Chương 5: Cưỡng Đoạt

Đường Liên nhận ra giọng nói của cô, ngước mắt tìm kiếm, sau khi xác định cô ngồi ở hàng ghế bên phải, rụt rè từng bước đi đến trước mặt cô, lại không dám tự tiện ngồi xuống mà cứ đứng đó, tay cấu cấu vạt áo phía trước, không dám ngẩng đầu.

Thư Nghiên thu hết biểu cảm ngượng ngùng của cậu vào mắt thầm cảm thấy thú vị, lâu lắm rồi cô mới thấy lại dáng vẻ rụt rè như này. Thường thì bọn đàn ông thấy cô đã vội sà vào lòng, như cậu bạn kế bên đây từ nãy đến giờ vẫn không buông tha cánh tay cô. Nhấp nhẹ ly rượu cay nồng, Thư Nghiên trầm giọng ra lệnh cho cậu.

"Ngồi xuống."

Lúc này Đường Liên mới dám ngước lên nhìn cô, bắt gặp ánh mắt cô trong không trung cậu như bị điện giật, tê dại cả người, lại không dám xề xoà mau chóng chen vào chỗ chật hẹp trong cùng.

Sau khi cậu ngồi vào chỗ, những người trong phòng cũng không còn quan sát cậu lộ liễu nữa, tiếp tục nói cười rôm rả với nhau. Đường Liên thì từ khi ngồi xuống đã thấy không ổn, chỗ ngồi quá hẹp so với mông nên cậu chỉ có thể ngồi được phân nửa, ngồi vào lại không dám cử động mạnh, phần vì sợ rớt xuống ghế, phần vì sợ cọ phải Thư Nghiên ở bên cạnh. Chóp mũi cậu còn nghe được mùi nước hoa gỗ đàn hương xanh mát toát ra từ trên người cô, tim lại đập bình bịch, cũng không biết cô gọi cậu đến để làm gì nữa... Khuya thế này, mai cậu còn phải đến trường...

Thời Mộ cười phá lên, tự động rót rượu cho cô, miệng bắt đầu ngã ngớn.

"Cậu đúng là càng ngày càng biết chơi, trái ôm phải ấm mà."

Thư Nghiên chẳng buồn nâng mắt nhìn cũng biết mặt hắn bây giờ là biểu cảm gì, giọng lạnh tanh nhắc nhở.

"Ngậm miệng chó cậu lại."

Thời Mộ cười lớn hai tiếng nhận lấy cây cơ từ tay nhân viên, kéo cậu "em rể" đi về phía bàn bi-a giữa phòng. Đường Liên nghe bọn họ nói chuyện từ đầu đến giờ vẫn không dám ngẩng mặt, giữ nguyên tư thế ngồi khó coi, hai tay bấu víu vào vạt áo trước ngực.

Người trong phòng càng chơi càng hăng, những tiếng thở dốc làm tinh thần Đường Liên căng thẳng, cậu thậm chí còn nghe được tiếng quần áo ma sát, tiếng cô gái thống đản rêи ɾỉ khiến Đường Liên kéo căng người lên, tay càng ra sức cấu víu vào vạt áo, mồ hôi tuông như suối.

Thư Nghiên thu hết biểu cảm của hắn vào mắt, bỏ ly rượu qua một bên, giơ tay nâng mặt cậu lên đối diện mặt cô.

"Nhả ra."

Đường Liên nhìn cô, ánh mắt toát lên vẻ sợ hãi như con mèo làm chuyện xấu bị chủ nhân bắt gặp, vô thức làm theo lời cô nói. Lúc này có thể thấy được vết máu còn ứa ra trên môi cậu từ ánh đèn mờ ảo trong phòng. Đường Liên có tật xấu đó là luôn cắn chặt môi mỗi khi gặp căng thẳng hay sợ hãi, vừa nãy cậu đã vì quá căng thẳng mà cắn nát môi mình.

Máu vẫn chảy ra không dừng, Đường Liên vô thức lè lưỡi ra liếʍ liếʍ môi, Thư Nghiên từ nãy đến giờ vẫn nhìn cậu không dời mắt, dĩ nhiên thấy được một màn này, máu trong người cô đột nhiên tăng lên, cổ họng khát khô, bất chợt kéo Đường Liên từ bên cạnh đặt ngồi lên đùi mình, không dấu hiệu nào cưỡng đoạt lấy môi cậu.

