Chương 24
Phòng tắm nhỏ hẹp, tiếng nước chảy ào ào, hơi nước mông lung tầm mắt, bụi nước phủ mờ trên gương, gạch men sứ trắng toát ẩm ướt, từng giọt nước lóng lánh từ trên tường nhỏ xuống.
Mồ hôi trên trán Hà Phi cũng nhỏ xuống gương mặt đỏ bừng.
Trời ạ! Nàng bưng lấy mặt, không yên ngồi ở trong bồn tắm, vẫn không thể tin được vài phút đồng hồ trước nàng cùng Lương Chấn Y thế nhưng. . . . . .
Nàng cùng Thiếu Khâm rụt rè năm năm, kết quả, đối mặt Lương Chấn Y, sao lại kích động đến cái gì cũng quên, mà chán nản nhất chính là, nàng không có làm bất kỳ biện pháp tránh thai nào. Rõ rang là chuyện để ý nhất như vậy, vẫn luôn rất cẩn thận, làm sao sẽ. . . . . . Thì ra cảm giác không khống chế được như trong lời Úy Nhân Nhân chính là như vậy, nàng căn bản không còn kịp phòng bị nữa.
Đều do nụ hôn của hắn quá nhiệt tình, Hà Phi một trận nóng ran. Không thể không thừa nhận là, nàng quả thật vô cùng vô cùng thích hắn hôn. Làm thế nào cũng không nghĩ ra Lương Chấn Y thường ngày ở công ty luôn nghiêm túc sẽ có một mặt nhiệt tình mạnh bạo như thế.
Hà Phi vốc nước hắt lên khuôn mặt nóng ran. Đau đớn giữa hai chân nhắc nhở bọn họ là như thế nào nhiệt tình triền miên. Lúc hắn tiến vào thì nàng rõ ràng nhớ mình là như thế nào không biết xấu hổ ở bên dưới hắn phóng đãng rêи ɾỉ. Trời ạ, thật quá mất mặt! Khi hắn kích động đẩy nàng vào đỉnh cao du͙© vọиɠ thì nàng thậm chí còn phát điên mà hét to.
Hà Phi đầu choáng váng, xấu hổ không dám thấy hắn. Giờ tỉnh táo rồi, lí trí quay trở lại, nàng trốn ở trong phòng tắm, ngượng ngùng, suy nghĩ thật hỗn loạn, không hiểu mình tại sao lại có một mặt phóng đãng như vậy? Không rõ trên đời này thật sự có loại xúc cảm hung mãnh đến như vậy, lí trí thế nào cũng vô pháp chống cự cảm giác đê mê kịch liệt kia. Hà Phi che mặt thở dài. Hết thảy mọi chuyện phát sinh thực sự quá nhanh, quá đột ngột. Tư nghiệm mới mẻ này làm kinh hãi nàng. Tư vị mê hồn kia làm nàng vừa sợ hãi lại vừa say mê.
Thay vào chiếc áo màu xanh, Lương Chấn Y khom người nhặt lên quần dài mặc vào.
Hắn vẫn chú ý động tĩnh trong phòng tắm, khẽ cau mày, nàng không phải là đi vào quá lâu rồi?
Là hắn ôm nàng đi vào, nước nóng cũng là hắn giúp nàng xả, tính tính thời gian thì đấy cũng là chuyện từ nửa giờ trước.
Lương Chấn Y trong mắt lóe lên một tia tâm tình phức tạp. Hắn không phải là làm đau nàng đi? Nếu sớm biết nàng là xử nữ hắn sẽ dịu dàng hơn. Là thật mới lạ, hắn thấp giọng rủa, hắn vội vã đoạt lấy nàng còn nhớ đến dịu dàng cái gì? Vừa thấy được Hà Phi thân thể trắng nõn, lí trí của hắn cũng quăng ra lên tận chín tầng mây đi, chỉ muốn điên cuồng đoạt lấy mỗi tấc của nàng.
Lương Chấn Y lại một lần nữa gọn gàng trải phẳng ga giường.
Nàng có thể hối hận hay không? Hắn thấp thỏm suy đoán suy nghĩ của nàng. Nhớ lại hình ảnh kí©ɧ ŧìиɧ mới vừa rồi, hắn tin chắc nàng cũng được đến thỏa mãn, nhưng là. . . . . . nhưng là hắn quả thực cũng phải dịu dàng hơn một chút.
Dù sao nàng là non mềm nghẹn chặt như vậy… Chết tiệt, hắn lại kí©h thí©ɧ. Ông trời, ánh mắt hắn tối lại, không thể tin bọn họ vừa mới làm cái gì.
Đây hết thảy là chân thật lại mộng ảo làm người ta khó mà tin được.
Nàng có thể hay không cho rằng hắn thừa dịp lúc nàng tình cảm yếu ớt nhất mà lợi dụng nàng? Đáy lòng nàng đến tột cùng là nghĩ như thế nào? Nàng trốn ở phòng tắm lâu như vậy là bởi vì hối tiếc sao?
Lương Chấn Y nặng nề thở dài. Còn như vậy nghĩ tiếp hắn vô cùng có khả năng phát điên mất.
Lương Chấn Y sải bước tới trước cửa phòng tắm. “Hà Phi?”
