Chương 4: Thích
Hoàng Phủ Thần Phong mang theo Chỉ Ngưng vào văn phòng, Hoàng Phủ Thần Phong lại mở ra một cái cửa phòng nhỏ: “Ngưng Nhi, từ nay về sau em sẽ ở phòng này thiết kế! Có việc tôi sẽ gọi em.”
“Tổng tài...” Chỉ Ngưng còn chưa nói xong, đã bị cắt ngang: “Tôi nói một lần cuối cùng, gọi Phong, gọi xem.”
“Ách... Phong!” Sau cùng, Chỉ Ngưng lại nói, thanh âm càng ngày càng nhỏ, “Anh... Tại sao phải đối tốt với tôi như vậy?”
“Ngoan! Bởi vì tôi thích, cho nên mới đối tốt với em, hiểu chưa?” Hoàng Phủ Thần Phong lại sờ sờ đầu Chỉ Ngưng. (haha, em cảm giác chị như con chó nhỏ ấy =)))
“...”
Chỉ Ngưng còn chưa kịp phản ứng, chợt nghe thấy có người gõ cửa “Cốc cốc cốc...”
“Vào đi!” Đột nhiên xuất hiện tiếng gõ cửa, Hoàng Phủ Thần Phong có vẻ rất không bình tĩnh.
“Tổng tài, minh tinh Y Uyển Lộ tiểu thư hẹn ngài xế chiều hôm nay ăn cơm trưa, hai giờ chiều, nói có liên quan đến nội dung hội nghị, tối hôm nay, ngài phải tham gia một tiệc rượu, ngài xem muốn người nào làm bạn gái, tôi giúp ngài an bài.”
“Thoái thác bữa trưa hôm nay, mặt khác, giúp tôi đặt một nhà hàng, trưa nay tôi muốn cùng Ngưng Nhi ăn cơm, hội nghị buổi chiều an bài Ngưng Nhi bên cạnh vị trí của tôi, cô ấy là trợ lý riêng của tôi, cũng là nhà thiết kế, về phần tiệc rượu tối nay, tôi sẽ gọi Ngưng Nhi theo giúp, cứ như vậy đi.” Lúc Hoàng Phủ Thần Phong nói chuyện ánh mắt vẫn không rời khỏi Chỉ Ngưng.
Văn phong tổng tài, ngoại trừ công sự không phải không cho phép phụ nữ vào sao? Thế nhưng hiện tại vì sao tổng tài còn ôn nhu nhìn cô ấy như vậy? Chẳng lẽ... Không có khả năng! Tổng tài tuyệt đối sẽ không yêu cô ấy. Kỳ thật Giang Như Ngọc biết rõ đây là đang tự an ủi mình.
“Làm sao cô còn không đi ra ngoài?” Hoàng Phủ Thần Phong có vẻ không nhịn được.
Nghe được lời Hoàng Phủ Thần Phong nói..., Giang Như Ngọc nhanh chóng đi ra ngoài.
“Ngưng Nhi, trưa hôm nay chúng ta cùng đi ăn cơm, em trước tiên làm việc đi! Để Lúc đó tôi sẽ gọi em.” Đối mặt Chỉ Ngưng, Hoàng Phủ Thần Phong lại lộ ra ôn nhu mỉm cười, không hề lãnh khốc.
“A? Nga, được!” Chỉ Ngưng cười nói.
Chỉ Ngưng ngồi xuống trước bàn làm việc, cầm bút vẽ, nhưng trong đầu một chút cảm hứng đều không có, Chỉ Ngưng thực vội.
Thẳng đến khi Hoàng Phủ Thần Phong tới gọi cô đi ăn cơm, cô vẫn không có chút cảm hứng nào. Hoàng Phủ Thần Phong đứng ở ngoài cửa đã lâu, chính là Chỉ Ngưng không phát hiện.
“Ngưng nhi, làm sao vậy? Không có cảm hứng sao?”
“Vâng, suy nghĩ thật lâu cũng không biết muốn vẽ cái gì.” Ngưng Nhi bĩu môi nhìn Hoàng Phủ Thần Phong.
“Chúng ta đi ăn cơm trước đi! Từ từ nghĩ, không cần phải quá sốt ruột.” Hoàng Phủ Thần Phong kéo tay Chỉ Ngưng đi ra ngoài.
“Uhm, được rồi!”
Một vài nhân viên nhìn thấy tổng tài của bọn họ kéo Chỉ Ngưng từ trong thang máy đi ra, giống như đều rất ăn ý, đứng yên không nhúc nhích. Cũng nhìn về phía hai người bọn họ, còn bất chợt châu đầu ghé tai!
Chỉ Ngưng cảm thấy rất kỳ quái, liền hỏi Hoàng Phủ Thần Phong: “Cái kia... Phong, vì sao bọn họ đều nhìn tôi a?”
Những người kia nghe được Chỉ Ngưng gọi Hoàng Phủ Thần Phong là Phong, thì càng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi rồi, tất cả phụ nữ không phải đều gọi hắn Phong thiếu hoặc là tổng tài sao? Nhưng vì sao cô gái này gọi thân thiết như vậy mà tổng tài của bọn họ cũng cười vô cùng vui vẻ.
“Không có gì, là vì ở công ty, tôi chưa từng kéo qua tay của người phụ nữ nào, trước mặt người khác tôi cũng chưa bao giờ cười, còn có chính là... em gọi tôi là Phong. Hiểu chưa?”
“Không phải anh bảo tôi phải gọi anh là Phong sao?”
“Đúng vậy! Nhưng những người phụ nữ khác đều gọi tôi là Phong thiếu hoặc tổng tài, em là cô gái đầu tiên gọi tôi như vậy, em cũng là cô gái đầu tiên ở trong phòng làm việc của tôi lâu như vậy!”
“Ách...” Khuôn mặt Chỉ Ngưng rất hồng, nhanh chóng cúi đầu. Hoàng Phủ Thần Phong trông thấy Chỉ Ngưng cúi đầu, đem cô kéo chặt hơn.
Hoàng Phủ Thần Phong chạy nhanh chiếc Ferrari trên đường cái. Chỉ Ngưng vẫn cúi đầu suy nghĩ mẹ của cô không biết khi nào thì có thể tỉnh!
Hoàng Phủ Thần Phong không khỏi quay đầu nhìn cô gái nhỏ đang ngồi bên cạnh hắn, hỏi: “Làm sao vậy? Ngưng Nhi, em đang nghĩ cái gì?”
“Không có... Không có gì, tôi chỉ là đang nghĩ đến mẹ của tôi, năm trước mẹ xảy ra tai nạn xe cộ, đến bây giờ cũng chưa tỉnh lại, tôi không biết nên làm sao bây giờ!” Nói xong Chỉ Ngưng liền khóc.
Nhìn thấy Chỉ Ngưng khóc, Hoàng Phủ Thần Phong liền đau lòng cùng hối hận, hối hận là không nên hỏi chuyện của mẹ cô, “Ngưng nhi, thực xin lỗi, tôi không nên hỏi. Em nhớ mẹ của em..., chúng ta ăn cơm tối xong có thể đi thăm bà!”
“Thật vậy sao? Đã vài ngày tôi không đến bệnh viện, cám ơn! Ha ha!”
Nhìn Chỉ Ngưng nở nụ cười, trong lòng Hoàng Phủ Thần Phong có một cỗ cảm giác thỏa mãn trước nay chưa có.
Bọn họ đi tới một nhà hàng, nhà hàng này tên gọi Mạt Lan Đóa, là nhà hàng Hoàng Phủ Thần Phong thích nhất.