Về nhà, Thẩm Tư Ngôn liền vội vàng đi vào thư phòng.
Anh cũng chưa nói cho cô biết cô sẽ ngủ phòng nào, hoàn toàn coi cô như không khí.
Nhậm Từ Từ cũng không dám quấy rầy anh, ở trên hành lang tầng 2 đi tới đi lui vài vòng, cuối cùng quyết định đi xuống tầng.
Phòng khách có sô pha rất lớn, mùa hè nhiệt độ lại nóng nên ngủ không có chăn cũng không bị lạnh.
Cô vào nhà vệ sinh rửa mặt. Trong nhà Thẩm Tư Ngôn cũng có điểm tốt, vẫn luôn chuẩn bị khăn lông và bàn chải mới.
Nhậm Từ Từ quen cửa quen nẻo, kéo ngăn tủ lấy đồ dùng vệ sinh cá nhân.
Rửa mặt xong, cô liền vào phòng khách.
Trước khi đi ngủ, Nhậm Từ Từ lặng lẽ cầm di động gọi cho bạn thân Khương Tiểu Đường.
Khương Tiểu Đường đang nằm trên giường kể chuyện cho con gái nuôi,nghe thấy chuông điện thoại, cười tủm tỉm: "Điềm Điềm, mẹ con gọi tới kìa."
Điềm Điềm bốn tuổi mở to đôi mắt đen nhánh, vội nói: "Mẹ nuôi, con muốn nghe, con muốn nghe!"
Khương Tiểu Đường vuốt màn hình, đưa điện thoại cho Điềm Điềm.
Điềm Điềm nhỏ bé cầm lấy chiếc điện thoại di động, vui vẻ với người ở đầu dây bên kia, "Mommy, mẹ đang ở đâu vậy? Chừng nào mẹ tới đón Điềm Điềm về nhà? Điềm Điềm rất nhớ mẹ."
Nhậm Từ Từ nghe thấy giọng điệu mềm mại của con gái liền tan chảy.
Ba cô thiếu nợ, cô vẫn luôn lo sợ đám người đòi nợ kia tìm tới tận cửa làm hại con gái nên nhanh chóng đưa Điềm Điềm đến nhà bạn thân, sợ bị theo dõi, ngày thường cũng không dám đến thăm con gái.
Tính ra, đã hơn mười ngày không gặp nó rồi.
Cũng may, bây giờ có thể trả được hết nợ.
Nhậm Từ Từ che lại ống nghe, nhỏ giọng: "Điềm Điềm ngoan, mommy ngày mai sẽ tới thăm con."
Điềm Điềm vui vẻ kêu lên, thanh âm hơi to. Nhậm Từ Từ sợ Thẩm Tư Ngôn ở trên tầng nghe thấy, vội vàng che lại ống nghe, không ngừng liếc mắt lên trên.
Khương Tiểu Đường lấy lại điện thoại, "Từ Từ, ngày mai cậu muốn tới thăm Điềm Điềm sao? Tiền nợ của ba cậu trả hết rồi à?"
Nhậm Từ Từ gật đầu, "Trả hết rồi."
Khương Tiểu Đường kinh ngạc, "Nhanh thế? Từ Từ, cậu lấy được nhiều tiền ở đâu vậy?"
"Ừm...... mình mượn của bạn."
Nhậm Từ Từ không dám nói thật cho Khương Tiểu Đường biết.
Nếu cô ấy biết cô đến gặp Thẩm Tư Ngôn, khẳng định sẽ mắng chết cô mất.
Nói thật, nếu không phải là không còn cách nào khác, chính cô cũng không muốn tới.
Khương Tiểu Đường có điểm hoài nghi, lo lắng hỏi: "Từ Từ, người bạn kia sao lại cho cậu mượn nhiều tiền như vậy? Ngươi này chắc hẳn phải có rất nhiều tiền, lai lịch cũng không hề nhỏ. "
"Ừ." Nhậm Từ Từ nhỏ giọng: "Tiểu Đường, mình hơi mệt nên muốn đi ngủ, ngày mai gặp nhé."
Cô nói xong, liền tắt điện thoại.
Nhậm Từ Từ nằm trên sô pha, mờ mịt nhìn lên trần nhà.
Không chính đáng thì sao? Ba cô vẫn phải sống khổ sở, cô đâu dám so đo nhiều như vậy?
Nhưng cũng bởi vì đối phương là Thẩm Tư Ngôn, là người mà cô đã khắc sâu trong tim.
Nhậm Từ Từ ngủ không được, nhớ tới lúc lần đầu tiên nhìn thấy Thẩm Tư Ngôn.
Đó là khi nghỉ hè của năm thứ nhất đại học, thời tiết vô cùng oi bức.
Hầu hết sinh viên trong trường đều ở nhà ngồi điều hòa sung sướиɠ hưởng thụ kì nghỉ hè, Nhậm Từ Từ và Khương Tiểu Đường - hai kẻ nghèo hèn thì phải ở bên ngoài làm việc, thuận tiện hưởng điều hoà miễn phí của tiệm cơm Tây.
Khi đó, Nhậm Từ Từ mới vừa tròn 19 tuổi, tươi trẻ như hoa.
Giây phút Thẩm Tư Ngôn đẩy cửa tiệm cơm Tây đi vào.
Ánh dương bên ngoài chiếu vào người anh, gương mặt anh tuấn liền trở nên bừng sáng.
Anh mặc áo sơ mi trắng, tay áo xắn lên, lộ ra nửa cánh tay rắn chắc màu lúa mạch, thực gợi cảm.
