Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sủng Ái Nơi Đầu Quả Tim Của Miêu Đại Thống Lĩnh

Chương 4: Con mèo thứ nhất

« Chương TrướcChương Tiếp »
Ngưu thẩm cũng không phải thú nhân quá cao giai, bà không thể cảm nhận được biến hoá phi thường mẫn cảm của nhân tố bạo động trên người. Bà chỉ cảm thấy sau khi ăn thịt bò, toàn thân thoải mái, còn thoải mái hơn uống dinh dưỡng dịch.

Hạ Ngư chột dạ nhìn biểu tình khϊếp sợ của Ngưu thẩm.

Thế nào, chẳng lẽ dự đoán của nàng sai rồi?

Hạ Ngư bắt đầu hối hận vì mình mạo muội.

Tuy nàng là một đầu bếp nho nhỏ, nhưng khi ở Trái Đất cũng rất ít khi dùng yêu lực của mình dung hoà vào đồ ăn. Thứ nhất là không có tác dụng gì, thứ hai, nàng là một con cá yêu, trí nhớ của cá chỉ có bảy mươi giây, nàng dựa vào yêu lực mới có thể có được ký ức lâu dài giống nhân loại. Nếu hao hết yêu lực, thực dễ dàng mất trí nhớ.

Yêu lực của nàng, chẳng lẽ sẽ có ảnh hưởng gì không tốt với thú nhân sao?

Nhưng nàng vừa nghĩ vậy liền nghe được Ngưu thẩm khϊếp sợ lẩm bẩm: "Tài nấu nướng của ta không thể nào tốt đến vậy."

Hạ Ngư: "......"

Hạ Ngư thở phào. Nàng cẩn thận đem yêu lực ngưng tụ lên mắt, lặng lẽ nhìn về phía người Ngưu thẩm.

Loại năng lượng cuồng bạo trong cơ thể Ngưu thẩm kia, hơn một nửa đều bị yêu lực còn sót lại trong đồ ăn cắn nuốt, trạng thái vốn không ổn định cũng chậm rãi trở nên ổn định.

Hai mắt Hạ Ngư dần dần lấp lánh ánh sáng.

Xem ra yêu lực của nàng có ích đối với thứ năng lượng này!

Nàng tìm được phương pháp làm giàu rồi!

Có lẽ nàng có thể lập tức phất nhanh, đi Miêu Miêu tinh vuốt mèo!!

Nàng cao hứng uống một ngụm dinh dưỡng dịch, giây tiếp theo thiếu chút nữa bị ghê tởm đến nhổ ra.

......Đây là vị quýt hỏng táo ôi quỷ quái gì vậy!!!

Ngưu thẩm nhìn vẻ mặt tái đi của Hạ Ngư, ha ha cười: "Khó uống phải không? Chẳng qua cũng hết cách, dinh dưỡng dịch đều là dạng này."

"Thứ ăn ngon thì không thể ăn, thứ có thể ăn thì ăn không ngon, cũng chẳng có cách nào." Ngưu thẩm có chút bất đắc dĩ cảm khái một câu, sau đó lại kỳ quái nhìn một bàn đồ ăn, mày nhăn lại: "Bất quá đồ ăn hôm nay lạ thật......hình như không có nhiều nhân tố bạo động cho lắm."

Bà vui đùa nói: "Chẳng lẽ là ta biến dị?"

Hạ Ngư là đánh chết cũng không uống dinh dưỡng dịch, nàng ho khan hai tiếng: "Có lẽ đi?"

Tuy nàng là một con con cá yêu còn trẻ, nhưng cũng hiểu đạo lý hoài bích có tội, nên không tính bại lộ năng lực của mình. Nhưng Ngưu thẩm cho nàng máy phiên dịch, lại cho nàng trốn dừng chân, đối nàng có ân, nên nàng muốn báo đáp.

Nàng nhỏ giọng nói ra quyết định của mình: "Ngưu thẩm......Ta có thể, giúp ngài đi bán thịt bò không?"

Bán thịt bò đương nhiên không phải bán thịt đơn thuần, Hạ Ngư tính gia công chế biến thành thịt bò kho gì đó đem đi bán.

Ban đầu Ngưu thẩm không đồng ý, bà cho rằng Ngưu Ngưu tinh mới trải qua chiến loạn, có đủ loại người, lại xét thấy kinh nghiệm thảm thiết trước kia khi nữ nhi mình một đi không trở lại, có thể nói Ngưu thẩm rất nhọc lòng khuyên bảo Hạ Ngư. Nhưng chờ Hạ Ngư nấu xong món bò kho, một bụng lời khuyên của Ngưu thẩm lại bị nuốt xuống hơn nửa.

