Chương 1: Chúng Ta Kết Hôn Đi.

“Chỉ cần em và anh đính hôn, miếng đất ở Tây thành sẽ là của anh”

Tô Miên ung dung ngồi trên sô pha, một đôi chân thon thả cùng với đôi tay đang đưa qua đưa lại, thậm chí những ngón tay còn nghịch những sợi tóc.

Lạc Hàn Huân nhìn người phụ nữ đang mặc đồng phục học sinh và đeo cặp sách trước mặt mình, nói khoác mà không biết ngượng, khóe miệng không nhịn được mà giật giật.

“An ninh của Lạc thị tập đoàn đúng thật là rất tốt, một tiểu nha đầu như vậy mà có thể xông vào văn phòng của tôi” Mặt anh tối sầm lại, mặt khó coi đến cực điểm.

“Lạc tổng, nha đầu này thân thủ không đơn giản, bọn tôi cũng là…” Đội trưởng bảo vệ nắm chặt cánh tay đang bị thương, trên mặt lấm tấm mồ hôi.

Bên ngoài bây giờ là một mớ hỗn độn, gần như bảo vệ của công ty đều bị đánh tan tác.

“Đội bảo vệ của anh cũng không tồi, có thể chặn tôi lâu như thế đã là không dễ dàng rồi” Tô Miên nói, từ trong cặp lấy ra một bản hợp đồng bỏ lên bàn cà phê.

“Thời gian của tôi có hạn, về đề nghị mới nãy của tôi, Lạc tổng có thể suy nghĩ một lát, chúng ta đính hôn, khu đất thuộc Lạc thị tập đoàn.”

Lạc Hàn Huân sắc mặt lạnh lùng, trợ lý bên cạnh đem hợp đồng trên bàn cà phê đưa cho anh, thấy đúng là hợp đồng chuyển nhượng khu đất, mặt của anh ta càng lạnh lùng hơn.

Khu đất này đối với dự án nghỉ dưỡng Lạc thị tập đoàn vô cùng quan trọng, mấy tháng trước anh ấy vì chuyện này mà hao tâm tổn sức, nhưng mà không bao giờ nghĩ đến, thế mà chủ nhân của mảnh đất này lại là một tiểu nha đầu không biết trời cao đất dày.

“Không phải cô sẽ nghĩ rằng, tôi vì một mảnh đất mà chấp nhận một người phụ nữ xa lạ làm vợ chứ”

Lạc Hàn Huân thăm dò.

Tô Miên mỉm cười, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú nhưng tràn đầy tự tin: “Theo tôi được biết, mẹ của Lạc tổng hồi trẻ trải qua một trận bệnh, kể từ đó bà phải nằm liệt giường và bị hành hạ nữa, chỉ cần tôi và anh đính hôn, tôi có cách trị khỏi căn bệnh này”

Nghe được lời này, ánh mắt của Lạc Hàn Huân trở nên sâu hơn, bệnh của mẹ anh, từ trước đến nay anh vẫn luôn cố ý phong tỏa tin tức, nên người biết chuyện này không nhiều.

Cô gái này có thể xông vào văn phòng của anh, còn có thể lấy được mảnh đất ở Tây thành, biết được bệnh của mẹ, sợ rằng không đơn giản.

Nhìn thấy ánh mắt của anh ta, Tô Miên biết, chuyện này có triển vọng.

Cô đứng dậy, đi đến bàn làm việc.



“Thời hạn một năm, nếu như tôi không thể nói được làm được, Lạc tổng thần thông quảng đại, anh có thể tùy ý xử lý tôi, nếu như tôi làm được rồi, trong cuộc giao dịch này anh chỉ lời không thiệt”

“Tôi chỉ cần danh hiệu Lạc tổng vị hôn thê, sau một năm chúng ta có thể tùy tiện tìm một lý do để hủy hôn ước, chia tay trong vui vẻ”

Lạc Hàn Huân im lặng một lúc, bầu không khí trong văn phòng căng thẳng đến gần cực điểm, trước giờ đều là anh bàn điều kiện với người khác, người khác bàn điều kiện với anh, đây là lần đầu tiên.

Mọi người lúc này đều đang lo lắng, Chủ tịch bọn họ sẽ xé xác tiểu nha đầu trước mặt này như thế nào, nhưng một câu nói của Lạc Hàn Huân làm tất cả mọi người đều ngạc nhiên.

“Thành giao, 3 ngày sau sẽ tiến hành lễ đính hôn”

Nụ cười của Tô Miên càng sâu hơn: “Hợp tác vui vẻ”

Khi Tô Miên rời khỏi Lạc thị tập đoàn đã lâu, mấy người bên trong có người vẫn chưa hoàn được hồn, thế mà Lạc tổng đã đồng ý rồi, đúng là không thể tin được.

“Đi theo cô ta, điều tra rõ ràng về bối cảnh của cô ta” Lạc Hàn Huân ra lệnh, trợ lý bên cạnh lập tức làm theo.

Mặt khác, sau khi rời khỏi Lạc thị tập đoàn, Tô Miên đội mũ bảo hiểm, lên xe mô tô đi đến đại học Thánh Tư Đốn ở trung tâm thành phố.

