Chương 14: Biện hộ cho Kim Thân Hồng

Editor: Ái Khiết

Tòa án yên tĩnh một cách kì lạ, Kim Thân Hồng đối với nơi này vô cùng quen thuộc, hắn thường xuyên đến đây, đương nhiên mỗi lần đến đều sẽ lấy được danh "vô tội" để được thả ra. Tất nhiên, lần này cũng không ngoại lệ.

Dãy bàng thính (*) có rất nhiều phóng viên và người có liên quan đến vụ án lần này. Mộc Tắc dẫn đầu đám người 19 bộ Hòe Giang ngồi hàng bên trái, bởi vì số người và khí thế áp bức lại làm phần lớn người ở đây muốn ghé mắt sang, lòng hiếu kỳ làm bọn họ nhịn không được nghiêng đầu nhìn lén, chỉ là khi chạm đến ánh mắt lạnh lùng của đối phương thì lại nhanh chóng cúi đầu xuống.

(*) Ngồi nghe thẩm vấn nhưng không được coi là chính thức.

Ba vị thẩm phán đã ngồi lên ghế của mình, người ngồi trái và phải đều còn trẻ, người ngồi giữa là một vị trung niên đeo kính. Ông đang cúi đầu xem tư liệu mà kiểm phương và luật sư cung cấp, đẩy đẩy mắt kính: "Kiểm phương đã tới?"

"Vâng."

"Luật sư và bị cáo đã trình diện?"

Đinh Thừa Chu gật đầu, dáng vẻ khiêm tốn: "Vâng."

"Nhân chứng trình diện rồi chứ?"

Chu Đồng không dám nhìn vào ánh mắt lạnh lẽo của Kim Thân Hồng, rụt cổ nhẹ nhàng đáp: "Vâng."

Thẩm phán khép tư liệu tuyên bố tòa án thẩm vấn bắt đầu. Kim Thân Hồng và Đinh Thừa Chu ngồi cùng bàn với nhau. Thẩm Hạ Thời ngồi đối diện bọn họ, bên trái, phải của cô là Dương Cẩn và Khương Hân. Hai bên nhìn lẫn nhau, cuộc chiến còn chưa bắt đầu thì mùi thuốc súng đã ngập tràn trong không khí.

@ a i k h i e t

Các phóng viên ngồi bàng thính đều đã mở máy tính, rất lo lắng đặt tay ở bàn phím chờ đợi, chờ tòa án thẩm vấn hôm nay có thể bạo phát đến dường nào.

Xã hội bây thời đối với hành vi xâm phạm tìиɧ ɖu͙© hay gϊếŧ hại này đều không khoan dung, những người thờ ơ cũng chú ý đến tin tức nóng hổi này. Rất nhiều người đứng về phía Kim Thân Hồng cho rằng Thẩm Hạ Thời tham hư vinh, chỉ muốn câu theo để nổi tiếng, đương nhiên cũng có nhiều người ngay thẳng muốn xem chứng cứ phạm tội của Kim Thân Hồng, la hét muốn đem hắn ra ánh sáng công lý.

Cả hai đợt sóng xô đẩy vào nhau không ngừng, theo tình hình vụ án phát triển, tên của Kim Thân Hồng và Thẩm Hạ Thời đều bị đẩy lên lượt tìm kiếm cao nhất mạng xã hội. Đáng chú ý hơn, người trong cuộc đương nhiên sẽ phải chịu ảnh hưởng của vụ án này, bất luận Kim Thân Hồng có phải là phạm nhân hay không, không thể nghi ngờ hắn sẽ thành đề tài trò trà chuyện nước của tháng này.

Bầu không khí yên tĩnh ẩn chút giương cung bạt kiếm ở tòa án, Đinh Thừa Chu mỉm cười nhìn Thẩm Hạ Thời, ý muốn nhìn thấy một chút sợ hãi trong mắt cô. Thật đáng tiếc, cô không có.

Thấy hắn còn nhìn chằm chằm mình, Thẩm Hạ Thời lại cười: "Luật sư Đinh, trên mặt tôi tràn đầy chứng cứ luôn sao? Anh nhìn hơi lâu rồi đấy."