Bởi vì thật sự là quá thơm.

Nhưng nhìn qua Hạ Ngư không quá vừa lòng, nàng than thở: "Thiếu nhiều gia vị kho thịt quá......"

Tuy Hạ Ngư bất mãn với việc không đủ gia vị, nhưng ngẫm lại nơi này là tinh tế, có thể sẽ có rất nhiều loại gia vị mới không biết, liền lại cao hứng.

Việc cấp bách chính là phải kiếm được tiền mua gia vị trước mới được.

Ngưu thẩm ăn thử một ngụm bò kho Hạ Ngư làm, độ mặn vừa phải, mùi vị của thịt bò được bảo tồn vừa đủ, ăn vào ngon miệng, cắn xuống còn có vài phần đàn hồi. Mà độc đáo nhất chính là loại cảm giác này, ăn vào, có cảm giác an tĩnh tường hoà.

Một thứ như vậy, chỉ để ở nhà thật quá phí, quả thực là sự vũ nhục đối với đầu lưỡi của mình!

Mặc dù như thế, lại cũng không chịu được hoàn cảnh loạn lạc của Ngưu Ngưu tinh, Ngưu thẩm còn muốn khuyên thêm vài câu nữa --

Hạ Ngư hai mắt hồng hồng đứng đó.

Chẳng sợ tiểu cô nương chỉ mặc bộ quần áo đen bằng vải thô bình thường nhất cũng không ngăn được dung mạo đáng yêu xinh đẹp của nàng, dưới hàng mi cong vυ"t là đôi mắt hơi ửng hồng, khiến lòng người mềm thành nước.

Nàng nhỏ giọng làm nũng: "Ngưu thẩm......"

"Được rồi." Ngưu thẩm thoả hiệp.

Dù sao Hạ Ngư không phải nữ nhi của mình, mặc dù bà lo lắng, nhưng không có tư cách can thiệp sự lựa chọn của Hạ Ngư.

Một đạo cách trở cuối cùng cũng không có!

Hạ Ngư cao hứng hỏi: "Ngưu thẩm, ở Ngưu Ngưu tinh nơi nào có vẻ nhiều người vậy?"

"Gần đây chỗ nhiều người nhất hẳn chính là thành hoang." Ngưu thẩm thường xuyên lên mạng, cũng biết nhiều thứ. Bà liếc Hạ Ngư, nhìn không ra Hạ Ngư rốt cuộc là hỗn huyết hay thuần huyết, có chút do dự nói: "Nhưng tốt nhất người không cần đến gần nơi đó."

"Vì sao chứ?" Hạ Ngư tò mò hỏi.

"Thành hoang là nơi Vương Thượng chiến đấu cùng Trùng tộc." Ngưu thẩm nói tiếp: "Hiện tại kết thúc chiến tranh, phỏng chừng thành hoang đã biến thành đặc khu du lịch, sẽ có rất nhiều quý tộc thuần huyết đến đó, tính tình bọn họ cũng không tốt."

Hạ Ngư không biết quý tộc thuần huyết là gì, nhưng nàng hiểu được, quý tộc = có tiền.

"Ta đã biết!" Hạ Ngư thật cao hứng nói: "Ta sẽ kiếm thật nhiều tinh tệ trở về giao tiền thuê nhà!"

"Ngươi đứa nhỏ này, chuyện về tiền thuê nhà để nói sau." Ngưu thẩm lại nói: "Trước đó, để ta kiếm cho ngươi một cái giấy chứng minh thân phận."

(*Tương tự chứng minh thư)

Chuyện làm giấy chứng minh thân phận rất dễ, chỉ cần lên mạng, làm kiểm tra toàn thân đơn giản là được. Bởi vì Ngưu Ngưu tinh mới trải qua một hồi chiến tranh nghiêm trọng, rất nhiều thiết bị hư hao, không thể tiến hành trắc nghiệm chủng tộc, chỉ có thể làm chứng minh thư tạm thời, đủ để Hạ Ngư đυ.c nước béo cò tạm qua cửa.

Ở hồ sơ chủng tộc tạm thời, Hạ Ngư điền "là một loại cá."

Nhưng loại chứng minh thư lâm thời này có một khuyết điểm, không thể tìm một phần công tác chính thức ở địa phương, cũng không thể chính thức đăng ký tinh võng*, chỉ có thể lấy thân phận du khách để lên mạng tra tìm tin tức.

