Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sủng Ái Quá Độ

Chương 32

« Chương TrướcChương Tiếp »
Edit: Dunie

Beta: Mee

Trans: Gấu + Rose

Khi đến Cảng Thành mặt trời cũng vừa buông xuống, từ trong sân bay bước ra, có thể nhìn thấy chân trời phía xa đã nhuộm màu cam.

Chi nhánh công ty của Tạ Ly ở bên này, nên anh thường xuyên đến đây để công tác, đối với nơi này cũng rất quen thuộc.

Trước khi quyết định đến, Tạ Ly đã sắp xếp tốt mọi thứ, có người ở đây đến giao chìa khóa xe cho anh.

Tạ Ly lái xe đưa Diệp Ngưng đến khách sạn trước kia anh vẫn hay ở lại, anh đã đặt một căn phòng bên trong có hai phòng ngủ.

Diệp Ngưng không có cơ hội lựa chọn, cứ như vậy đã được sắp xếp ổn thỏa.

Đem hành lý để ra sau, Tạ Ly hỏi Diệp Ngưng có muốn ăn gì không, đúng lúc cô đang cầm điện thoại tìm kiếm, nhìn thấy gần đây có một khu ăn uống.

“Lái xe sẽ bị tắc đường, hay chúng ta đi bộ qua đó đi?”

“Cũng được.”

Tạ Ly không có ý kiến, hết thảy đều nghe theo ý của cô.

Ra khỏi sảnh khách sạn, Tạ Ly cố ý hỏi Diệp Ngưng nên đi hướng nào, Diệp Ngưng nhìn bản đồ, không xác định được mà chỉ về phía bên trái.

Khả năng định hướng của cô thật sự rất kém, vừa đến nơi này liền không phân biệt được đông tây nam bắc.

“Không đúng, là bên phải.”

Tạ Ly nói, cầm lấy tay cô, “Để đề phòng em đi lạc, anh vẫn nên giữ chặt em mới được.”

Diệp Ngưng mỉm cười, ngoan ngoãn đi theo anh.

Vừa đi vào khu ăn uống, trong nháy mắt Diệp Ngưng cảm giác trước mắt mình sáng ngời lên, thật giống như được mở ra một thế giới mới.

Quầy hàng sạch sẽ và ngăn nắp, đồ ăn đủ loại màu sắc, khói trắng lượn lờ, xung quanh lại ồn ào, tràn ngập hơi thở của phố phường.

Ở đây chủ yếu là đồ ngọt, đối với người yêu thích đồ ngọt như Diệp Ngưng đến nơi này quả thật là như lạc vào thiên đường.

Cô và Tạ Ly mỗi món chỉ mua một phần, chia nhau ăn, trước kia Tạ Ly không quá thích đồ ngọt, nhưng bởi vì chịu ảnh hưởng của Diệp Ngưng, hiện tại anh cũng bắt đầu trở nên thích ăn.

Đương nhiên, nguyên nhân chủ yếu là do Diệp Ngưng mặc kệ là ăn cái gì đều bày ra bộ dáng cực kỳ thỏa mãn, làm cho người khác nhìn thấy liền muốn ăn theo.

Lúc này, nhìn hai má cô nhét đầy đồ ăn tới nỗi phình lên giống như một chú hamster nhỏ, nội tâm anh giống như bị thứ gì đó lấp đầy vậy.

Nhìn đôi môi đỏ hồng đang chuyển động của cô, trong đôi mắt sâu thẳm của anh lóe lên một ánh lửa.

Loại xúc động này là phản ứng sinh lý bình thường, căn bản anh không thể nào khống chế được.

“Đàn anh, sao anh không ăn vậy?”

Diệp Ngưng cầm lấy một xâu đồ nướng đưa cho anh, khoa trương mà cảm thán, “Ăn ngon lắm đó nha.”

“Em rất thích hợp làm streamer ẩm thực.”

“Thật không?” Ánh mắt Diệp Ngưng sáng lên, hùa theo anh mà nói: “Sớm biết vậy em đã không đi học, đi livestream cho rồi.”

Tạ Ly ngoài mặt không nói gì, nhưng lại khẽ nhíu mày.

Anh thầm nghĩ, may mắn cô không làm như vậy, nếu không bộ dáng đáng yêu như này bị người khác nhìn thấy, anh không biết mình sẽ ghen đến mức nào.

Mỗi phần ăn vặt tuy không nhiều, nhưng ăn từ đầu đến cuối phố cơ bản cũng đã no.

