Chương 13

Lúc này tiếng chó sủa mới dừng lại, nhưng chú chó vẫn đề phòng nhìn chằm chằm Phó Cảnh Thâm.

"Xin lỗi. " Quý Anh cố gắng bình tĩnh lại ngẩng đầu lên thì lại đυ.ng vào một đôi mắt có chút trêu chọc, cô có chút xấu hổ: "Có phải em đυ.ng anh ở đâu rồi không?”

Phó Cảnh Thâm rũ mắt xuống, ánh mắt chậm rãi lướt qua đôi tai trắng nõn như ngọc đã phiếm màu hồng phấn của cô gái, cổ họng có chút ngứa ngáy. Ngay lúc anh đang muốn mở miệng thì ông cụ Phó ở bên cạnh sau khi xem xong toàn bộ hành trình đã giành trước nói: "Thằng bé không có sao đâu!”

Phó Cảnh Thâm: "…”

Lúc này Quý Anh mới chú ý tới ông cụ Phó đứng ở một bên từ nãy giờ, cô nhất thời xấu hổ đến không biết phải làm gì mới được.

“... Cháu chào ông nội Phó.”

"Aiz!" Ông cụ Phó dùng ánh mắt ý bảo Phó Cảnh Thâm lui về phía sau còn bản thân ông cụ thì chiếm cứ vị trí của anh.

Ông cụ nhìn Quý Anh, chỉ cảm thấy càng nhìn càng ưng ý, dư quang liếc mắt nhìn thằng cháu trai nhà mình, nhất thời lại tự kiểm điểm lại bản thân…

Phó Cảnh Thâm sao có thể xứng với Hoa Anh Đào nhỏ được!

Đang nói chuyện thì cách đó không xa, ông cụ Quý dẫn theo người nhà đi tới.

Quý Thiên Trạch liếc mắt một cái đã nhìn thấy con gái mình đang đứng bên cạnh ông cụ Phó, trong lòng thầm oán giận. Tầm mắt Quý Thâm đối diện với Phó Cảnh Thâm trong nháy mắt đã nhanh chóng rời đi, sắc mặt trong nháy mắt lạnh xuống vài độ. Khóe miệng Vu Uyển Thanh từ đầu đến cuối vẫn khéo léo, ngược lại nhìn không ra bà ấy đang suy nghĩ chuyện gì.

Mỗi người với thần sắc khác nhau chào hỏi, chỉ có hai ông cụ dường như không cảm giác được bầu không khí vi diệu này, vừa nói chuyện với nhau vừa đi vào trong trang viên.

Người lớn đi ở phía trước, Quý Anh lấy lại sợi dây dắt chó trong tay ông cụ Phó, đi ở phía sau.

Quý Thâm đi bên trái, còn Phó Cảnh Thâm thì lại rất tự nhiên... Đi bên phải cô.

Không ai nói chuyện, dường như ngay cả bầu không khí này cũng sắp ngưng đọng. Chỉ có con Labrador trong tay Quý Anh vẫn nhe răng trợn mắt về phía Phó Cảnh Thâm, anh thản nhiên liếc nó một cái, Thanh Thanh chợt cảm thấy bị mạo phạm, sủa lên hai tiếng.

Ngón tay trắng nõn của Quý Anh hơi dùng sức kéo dây thừng, cô hơi khom người sờ sờ đầu chú chó: "Thanh Thanh ngoan nào, đừng sủa nữa.”

Cô liếc mắt nhìn Phó Cảnh Thâm một cái, khẽ mím môi: "Anh ấy không phải người xấu đâu.”

Phó Cảnh Thâm khẽ nhướng mày. Không phải là người xấu sao?

Thanh Thạm liếʍ liếʍ ngón tay cô rồi grừ một tiếng, xem như miễn cưỡng tiếp nhận cách nói này.

Quý Thâm trước sau vẫn chưa từng mở miệng. Anh ấy khom lưng, đầu ngón tay đùa giỡn với cằm của chú chó, cười cười: "Thanh Thanh.”

“Gâu!”

Anh ấy vừa gọi vừa liếc Phó Cảnh Thâm một cái: "Thanh Thanh.”

"Gâu Gâu!"

Khi Quý Thâm hô lần thứ ba, Quý Anh bỗng dưng phản ứng lại cái gì đó, đôi mắt đẹp vừa chuyển nhìn về phía Phó Cảnh Thâm.

