không nói gì nữa.
Văn Tuyết Nhi vốn tưởng rằng Lương San đã nhân cơ hội này chạy trốn, hai ngày nay bà ta cũng bị dọa cho phát sợ, sau khi đưa cảnh sát đi đang ngồi trên sô pha thở d ốc, lại không nghĩ tới một người giúp việc từ sân sau chạy tới vẻ mặt vội vàng nói: “Phu nhân, tôi vừa mới nhìn thấy thiếu phu nhân bị mấy cảnh sát bắt đi ở cửa sau!”
“Hả?!” Văn Tuyết Nhi sợ tới mức trực tiếp nhảy dựng lên từ sofa, bà ta là người có tâm tư nhạy bén, hơi suy nghĩ một chút cũng biết chuyện gì xảy ra, có lẽ ngay từ đầu Bạch Duyên Đình đã cắt đứt đường lui của bọn họ.
Bà ta cũng không kịp suy nghĩ nhiều như vậy, vội vàng nói với cô ấy: “Nhanh lên! Nhanh kêu tài xế chuẩn bị xe!”
Lương San làm sao cam tâm cứ bị bắt như vậy, sau khi lên xe liền bắt đầu khóc rống không ngừng, còng tay giam tay cô ta liền không ngừng dùng chân đá cảnh sát bên cạnh, vừa đá vừa khóc nói: “Các người không đi bắt kẻ xấu chân chính lại bắt một công dân tốt như tôi, những cảnh sát như các người là thế nào vậy? Các người không thấy tôi có thai sao? Tôi là một phụ nữ mang thai! phụ nữ mang thai là nhóm người yếu, các người có biết không? Các người cố ý bắt nạt người yếu như vậy còn có lương tâm hay không?”
Cảnh sát ngồi bên cạnh cô ta chỉ lạnh lùng liếc cô ta một cái, vỗ nhẹ chỗ bị cô ta đá, nhẹ nhàng nói: “Bắt cóc trẻ em cộng thêm tập kích cảnh sát, đại khái so với dự tính còn nhiều hơn vài năm.”
Lương San bị anh ấy dọa sợ đến mức ngây người một hồi lâu, bất quá cô ta rất nhanh kịp phản ứng lại, vừa khóc nói: “Bắt cóc trẻ em? Tôi không biết các người đang nói cái gì? Tôi bắt cóc trẻ em khi nào?”
Tuy nói như vậy, nhưng bị lời nói của cảnh sát làm cho kinh hãi, cô ta cũng không dám đá lên người anh ấy nữa.
Cứ náo loạn như vậy một hồi cũng không ai để ý tới cô ta, Lương San cảm thấy tiếp tục như vậy là không được, cô ta hơi suy nghĩ một chút liền “Ôi.” một tiếng nói: “Bụng của tôi, bụng của tôi đau quá! Dừng xe lại nhanh, nhanh đưa tôi đến bệnh viện, bụng của tôi! Bụng của tôi!”
Hai cảnh sát ngồi ở trước mặt quay đầu nhìn cô ta một cái, lại trao đổi ánh mắt với cảnh sát phía sau một chút, cảnh sát lái xe liền nói: “Làm sao bây giờ? Có phải cô ta giả vờ không?”
Cảnh sát đằng sau tức giận, “Ai biết được?”
Cảnh sát lái xe liền nói: “Được rồi, trước tiên đưa cô ta đến bệnh viện đi, miễn cho người thật sự ở trong tay chúng ta xảy ra chuyện gì thì phiền toái!”
Cảnh sát lái xe đến một bệnh viện gần đó Lương San vẫn gào thét không ngừng, bởi vì muốn kiểm tra, cảnh sát đành phải tạm thời tháo còng tay cô ta, đoán một phụ nữ mang thai như cô ta cũng không làm ra được chuyện gì.
Kỳ thật dọc theo đường đi Lương San vẫn luôn tìm kiếm đối sách, làm sao cô ta cam tâm cứ như vậy đi tù!