Bên trong chỉ truyền đến tiếng nước chảy ào ào. Hắn có chút lo lắng, xoay lấy nắm cửa đẩy ra, một tiếng kêu sợ hãi, bõm một tiếng, bọt nước bắn khắp nơi. Lương Chấn Y trừng trừng nhìn Hà Phi luống cuống đến cả người trượt vào trong nước nóng.
Trong hơi nước dày đặc, cử chỉ hoảng hốt của nàng làm hắn vừa sợ vừa buồn cười. Động tác có thể nhanh như vậy hiển nhiên là nàng không có việc gì rồi.
Chết mất thôi! Hà Phi nhịn thở chìm vào trong nước. Mặc dù bọn họ vừa mới tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ thân mật quá, nhưng chân chính xích͙ ɭõa gặp người, nàng quả thật là sợ muốn chết.
Nàng trốn vào trong nước, cầu nguyện hắn thức thời mau mau rời đi.
Lương Chấn Y không đi. Hắn khom người quan sát mặt nước bên trong bồn tắm đang không ngừng nổi lên bọt khí. “Hà Phi?” Xấu hổ như vậy?
Một cái ngọc thủ thon dài nhô ra khỏi mặt nước, ra hiệu muốn hắn rời đi.
Lương Chấn Y nhíu mày, dứt khoát ngồi xuống bên cạnh bồn tắm. “Em trốn dưới nước làm gì?” Hắn vô lại không chịu đi, thưởng thức thân thể trắng sáng mông lung dưới mặt nước.
Hà Phi không nhịn được, nhô đầu lên trừng hắn. “Ê!” Mặt đỏ tai hồng nhìn chằm chằm khuôn mặt tuấn tú mê chết người không đền mạng kia, tức giận nói: “Em. . . . . . Em còn chưa tắm xong, anh. . . . . . anh sao lại. . . . . . xông vào như vậy hả?!”
Thân hình cao lớn của hắn làm không gian nhỏ hẹp nhất thời xem ra càng thêm quẫn bách. Đôi mắt đen huyền nóng bỏng của hắn hại đáy lòng nàng lại vừa một hồi loạn cào cào, hoa mắt chóng mặt.
Hắn thật thích nhìn nàng bộ dáng khốn quẫn đáng yêu như vậy. Nàng đỏ mặt có phần chật vật làm hắn như trúng độc. Mái tóc ướt đẫm bồng bềnh trên mặt nước, tiếng nước chảy tí tách, hơi nước bao phủ khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp kia.
Chết tiệt, chỉ là như vậy nhìn khuôn mặt đỏ hồng của nàng, ngực của hắn thế nhưng lại không thể hiểu nổi trướng lên cảm giác hạnh phúc.
Hắn khó khăn đè xuống du͙© vọиɠ buộc chặt, thấp giọng hỏi nàng: “Em còn phải tắm bao lâu?”
“Anh. . . . . . Anh mặc kệ em!” Chết tiệt, hắn sao vẫn vô lại không chịu đi.
Trong mắt hắn lóe lên một tia thích thú, bộ dáng nhàn nhã nhắc nhở nàng. “Hà Phi, ngâm nước lâu như vậy sẽ thiếu dưỡng khí, anh sợ em sẽ té xỉu.”
Té xỉu? Hà Phi trợn mắt một cái, nghĩ đến mình tình cảnh nhục nhã tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ té xỉu ở phòng tắm, lập tức ồn ào: “Được rồi được rồi được rồi. Anh đi ra ngoài đi, em mặc quần áo!”
Hắn chẳng những không đi, còn chết tiệt dùng một đôi ánh mắt nhàn nhã sâu xa quan sát nàng. Khi hắn dời tầm mắt xuống nàng phía dưới, nàng lập tức dùng nước hắt hắn.
“Anh còn nhìn!”
Hắn cười, cuốn tay áo đột ngột kéo nàng từ đáy nước lên. Nàng sợ hãi kêu, hắn sáp gần che lại cái miệng đang kêu la của nàng, hôn đến nàng đầu choáng mắt hoa tứ chi vô lực, lời kháng nghị gì cũng bị hắn hôn rớt, hắn thỏa mãn cực kỳ.
Khi hắn rốt cục buông tay, nàng yếu ớt đến thiếu chút nữa lại trượt vào trong nước. Hắn kịp thời đỡ nàng, ôm lấy cả người nàng đặt vào trên bồn cầu.
“Không cần phải ngượng. Vừa rồi cái gì anh cũng nhìn hết rồi. . . . . .” Hắn xoay người cầm khăn lông, Hà Phi bị chọc tức, nắm chặt khăn tắm, giơ chân đạp hắn. Hắn nhất thời mất cân bằng, phần thân trên ngã vào trong nước, bọt nước văng lên, Hà Phi nở nụ cười.
Lương Chấn Y một thân ướt, xoay người lại. “Được, tốt lắm. . . . . .” Đơn giản cởi xuống áo ướt, Hà Phi kinh hãi đến hai mắt trợn trừng. L*иg ngực rắn chắc bóng loáng nổi đầy cơ bắp kia lập tức khiến nàng ngưng cười. Nàng nhìn mà trân trối nghẹn lời, mặt đỏ như lửa. Bộ ngực hắn màu đồng cổ thật mê người, bụng phẳng lì rắn chắc thật quá gợi cảm . . . . . . Yết hầu nàng thít chặt, sắc mặt nóng ran tiết lộ suy nghĩ tà ác của nàng.