Chương 5: Ngón tay da^ʍ thoa thuốc lên c̠úc̠ Ꮒσα, cổ tử ©υиɠ non mềm đạt cực khoái không ngừng, hoa huyệt trổ bông

Hàn Tùng Vân trân trọng cậu, tẩy rửa sạch sẽ rồi lau người cậu một phen xong mới gọi bé cưng đang say ngủ trong lòng mình dậy.

Quản gia thấy anh bế Hạ Thanh Phỉ vào phòng ngủ lâu đến thế thì cũng rõ, nhất định là Hàn Tùng Vân vô cùng yêu thích người vợ mới này. Ông vừa an bài người đưa tiễn tất cả các khách khứa, lại vừa quản giáo trong nhà một phiên, yêu cầu tất cả người hầu hãy đối đãi một cách tôn kính với vị chủ nhân mới như đang đối với Hàn tiên sinh. Khăn trải giường trong phòng ngủ đã được đổi thành cái mới, các hầu gái dọn dẹp đều không thể ngăn được sắc mặt ửng hồng, lòng thầm nghĩ quả thực vị chủ nhân mới này được cưng chiều đến tận trời. Cửa sổ được mở ra, tất cả những mùi hương dâʍ ɖu͙© đều đã bay đi sạch sẽ, thay vào đó là hương vị nóng hôi hổi của bữa tối mà nhà bếp dọn lên.

Hạ Thanh Phỉ ngồi trong lòng anh, vừa mở mắt mơ mơ màng màng, vừa hít hít cái mũi.

"Thơm quá à..." Giọng của cậu vẫn còn khàn khàn, chóp mũi mềm mại khẽ giần giật, sau đó mới trông đến thức ăn trên bàn. Trong chốc lát, cậu thấy có hơi đói, cái bụng cũng kêu lên rồn rột rồn rột.

Hàn Tùng Vân không kiềm được mà cười một tiếng.

"Muốn ăn gì nào?" Anh ôm bé vợ vào trong lòng, xoa xoa mái tóc bồng bềnh của cậu một lúc: "Em ăn chè long nhãn táo tàu hạt sen chứ? Theo lý thì ngày đầu tân hôn nên ăn mấy món này..."

"Vâng, vậy... vậy thì ăn một chút ạ."

Cậu gật đầu, tầm mắt không kiềm được mà hướng về người đàn ông đương ôm mình trong lòng, dường như là đang bối rối không biết có nên ngồi xuống mà tự ăn hay không. Nhưng Hàn Tùng Vân lại dùng hành động nói đáp án cậu hay -- Anh tự tay bưng chén lên, đưa đến trước mặt Hạ Thanh Phỉ. Chiếc thìa bạc nhỏ tinh xảo múc một hạt sen lên, tuy không thổi nhưng anh cũng đợi một chốc rồi mới đưa đến bên môi bé cưng nhà mình.

Nhịp tim Hạ Thanh Phỉ đập nhanh hơn rất nhiều.

Cậu hé mở đôi môi màu hồng phấn, chiếc thìa đút vào trong miệng cậu, hạt sen thơm ngon ngọt ngào được môi răng nhấp lấy, gần như là tan chảy trong miệng vậy. Vốn dĩ cậu chẳng thích ăn những món ngọt ngấy như vậy, nhưng cậu lại không cảm thấy chén chè ngọt này khó ăn dù chỉ một chút, ngoan ngoãn ăn một ngụm lại một ngụm. Long nhãn táo tàu cũng là loại đã được lóc hạt ra hết cả, thậm chí cậu còn chẳng cần nhả hạt ra.

Hàn Tùng Vân đút cậu được nửa chén mới ngừng lại.

Bé con mềm mại ngồi trong lòng anh ngoan ngoãn ăn uống, dáng vẻ quyến rũ khiến người ta thương yêu, thậm chí còn khiến anh muốn đút cậu như vậy mỗi một ngày. Đầu Hạ Thanh Phỉ nhẹ tựa vào bờ vai anh, lúc này cậu đã dạn dĩ hơn rất nhiều, nuốt xong ngụm chè cuối cùng rồi mới nói muốn ăn sườn xào chua ngọt. Hàn Tùng Vân bưng một cái chén nhỏ lên và gắp cho cậu món thịt đã được lóc bỏ xương, Hạ Thanh Phỉ ăn mà phồng cả hai má lên, tiếp đó lại còn ăn rau các loại không ngừng.

Mãi đến khi cậu đã hơi no rồi, nhóc con mới nhận ra Hàn tiên sinh vẫn chưa ăn cơm.