Khu bàng thính truyền ra một trận tiếng cười đè thấp, trong đó đáng chú ý nhất vẫn là ánh mắt lạnh băng như sương sớm của Mộc Tắc. Đinh Thừa Chu xấu hổ ho nhẹ một tiếng, mở tư liệu trên bàn ra.

Mặt trên cùng của tư liệu là khởi tố điều tra và hình phạt cuối cùng của kiểm phương dành cho Kim Thân Hồng, hắn đảo mắt qua một lúc.

"Tội xâm hại tìиɧ ɖu͙© của Kim Thân Hồng." Hắn lắc đầu nhìn tư liệu: "Phủ quyết."

Mở đến trang thứ hai: "Tội gϊếŧ người, phủ quyết."

"Tội cố ý gây thương tổn, phủ quyết."

Lật đến trang thứ năm, hắn phủ quyết toàn bộ tội lỗi Kim Thân Hồng. Đinh Thừa Chu ngẩng đầu khỏi đống tư liệu nhìn thẩm phán và Thẩm Hạ Thời: "Chủ trương bên phía tôi là Kim Thân Hồng vô tội."

Khu bàng thính vang lên một trận xì xào khe khẽ, tay của các phóng viên gõ như bay trên bàn phím, giao diện máy tính xuất hiện mấy chữ to: Sự kiện Kim Thân Hồng xâm hại tìиɧ ɖu͙© và gϊếŧ người, chủ trương bên luật sư là vô tội!

Đối với chủ trương của luật sư, Thẩm Hạ Thời đã sớm liệu đến, tuy nhiên ở tòa án nghe thấy hai chữ này, cô vẫn cảm thấy rất buồn cười.

Không ít người đã đặt ánh mắt trên người Thẩm Hạ Thời, muốn nhìn một chút cô sẽ xử lý thế nào, lại thấy cô chỉ cười nhạt, bất động ngồi một đống ở chỗ kia. Nhưng nếu nhìn kĩ, nhất định sẽ thấy trong ánh mắt cô nhàn nhạt có sự châm chọc.

Thẩm phán cho phép bên luật sư bắt đầu trình bày quan điểm của mình, Đinh Thừa Chu cắm một cái USB vào máy tính, máy chiếu liền xuất hiện một văn kiện.

"Căn cứ vào điều tra của bên tôi, sinh hoạt cá nhân của người chết Ninh Hi rất không đàng hoàng. Học lực ở trường cũng thật không tốt, mời thẩm phán nhìn xem, đây là thứ tôi tìm được trên diễn đàn trường học."

Trong tay hắn cầm bút laser chỉ qua những bài đăng kia, không chút để ý đọc tiêu đề trên đó: "Ninh Hi là gái điếm, câu dẫn con nhà giàu, lòng ham hư vinh rất ghê tởm."

"Ninh Hi là đồ quê mùa lớn lên từ núi, bị bao nuôi vì tiền."

"Ninh Hi nổi tiếng trong trường học là 'dễ tiếp xúc', chỉ cần đưa tiền, cái gì cũng đồng ý làm."

Mỗi chữ hắn đọc, Chu Đồng càng run đến lợi hại. Ý cười bên khóe miệng Kim Thân Hồng ngày càng sâu, mà tay các phóng viên cơ bản là dừng không được, lạch cạch ấn trên bàn phím, kỷ lục tốc độ này nhanh chóng làm người khác kinh ngạc.

Nếu chỉ nhìn bề ngoài của Đinh Thừa Chu, nhất định sẽ có người cho rằng hắn vô hại, thậm chí còn coi là rất ôn hòa. Nhưng một người như vậy lại nói ra những từ vũ nhục người khác rất thuận miệng, mày hắn còn không nhăn một chút nào.

Bút laser của Đinh Thừa Chu dừng lại ở một bài đăng: "Để cho người khác chú ý là, tiêu đề này nhắc tới: Gần đây Ninh Hi thông đồng với con nhà giàu Kim Thân Hồng, có ý đồ muốn gả vào nhà giàu quyền thế."

