Giọng nói trầm thấp câu dẫn người vang vọng bên tai, mang theo từ tính gợi cảm. Nói không động lòng là giả tạo. Tim Ngải Tử Lam có chút đập bang bang, mặt hơi nóng lên.
Người đàn ông này nội trong một ngày đã hai lần cưỡng hôn cô. Nhưng là chồng hôn vợ, hình như không có gì là sai cả.
Hay là, hắn cố ý bỏ rơi người khác, là vì muốn nói với cô câu này.
“Đoàn thiếu gia, cậu không định ăn luôn thiếu phu nhân ở nơi này đấy chứ?” Trợ lý Lý vẫn luôn lẳng lặng theo sau thấy bầu không khí ám muội này, tình huống có gì đó sai sai, không thể để mọi thứ trở nên nghiêm trọng hơn vội vàng tiến lên phía trước, nhăn nhăn nhở nhở.
“Ngươi tên tiểu tử này, cút xa chút đê.” Đoàn Hồng Huyên trừng mắt liếc qua, trợn trừng mắt lạnh lùng liếc hắn, ôm Ngải Tử Lam đi lên phía trước.
Dù sao thì thời gian tốt vẫn còn nhiều, nhất thời không cần nóng vội.
“Xin mời cô dâu chú rể nhìn vào máy ảnh cười lên.”
Cuối cùng cũng đã nghênh đón vợ chồng Đoàn Thị, người nhân viên cũng thở phào nhẹ nhõm, vội vàng tiến hành chụp ảnh, may thay không có chỗ nào trêu chọc đến Đoàn tổng.
Không thể không nói, đôi cô dâu chú rể này giống như bích nhân vậy, kim đồng ngọc nữ, nam anh tuấn mạnh mẽ, ánh mắt hiên ngang, trong đôi mắt lạnh lùng lại ẩn chứa vài phần dịu dàng, nữ xinh đẹp khả ai, mỹ lệ không gì sánh được, hào phóng mà không mất đi sự e thẹn ngại ngùng.
Có điều, người con gái mà Đoàn tổng để ý, sao có thể kém được.
Tức thời chụp, ảnh rất nhanh đã ra.
Trên tấm ảnh, Ngải Tử Lam như con chim nhỏ nem nép vào bên người Đoàn Hồng Huyên, nam tuấn nữ tiếu, nụ cười minh diễm, ánh mắt nhu hòa mà ấm áp, nghiễm nhiên một đôi tân phu thê hạnh phúc.
Đây còn là bức ảnh chụp chung đầu tiên của hắn và cô, không ngờ là bức ảnh cưới.
“Ảnh chụp của Đoàn thiếu gia và thiếu phu nhân quả thực rất đẹp.” Lần đầu tiên nhìn thấy bức ảnh, trợ lý Lý không khỏi tấm tắc khen ngợi. Đem về cho lão phu nhân xem, nhất định sẽ vui đến không khép được miệng mất.
Bức ảnh chụp hắn và vợ hắn, không đẹp được sao.
Lời này rõ ràng là lấy lòng Đoàn Hồng Huyên, khuôn mặt lạnh lùng khó khăn lắm mới xuất hiện một chút dịu dàng, đại từ đại bi lên tiếng: “Tháng náy lương gấp đôi.”
Cía gì? Còn điều gì tốt hơn điều này nữa, trợ lý Lý cười đến mí mắt cong cả lại, giống như một con khỉ thành tinh. Xem ra Đoàn thiếu gia rất vừa ý thiếu phu nhân a, xem ra sau này phải theo kịp hướng gió, lấy lòng nhiều nhiều vị thiếu phu nhân này rồi.
Vị thiếu phu nhân này trước mắt xem ra không tồi, ôn hòa rộng rãi, nhưng bối cảnh Ngải gia….không thể không phòng.
Anh “Đoàn”, hai chữ này đến bên miệng sắp thốt ra, bỗng nhiên một đám mây mù hiện ra trước mắt, nghĩ tới sự nhấn mạnh lặp đi lặp lại của hắn, Ngải Tử Lam vội vàng thay đổi, “Đoàn Hồng Huyên”.
“Uhm?” Đoàn Hồng Huyên khẽ cau mày, nghiêng nghiêng nhìn cô, trong ánh mắt có cả sự không vui lẫn uy hϊếp, “Tử Lam, em kêu lại lần nữa xem.”
“Hồng, Hồng Huyên.” Ngải Tử Lam dưới áp lực, bất đắc dĩ ấp úng kêu lại một lần. Một cái tên mà thôi. Dù sao thì đây cũng là người giúp cho đại nghiệp của cô. Ách, có điều vẫn đừng nên nói nữa, cô nói cô nói quen rồi.
Một bên trợ lý Lý không nhịn được trợn tròn mắt, vô cùng kinh ngạc. Đây không phải đang cưỡng ép con gái nhà lành sao, rõ rành rành, vị thiếu phu nhân này và Đoàn thiếu gia coi bộ không thân thuộc cho lắm.
Điều này thật kỳ quái. Lẽ nào, vị thiếu phu nhân này, hay là Đoàn thiếu gia nhắc về đây, vừa nghĩ vậy, trợ lý Lý có chút không nhịn được cười cười.
Không ngờ a, không ngờ, Đoàn tổng theo đuổi một người con gái vẫn cần phải lừa gạt.
“Sao vậy?” thấy trợ lý Lý một bộ biểu cảm như bị táo bón, Đoàn Hồng Huyên chu đáo nhẹ nhàng hỏi.
“Không còn sớm nữa, lại trở về tối rồi, trường học sắp đóng cổng rồi…” Ngải Tử Lam nhìn sắc trời tối bên ngoài, có chút ngượng ngùng.
Kết hôn, lại tới tận đêm khuya. Một hồi nếu về muộn, lại phải trở về Ngải gia, hoặc là ở khách sạn bên ngoài. Ngải gia…. Cô không muốn ở thêm. Ở khách sạn, lại phải lo lắng về chiếc ví tiền của mình.
Vừa kết hôn, liền gấp không kịp đợi muốn rời đi, Đoàn Hồng Huyên ánh mắt hơi lấp lánh.
Mai mới là khai giảng. Đêm nay vẫn còn rất dài.
“Tử Lam, em vẫn muốn tiếp tục ở Ngải gia sao?” Bóng đêm mông lung, mặt Đoàn Hồng Huyên có chút hắc ám bất minh, cánh môi mỏng khẽ động.