Cậu ngẩng đầu lên, chớp chớp đôi mắt ươn ướt. Hàn Tùng Vân cúi đầu hôn cậu, liếʍ nước sốt vương trên khoé môi hộ cậu. Hạ Thanh Phỉ thẹn thùng chớp mắt, thì thầm tỏ ý rằng mình có thể tự ngồi xuống mà ăn cơm. Bây giờ Hàn Tùng Vân mới buông cậu ra, để bé cưng ngồi bên cạnh mình.

Hạ Thanh Phỉ chỉ lấy một khẩu phần nhỏ vào trong chén.

Anh đã ăn rất nhiều rồi, thế nên lúc này chỉ lót dạ một ít cuối cùng thôi. Hàn Tùng Vân lấy phần cơm thừa và ăn cùng với cậu. Pha chút nước sốt chua ngọt vào trong chén nhỏ, Hạ Thanh Phỉ chỉ ăn mấy ngụm là xong, Hàn tiên sinh thì ngồi trên ghế nhìn mình ăn. Anh thấy cậu không ăn thêm nữa, gắp toàn bộ mấy phần thức ăn còn thừa lại vào trong cái bát rồi nhanh chóng dùng bữa tối của mình.

Dù sao thì Hạ Thanh Phỉ cũng chẳng ngờ, bộ dáng ăn cơm của Hàn tiên sinh sẽ là như vậy.

Cậu còn tưởng rằng với thân phận ấy của đối phương, khi ăn cơm hẳn là sẽ văn nhã, sẽ thanh lịch, nhưng thậm chí Hàn Tùng Vân lại còn có hơi thô bạo, vù vù ăn sạch sẽ tất cả mọi thứ. Nhưng trong lòng cậu lại thích thế, luôn cảm thấy như đã phát hiện được bí mật nho nhỏ vậy, ánh mắt chưa từng dời khỏi đối phương. Mà Hàn Tùng Vân thì lại nhấp thêm một ngụm nước rồi mới đứng dậy, gọi người hầu vào dọn dẹp.

Hạ Thanh Phỉ bị nhét một cái chén pudding sữa vào trong tay, cậu đang cầm cái thìa nhỏ xúc từng miếng từng miếng ăn.

Thực ra cơ thể của cậu vẫn còn hơi khó chịu, chỗ phía sau bị sử dụng quá mức đến nỗi sưng tấy hết cả lên; nhưng cậu lại không hề muốn Hàn Tùng Vân biết, thế nên đã cố gắng hết sức để thẳng lưng. Người hầu im lặng dọn dẹp sạch sẽ bàn ăn, lúc ra ngoài còn tiện tay khóa cửa lại. Hàn Tùng Vân đứng cạnh cậu, kiên nhẫn đợi cậu ăn pudding xong mới hỏi:

"Anh bôi cho em ít thuốc nhé?"

"Ưm?" Hạ Thanh Phỉ chớp chớp mắt, rặt một vẻ hoang mang.

Cậu lại được bế lên giường, anh thì lấy một hộp thuốc mỡ đã sớm được chuẩn bị từ trong tủ ra. Hạ Thanh Phỉ lại chớp mắt, nhưng vẫn ngoan ngoãn nằm xuống, dạng chân ra cho đối phương xem phần mông của mình. Chiếc qυầи ɭóŧ được cởi xuống sang một bên, chốn mật ngọt được tẩy rửa sạch sẽ phơi bày hết ra. Bé cúc cu của cậu đã khôi phục sắc màu trắng ngần, đang mềm oặt co lại ở phía trước; cái l*и thì có màu hồng phấn, khe khẽ khép miệng.

Duy chỉ có hoa cúc mềm mại là sưng tấy.

Cú© Ꮒσα bị bắt nạt quá đáng đã vừa đỏ lại sưng lên, chỉ trông vào màu sắc cũng có thể thấy được nó đã từng bị bắt nạt một phen thế nào. Hàn Tùng Vân nheo mắt, du͙© vọиɠ vừa tan biến mới nãy lại bùng lên lần nữa. Đây cũng là lần đầu anh nếm trải tình yêu, ngay cả khi đã có đủ năng lực tự chủ thì vẫn không thể ngăn được nỗi ham muốn chiếm hữu bé vợ của mình thêm chút nữa. Hạ Thanh Phỉ vẫn chưa biết l*и non của mình cũng sắp gặp hoạ, cậu đang ngoan ngoãn dạng chân ra nhìn anh.