Diệp Ngưng cực kì thỏa mãn, nhìn Tạ Ly mà nói: “Em thích nhất kiểu vừa du lịch vừa ăn như thế này, chỉ tiếc là dạ dày của em có giới hạn, rất nhanh đã ăn no rồi.”

Tạ Ly không lên tiếng đưa tay sờ đầu cô, nhìn đến chỗ bán trà sữa, hỏi cô có muốn uống một ly không.

Xong rồi, cô có cảm giác tội lỗi quá.

Hôm nay lượng đường nạp vào cơ thể cô đã quá nhiều.

Diệp Ngưng trầm mặc mấy giây, vẫn là không nhịn được cám dỗ mà gật đầu.

Cô sợ không uống sẽ tiếc nuối.

Cầm trà sữa, Diệp Ngưng vừa uống vừa thở dài: “Đợi sau khi trở về, em nhất định sẽ béo lên mười cân.”

“Vậy cũng tốt.”

Anh cảm thấy cô khá gầy, lo lắng cô không đủ dinh dưỡng, có thể béo lên một chút cũng là điều tốt.

“Tốt cái gì mà tốt, anh có phải là người béo lên đâu.”

Diệp Ngưng bĩu môi, lại nói: “Cho dù anh béo lên mười cân vẫn đẹp, căn bản không ảnh hưởng chút nào đến giá trị nhan sắc.”

“Vậy em thích anh là bởi vì nhan sắc sao?”

“Em…”

Diệp Ngưng định trả lời, ý thức được anh lại đào hố, vội vàng im lặng.

Ở cùng Tạ Ly một thời gian dài, phản ứng của cô cũng nhạy bén hơn rồi.

Hai người trở về khách sạn, chuẩn bị nghỉ ngơi.

Mặc dù căn phòng có hai phòng ngủ, nhưng nhà vệ sinh và phòng tắm chỉ có một, Diệp Ngưng rối rắm không biết nên để mình tắm trước hay để Tạ Ly trước, anh không nói cô cũng ngại không dám mở miệng.

Hai người ngồi trên sofa, TV đang bật, màn hình đang phát bộ phim dài tập nhàm chán.

Tạ Ly thấy Diệp Ngưng ngồi bất động, còn nghĩ rằng cô muốn xem TV thêm một lúc, liền nói: “Anh đi tắm trước nhé?”

“Vâng, anh đi đi.”

Diệp Ngưng như được đại xá, anh đi tắm cũng khiến cô thấy thoải mái chút.

Trai đơn gái chiếc ở khách sạn, trong không gian tràn ngập ái muội này, thật sự làm cho người ta khó xử.

Tạ Ly vừa đi, Diệp Ngưng liền lấy điện thoại ra, Chu Mạt và Hứa Xán Xán gửi tin nhắn trong nhóm hỏi cô đã về đến khách sạn chưa.

Diệp Ngưng trả lời các cô ấy, ngay sau đó Chu Mạt lại nhắn tiếp:

[Cậu thử cố ý dụ dỗ Tạ Ly đi, xem anh ấy có phải chính nhân quân tử không.]

[Mình dụ dỗ xong cuối cùng thất thân thì sao?]

[Vậy thì chứng minh anh ấy không đáng tin! Cậu cũng không thể cùng anh ấy ở bên nhau.]

[Vậy không phải mình hi sinh vô ích rồi sao?]

[Ngủ cùng anh ấy một lần cũng không lỗ.]

[…]

Diệp Ngưng thật sự không còn gì để nói.

[Nếu anh ấy chống lại được dụ hoặc, rất có thể năng lực của anh ấy ở phương diện kia không được.]

Hứa Xán Xán bỗng nhiên gửi đến một câu.

Chu Mạt: [Mình thấy nhóm mình nên đổi tên đi, đổi thành Tam Hoàng Liên (*).]

(*) 三黄连: Hoàng Liên là thảo dược được sử dụng trong rất nhiều bài thuốc điều trị bệnh của y học cổ truyền

Hứa Xán Xán: [Muốn hoàng cậu đi mà hoàng, tớ không thèm.]

Diệp Ngưng: [Tớ thấy hai cậu kẻ tám lạng người nửa cân.]

Tốc độ tắm rửa của Tạ Ly rất nhanh, chẳng mấy chốc liền đi ra, tóc còn ẩm ướt, trên người mặc bộ đồ ở nhà rộng rãi thoải mái.

Nếu không phải có Diệp Ngưng ở đây, anh chỉ mặc mỗi qυầи ɭóŧ, đâu có mặc nhiều như này.