Hắn quay đầu nhìn về phía Kim Thân Hồng: "Xin hỏi Kim thiếu gia, quan hệ giữa anh và Ninh Hi là gì?"

"Quan hệ người yêu." Kim Thân Hồng đáp.

Vì vậy, tội xâm hại tìиɧ ɖu͙© không thể thành lập!

Quả nhiên, Đinh Thừa Chu lập tức nhìn về phía thẩm phán: "Nếu hai người có quan hệ người yêu, như vậy giữa người yêu với nhau có một chút hành động thân mật cũng là chuyện thường tình, làm sao có thể nói là xâm hại tìиɧ ɖu͙© được? Đương nhiên, nếu nói như vậy thì cũng phù hợp với tính cách của Ninh Hi."

Danh tiếng bên ngoài của cô bé đã là tham hư vinh, thật dễ làm người khác cảm thấy người nhà cô là vì lừa tiền của Kim Thân Hồng nên mới nói dối là xâm hại tìиɧ ɖu͙©.

Thẩm phán cầm bút máy đè lên tư liệu: "Chỉ bài đăng đó không đủ để trở thành chứng cứ, có nhân chứng không?"

"Đương nhiên là có."

Nhân chứng của Đinh Thừa Chu đi lên, mặc đồng phục giống Chu Đồng, cô ta đứng ở chỗ của nhân chứng, nghe Đinh Thừa Chu hỏi: "Em đã thấy Ninh Hi và Kim thiếu gia hẹn hò sao?"

Cô ta đang muốn trả lời. âm thanh của Thẩm Hạ Thời đã nhẹ nhàng vang lên: "Nhân chứng, xin nhớ kỹ mỗi một câu trả lời của em đều phải chính xác, hơn nữa phải đảm bảo đó là sự thật!"

Nữ sinh cúi đầu: "Vâng, tôi đảm bảo."

Thẩm Hạ Thời không nói gì nữa, Đinh Thừa Chu cảm thấy là cô ngẫu nhiên phụ họa, ngoan cố chống lại nên trong lòng cười lạnh một tiếng, hỏi lại câu vừa rồi một lần nữa, nhân chứng đáp:

"Thật sự em đã nhìn thấy Kim thiếu gia và Ninh Hi hẹn hò, ngài ấy thường xuyên lái siêu xe tới trường học đón Ninh Hi, cũng tặng bạn ấy rất nhiều túi xách và quần áo hàng hiệu."

Đinh Thừa Chu hỏi: "Em cảm thấy tình cảm giữa bọn họ thế nào?"

"Kim thiếu gia đối xử với Ninh Hi rất tốt, Ninh Hi thường xuyên khoe với các bạn học."

Chu Đồng bật dậy, rống giận: "Cậu nói dối!"

Trên mặt cô bé bị che phủ bởi làn nước mắt, bởi vì tức giận, cả người đều run rẩy, hai mắt phẫn nộ trừng trừng nhìn cô ta, định bước tới nắm lấy áo của nữ sinh kia, đối phương bị dọa đến mức rụt về một bên. Thẩm phán gõ búa trấn định lại:

"Yên lặng!"

Đinh Thừa Chu nhìn về phía thẩm phán: "Xin ngài thẩm phán để nhân chứng của bên kiểm phương ra ngoài nghỉ ngơi trước, tôi sợ cô bé dọa đến nhân chứng bên tôi."

"Phê chuẩn."

Chu Đồng bị mang ra ngoài tòa án. Đinh Thừa Chu khıêυ khí©h nhìn Thẩm Hạ Thời một cái. Cô vẫn rất bình tĩnh, khuôn mặt xinh đẹp không có một tia tan vỡ. Đinh Thừa Chu nhướng mày, xem cô còn có thể trấn tĩnh được bao lâu!

Hỏi những câu tiếp theo, nữ sinh đều trả lời quan hệ của Kim Thân Hồng và Ninh Hi là người yêu, tình cảm rất tốt, ý ngoài lời là không tồn tại tội xâm hại tìиɧ ɖu͙© và gϊếŧ người.

Thẩm phán lật tư liệu: "Đối với nguyên nhân chết của người chết, các người có chứng cứ ngoại phạm không?"