(* là dạng mạng lưới internet cao cấp mang tầm vũ trụ)

Ngưu thẩm lại lấy một cái quang não* nhỏ mà nữ nhi bà đã dùng khi còn sống, dùng để thu tiền và xem bản đồ.

(*dạng nâng cấp kết hợp của di động + máy tính)

Làm xong hết thảy, Ngưu thẩm lại dùng bản đồ chỉ cho nàng vài chỗ nhiều người: "Những nơi này đều có thể đi."

Quan trọng là, người ở đó sẽ không phức tạp như ở thành hoang.

Nhìn bộ dáng tiểu cô nương gật gật đầu thề son sắt, Ngưu thẩm thở dài: "Phải cẩn thận một chút."

Nhìn biểu tình lo lắng của Ngưu thẩm, Hạ Ngư quyết định để thành hoang tới vị trí cuối cùng.

Nếu nàng bán hết bò kho ở những nơi khác thì sẽ không cần đi thành hoang.

***

"Tìm ra cho ta!"

Ngưu nhân Bạch Lạc Lạc bị cào mặt kia thật sự giận điên rồi!

Thân phận nàng bất phàm, hai người mẹ thì một người là đại lão giới chính trị của Ngưu Ngưu tinh, một người là tân tú của giới thương nghiệp. Nàng là nữ nhi được sủng ái nuông chiều nhất của tộc Bạch Ngưu, cũng là hot girl mới nổi trên mạng, hằng ngày dựa vào vẻ ngực nở mông cong cùng khuôn mặt xinh đẹp hấp dẫn không ít fan hâm mộ -- không nghĩ tới lại bị con mèo hoang mắt mù kia cào mặt!!!

Còn để nó chạy trốn!!!

Nhưng thành hoang lớn đến vậy, biết chạy đi đâu tìm một con mèo con?

Bạch Lạc Lạc trực tiếp tuyên bố lệnh truy nã trên mạng, treo giải thưởng vàng một trăm vạn.

Nàng tức giận đến đập tường, nhân tố bạo động trong cơ thể cơ hồ đến cực hạn, vách tường rách nát dưới một chưởng của nàng ầm ầm đổ sụp!

Bạch Lạc Lạc hung tợn nghĩ thầm, con mèo tạp chủng chết tiệt kia, giờ tìm không thấy, sớm muộn gì cũng sẽ có người tìm được!!

Tuyên bố truy nã còn chưa đủ, bây giờ nàng còn muốn hét đòi mang người máy tìm kiếm lại đây, khômg kiếm được con mèo tạp chủng kia, lột sạch lông nó, chặt đứt hết móng vuốt nó thì Bạch Lạc Lạc này kiếp sau sẽ thành tạp chủng!!!

Mà bên này, Vi Nhi Pháp đã sức cùng lực kiệt.

Nàng nấp dưới một phiến đá vụn tuỳ thời sẽ sụp xuống, tinh võng trong đầu biểu hiển đây là một nơi ở phía ngoài rìa thành hoang.

Vì phòng ngừa đám Kim Vũ tìm được, Vi Nhi Pháp đã nhanh chóng chuyển qua sử dụng tài khoản tinh võng mới mà nàng đã chuẩn bị từ sớm.

(*tương tự như tài khoản google hay iphone vậy, Vi Nhi Pháp có 2 tài khoản, đăng nhập vào tài khoản mới để lên mạng đỡ bị tra ra)

Cái gọi là thỏ khôn có ba hang, tuy nàng không phải thỏ khôn, nhưng ngay từ đầu đến cuối, người nàng tin tưởng nhất cũng chỉ có chính mình.

Nơi này không có nhiều người.

Vi Nhi Pháp hơi giật giật móng vuốt, một trận đau nhức. Cào nữ ngưu nhân kia vì quá dùng sức nên móng vuốt đập xuống tảng đá phía sau. Ba cái móng bị gãy.

Đã bao nhiêu năm rồi nàng không chật vật đến vậy.

Vi Nhi Pháp lạnh lùng nghĩ, thì ra, cho dù nàng thắng được vô số huân chương vinh dự, ngồi lên vương toạ cao cao tại thượng kia, nhưng cũng không đánh lại vận mệnh ti tiện từ khi sinh ra.

Nói đến giả dối, nghĩ đến buồn cười.

Nhưng vào lúc này.......

Có người đến!

"Bạch Lạc Lạc dĩ nhiên lại tuyên bố lệnh truy nã treo thưởng trăm vạn!"

"Trời ạ, nếu tìm được con mèo kia thì quả thực một đêm phất nhanh mà!"

"Con mèo đó bị thương nặng, chắc chắn không chạy xa quá được đâu!"