Diệp Ngưng “vù” một cái đứng lên, nói cô đi tắm đây, bóng lưng hoảng hốt rời đi.

Sau khi vào phòng tắm, cô lề mề gần một tiếng mới bước ra, vì muốn để Tạ Ly làm xong việc đi ngủ trước, chờ khi cô ra sẽ không chạm mặt anh.

Nhưng nào ngờ, khi cô bước ra, anh đang ngồi trên sofa.

“Khụ.”

Diệp Ngưng giả vờ ho một tiếng, hỏi: “Anh vẫn chưa đi ngủ à?”

“Còn không phải vì đợi em sao?”

Tạ Ly nghe được giọng nói quay đầu lại, nhìn đến Diệp Ngưng mặc váy ngủ màu hồng nhạt, một nửa tóc rơi trên vai, khuôn mặt trắng nõn ửng đỏ, vô cùng đáng yêu.

“Anh không cần chờ em, mệt thì cứ ngủ trước đi.”

Diệp Ngưng miễn cưỡng cười, bỗng nhiên cô thấy Tạ Ly đứng dậy.

Anh không nói lời nào, tiến tới kéo cô vào lại phòng tắm, để cô đứng trước gương.

“Sấy khô tóc rồi đi ngủ.”

Nói xong, anh mở máy rồi sấy tóc cho cô.

Tạ Ly giờ phút này rất gần cô, ngực anh gần như áp vào lưng cô, bởi vì cô có thể cảm nhận được nhiệt độ nóng bỏng phía sau.

Cô mất tự nhiên nghiêng người về phía trước, cảm giác tim mình đập nhanh như muốn nhảy ra khỏi l*иg ngực.

Đây là lần đầu tiên Tạ Ly sấy tóc cho con gái, động tác khó tránh có chút vụng về, anh sợ sẽ làm đau Diệp Ngưng nên vô cùng cẩn thận.

Mà Diệp Ngưng cũng là lần đầu tiên được con trai sấy tóc, cảm nhận từng ngón tay thon dài của anh xuyên qua tóc cô, trong lòng cô dâng lên một cảm giác rất khác lạ.

Cuối cùng, tóc cũng được Tạ Ly sấy khô hoàn toàn, cô buông lỏng trái tim đang treo lơ lửng của mình xuống, cho rằng như vậy đã kết thúc.

Nhưng ai có ngờ được, Tạ Ly thế mà lại duỗi tay ôm lấy cô, đem mặt chôn vào cổ cô.

Toàn thân Diệp Ngưng như bị điện giật, nháy mắt toàn thân nổi lên cơn tê dại.

Cô có thể cảm nhận rõ luồng khí nóng từ mũi anh thổi lên da cô, khiến cô rùng mình.

“Đàn anh, anh … Anh làm gì vậy?”

“Gọi anh là Tạ Ly.”

Bảo cô gọi tên anh? Cô thật sự không gọi nổi.

Diệp Ngưng cũng không biết vì sao, mỗi lần đối diện với anh đều có cảm giác như cô đối diện với những người lớn trong nhà.

“Ban đầu chắc chắn chưa quen, từ từ sẽ quen thôi.”

Anh lẩm bẩm, rồi sau đó nói nhỏ:

“Mặc dù anh nói anh đủ kiên nhẫn để chờ đợi, nhưng đêm nay đột nhiên anh ý thức được, ở cùng với em, du͙© vọиɠ của anh ngày càng sâu, không thể nào khống chế được. Đêm nay, khoảnh khắc nhìn thấy em ăn, anh lại có một cảm giác xúc động mãnh liệt muốn hôn em.”

Giọng anh trầm thấp lại mang theo từ tính, lời nói cảm động, Diệp Ngưng nghe được mặt cũng đỏ lên.

Tạ Ly lẳng lặng ôm cô trong chốc lát, bỗng nhiên anh xoay người cô lại.

“Anh cho em một đêm để làm quen, ngày mai chúng ta lấy thân phận người yêu ở bên nhau nhé?”

“Anh… Anh đây là muốn chúng ta hẹn hò sao?”

Tạ Ly bị cô chọc cười, nhóc con này căng thẳng đến mức đầu óc mơ hồ luôn rồi.

“Không hẹn hò có thể làm bạn trai và bạn gái được sao?”

Diệp Ngưng cắn môi dưới, nghĩ thầm cô còn chưa chuẩn bị xong, sao lại đột nhiên muốn hẹn hò rồi.