"Khoảng thời gian Kim thiếu gia và Ninh Hi hẹn hò, hầu như ngài ấy đều chỉ đi qua đi lại giữa công ty và nhà, không có bất kỳ hành động khả nghi gì. Trong tay tôi đang cầm là ghi chép hành trình đi lại và xuất ngoại của Kim thiếu gia trong tháng gần đây, Ninh Hi xảy ra chuyện khi Kim thiếu gia đang đi công tác ở nước ngoài."

Đinh Thừa Chu đem chứng cứ trình lên bàn thẩm phán, thẩm phán xem một lúc thì khóe mắt lại liếc Thẩm Hạ Thời một cái. Từ đầu đến cuối cô đều rất trấn tĩnh. Ông và cô đã thẩm vấn qua rất nhiều vụ án, nhiều lần thấy cô áp chế luật sư, cũng nhìn qua tuyệt chiêu phản kích của cô. Nhưng lần này cô lại rất yên tĩnh, ngược lại là bị Đinh Thừa áp chế đến mạnh mẽ.

@ a i k h i e t

Tòa án thẩm vấn nghỉ giữa giờ, Đinh Thừa Chu và Thẩm Hạ Thời oan gia ngõ hẹp gặp nhau ở phòng nghỉ. Tâm tình hắn không tồi, cười đến mức khóe miệng suýt liệt đến quai hàm: "Thẩm kiểm sát trưởng. cô hôm nay... cực kỳ yên tĩnh nha."

Tựa hồ cảm thấy đây là một chuyện rất đáng cười, Đinh Thừa Chu cười đến mức ngã tới ngã lui: "Không nghĩ cô lại ngu xuẩn như vậy, tôi còn cho rằng cô khó đối phó cỡ nào đấy chứ."

Mặt Thẩm Hạ Thời không biểu cảm nhìn hắn. Đột nhiên có một chân thò tới đá Đinh Thừa Chu ngã ra đất, vẻ mặt hắn ngây ra nhìn sang.

Trước mặt là vóc dáng cao lớn của người đàn ông, anh đứng bên cạnh Thẩm Hạ Thời, tay ôm cô vào trong lòng, miệng ngậm một điếu thuốc, nghiêng đầu đánh giá Đinh Thừa Chu.

Anh ta dùng hai ngón tay kẹp lại điếu thuốc, ung dung thong thả ngồi xổm trước mặt hắn, lập tức ấn thuốc lên bàn tay Đinh Thừa Chu, lửa nóng đột ngột chạm vào da thịt hắn.

"A!!"

Cảm giác nóng đến đau rát mãnh liệt ập tới làm Đinh Thừa Chu nhe răng trợn mắt, hốc mắt hắn rất nhanh đã hồng lên, giống như con dã thú đang trừng mắt nhìn đối phương. Mộc Tắc đấm một quyền vào đầu hắn, mạnh mẽ ấn hắn trên mặt đất, lười biếng nhăn mày:

"Nhìn cái gì mà nhìn, dám khinh thường người phụ nữ của ông, ông gϊếŧ chết mày."

Mộc Tắc đứng dậy hung hăng đá Đinh Thừa Chu mấy cái, hắn đau đến mức cuộn tròn thống khổ trên đất không thôi. Người đi lấy nước hay uống trà ở phòng nghỉ cũng đều sửng sốt, ngay cả Thẩm Hạ Thời cũng ngơ ngác nhìn anh.

Mộc Tắc quay đầu, nhìn đôi mắt chứa hơi nước của cô gái vẫn không tiếng động nhìn mình, anh cảm thấy chính mình như đã chìm vào một làn nước trong sạch, có loại ảo giác sắp hít thở không thông, cúi người nhìn qua, bàn tay sờ tóc cô:

"Dọa em rồi?"

Thẩm Hạ Thời lắc đầu, khóe miệng nâng lên nhìn anh cười cười: "Cảm ơn."

Mộc Tắc thích cô cười, cô cười lên anh liền có chút không kiểm soát được. Vì thế bế cô đặt lên bàn, tay dịu dàng vuốt ve đôi chân lộ ra bên ngoài của cô, người anh thì lại đứng vào giữa hai chân cô, hai người không có một khoảng cách dư thừa nào cả.