Thanh Thanh, Thâm Thâm.

"Ờm…" Quý Anh ngồi xổm xuống, sờ sờ con Labrador rồi nhấc mí mắt cong lên, châm chước mở miệng: "Tên nó không phải cùng chữ “Thâm” giống tên anh đâu, mà là Thanh trong âm thanh.”

Lời vừa nói ra khỏi miệng, bầu không khí xung quanh cứng lại.

Hình như càng lúng túng hơn.

"Phụt." Quý Thâm đứng ngoài cuộc ho nhẹ một tiếng, che giấu nụ cười.

Quý Anh mở đôi môi đỏ mọng, hai gò má ngọc bạch dâng lên một tầng đỏ ửng: "Em không có ý đó..."

Phó Cảnh Thâm ra vẻ không biết còn hỏi ngược lại: "Ý nào?”

Quý Anh không cần ngẩng đầu cũng có thể cảm giác được ánh mắt phóng đại lại không thể bỏ qua của người đàn ông. Dường như mỗi khoảnh khắc của ngày hôm nay ở bên cạnh anh đều khiến cô không biết phải làm gì...

Rõ ràng cô là vì không để cho anh thấy xấu hổ, tại sao lại lấy oán trả ơn như vậy!

Quý Anh khẽ mím đôi môi đỏ, tựa như giận dữ nhìn anh một cái.

Vừa vặn, ông cụ Quý ở trước chú ý tới mấy người phía sau, quay đầu lại hô: "Hoa Anh Đào?”

Quý Anh như được ân xá, cô vội vàng đứng dậy, dắt góc áo sườn xám: "Cháu đến đây.” Cô đáp lại một tiếng rồi chạy bước nhỏ nhanh chóng rời đi.

Đợi Quý Anh đi xa, Quý Thâm thu liễm ý cười, liếc mắt nhìn Phó Cảnh Thâm: "Thu hồi tâm tư của anh đi.”

Mặt Phó Cảnh Thâm không đổi sắc cất bước đi về phía trước, ngữ điệu bình tĩnh: "Anh đang nói cái gì vậy.”

Trên mặt Quý Thâm là ý cười lạnh lẽo: "Năm kia là do tôi cướp mảnh đất ở thành phố Thân của anh, nhưng chuyện trên thương trường không nên liên lụy đến em gái của tôi.”

Phó Cảnh Thâm là người trước mặt một kiểu sau lưng một kiểu, đối mặt với Yến Hàng lấy một lý do, đối mặt với nhà bọn họ lại lấy một loại lý do khác.

Phó Cảnh Thâm dừng bước, trả lời: "Tôi sẽ không liên lụy đến cô ấy. ”

Phó Cảnh Thâm nhìn người kia.

Thật lâu sau, anh cười như không cười nói: "Quý Thâm, có phải anh đã quên…”

"Hoa Anh Đào đã đính hôn với tôi rồi."

Quý Anh ngồi ở trước sảnh, vừa uống trà vừa ăn điểm tâm.

Bầu không khí trong sảnh so với lúc mới gặp mặt tốt hơn rất nhiều, ông cụ Phó là một người có tính tình thẳng thắn hài hước, cũng là truyền kỳ thuộc thế hệ trước, không bàn tới chuyện khác, chỉ xét riêng về năng lực và mánh khóe thôi đã khiến Quý Thiên Trạch và Vu Uyển Thanh đều kính nể không thôi rồi.

So sánh ra thì Phó Cảnh Thâm không nói nhiều lắm nhưng cũng không phải không giỏi nói chuyện, đối mặt với những đề tài đột nhiên bị ném về phía mình thì dường như anh vẫn luôn có thể ứng phó thành thạo.

Quý Anh thích nghe bọn họ nói chuyện, khi nói đến chuyện thú vị thì cô cũng sẽ cười cong mắt.

Ông cụ Phó nói đến chuyện khi còn trẻ gia nhập quân đội, Quý Anh che miệng cười trộm, vừa quay đầu lại đυ.ng vào một đôi mắt đen nhánh. So với vẻ bề ngoài điềm đạm lạnh lùng, người đàn ông ấy lại có một đôi mắt đào hoa, mí mắt rất mỏng, đuôi mắt nhướng lên, lông mi dày đặc thon dài.