Chương 11

Bà ấy tiến lên, đầu ngón tay nhéo nhéo hai má trắng như tuyết của con gái: "Sao con về muộn vậy?”

Nghe vậy, Quý Anh bất đắc dĩ đáp: "Mấy anh đều ở đó hết mà, con sẽ không xảy ra chuyện gì đâu mẹ.”

"Lần sau mẹ không cần chờ con, cứ đi ngủ sớm một chút mẹ nhé?"

“Con còn muốn có lần sau cơ à!” Vu Uyển Thanh trực tiếp bác bỏ: "Lần này là do có anh trai con ở đó, nếu không thì làm sao mẹ lại cho con về muộn thế này được.”

"Hơn nữa với cơ thể này của con thì làm sao có thể chịu được mệt mỏi như vậy."

Quý Anh cụp mắt lại, sau vài giây im lặng thì cô thấp giọng trả lời: "Con biết rồi mẹ ạ.”

Vu Uyển Thanh hài lòng dắt cô lên cầu thang: "Được rồi, được rồi, đi tắm rửa một chút, nghỉ ngơi sớm một chút đi.”

Trước khi đi, Quý Anh gật gật đầu với Quý Thâm: "Em lên lầu trước đây, anh cả nghỉ ngơi sớm chút nhé.”

Quý Thâm: "Ừm. ”

Quý Thâm đứng tại chỗ, nhìn bóng lưng mảnh khảnh của Quý Anh, bước chân không còn nửa phần nhẹ nhàng như vừa rồi.

Anh ấy đột nhiên gọi mẹ: "Mẹ."

Mãi đến khi không còn nhìn thấy bóng lưng của Quý Anh nữa thì Quý Thâm mới mở miệng: "Anh Anh đã hai mươi tuổi, mẹ nên để cho em ấy có chút không gian riêng chứ.”

Vu Uyển Thanh ngẩn người, rõ ràng bà ấy có chút khó hiểu hỏi ngược lại: "Không gian riêng?”

"Dù sao mẹ cũng chỉ muốn để Anh Anh về nhà sớm một chút mà thôi, chuyện này có vấn đề gì sao”

Quý Thâm: "Nhưng mẹ lại gây áp lực rất lớn cho em ấy.”

Vu Uyển Thanh khoanh tay lại: "Thâm à, con biết cơ thể của em gái con yếu ớt mà.”

"Vậy con có nghĩ tới nếu lỡ như con bé xảy ra sơ suất gì đó thì chúng ta nên làm gì bây giờ?"

Quý Thâm: "Nhưng điều này sẽ không xảy ra..."

"Sao lại không xảy ra?" Vu Uyển Thanh thuận miệng đưa ra ví dụ: "Năm đó đến nhà họ Phó, con không có ở đó, mẹ chẳng qua chỉ buông lỏng một lát là đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn, con đã quên mất dáng vẻ Anh Anh sốt cao mãi không tỉnh đó rồi sao?”

"Cho nên là…" Vu Uyển Thanh thản nhiên nói: "Về sau con ít đưa em gái con ra ngoài bày trò đi.”

Quý Thâm mím môi, nhìn thẳng vào mẹ: "Nhưng sau này em ấy sẽ kết hôn, sẽ có nhà riêng, mẹ không thể quản lý con bé cả đời được.”

"Hơn nữa theo con được biết, nhà họ Phó gần đây có ý kết thân."

Trong sảnh bất giác rơi vào im lặng, không ai nói gì nữa.

Cách đó vài mét, Quý Anh đang đứng ở góc cầu thang, yên lặng rũ hàng mi dày xuống.

Giây lát sau, cô rón rén nhấc bước rời đi.

Quý Anh trở lại phòng, cô vừa cởi sườn xám vừa chậm rãi đi đến phòng thay đồ.

Vừa nhấc mắt lên, nhìn sườn xám đột nhiên xuất hiện đầy cả tủ quần áo khiến cô sững sờ tại chỗ, vài giây sau mới phản ứng lại được…

Đây hẳn là quà sinh nhật của anh trai.

Đến gần nhìn xem, ngoài sườn xám ra thì còn có đầy đủ các loại trang sức và túi xách thiết kế riêng.