Thẩm Hạ Thời còn mặc áo choàng của kiểm sát trưởng, Mộc Tắc cười xấu xa siết eo cô: "Trang phục dụ dỗ như vậy, anh thích."

Đối với một màn xuất sắc hạn chế ánh mắt người xem đột nhiên xuất hiện này, mọi người còn tâm tư đâu để lo chuyện bao đồng, nhìn chằm chằm hai người không chớp mắt.

Tay Mộc Tắc đặt sau thắt lưng Thẩm Hạ Thời, hơi cương ép cô sát vào mình. Anh nắm cằm cô, ngón tay thô ráp nhẹ nhàng vuốt ve da thịt non mịn, cúi đầu hung hăng hôn xuống.

Anh nhẹ nhàng cắn cánh môi cô, trong miệng còn lưu lại mùi thuốc lá chợt khuấy đảo khoang miệng cô. Vừa rồi lúc thẩm vấn ở tòa án, anh đã sớm muốn làm như vậy, Thẩm Hạ Thời không biết, chỉ cần cô không chút để ý tươi cười hay cử động một chút đều tác động tới tim Mộc Tắc, làm máu anh sôi trào.

Khi nụ hôn này kết thúc thì mặt Thẩm Hạ Thời đã rất đỏ, Mộc Tắc ôm cô xuống dưới, tay lướt qua đôi môi đỏ bừng ướŧ áŧ của cô, giọng nói khàn khàn tràn đầy dịu dàng:

"Anh ở bên ngoài, có việc gì thì kêu anh."

Trời mới biết nếu không phải ở đây có nhiều người, anh thật muốn hung hăng xé nát áo choàng trên người cô, phong cảnh bên trong nhất định rất không tồi.

Các đồng nghiệp ngây người nhìn Mộc Tắc đi ra ngoài, lại đặt ánh mắt lên người Thẩm Hạ Thời, tha thiết muốn biết chút chuyện mới mẻ gì đó.

Thẩm Hạ Thời sửa lại tóc, vững vàng bình tĩnh nói với hai vị trợ lý: "Tòa án đã bắt đầu rồi, chúng ta vào thôi."

Tinh thần Dương Cẩn và Khương Hân hốt hoảng đi theo phía sau cô. Lúc đi qua sảnh lớn, quả nhiên Mộc Tắc đứng đó. Thẩm Hạ Thời hồi tưởng lại nụ hôn vừa rồi, trên mặt lại nóng lên, nhất thời không biết nói cái gì nên chuẩn bị lướt qua anh.

Mộc Tắc bắt lấy cánh tay cô: "Giận sao?"

"Không có."

Anh nhìn thoáng qua lỗ tai ửng đỏ của cô, cười khẽ, nói: "Đừng tức giận, chờ tòa án kết thúc sẽ đưa em đi ăn cơm."

Các phóng viên lục tục đi tới, ba vị thẩm phán cũng đi theo sau đám người đó. Thẩm Hạ Thời nhìn ánh mắt mong đợi của anh, nhẹ giọng đáp: "Được."

Mộc Tắc nắm cổ tay của cô, lòng bàn tay lưu luyến trên da thịt cô quên cả phản ứng: "Ăn cái gì tùy em, được không?"

Cô cười rộ lên: "Được, tôi muốn vào trong rồi."

Mộc Tắc nắm tay cô vẫn luyến tiếc buông ra, ánh mắt khóa trên khuôn mặt cô. Thẩm Hạ Thời mắt thấy đám người ngày càng tới gần, trong lòng cũng bối rối, đột nhiên cô nhón chân lên hôn anh một cái:

"Có thể buông ra được rồi."

Thẩm Hạ Thời tránh khỏi bàn tay to rộng của anh, trên mặt khôi phục biểu cảm bình tĩnh.

Lúc Nhị Tứ và Trảm Xuân đến đây đã thấy đại ca ngây người vuốt vuốt gương mặt mình. Hai người hai mặt nhìn nhau, vẫn không biết chuyện gì đã xảy ra.