Hai nữ thú nhân kia một bên tìm kiếm, một bên ôm mộng đẹp phất nhanh.

Lập tức......lập tức sẽ đến nơi này!

Từ nơi vực sâu tận cùng đáy xã hội trèo từng chút một lên địa vị cao nhất, thống lĩnh toàn tinh tế, cho tới bây giờ Vi Nhi Pháp cũng chưa bao giờ dựa vào lòng từ bi thiện lương.

Chỉ có bạo lực cùng áp chế tuyệt đối mới là phương pháp để nàng chiến thắng!

Trong thế giới người ăn người, thú ăn thú này, không thể một kích trí mạng thì bị gϊếŧ cũng sẽ chỉ là mình!!

Rốt cuộc là một đêm phất nhanh hay là một giây mất mạng đây.

Ánh mắt Vi Nhi Pháp loé lên vẻ hung ác ngoan độc.

Ngay khi bạch sắc ngưu đầu thú nhân sắp lật lên tảng đá trên đầu Vi Nhi Pháp, khi Vi Nhi Pháp chuẩn bị lộ ra nanh vuốt không trọn vẹn để làm một cú kiến huyết phong hầu --

"Ai thịt trâu khôngggg!"

Thanh âm trong trẻo của thiếu nữ vang lên, lảnh lót: "Canh thịt trâu ~ thịt bò kho ~ chân trâu hầm ~ cơm đầu trâu ~ canh thịt bò ~ nhiều nhất mười tinh tệ ~ ai tới trước bán trước nhaaa ~"

Vi Nhi Pháp: "......"

Ở thời đại dinh dưỡng dịch là tối thượng này, chạy đến khu quý tộc tụ tập để bán thứ mà chỉ thú nhân không có tiền mới ăn, không phải đầu óc tiểu cô nương này hỏng rồi đấy chứ.

Tuy rằng nghĩ vậy, Vi Nhi Pháp đã có điểm xuất thần.

Thanh âm...của nữ hài bán thịt trâu này, có điểm êm tai.

Giống những nốt nhạc dễ nghe, giai điệu nhảy nhót tuyệt vời như tiếng chim hoàng oanh, chỉ nghe hai tiếng, còn có loại cảm giác tinh thuần không dám tiết độc.

Hai ngưu đầu thú nhân thấy chiếc xe đẩy cố ý chắn trước mình, cùng tiểu cô nương phía sau, gân xanh trên trán nhảy nhảy.

"Ai mà ăn thứ này!" Ngưu thú nhân sừng đen kêu Hắc Khúc Khúc, nàng không kiên nhẫn đẩy xe đẩy kia ra: "Cút, đừng chắn lão nương tìm đồ!"

"Nếm thử thôi." Tiểu cô nương từ phía sau xe nhảy ra, ánh mắt lấp lánh sáng: "Thịt bò kho có thể nhấm nháp miễn phí nha, không lừa già dối trẻ ~"

Ngưu thú nhân tai màu trắng tên Bạch Hoan Hoan cười lạnh: "Thứ rác rưởi này của ngươi dù có ném xuống đất cũng sẽ không ai ăn!"

Nói xong, liền muốn đạp chiếc xe đẩy kia một cước!

Tiểu cô nương phản ứng cực nhanh, trước khi xe bị đạp đã lôi xe về sau một cái thật mạnh, Bạch Hoan Hoan đạp hụt, đợi đứng vững liền thấy được bộ dáng của tiểu cô nương kia.

Một cái chớp mắt không khỏi giật mình.

Hạ Ngư mặc bộ quần áo Ngưu thẩm sửa cho nàng, váy lụa màu trắng cùng giày, mặc dù trong mắt hai thú nhân có vẻ lỗi thời, nhưng cũng không ngăn được mỹ mạo đáng kinh ngạc của nữ hài nọ.

Nàng giống một đoá hoa nở rộ lúc sáng sớm, nụ hoa còn ướt mưa, làn da trắng nõn, mi nhãn thanh triệt, chẳng sợ quần áo lỗi thời mặc trên người cũng đủ làm cho người ta cảnh đẹp ý vui.

Hai thú nhân nhìn mà ngây người.

Hắc Khúc Khúc là người đầu tiên phục hồi tinh thần, cảm giác mất mặt, dù thích dung mạo xinh đẹp của tiểu cô nương, nhưng cũng có điểm ghen tị.