Hôm nay là ngày đầu tiên đi học sau kỳ nghỉ hè, đám đông trong trường náo nhiệt, Tô Miên đậu xe và đi về phía tòa dạy học.

Nhìn cảnh đẹp xung quanh không khỏi cảm thán, không hổ là trường quý tộc nổi tiếng nhất Trung Quốc, những người ở đây đều là người giàu có, sang chảnh, có thể gọi là người kế nhiệm phiên bản quốc gia.

Cô muốn đi lên lớp học của cô ở tầng 4, Tô Miên thổi bong bóng kẹo cao su tùy ý đặt cặp lên trên vai.

Đến lớp, thói quen lấy chân đạp cửa, vừa mới nhấc chân lên nhớ đến phải chú ý hình tượng, liền đổi tay đẩy cánh cửa ra.

Khoảnh khắc mở cửa, phòng học đang sôi nổi lập tức yên lặng, bạn cùng lớp đều nhìn cô.

Tô Miên liếc bọn họ một cái, đi đến hàng ghế cuối cùng bên cửa sổ và tự mình ngồi xuống, đặt cặp lên trên bàn, nằm xuống ngủ tiếp kẻo ngu nguyên một ngày.

Các bạn trong lớp bắt đầu xì xào, sau một lúc, giọng nói sắc lạnh của một cô gái vang lên bên tai cô.

“Tô Niệm, đây là bản thiết kế mà giáo viên bảo vẽ, nhớ là vẽ nó cho xong và đưa cho tôi lúc giờ tan học vào buổi trưa”



Tô Niệm khe khẽ mở mắt.

Tô Niệm là chị gái song sinh của cô, bố mẹ chị em bọn họ ly hôn khi họ mới sinh ra, chị đi theo bố, Tô Miên theo mẹ về quê ở Trung Nguyên.

Hai tháng trước cô nghe tin chị xảy ra tai nạn, thế là vội vàng chạy đến bệnh viện Thâm Thành, phát hiện rằng chị mình nằm chết một mình trong bệnh viện, người Tô gia thậm chí còn không đến nhận xác.

Cô luôn cảm thấy vụ tai nạn này không đơn giản, cho nên đã đem thi thể của chị hạ táng trong đêm, sau đó lấy thân phận của chị Tô Niệm ở lại Thâm Thành, thề phải tra rõ ràng vụ tai nạn, trả lại công bằng cho chị.

Thấy Tô Miên không động đậy, nữ sinh này có chút bất mãn đẩy cô một cái: “Này, Tô Niệm, giả vờ nghe không thấy gì chứ, sao nào, tại nạn không đâm chết cô, đâm mày điếc rồi à?”

Tô Miên cố nén lửa giận trong lòng xuống, đứng dậy nhìn nữ sinh tóc vàng trước mặt mình, xem ra, bình thường cô ta bắt nạt chị không ít đâu, sao mà thích sai bảo người khác quá vậy.

Nếu đã như vậy, cô sẽ để cho cô ta biết, hậu quả của việc bắt nạt sai người.

“Bức tranh này là giáo viên bảo tôi vẽ hay là bảo cô vẽ vậy”

Không ngờ cô sẽ hỏi như vậy, nữ sinh tóc vàng có một chút không bình tĩnh: “Tất nhiên nhiên là giáo viên bảo tôi vẽ, bình thường đều không phải là cô giúp tôi vẽ, rồi tôi đưa cho giáo viên sao?”

“Nếu cô đã nói là tôi giúp cô, vậy thì hôm nay tôi không muốn giúp nữa, không những như thế, sau này tôi cũng sẽ không giúp nữa, cô vẫn nên đi cầu nhiều phúc đi”

Lời của Tô Miên, làm nữ sinh tóc vàng sững sờ tại chỗ, ngay cả những bạn học khác trong lớp cũng đều trợn tròn mắt, đây có phải là Tô Niệm ngày thường không dám lớn tiếng không”

Nữ sinh tóc vàng phải mất mấy phút mới hồi hồn lại, chế nhạo thành tiếng: “Ha, haha, tôi không nghe sai chứ? Tô Niệm, cô phát điên cái gì vậy? Thế mà dám từ chối tôi, tôi thấy cô đang thiếu kiên nhẫn đấy.”

Nói xong, cô gái tóc vàng định giơ tay tát, Tô Miên vốn đã tức giận, thế này sao mà chịu được .

Nhanh tay nhanh mắt, cô nắm lấy tay cô ta, tát cô ta nhanh hơn một bước, tát vào khuôn mặt trang điểm đậm của cô ta với tốc độ nhanh như chớp.

Sức lực quá lớn, khiến cho cô gái tóc vàng không đứng vững, cô ta loạng choạng và ngã thẳng xuống đất, máu từ mũi chảy ra , trên mặt in rõ dấu vết, có thể hình dung ra bộ dạng nhếch nhác.

Lúc này mọi người trong lớp đều hít vào một hơi lạnh, cô gái tóc vàng càng ngẩn người ra, che mặt trợn tròn hai mắt nhìn cô với vẻ mặt không thể tin.

“Nhìn cái gì mà nhìn, mắt không to cũng không nhỏ, không ai dạy cho cô việc của ai người nấy tự làm hay sao? Đồ không được dạy dỗ, cái tát này coi như thay ba mẹ cô giáo dục lại cô”