“Điều kiện gì?”
Ánh mắt Minh Uyên lộ ra vẻ toan tính.
“Ở cùng bổn quân bảy ngày.”
Dao Châu không kịp phản ứng: “Ở cùng?”
Bảy ngày, có thể đổi toàn bộ dược liệu của A Anh?
Minh Uyên gật đầu, cố ý đi vòng qua bàn sách, bước tới trước mặt nàng, nắm chặt cằm nàng, đầu ngón tay vuốt ve một cách ái muội.
“Nử tử và nam tử nên làm gì, không phải ngươi không biết chứ?”
Dao Châu đỏ mặt, ngơ ngác nhìn hắn.
…
Một lúc sau, Dao Châu hoảng hốt rời khỏi Ninh Tư điện.
Minh Uyên vẫn ngồi đó, ánh mắt sắc bén như chim ưng nhìn chằm chằm bóng lưng nàng, khóe môi lộ ra ý cười mờ ám.
Thuộc hạ bên cạnh không nhịn được mà hỏi: “Quân thượng, vì sao ngài không giữ người lại ma cung? Tội gì phải bàn điều kiện với một người phàm?”
Thiếu nữ này xuất thân hơn người, sao có thể tùy tiện đồng ý với điều kiện của ma quân được?
Hắn ta nghĩ không thông, dựa vào thực lực của quân thượng, muốn một nữ tử người phàm có gì khó khăn đâu?
“Chiếm được thân xác nhưng không chiếm được trái tim thì có ý nghĩa gì?” Minh Uyên liếc nhìn hắn ta: “Cứ chờ xem, không lâu sau nàng sẽ ngoan ngoãn quay về thôi.”
Hai, ba ngày sau quận chúa quay về, còn mang theo đủ cỏ U Tâm dùng cho hai tháng.
Nàng bình an vô sự, Thương Truật và Bạch Thược cũng thở phào nhẹ nhõm, vừa vui vì có dược liệu, lại vừa lo lắng cho Dao Châu.
Hình như quận chúa gặp phải chuyện gì, cả ngày mất hồn mất vía, ngay cả Vệ Anh cũng nhìn ra tỷ tỷ không thích hợp, đoán rằng có người bắt nạt tỷ tỷ.
Dao Châu an ủi hồi lâu, liên tục thề thốt, Vệ Anh mới yên tâm.
Nhưng mà, cứ đến trời tối, tiếng nói của ma quân lại quanh quẩn bên tai nàng.
“Chỉ cần ngươi đồng ý, ngươi muốn dùng bao nhiêu, dùng bao lâu đều được…”
Đêm hôm ấy, Bạch Thược ngủ không sâu, nghe thấy trong màn phát ra tiếng sột soạt, nàng ấy vội vàng bước tới, phát hiện Dao Châu đang ngơ ngác ngồi trên giường.
“Quận chúa? Quận chúa? Người lại thấy ác mộng sao?” Bạch Thược lo lắng tiến lên: “Hay là gọi đại phu đến khám?”
Quận chúa quay về được nửa tháng rồi, chỉ ngủ được hai giấc yên lành, còn lại hầu như đêm nào cũng nằm mơ thấy ác mộng.
Bạch Thược hoài nghi liệu trong vương phủ có bị ma trêu quỷ ám gì không?
“Giờ nào rồi?” Dao Châu ngồi hồi lâu mới lên tiếng hỏi Bạch Thược.
“Bẩm quận chúa, giờ đã là giờ tý ba khắc.”
Đúng là đêm đã khuya…
Dao Châu vuốt mắt, cảm thấy rất mệt mỏi.