Bởi vì trên người Hạ Ngư không có đặc điểm gì nổi bật rõ ràng thấy được của thú nhân, hơn nữa không nhìn ra được cấp bậc, trong nhất thời Hắc Khúc Khúc cũng không dám mạo phạm quá mức. Nhưng mà......ở đây bán thứ này thì có cao quý tới đâu có lẽ cũng không đến mức nào.

Nghĩ đến đây, ánh mắt Hắc Khúc Khúc nhìn Hạ Ngư lại nhiều vài phần khinh miệt.

"Ai cho phép ngươi vào đây bán mấy thứ này!" Hắc Khúc Khúc nói: "Có giấy phép không?!"

Hắc Khúc Khúc và Bạch Hoan đều làm cho ngành quản lý thành hoang của chính phủ, cũng là người tạm thời trông coi thành hoang......tục gọi là thành quản (*hay nôm na là bảo vệ).

Bởi vì Bạch Lạc Lạc treo giải thưởng quá cao, cho nên đám người nhàn rỗi vô sự như bọn họ mới tìm tới đây ôm mộng đẹp thử thời vận.

Hạ Ngư bị hỏi cứng họng, thoáng chột dạ: "A, giấy phép?"

Làm một con cá yêu cần cù và thật thà, nàng siêu cấp tuân thủ pháp luật.

Bạch Hoan, cũng phục hồi lại tinh thần từ mĩ mạo của tiểu cô nương kia: "A, đúng đúng, có giấy phép không?"

Hạ Ngư thực thành thật cúi đầu: "Không có."

Bạch Hoan một bộ hiểu rõ "ta bắt thóp được ngươi rồi nhé": "Không có giấy phép thì ở đây bán cái gì mà bán, còn không mau cút đi!"

"......Ah."

Hạ Ngư nghe lời đi mất.

Chờ đến tiểu cô nương đi không thấy bóng dáng, Hắc Khúc Khúc bỗng nhiên hoàn hồn: "......Ngươi quên bắt nàng đóng tiền phạt rồi."

Bạch Hoan: "......"

Đều do người ta đẹp quá, nhịn không được nhìn nhiều hai mắt.

Nàng có chút căm giận lật tảng đá vốn muốn nhấc ban nãy lên, trống rỗng, quả nhiên không có con mèo nào.

Bạch Hoan sốt ruột nghĩ, hôm nay vận khí thật sự quá tệ.

***

Hạ Ngư đẩy xe, có phần ủ rũ héo úa.

Nàng chạy suốt một ngày, những nơi Ngưu thẩm chỉ nàng đều chạy qua, nhưng chỉ có vài người mua thịt bò của nàng. Cho nên bất đắc dĩ, nàng mới đến khu ngoài rìa của thành hoang mà Ngưu thẩm dặn đi dặn lại tránh xa để thử thời vận.

Vào một cái chiến trường đổ nát hoang tàn mà còn phải nộp năm trăm tinh tệ vé vào cửa như thể khu thăm quan, còn phải xếp hàng rõ dài, thật không biết mấy người thú nhân này nghĩ thế nào, bớt chút tiền mua bát thịt trâu ăn không ngon hơn sao qwq, chẳng nhẽ thịt trâu nàng làm không thơm?

Kết quả không bán được thịt trâu không nói, dĩ nhiên lại còn gặp phải thành quản khó tính. Cũng may không cần nộp tiền phạt. Nghĩ vậy, vận khí cũng thật siêu tốt √

Nàng đẩy xe, đi tới đi tới, cước bộ bỗng nhiên khựng lại. Ánh mắt nhìn thẳng phía trước đại khái ba giây.

Hạ Ngư chậm rãi kéo chiếc xe lùi lại một chút, rồi lại một chút, tầm mắt lệch đi ba mươi độ. Liền nhìn thấy một cái...đuôi...mèo...

Hạ Ngư chầm chậm dụi dụi mắt, sau đó, vô cùng xác định, chính là một cái đuôi mèo!!!

Đuôi mèo dài màu đen thò ra phía dưới bức tường nghiêng loang lổ đổ nát, run nhè nhẹ.

Trái tim Hạ Ngư cũng run rẩy theo tần suất đồng dạng như thế.

Nàng buông xe đẩy, chậm rãi, chậm rãi lại gần cái đuôi......mèo kia.

Đó......đó là......đuôi mèo đó!

Nàng duyệt qua vô số con mèo.

Đó tuyệt đối, là một cái, cái đuôi mèo anh tuấn đẹp trai!

Hết chương 4

-------------------------------

Bách Linh: Thế là chuẩn bị gặp gỡ của cô bán thịt trâu ngáo ngơ và nàng mèo ngạo kiều khó tính :))
« Chương TrướcChương Tiếp »