Cô nâng tay khẽ vuốt ve đường thêu mũi chỉ tinh tế của sườn xám, Quý Anh rũ mi mắt thon dài xuống, có chút thất thần.

Đã lâu rồi cô chưa từng được vui vẻ giống như đêm nay.

Anh cả trở về, anh hai hát cho cô nghe, còn có cả... Món quà của anh ấy.

Nhưng khi về nhà và nhìn thấy mẹ còn chờ đợi, niềm vui đó đã biến mất như ngọn gió.

Sự tự do của cô luôn hình thành dựa trên nỗi sợ hãi của mẹ cô.

Đầu ngón tay Quý Anh vô thức cuộn chặt lại. Trong tai lại vang vọng cuộc đối thoại giữa anh cả và mẹ.

Làm thế nào để cô chứng minh mình có thể chăm sóc bản thân bây giờ?

Đột nhiên, câu nói cuối cùng của Quý Thâm đập vào trong đầu cô, đôi mắt đẹp của Quý Anh đột nhiên có ánh sáng trở lại, một ý nghĩ dần dần thành hình.

Nếu cô... Kết hôn, có nghĩa là cô có thể tự do, không bị ràng buộc và cô có thể làm những gì mình muốn?

Mấy cái chuông báo thức đều không có tác dụng, cuối cùng, Quý Anh vẫn bị Vu Uyển Thanh gọi dậy.

"Hôm nay con cũng không thể muộn được đâu đấy." Vu Uyển Thanh vỗ nhẹ hai má Quý Anh, dặn dò: "Ông nội con đang chờ đấy.”

Quý Anh chớp chớp hai tròng mắt mờ mịt, cô lập tức tỉnh lại xốc chăn lên xuống giường, giọng nói còn mang theo giọng mũi vừa mới tỉnh: "Mẹ, có phải con dậy muộn rồi không?”

"Con còn nửa tiếng nữa." Bà Vu tao nhã khoanh tay.

Quý Anh thở phào một hơi: “Còn ổn còn ổn.”

Cô tăng tốc độ rửa mặt, lúc chọn quần áo ánh mắt dừng lại ở một ngăn tủ sườn xám mà Quý Thâm tặng. Chợt, cô chọn từ trong đó một chiếc màu hồng cách tân.

Chiếc sườn xám này được thiết kế tinh xảo, vạt trước có thiết kế chạm rỗng, từ thắt lưng đến trước ngực đều thêu thành từng đóa hoa anh đào.

Quý Anh rất thích, còn trang điểm cùng tone màu với hoa anh đào.

Cô làm xong tất cả mọi việc chỉ mất có nửa tiếng đồng hồ.

Ông nội Quý Anh sống ở trang viên ngoại ô Bắc Kinh, ông cụ không thích nơi thành thị ồn ào, tự tìm thú vui từ việc ở trang viên làm ruộng hay câu cá.

Hôm nay là sinh nhật Quý Anh, hai ông cụ đã sớm sắp xếp thời gian muốn tổ chức một bữa tiệc gia đình ở trang viên để chúc mừng sinh nhật cô.

Cho nên từ sáng sớm, Quý Thâm đã lái xe dẫn Quý Anh cùng bố mẹ đi về ngoại ô Bắc Kinh.

Ông nội Quý đã sớm đứng chờ ở cửa lớn, ông cụ đã bảy mươi mấy tuổi nhưng tinh thần vẫn khỏe mạnh như trước, khi nói chuyện thì rất có lực: "Hoa Anh Đào đâu? Xuống xe cho ông nội nhìn xem.”

Quý Anh vừa mở cửa xe xuống đã kéo cánh tay ông nội: "Cháu tới rồi. ”

Ông nội Quý nhìn cháu gái, lắc lắc đầu: "Lại gầy rồi!”

"Vậy phiền ông nội vỗ béo cháu một chút." Quý Anh nháy mắt với ông nội, chọc cho ông cụ cười ha ha.

Trong lúc nói chuyện, Quý Thiên Trạch đã dắt Vu Uyển Thanh xuống xe, Quý Thâm dừng xe xong, cuối cùng cũng bước xuống.