Tạ Ly nhìn cô rũ mi, cầm lòng không được mà cúi đầu hôn xuống.

Hàng mi chợt rung rinh tựa như cánh bướm chập chờn.

“Ngủ ngon.”

Anh buông xuống hai từ này, sau đó buông cô ra trở về phòng của mình.

Diệp Ngưng bởi vì nụ hôn vừa rồi của anh mà hai chân đều mềm nhũn. Anh đột nhiên buông cô ra, thiếu chút nữa cô đứng không vững.

Người này quá xấu xa rồi, trêu chọc cô xong, liền bỏ đi.

Sáng hôm sau, Diệp Ngưng bị Tạ Ly gọi dậy.

Cô dụi mắt, nhìn thấy anh ngọc thụ lâm phong (*) đứng ở cửa, sợ tới mức giật cả người, con sâu ngủ trong người cũng biến mất.

(*)Ngọc thụ lâm phong: Nói về khí chất của một người đàn ông – mang dáng dấp thanh cao, tao nhã nhẹ nhàng nhưng ý chí quyết tâm sắt đá không gì có thể lay chuyển.

Bây giờ mới mấy giờ chứ? Gấp gáp gọi cô dậy cho anh đáp án hay gì?

Diệp Ngưng trằn trọc cả đêm, tới hơn hai giờ sáng vẫn chưa ngủ được.

“Đã 10 giờ rưỡi, anh sợ em không dậy nổi, đến cơm trưa cũng không thể ăn.”

Tạ Ly nhìn vẻ mặt rời giường của cô, lên tiếng giải thích.

Diệp Ngưng kinh ngạc mở to hai mắt, đã 10 giờ rưỡi? Cô hoàn toàn không biết.

Tạ Ly vốn cho rằng cô vì trốn tránh anh, cố ý giả vờ ngủ không dậy nổi, cho nên mới đến gọi cô, nhưng nhìn biểu cảm của cô, anh liền khẳng định là cô chỉ vừa tỉnh dậy.

“Tối qua em mất ngủ sao?” Anh hỏi một cách vui sướиɠ.

Diệp Ngưng theo bản năng gật đầu, rồi sau đó gượng gạo mà giải thích: “Em bị lạ giường.”

“Được rồi, dậy đi, anh đã dặn nhà ăn đem cơm lên đây rồi.”

Anh suy nghĩ thật chu đáo, bụng Diệp Ngưng đã kêu “Không thành kế (*)”, thức dậy có đồ ăn thật hạnh phúc.

(*)空城计: không thành kế (một câu chuyện trong tiểu thuyết “Tam Quốc Diễn Nghĩa”. Sau khi tướng nước Thục là Mã Tốc bị thất thủ, Tư Mã Ý (tướng nước Nguỵ) đem quân đến vây ép thành, Gia Cát Lượng cho mở toang các cổng thành, một mình điềm tĩnh ngồi trên mặt thành gảy đàn. Tư Mã Ý hoài nghi bên trong thành đã được mai phục chu đáo nên đã ra lệnh rút quân về. Về sau, khi nói đến “KHÔNG THÀNH KẾ” là ý muốn ám chỉ thực lực yếu nhưng qua mặt được đối phương)

Lấp đầy bụng xong, Tạ Ly bỗng nhiên hỏi: “Hôm nay muốn đi chỗ nào chơi đây? Bạn gái.”

Ba chữ(*) cuối cùng kia khiến vẻ mặt Diệp Ngưng sững sờ.

(*) bên Trung, bạn gái được gọi là女朋友 nên mới có ba chữ

Cô vội vàng nói: “Em còn chưa đáp ứng đề nghị của anh đâu, sao anh có thể tự mình quyết định như thế?”

“Anh đơn phương đồng ý, cho nên em đã trở thành bạn gái của anh. Em cũng có thể không gọi là bạn trai.”

Tại sao nói chuyện logic với đại thần lại mệt như vậy? Diêp Ngưng phát hiện mình đã bị anh gài bẫy.

Bên ngoài khách sạn bây giờ mặt trời nóng như thiêu đốt. Thời tiết này không thích hợp ra ngoài chơi, chỉ thích hợp đi mua sắm.

Cảng Thành là thiên đường mua sắm, rất nhiều cô gái đến đây chỉ để mua mua mua, nhưng Diệp Ngưng đi cùng Tạ Ly, có hơi xấu hổ khi đi dạo phố, không phải cô lo lắng những thứ khác mà chính là sợ anh sẽ thay cô trả tiền.

