Chương 6: Chú Ý Cách Cư Xử (1)

Bây giờ Tô gia tạm thời mắc kẹt trong một thời gian, chỉ sợ những người bạn học của chị cũng chẳng phải là những thứ tốt lành gì, những loại bắt nạt học đường đều có cả, tất nhiên sẽ có rất nhiều mối nghi ngờ.

Nghĩ như vậy, ánh mắt Tô Miên chìm xuống, hiện tại bắt đầu điều tra ở trường học là thuận tiện nhất, vậy thì bắt đầu từ ngày mai, bắt đầu điều tra từ trường.

Sáng sớm hôm sau, Tô Miên mặc xong đồng phục, chỉ trang điểm đơn giản, lúc xuống lầu là đã bảy giờ sáng rồi, trùng hợp thấy Lạc Hàn Huân đang nho nhã, lịch thiệp ngồi ăn trên bàn ăn.

Tô Miên tùy ý cầm lấy một miếng bánh mì nướng, định bước ra ngoài, thì bị anh ta gọi quay lại.

“Ngồi xuống, ăn xong rồi đi”

Tô Miên ngẩng đầu xem đồng hồ, vẫn còn thời gian, liền quay lại ngồi ghế thứ hai bên cạnh anh ta.

Bữa sáng trên bàn có phần xa hoa, khiến cô bĩu môi, không thể không nói, cuộc sống của những người có tiền cũng rất đốt tiền ấy.

“Tôi sai người chuẩn bị cho cô một ít quần áo, chút nữa sẽ cất vào tủ quần áo của cô, sau này ra ngoài phải chú ý vẻ ngoài”

Giọng nói của Lạc Hàn Huân có chút lạnh lùng, nhưng thái độ bây giờ tốt hơn nhiều so với ngày trước, chắc là buổi sáng anh ta đã đến thăm Lạc phu nhân, thấy sắc mặt phu nhân có chuyển biến tốt, tất nhiên thái độ đối với cô cũng tốt lên một chút.



Nhưng mà Tô Miên biết rõ rằng những bộ quần áo mà anh ta sai người chuẩn bị, khôngphải là phần thưởng cho cô mà là giữ gìn thể diện Lạc gia

“Lạc tổng tốn kém rồi” cô uống một ngụm sữa, đầu cũng không ngẩng lên.

“Tôi không quan tâm mục đích cô đính hôn với tôi là gì, nhưng với người ngoài mối quan hệ của chúng ta đã được xác định, vậy thì trước khi chấm dứt hợp đồng cô chính là nữ nhân cả Lạc Hàn Huân tôi đây, những gì bạn đại diện không chỉ là bản thân cô, nếu như để tôi biết…”

Lời của Lạc Hàn Huân còn chưa nói xong thì đã bị Tô Miên cắt ngang.

“Lạc tổng yên tâm, tôi sẽ không làm gì tổn hại đến Lạc gia đâu, tôi ăn no rồi, anh từ từ mà ăn”

Nói xong, không cho Lạc Hàn Huân cơ hội để nói, Tô Miên liền đứng dậy mang cặp ra ngoài.

Nhìn bóng lưng của cô rời đi, Lạc Hàn Huân nắm chặt dao nĩa trong tay, đôi mắt lộ ra vẻ lạnh lùng, quản gia đứng ở bên thấy vậy không khỏi nuốt nước bọt, từ nhỏ đến lớn, người dám đối xử với thiếu gia như vậy đó là duy nhất.

Nhưng Tô Miên thì lại không hay biết điều này, vốn dĩ định lái xe mô tô đến trường, nhưng vừa mới bước ra cửa, liền bị trợ lý của Lạc Hàn Huân ngăn lại.

“Thiếu phu nhân, thiếu gia kêu tôi đưa người đến trường, mời”