Hơi thở ấm áp của người đàn ông phả lên miệng l*и của cậu.

Cái lỗ da^ʍ bị nhìn lâu đến độ phun ra một giọt nước.

Có lẽ nhóc con cảm thấy rồi, co rụt bụng dưới lại muốn giảm bớt cảm giác thẹn thùng, nhưng trái lại còn ép ra thêm giọt nữa. Hàn Tùng Vân không nhịn được mà khẽ cười, sáp lại gần liếʍ láp những giọt nước l*и kia giúp cậu. Cuối cùng anh cũng mở hộp thuốc ra, thuốc mỡ đựng bên trong ngọc, ấy đúng là thuốc mỡ trước đó anh đã nhờ bậc thầy Đông y điều phối cho. Anh chấm một chút lên ngón tay, thuốc mỡ màu lục nhạt trong suốt được anh thoa lên hoa cúc sưng đỏ. Nó khiến Hạ Thanh Phỉ thấy mát rượi ngay tức khắc, cũng chẳng còn sưng buốt nóng rát nữa.

"A... thoải mái quá à..." Cậu thì thầm: "Hàn tiên sinh, thuốc mỡ này hữu dụng thật đấy..."

"Ừm." Hàn Tùng Vân vẫn đang kiên nhẫn bôi thuốc giúp cậu, đè chân cậu xuống rồi lại tách ra một chút: "Ngoan, bôi một ít bên trong luôn."

Hạ Thanh Phỉ không nghi ngờ gì anh, tiện thể thả lỏng phần bụng dưới.

Cú© Ꮒσα được ngón tay tách mở bôi thuốc mỡ vào, hai ngón tay hơi dùng sức là tách ra được một khe hở nho nhỏ ở giữa ngay. Cái tay kia thì tiện thể chấm lấy thuốc mỡ rồi đẩy vào bên trong, nháy mắt Hạ Thanh Phỉ bị lạnh đến không kiềm được mà rên lên một tiếng. Cậu phải ráng nhịn lắm mới không thít chặt cánh mông lại, bằng không thì đống thuốc mỡ kia sẽ bị cậu đẩy ra ngoài hết mất. Hàn Tùng Vân lại đưa thêm một ít vào trong, mãi đến khi đưa đến chốn sâu nhất mới rút tay ra ngoài.

Anh lấy cái hộp thuốc đi, vào nhà vệ sinh rửa tay rồi ra ngoài.

Hạ Thanh Phỉ nằm trên giường, chỉ là mặc qυầи ɭóŧ lại lần nữa mà thôi.

Tuy rằng cũng đã nghỉ ngơi rồi, nhưng cậu vẫn thấy mệt lử, qua một lúc thôi là ôm gối rơi vào giấc mộng rồi. Hàn Tùng Vân vốn vẫn định làm tiếp thêm chút chuyện cũng chỉ bất lực mỉm cười mà lắc đầu, nhưng lại không nỡ khi dễ bé cưng nữa. Anh chỉ đành nằm xuống cùng, ôm lấy nhóc con mảnh khảnh từ đằng sau. Đèn trong phòng đã tắt, Hạ Thanh Phỉ ngốc nghếch ngủ được một lúc mới xoay qua, tiếp tục dựa sát vào mà nghỉ ngơi trong vòng tay anh. Hàn Tùng Vân hôn lên giữa hàng lông mày cậu, cuối cùng cũng nhắm mắt lại.

Nhưng rốt cuộc vẫn là quá sớm để đi ngủ.

Lúc Hạ Thanh Phỉ mơ mơ màng màng mở mắt ra, sắc trời bên ngoài vẫn còn tối. Cậu cử động thân mình, giờ mới nhận thấy mình đang được anh ôm trong vòng tay, cậu mở to mắt, ngơ ngác nhớ lại toàn bộ sự việc trong ngày hôm nay. Cậu vẫn chưa hoàn toàn thích ứng với hiện trạng rằng mình đã kết hôn với Hàn Tùng Vân, lại sững lại một lúc rồi mới thả lỏng, sống mũi cay cay mà nép mình cọ cọ vào vòm ngực ấm áp. Hàn Tùng Vân cũng thức giấc, mở đôi mắt ra giữa màn đêm u tối, lặng lẽ nhìn cậu.

"Thanh Phỉ." Anh hôn lên gò má bé cưng: "Không buồn ngủ sao."

"Không ạ..." Chân Hạ Thanh Phỉ bị anh kẹp chẳng cựa quậy nổi: "Giờ là mấy giờ rồi vậy..."