Thật ra Tạ Ly đã chuẩn bị trước một kế hoạch, anh cho cô ba địa chỉ để Diệp Ngưng lựa chọn, một chỗ là công viên hải dương nổi tiếng, có thể đi xem động vật biển biểu diễn, nơi thứ hai là công viên trò chơi địa hình và cái cuối cùng là trung tâm mua sắm.

Diệp Ngưng rất muốn đi công viên trò chơi chơi, nhưng thời tiết hôm nay lại không thích hợp, như vậy chỉ còn có thể lựa chọn đi công viên hải dương.

Từ khách sạn xuất phát đi mất một giờ, phần lớn thời gian bị kẹt trên đường.

Đến nơi, Tạ Ly đi mua vé, khi anh trở về còn đem cho Diệp Ngưng một một chiếc băng đô, bên trên có một chú cá heo nhỏ đáng yêu.

“Cái này không phải để cho trẻ em đeo hay sao?”

Diệp Ngưng xấu hổ, cái này có phải quá trẻ con rồi không.

“Ở trong mắt anh, em và trẻ nhỏ không phải giống nhau sao?”

Tạ Ly giúp Diệp Ngưng đeo lên, còn khen cô: “Nhìn rất dễ thương.”

Diệp Ngưng đảo mắt, cố ý nói: “Ở trong mắt em, anh cũng giống như đứa trẻ vậy, anh cũng mau đeo lên đi.”

“…..”

Rất thông minh.

Bất quá anh cũng rất thích nghe cô nói như vậy.

Diệp Ngưng không hề nghĩ tới Tạ Ly thật sự quay lại mua cho bản thân một cái đeo lên.

Nếu cô sợ người người khác cảm thấy cô ấu trĩ, thì anh làm cùng cô.

Nhìn người đàn ông lạnh lùng bây giờ lại mang vật dễ thương như vậy, cảm giác thật lạ.

Diệp Ngưng nhìn anh, buồn cười hỏi: “Tạ Ly, hay để em chụp cho anh một bức ảnh nhé?”

“Có thể thì có thể, nhưng em phải chụp cùng với anh.”

Nói xong, anh liền bước đến trước cô, cầm điện thoại bật camera, sau đó trực tiếp ôm cô vào lòng.

Sau lưng hai người là lâu đài công viên hải dương. Trên mặt của họ đều tràn ngập nụ cười.

Chụp xong, Diệp Ngưng vội vàng lấy lại để kiểm tra, cô nhìn thấy nụ cười cứng nhắc của Tạ Ly, không nhịn được mà bật cười thành tiếng.

“Tại sao nhìn anh đứng cạnh em cứ như người cha già thế này?”

“…” Tạ Ly không nói nên lời, anh rất muốn khuyên cô nên đi khám mắt.

Diệp Ngưng bắt đầu suy diễn: “Nụ cười của anh thật sự rất giống người chú ở xa của em. Ông ấy nhìn con gái lấy chồng, trong long không muốn rời xa, rất khó chịu. Chính là bày ra cái loại biểu cảm này, miễn cưỡng mỉm cười, nhìn cứ như bị bắt cóc.”

“Rõ ràng là anh rất vui vẻ.”

“Chắc là do ngày thường anh rất ít khi cười, nên là khi chụp ảnh mới trông như vậy.”

Mặc kệ Diệp Ngưng nói như thế nào, Tạ Ly cũng cảm thấy rất đẹp.

Anh như thế nào cũng không sao, chỉ cần cô xinh đẹp động lòng người là được.

Ngày hôm nay đối với Diệp Ngưng rất khó quên, mặc dù cô và Tạ Ly không có bất kỳ hành động ái muội nào, nhưng cô giống như đã được trải qua cảm giác ngọt ngào khi yêu.

Hai người bọn họ cùng nhau đi xem rất nhiều loại cá, cá ngựa, hải cẩu, cá heo biển, đi xem chim cánh cụt và cả buổi biểu diễn động vật ở nơi có thể chứa được 5000 người. Tạ Ly còn giúp cô chụp rất nhiều ảnh đẹp, có vài bức ảnh cô cảm thấy chính mình rất xấu, nhưng anh đều sẽ khen đẹp, giống như ở trong mắt anh cho dù cô có bộ dạng nào cũng là xinh đẹp.

Con gái cần phải tự tin, Tạ Ly chưa bao giờ đả kích cô, cách anh đối xử với cô làm cô cảm thấy rất chân thật.

