Tối hôm đó Hàn Chấn Phong ở lại nhà của Triệu Vy. Anh nấu cơm tối rồi trực tiếp đút cơm cho cô ăn mặc dù Triệu Vy đã ngăn lại vì cô chỉ bị thương ở chân chứ tay vẫn cử động bình thường nhưng anh vẫn một mực muốn đút cô. Triệu Vy đành mặc kệ tận hưởng sự chăm sóc từ anh, trong lòng vô cùng hạnh phúc.
“Bảo bối, há miệng nào! A…”
Triệu Vy ngoan ngoãn ăn trọn muỗng cơm anh đút, chân vui vẻ đung đưa phía dưới. Nhai hết cơm cô hỏi:
“Chấn Phong, em nghe chị Đan Tâm nói là anh rể đã về rồi phải không?”
“Ừm, cậu ấy về rồi!”
“Vậy khi nào chúng ta hẹn vợ chồng chị ấy đi ăn được không ạ?”
“Vậy phải hỏi chị Đan Tâm của em đã chứ!”
“Ừm cũng đúng!”
Hàn Chấn Phong đút cô ăn hết cơm rồi ăn phần của mình. Lúc nào cũng vậy, bảo bối của anh phải ưu tiên hàng đầu. Triệu Vy ăn một miếng táo lại hỏi anh:
“Ngày mai anh bận việc nhiều không?”
“Không có, làm sao vậy?”
“Dạ, em định rủ anh đi thăm dì Nhược Lan ạ! Dì mới gọi cho em lúc anh tắm, dì lo lắng vì em bị thương.”
Hàn Chấn Phong từ tốn ăn cơm, phong thái vương giả đúng chất của những người có quyền thế. Anh gật nhẹ đầu:
“Được thôi! Cũng lâu rồi anh chưa gặp dì ấy. Vậy mai em ngoan ở nhà đi, anh tan làm về rước em rồi đến thăm dì Nhược Lan nhé!”
Triệu Vy ngoan ngoan đáp một tiếng “vâng”. Khoảng 10’ sau thì bữa ăn tối kết thúc, Hàn Chấn Phong lại ôm Triệu Vy về phòng ngủ của cô. Cả hai cùng trò chuyện, cô hỏi gì anh sẽ trả lời còn cô nói gì anh sẽ lắng nghe, đôi khi cô hào hứng nói về một điều gì đó anh cũng sẽ vui vẻ theo cô. Hàn Chấn Phong anh thật sự đã cưng chiều sủng nịnh Triệu Vy hơn trước rất nhiều. Mãi đến tận nửa đêm khi Triệu Vy đã yên giấc trong l*иg ngực ấm áp của người đàn ông thì Hàn Chấn Phong mới bắt đầu ngủ. Nhưng khi anh vừa chợp mắt được một chút thì điện thoại reo lên, nhanh tay bắt máy để tránh đánh thức bảo bối, giọng nói trầm thấp với cường độ rất nhỏ:
“Alo, có chuyện gì vậy Mạnh Tường?”
Ra là Mạnh Tường gọi đến. Anh ta nói qua điện thoại:
“Lão đại, anh có thấy Khiêm dạo này tâm tình rất lạ không? Cậu ấy là người cẩn thận chẳng hiểu mấy ngày nay thế nào lại trở nên kì quặc. Vừa nãy bên đám người Ngu Chấn giao nộp lô hàng còn lại vì đã cướp lần trước của chúng ta, Khiêm không biết thế nào lại để thiếu hai cây súng, may là lúc đó tôi đến kịp liền soát lại thì tên Ngu Chấn đó mới giao ra. Nếu không kiểm tra lại có lẽ chỗ chúng ta xảy ra chuyện rồi, chúng có ý định mưu sát…”
“Đã xử lí chưa?”
“Rồi, tôi cho người khử hết bọn chúng. Khiêm xong việc liền rời đi đến phòng bao uống rượu, hình như cậu ấy có chuyện gì thì phải. Lão đại, anh xem khi nào thích hợp thì hỏi cậu ấy nhé, tôi rất lo lắng!”
“Được rồi, cứ để cho tôi! Cậu nghỉ ngơi đi.”
Nói đoạn rồi tắt máy, Hàn Chấn Phong tiếp tục ôm tiểu thiên sứ vào lòng, anh hôn lên gò má láng mịn nụ hôn thâm tình, khoé miệng cười dịu dàng rồi nằm xuống bắt đầu giấc ngủ.
—————————————————————-
Như đã nói, sau khi tan làm Hàn Chấn Phong đưa Triệu Vy đến thăm Thái Nhược Lan.
Ngồi ở phòng khách bà không ngừng hỏi han Triệu Vy đúng chất một người mẹ lo lắng cho con gái mình. Triệu Vy vỗ nhẹ lên mu bàn tay của bà, nhẹ nhàng nói:
“Con ổn rồi dì đừng lo nữa!”
“Mấy đứa các con đứa nào bị gì dì đều lo lắng muốn chết. Cảm ơn trời phật con không sao.”
Thái Nhược Lan nhìn đến Hàn Chấn Phong, giọng nói có phần trách móc:
“Đã bảo phải nâng niu rồi mà làm con gái ta bị thương con có còn cần nó hay không?”
Hàn Chấn Phong lắc nhẹ ly trà, nghe bà nói thế liền kéo Triệu Vy ôm chặt trong lòng:
“Cháu tất nhiên là phải cần rồi. Thả ra cho lũ đàn ông khác cướp đi à? Chỉ là giữa bọn cháu có xảy ra chút hiểu lầm nên chân của Vy mới bị như thế thôi.”
Thái Nhược Lan phá cười:
“Vậy rág mà yêu thương nó nhiều vào, nó mà chịu ấm ức thì dù là Hàn gia ta cũng phá sập đấy.”
Triệu Vy bật cười trước cuộc đàm thoại của Thái Nhược Lan và Hàn Chấn Phong. Cả hai ở lại chơi ăn cơm tối xong mới về nhà. Trước khi lái xe về, Hàn Chấn Phong nói với Thái Nhược Lan:
“Chú Minh Sơn đã cố gắng dì nên chiếu cố chú ấy một chút, đừng cho trú mưa rồi đuổi về mà hãy kêu chú ở lại cùng dì đến sáng nhé!”
Thái Nhược Lan trừng mắt với anh:
“Thằng bé nghịch ngơm này, ai mượn con bênh vực cha già đó chứ…”
Triệu Vy hạ kính xe xuống tham gia cuộc trò chuyện của cả hai người kia:
“Đúng đó ạ! Chú cũng cố gắng lắm rồi mà dì…”
“Vậy nhé! Chốt, lát nữa cháu gọi báo cho chú ấy hay.”
Nói rồi Hàn Chấn Phong nhấn ga chạy đi một mạch khi Thái Nhược Lan chẳng kịp phản bác, bà chỉ lẩm bẩm trong miệng:
“Hai đứa nhỏ đáng ghét này thật là… Trú mưa hả cho anh ướt hết luôn đi đồ Trần Minh Sơn..”
Cũng trogg hôm nay Triệu Vy thu xếp vài vật dụng cá nhân rồi cùng người đàn ông cô yêu nhất trở về dinh thự Hàn Thiên.