Hàn Tùng Vân vừa che mắt cậu lại, vừa vươn tay mở đèn lên.

Lúc nhóc con đột nhiên bị bịt mắt lại còn sợ đến giật nảy lên một cái, đến khi thích ứng được với ánh đèn rồi bàn tay ấy lại dịch ra, thâm tâm không cầm được mà trỗi lên nỗi chua xót phiền muộn. Hàn Tùng Vân nhìn thoáng qua đồng hồ trên tường, sau đó mới nói cậu hay bây giờ là hai giờ sáng. Kết quả là khi cúi đầu xuống lần nữa thì lại thấy bé vợ đang đẫm lệ mà nhìn mình.

"Sao thế?" Anh nhíu mày, gạt đi những giọt lệ còn vương trên khoé mắt.

"Hức... sao anh lại... có thể tốt đến nhường này." Hạ Thanh Phỉ sụt sịt khóc nức nở, vươn tay ôm lấy cần cổ anh: "Hàn tiên sinh... Hàn tiên sinh... sao anh lại tốt đến nhường này..."

"Tốt với em, là điều hiển nhiên mà." Hàn Tùng Vân cười, nhưng giữa hàng lông mày vẫn hiện lên những hổ thẹn áy náy. Khi còn ở đời trước, anh chưa từng ôm bé con nhà mình vào lòng mà yêu thương như thế này, cũng chẳng biết được Hạ Thanh Phỉ đơn độc ngủ nơi phòng khách ngay đêm tân hôn sẽ cảm thấy buồn bã biết bao. Hạ Thanh Phỉ hít mũi, khóc lóc thảm thiết một hồi rồi mới lau nước mắt đi. Bây giờ cậu cũng chẳng còn buồn ngủ chi nữa, lòng lại thầm tiếp tục nghĩ đến những việc khi trước.

"Tiên sinh..." Hạ Thanh Phỉ kêu hệt như một bé mèo con: "Anh vẫn chưa làm cái lỗ kia... Anh, anh tới đi."

"Hửm?" Hàn Tùng Vân thấy cậu cầu ân ái như thế, không kiềm được mà nở nụ cười: "Cái lỗ nào cơ?"

Hạ Thanh Phỉ càng ngượng hơn.

Cậu cuộn tròn cả người lại, phải mất một lúc sau mới hé miệng mà thì thầm: "Là... là cái l*и..."

"Xin Hàn tiên sinh... tới, tới đυ. cái l*и của em đi..."

Hơi thở của anh trở nặng.

Anh vừa cong khóe miệng, vừa khàn giọng "Ừ" một tiếng xem như đáp lời. Cái chăn bị vứt sang một bên, Hàn Tùng Vân chống người dậy rồi đè lên cậu, sáp lại gần hôn mổ lên gò má và cánh môi của nhóc con. Hạ Thanh Phỉ thở hổn hển hôn môi anh, bàn tay to lớn trực tiếp xoa xoa lên phần bụng dưới nơi cậu, men theo áo choàng tắm sờ lên nụ hoa trước ngực. Khi nhũ hoa bị vân vê chà xát, thân thể nhóc con còn run lên đôi chút, nức nở cuộn tròn trong vòng tay anh.

"Nắn nhẹ một chút..." Thân thể cậu mẫn cảm lại sợ đau: "Sắp, sắp bị Hàn tiên sinh nắn sưng lên rồi..."

"Sưng lên trông vô cùng đẹp." Hàn Tùng Vân mỉm cười hôn lên dái tai và cần cổ cậu: "Thanh Phỉ, anh liếʍ cho em được không nào?"

Nói đoạn, anh càng có xu thế hướng xuống.

Đầṳ ѵú bị mυ"ŧ mát, cái lưỡi linh hoạt quấn lấy nhũ hoa mà bú, chẳng mấy chốc đã khiến nụ hoa hồng nhạt trở sắc đỏ tươi. Tuy rằng lúc này Hạ Thanh Phỉ không còn đau nữa, nhưng lại có một cơn ngứa ngáy khó chịu vô cùng trỗi lên, mỗi khi bị liếʍ một cái là sẽ rêи ɾỉ một tiếng. Đương nhiên chân cậu cũng bị tách ra, chiếc qυầи ɭóŧ đã bị vứt sang một bên từ lâu. Cái l*и chắc là đã được chuẩn bị cẩn thận, ướŧ áŧ dầm dề hết cả; hai cánh hoa được tách mở, lộ ra hộŧ ɭε và lỗ l*и xinh đẹp bên trong.