Đến buổi tối, Tạ Ly đưa cô đến một nhà hàng lâu đời ở Cảng Thành để ăn cơm. Sau khi ngồi xuống, Diệp Ngưng dường như nhớ đến điều gì đó, vội vàng hỏi anh: “Không phải anh nói đến Cảng Thành công tác hay sao? Sao lại đi chơi với em cả ngày?

“Nếu anh không nói như vậy, em có cùng anh đến đây không?”

“Được lắm, thì ra ngay từ đầu anh đã cố ý gạt em.”

“Cũng không hẳn, vốn dĩ anh đã lên kế hoạch tháng này sẽ đến kiểm tra chi nhánh công ty một chút, chờ ngày mai chúng ta cùng nhau đi nhìn xem.”

“Em đi theo anh làm gì? Làm thư ký của anh hả?”

“Không, là vợ của anh.”

“…”

Khi nói những lời này anh vô cùng nghiêm túc, mỗi lần đều không có báo trước, khiến tim cô bỗng chốc loạn nhịp.

“Gọi đồ ăn đi.”

Tạ Ly quay lại chủ đề chính, đem thực đơn đưa đến trước mặt cô.

Diệp Ngưng không nhìn thực đơn, mà nghiêm túc nhìn anh.

Ánh mắt cô quá chuyên chú, làm Tạ Ly giật mình, cười hỏi cô, “Em nhìn anh làm gì?”

“Đột nhiên thấy anh rất hấp dẫn.”

“Bây giờ mới phát hiện ra sao, thật buồn.”

“Không phải, bây giờ phát hiện loại mi lực này là loại trước đây không nhận ra được.”

Diệp Ngưng nói xong, cúi đầu xem thực đơn, gọi hai món ăn.

“Đối với việc ăn uống em thật sự rất giỏi, đây là hai món nổi tiếng nhất ở đây.”

Lúc trước Tạ Ly và Lục Sâm đã tới đây ăn, lúc đó anh còn nghĩ về sau nếu có cơ hội nhất định sẽ mang Diệp Ngưng đến đây dùng thử, không nghĩ tới cuối cùng đã thực hiện được.

Cơm nước xong, bọn họ cũng không vội vã trở về khách sạn mà cả hai đi dọc theo con đường lớn đi dạo không có mục tiêu.

Diệp Ngưng nghịch ngợm dẫm lên cái bóng của mình. Ngay lúc này cô bỗng nhiên thấy mình đã trở về như lúc năm sáu tuổi.

Khó trách trên mạng nói, chỉ cần gặp đúng người bạn sẽ trở thành một đứa trẻ.

“Anh biết không? Trước đây quả thật em cảm thấy anh rất đáng sợ.”

Nghĩ đến việc này, Diệp Ngưng không khỏi cảm thấy có chút buồn cười.

“Người khác cảm nhận vậy cũng không sao, anh đối với em không đủ dịu dàng sao?”

“Chẳng phải lúc nào anh cũng mặt lạnh với em à?”

“Anh sợ quá nhiệt tình sẽ dọa em sợ.”

“Chậc, anh đúng là lão già lắm mưu.”

Nghe được từ nhạy cảm kia, Tạ Ly nhoe mắt: “Em nói gì?”

Rõ ràng chỉ lớn hơn cô ba tuổi, nhưng cô cứ luôn đem chuyện này ra để nói.

Trên mặt Diệp Ngưng hiện lên vẻ chột dạ, vội vàng lắc đầu tỏ vẻ mình chưa từng nói gì cả.

Tạ Ly xấu xa kéo khóe môi, cánh tay duỗi ra, muốn kéo cô đến bên cạnh mình, nhưng Diệp Ngưng phản ứng rất nhanh liền tránh qua bên cạnh.

“Không còn sớm nữa, chúng ta mau về khách sạn thôi.”

Cô nhìn anh chớp mắt, nhìn cô giây phút này giảo hoạt tựa như hồ ly nhỏ.

Tạ Ly bước một bước thuận thế đem cô đẩy đến bên đèn đường.

Anh cúi đầu, chầm chậm nhìn xuống gương mặt xinh đẹp của cô, môi mỏng khẽ mở:

“Anh sẽ chứng minh cho em thấy, cái gì là gừng càng già càng cay.”

Dứt lời, anh chậm rãi cúi đầu, không khí nóng hòa quyện với hương bạc hà mạnh mẽ áp sát Diệp Ngưng…

Nóng bỏng, chạm vào là nổ ngay.
« Chương TrướcChương Tiếp »