Đường Liên bị hành động bất ngờ của cô làm cho sững người, miệng vẫn chưa khép lại tạo cơ hội cho cô dễ dàng dùng lưỡi thâm nhập vào khoang miệng cậu. Một mùi vị tanh tanh của máu hoà lẫn nước bọt bị cô mạnh bạo liếʍ mυ"ŧ, lưỡi cô càn quét khoang miệng cậu, cuốn lấy chiếc lưỡi cậu dây dưa không dứt, nước bọt không nuốt kịp chảy xuống làm ướt một mảng áo ngủ của Đường Liên.

Trông cậu bây giờ vừa gợϊ ȶìиᏂ vừa non nớt, hai mắt mở to kinh ngạc, miệng bị cô hôn đến không khép lại được. Thư Nghiên vừa hôn vừa dời tay xuống dưới xoa nắn mông cậu. Xúc cảm lại còn tốt hơn tưởng tượng, ngay từ lúc gặp cậu, cái cô chú ý đã là cặp đào "tiên" này, lại mạnh bạo dùng tay xoa nắn nó hơn, đồng thời vẫn không tha cho lưỡi cậu, cuốn lấy nó ra sức mυ"ŧ mát, tận lúc thấy cậu đỏ bừng mặt lên, nước mắt ứa ra cô mới luyến tiếc dời khỏi khoang miệng cậu, tay thì vẫn xoa nắn cặp mông, yêu thích không thôi.

Đường Liên được cô buông tha, xụi lơ trên đùi cô hít thở gấp gáp, cậu có cảm giác chỉ cần chậm vài giây nữa thôi thì cậu tắt thở đến nơi. Não thiếu oxi nên cậu không nhận ra tư thế xấu hổ của bọn họ bây giờ, hai chân cậu dang rộng ngồi trên đùi cô, đầu vùi vào hõm cổ cô, miệng vẫn không khép lại ra sức hít thở làm nước bọt chảy xuống xương quay xanh, xuống cổ, thấm ướt cả một mảng lớn áo, cặp mông lớn bị cô nhào nặn chơi đùa. Chợt tay cô như vô ý hay cố tình lướt nhẹ qua cúc hoa của cậu, làm Đường Liên ngay lập tức dựng thẳng người, trong đầu lướt qua những chuyện xấu hổ lúc chiều làm cậu vô thức khép chân lại, nhưng Đường Liên lại quên bây giờ cậu đang dạng chân ngồi trên đùi cô, việc khép chân chỉ làm cho mông cậu cọ xát với cô hơn thôi.

Lúc chiều sau khi thăm mẹ từ bệnh viện về, cậu có chút chán nản nằm lì ra giường, mắt vô thần nhìn lên trần nhà.

Cậu đã chuyển đến căn nhà Thư Nghiên cho từ tối hôm kia, sau đó cũng bận bịu học hành rồi chuyện ở bệnh viện mà cậu quên bẳng đi, vị kia cũng không liên lạc với cậu làm cậu có chút hoang man cùng không thể tin được. Mới hôm qua hôm kia cậu vừa chật vật chạy đôn chạy đáo tiền lo cho mẹ, sống chui rủi ở khu nhà xập xệ đen tối kia, vậy mà giờ đây cậu đã có tiền làm phẫu thuật cho mẹ, lại được sống trong một ngôi nhà lộng lẫy đẹp đẽ này, giống như một giấc mơ. Nhưng lòng cậu vẫn sợ hãi, cậu sợ đây chỉ là mơ, cậu sợ khi tỉnh giấc mọi chuyện đảo ngược, Đường Liên cấu mạnh vào tay mình, đau thật, vậy là không phải mơ, nhưng mà...

Chợt mắt Đường Liên va vào tấm tấm áp phích trên tủ, cậu thấy được chiếc đĩa DVD lúc trước Thời Vũ cho cậu được đặt trên đó. Có chút tò mò không biết bên trong có gì, cậu ngồi dậy đi đến lấy chiếc đĩa bỏ vào máy.

Máy tính hiện lên một dòng chữ tiếng Anh đại loại là nghiêm cấm trẻ vị thành niên xem, câu này làm cậu nhớ tới Thư Nghiên, lúc đó cô cũng nói cậu vị thành niên, nhưng hôm qua đã là sinh nhật 18 tuổi của cậu rồi, cậu đủ tuổi để xem rồi nhỉ?

Nghĩ vậy nên cậu tiếp tục chăm chú nhìn vào màn hình, hình ảnh hiện lên trong máy là một căn phòng, là phòng tắm. Có chiếc bồn tắm đã mở đầy nước, hơi nước nóng bốc lên làm căn phòng trong video như nóng lên, bên kia là chiếc bồn cầu cùng những thứ thông thường có trong nhà vệ sinh.