Hàn Tùng Vân bú xong cả hai bên vυ", lại càng muốn liếʍ láp hoa huyệt kia.

Nhưng Hạ Thanh Phỉ lại lắc đầu, khàn giọng khẽ nói một câu "Đừng mà".

Cậu nghĩ anh đã tốn rất nhiều sự kiên nhẫn liếʍ l*и để giúp mình khuếch trương, nhưng lòng lại chẳng ngăn được mà hy vọng đối phương có thể cắm vào nhanh một chút, hòa hợp thành một. Hàn Tùng Vân ngẩn người một lúc, lại hỏi cậu vì sao vậy.

"Em... em muốn anh." Hạ Thanh Phỉ thẹn đến đỏ ửng cả mặt: "Cứ vào luôn là được rồi... Em, em không sợ đau đâu."

"Bé ngốc." Anh thở dài hôn nơi giữa hàng lông mày cậu, vừa đưa ngón tay đến cái l*и, dùng ngón cái xoa nắn hộŧ ɭε vừa đưa ngón giữa và ngón trỏ vào trong lỗ nhỏ: "Đây vẫn là lần đầu của em đó, sẽ bị thương mất."

"Nhưng... nhưng mà lần đầu... chảy máu không phải là chuyện bình thường sao?" Cậu chớp chớp mắt, hỏi với vẻ hơi ngốc nghếch.

"Thanh Phỉ ngốc." Hàn Tùng Vân đưa ngón tay đến chốn sâu nhất, chạm nhẹ một cái vào cổ tử ©υиɠ: "Tất nhiên là một người thô lỗ mới làm bạn đời của mình bị thương rồi... Nhưng nếu chuẩn bị kỹ lưỡng, vậy thì có thể hoàn toàn không chảy máu."

"Ò..." Cậu ngoan ngoãn gật đầu.

Nâng đôi chân dang rộng lên, cái l*и non nớt vừa bị chà xát hộŧ ɭε vừa bị hai ngón tay cắm vào, đã sung sướиɠ đến tận cùng rồi. Cậu khẽ thở gấp, đặc biệt là có hơi không chịu nổi cảm giác hộŧ ɭε phía trước bị chơi đùa. Nhưng Hàn Tùng Vân thì lại cúi đầu hôn cậu, ngăn lại tất cả những hơi thở, hết thảy những tiếng rêи ɾỉ lại nơi yết hầu của cậu. Anh thậm chí còn liên tục dùng đầu ngón tay chạm vào cổ tử ©υиɠ của cậu, ngón tay cũng ra vào nhanh chóng không ngừng tại nơi lỗ l*и mềm mại. Cứ bắt nạt người ta như vậy, chẳng bao lâu sau Hạ Thanh Phỉ đã có chút chịu không nổi rồi, vừa uốn éo bờ mông vừa run rẩy cả người.

"Hức... Không nổi... Em, em sắp không nổi rồi..." Hộŧ ɭε bị xoa nắn càng lúc càng hăng, hơi thở của Hạ Thanh Phỉ đã trở nên dồn dập: "Hàn tiên sinh, đừng... đừng nắn nữa... phía trước sắp... Ức!"

Một lượng lớn nước da^ʍ ồ ạt phụt ra.

Cái l*и vốn dĩ đã ướt dầm dề giờ đây lại càng hỗn độn hơn nữa, nước da^ʍ rối tinh rối mù theo l*и mà chảy ròng ròng ra bên ngoài, lại còn vấy bẩn một mảng lớn trên tấm khăn trải giường. Hàn Tùng Vân thì lại thở dài não nuột với sự mẫn cảm nơi thân thể cậu, mà thậm chí còn yêu thương bé vợ nhà mình hơn nữa. Anh lại dịu dàng xoa thêm vài lần nữa, Hạ Thanh Phỉ cũng theo đó mà run rẩy vài cái, mãi cho đến khi dư vị tan biến đi mới rút ngón tay ra. Côи ŧɧịt̠ thô to nóng hầm hập cuối cùng cũng chạm lên cái l*и non nớt hơi hé miệng của cậu. Hạ Thanh Phỉ cau mày, môi cậu được hôn lên, tay cũng được siết chặt.

"Ưʍ..." Hạ Thanh Phỉ nghẹn ngào.

Hàn Tùng Vân chậm rãi đưa qυყ đầυ tiến vào bên trong lỗ nhỏ ẩm ướt chặt chẽ kia, không dằn được mà thở ra một hơi dài đầy thỏa mãn.