Ánh mắt cô ta đột nhiên ngiêng mắt thấy đầu kia hành lang đi tới một y tá, y tá kia hẳn là vừa mới theo bác sĩ phẫu thuật xong, trên khay trong tay còn đặt mấy con dao phẫu thuật. Lương San vội vàng hít sâu một hơi, đợi mấy cảnh sát kia tháo còng tay cho cô ta, cô ta liền nhào tới luống cuống tay chân cầm lấy một con dao phẫu thuật.
Động tĩnh này của cô ta tới quá mạnh quá đột ngột, mấy cảnh sát kia nhất thời không kịp phản ứng, đợi đến lúc phản ứng lại, Lương San đã cầm một con dao phẫu thuật kề vào cổ mình.
Vốn cô ta chuẩn bị bắt cóc cô y tá đó, nhưng thứ nhất cô ta mang thai, động tác thật sự không nhạy bén như vậy, thứ hai mấy cảnh sát kia phản ứng cũng nhanh, mắt thấy trong tay bọn họ mỗi người móc một khẩu súng đen nhắm vào cô ta, cô ta đã không có thời gian bắt cóc con tin rồi, dứt khoát đem dao kề lên người mình.
Mấy cảnh sát kia thấy tình huống này đều thu súng lại, dù sao đây cũng là bệnh viện, bọn họ cũng sợ hù dọa mọi người, một trong những cảnh sát kia ngưng mày trừng mắt nhìn cô ta một cái nói: “Tôi khuyên cô vẫn nên ngoan ngoãn đền tội, còn như vậy đối với cô chỉ càng thêm bất lợi!”
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Lương San hiện tại đã không thể lui được nữa, cô ta biết một khi cô ta vào tù cô ta sẽ không còn sống sót trở ra, cho dù là chết cô ta cũng phải kéo theo đệm lưng.
“Các người không được qua đây, bằng không tôi sẽ một dao đâm chết mình!” Cô ta vừa nói vừa lui về phía sau.
Cảnh sát cũng không dám tùy tiện tiến lên, chỉ đành cô ta lùi lại một bước bọn họ liền tiến thêm một bước.
“Các người gọi điện cho Trình Khanh Khanh, nói cho cô biết tôi có chuyện muốn nói với cô ta, chỉ cần nói xong, tôi liền ngoan ngoãn đền tội!”
Mấy cảnh sát liếc nhìn nhau một chút, đều là vẻ mặt mờ mịt, Lương San liền nói: “Tôi nói với các người số điện thoại của cô ta, hai người mau gọi điện thoại cho cô ta!”
Giờ phút này Trình Khanh Khanh cùng Bạch Duyên Đình đang ngồi ở sân sau biệt thự đường Nam Giang vừa uống trà vừa tán gẫu chuyện Lương San bị bắt. Điện thoại của Bạch Duyên Đình đột nhiên vang lên, anh lập tức không vui nhíu mày, anh ghét nhất lúc ở một mình với vợ bị người khác quấy rầy.
Nhận điện thoại, nghe người ở đầu dây bên kia nói vài câu, sắc mặt Bạch Duyên Đình lại càng ngưng trọng, đợi anh cúp điện thoại xong Trình Khanh Khanh vội vàng hỏi: “Thế nào? Có phải xảy ra chuyện gì không? Em thấy sắc mặt anh không được tốt.”
Ánh mắt Bạch Duyên Đình phức tạp nhìn cô, “Lương San muốn gặp em.”
“Ừm?” Trình Khanh Khanh cũng vô cùng kinh ngạc, “Cô ta lại muốn làm gì?!”
Bạch Duyên Đình lắc đầu, “Không biết, bất quá hẳn là không có chuyện tốt gì, đừng đi.”
Trình Khanh Khanh lại cười lạnh một tiếng, “Vẫn là đi đi, xem như nói lời tạm biệt với bạn bè cũ.”
——————-
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Chương sau ngược chết tiệt, phần này coi như xong, sau đó liền có thể ngọt ngào á!
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Sủng Em Tận Xương
- Chương 52: Bắt cóc