Chợt trong video phát ra âm thanh lạch cạch như tiếng mở cửa, tiếp theo là một người đàn ông đi tới, nhưng không thấy mặt người này, chỉ thấy hắn ta quấn khăn tắm ngang eo, hắn đi đến cái bồn tắm, đặt khay trong tay xuống, Đường Liên thấy được trong khay có ống tiêm, túi nước, còn có cả dương cụ giả, mặt lại lặng lẽ đỏ hơn.

Mấy thứ này giống hệt cái Thời Vũ đưa cho cậu hôm bữa, chỉ có cái kia hình như to hơn, dài hơn một chút. Cậu thấy người đàn ông đi đến, lấy camera đang quay lên, người đàn ông vẫn không lộ mặt, sau khi điều chỉnh góc quay ngang người, người đàn ông đột ngột bỏ chiếc khăn tắm quấn quanh hạ thân từ trước, phơi bày cặp mông trắng ngần trước camera, tiếp đến hắn dùng tay vỗ vỗ vào mông, lại dùng tay xoa nắn như tự chơi mình, được một lúc hắn dời qua bên cạnh bắt đầu lấy tuýt thuốc bôi trơn đổ ra bàn tay, xoa đều nó vào ngón tay giữa rồi để nó vào mông chọt nguấy.

Âm thanh nhớp nháp từ video vang lên cùng tiếng thở dốc của người đàn ông, Đường Liên mặt đỏ đến rỉ máu, nhưng vẫn tiếp tục xem tiếp.

Cậu thấy người đàn ông sau khi chọt khuấy hậu môn một lúc thì dừng lại, lấy ống xi-lanh trên khay, chổng mông lên hướng màn hình tự bơm chất lỏng vào hậu môn mình, người đàn ông bơm liên tiếp 5 ống, bụng từ bằng phẳng phình to lên như có thai mấy tháng, tận đến ống thứ 5 người đàn ông mới dừng lại, lại chờ mất một lúc lâu, hắn cứ ngồi đó, cậu vẫn kiên nhẫn xem, chợt người đàn ông đứng dậy chạy nhanh về phía bồn cầu, lúc này đã khuất camera, cậu chỉ nghe được âm thanh giống như ai đó đi đại tiện, đợi một lúc thì nghe được tiếng xã nước, người đàn ông quay lại màn hình ngay sau đó, hắn ta lại tiếp tục làm như vậy vài lần nữa, video cũng kết thúc. Xem xong video cậu vẫn còn sững sờ, Thời Vũ đưa cái này cho cậu bảo cậu xem, lại còn mấy cái dụng cụ kia nữa, là muốn cậu... làm theo ư?

Đường Liên có chút rụt rè cùng e sợ, nhưng suy nghĩ một hồi thì cậu khép máy tính lại đặt trên giường, đứng dậy đi vào nhà tắm.

Đường Liên bị giật mình khi mà tay cô vừa như có như không lần nữa lướt qua chỗ ấy, hậu môn hắn không tự chủ co lại, hắn từ trên người cô chống tay định đi xuống nhưng đã bị cô kéo lại. Giọng Thư Nghiên khàn khàn nhuốm mùi du͙© vọиɠ ra lệnh cho Đường Liên.

"Bám chắc vào!"

Không đợi cậu load kịp cô đã đứng dậy, hai tay nâng lên bế mông cậu vòng qua đám người đang lắc lư trên sàn nhảy. Đường Liên bị hành động đột ngột của cô làm cho sợ hãi, hai cánh tay theo quán tính tự nhiên ôm chặt lấy cổ Thư Nghiên, hai chân cũng quắp chặt vào người cô.

Cậu nghe tiếng người con trai phía sau kêu tên cô nhưng âm thanh rất nhanh đã biến mất khi cô bế cậu vào phòng, đóng cửa lại.

Thư Nghiên lúc này chỉ muốn lột sạch con yêu tinh này ra, điên cuồng xỏ xiên người cậu, để cậu phải khóc lóc gọi giường.

Hành động của cô cũng táo bạo như suy nghĩ, sau khi vào phòng đã ném mạnh cậu lên giường. Đường Liên chỉ kịp á lên một tiếng sợ sệt thì thân hình cô đã đổ ụp lên cậu. Môi cậu một lần nữa bị cô điên cuồng cắn xé, cô lúc này khác hẳn sự trầm tĩnh thường ngày, điên cuồng hoang dại.