Nhậm Từ Từ trước nay chưa thấy qua người đàn ông nào đẹp trai như vậy, so với những nam minh tinh trên TV mà cô từng thấy, chắc hẳn phải thấp hơn anh một cấp bậc. Vóc dáng cao dài, thân hình vô cùng đĩnh đạc. Mặt mày thâm thúy, mũi cao thẳng, môi...... Gợi cảm làm cho người khác nhịn không được muốn cắn một cái. Quả thực đẹp trai đến mức khiến cô hít thở không thông.
Anh đút một tay túi quần, bước chân dài đi đến vị trí sát cửa sổ. Kéo ghế dựa ngồi xuống.
Nhậm Từ Từ hoàn toàn bị anh mê hoặc, 19 năm thiếu nữ chưa hề động tâm, bỗng dưng phút giây kia tim lại đập loạn nhịp.
Khương Tiểu Đường lay người cô, vẻ mặt ái muội, "Thích như vậy thì hỏi số điện thoại người ta đi."
......
Vì thế, Nhậm Từ Từ bê phần cơm bước đến trước mặt Thẩm Tư Ngôn...........
Hỏi số điện thoại đi.
Nhậm Từ Từ từ khi còn nhỏ là do một tay ba nuôi lớn, tính tình tùy tiện.
Sống 19 năm, lần đầu tiên coi trọng một người đàn ông, lúc ấy cũng không có nhiều ngượng ngùng, suy xét nhiều, chỉ nghĩ người đàn ông đẹp trai như vậy, cô muốn hắn!
Cô bước chậm qua.
Thẩm Tư Ngôn chưa thấy có cơm, nên ăn một chút bò bít tết, uống cà phê.
Nhậm Từ Từ mở miệng có chút khó khăn.
Tim đập ngày một nhanh, cô nhìn chằm chằm Thẩm Tư Ngôn, ánh mắt dường như dán chặt lên người ở trước mắt.
Thẩm Tư Ngôn nâng đôi mắt, lướt qua cô một cái, lạnh lùng, "Có việc gì sao?"
Lúc ấy, hình như anh nhìn ra tâm tư của cô cho nên gương mặt lộ ra cảm xúc không tốt lắm. Có lẽ là vì thường xuyên bị người khác nhìn chằm chằm như vậy, tự nhiên có chút mâu thuẫn.
Nhưng Nhậm Từ Từ hoàn toàn không bị ánh mắt kia dọa, cô hoàn toàn coi là vô tri vô giác.
Cô cười tủm tỉm, bê phần cơm đẩy đến trước mặt Thẩm Tư Ngôn, "Thưa anh, trong khoảng thời gian này tiệm chúng tôi đang tổ chức hoạt động nhằm kỷ niệm khai trương một năm, thời gian tới khách hàng trong tiệm đều có khả năng đạt được phần thưởng phong phú. Anh có thể viết lại họ tên và số điện thoại, nếu trúng thưởng, chúng tôi có thể thông báo cho anh."
Lúc ấy trong tiệm cũng đúng dịp đang tổ chức hoạt động kỷ niệm, cho nên vừa lúc cô có lý do quang minh chính đại để xin số.
Nhậm Từ Từ tràn đầy chờ mong chờ Thẩm Tư Ngôn viết số điện thoại của mình.
Dường như anh có thể xem thấu tâm cơ cô, con ngươi lạnh băng quét qua cô một cái, đem phần cơm đẩy ra xa, lạnh giọng nói: "Không có hứng thú."
"......"
Nhậm Từ Từ bê phần cơm ngượng ngùng đi vào phòng bếp huỷ đơn.
Khi quay về, cô ghé vào quầy thu ngân viết bưu.
Khương Tiểu Đường sau khi thanh toán cho khách hàng xong, lặng lẽ hỏi cô, "Thế nào rồi? Không cho sao?"
Nhậm Từ Từ lớn lên xinh đẹp, nam sinh trong trường theo đuổi cô cũng rất nhiều.
Người đàn ông kia quả là cực phẩm, Khương Tiểu Đường rất có tin tưởng đối với mắt thẩm mĩ của Nhậm Từ Từ.
Nhậm Từ Từ lắc đầu thở dài, "Quá lạnh lùng!"
Khương Tiểu Đường: "......"
Nhậm Từ Từ đang viết chăm chú, Khương Tiểu Đường thấy vậy liền tiến lên nhìn thoáng qua, "Viết cái gì vậy?"
Nhậm Từ Từ nói: "Số điện thoại của mình."
Nếu "soái ca" không đưa, đương nhiên mình phải chủ động.
Nhậm Từ Từ cầm tờ giấy, lại chạy đến trước mặt Thẩm Tư Ngôn.
Thẩm Tư Ngôn đang uống nước, giương mắt nhìn về phía cô. Trong mắt hiện ra vẻ không kiên nhẫn rất rõ ràng.
Nhậm Từ Từ cố tình bỏ qua, cười tủm tỉm đem tờ giấy đưa tới trước mặt anh.
Trên tờ giấy viết tên, tuổi, trường học, cuối cùng là số điện thoại của cô.
Thẩm Tư Ngôn rũ mắt nhìn thoáng qua, sau đó cười.
Đương nhiên, là một nụ cười lạnh, hoặc là, cười nhạo.
Nhậm Từ Từ bị tiếng cười kia làm cho có chút xấu hổ. Cái loại xấu hổ này, thật đúng là lần đầu tiên xuất hiện trong cuộc đời cô, chỉ muốn đào cái hố để chính mình chui xuống.
Thẩm Tư Ngôn không hề lưu tình mà ném tờ giấy kia vào thùng rác.
Nhậm Từ Từ: "......"
Lần đầu tiên chủ động tỏ tình, kết cục là thất bại.
Nhưng cô và Thẩm Tư Ngôn quả thật có duyên phận.
Lần thứ hai nhìn thấy Thẩm Tư Ngôn là khi cô làm ở quán bar......