*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Vi Nhi Pháp chột dạ đem móng vuốt lấy ra khỏi đĩa cà. Không dám nhìn Hạ Ngư.
Cảm giác đám lông trên móng vuốt dính chùm với nhau, Vi Nhi Pháp không nhịn được bản tính, liếʍ liếʍ móng vuốt.
Cấu tạo của thú nhân so với cấu tạo của một con mèo thuần chủng hoàn toàn không giống nhau.
Cho dù biến thành mèo, cũng không thay đổi được việc nó có một bộ phận là người, cho nên vị giác của Vi Nhi Pháp hoàn toàn bình thường.
Nó không giống loại động vật mèo thuần chủng không thể ăn muối, không có nhiều hạn chế như thế.
Cho nên trong nháy mắt.
Làn hương vị ngọt nị mang theo nước sốt cà nồng đậm theo lông xù trên móng tràn ngập vào khoang miệng, hương vị ngọt ngào mang theo vị thịt tinh tế. Vi Nhi Pháp vừa nuốt, hương thuần bốn phía, dư vị vô cùng.
Nó ngây người.
Nó vẫn luôn chỉ uống dinh dưỡng dịch cùng thuốc trấn định để duy trì sinh mệnh năng lượng, đây thật sự là lần đầu tiên ăn được thứ ngon muốn mạng thế này.
Tuy cơm mèo cũng rất thơm, nhưng dù sao cũng là làm cho mèo ăn, không có thứ hương vị rung động lại phức tạp như vậy.
Nhưng không đợi nó phục hồi lại tinh thần, nó đã bị người xách cổ nhấc lên.
Đôi đồng tử kim sắc chống lại vẻ mặt hung dữ của tiểu cô nương.
"Uống nước súc miệng! Đi tắm!" Tuy Hạ Ngư xách gáy nó, nhưng rốt cuộc không nỡ làm nó đau, rất nhanh lại ôm nó vào lòng: "Hoan Hỉ không được ăn vụng!"
Trên mặt tiểu cô nương vẫn giữ vẻ hung dữ, tay lại không thành thật xoa xoa lông người ta, xúc cảm nhẵn nhụi, mềm đến tim Hạ Ngư muốn tan chảy.
A a a mềm quá, muốn đem mèo nhỏ xoa thành cục bông quá!!
Nhịn xuống! =皿=
Ngoài miệng vẫn như cũ nghiêm trang nói: "Lần sau còn như vậy, ta sẽ ghét ngươi nha."
Vi Nhi Pháp vẫn đắm chìm ở hương vị của cà tím.
Ăn ngon quá.
Hạ Ngư vốn định làm dữ, nhưng nhìn mèo nhỏ sau khi ăn vụng xong liền ngẩn ra, lại có điểm lo lắng. Nàng đưa tay ra: "Hoan Hỉ?"
Mèo ăn muối sẽ ngốc sao?? =口=
Vi Nhi Pháp hoàn hồn, đôi mắt sáng ngời, sau đó ở trong lòng Hạ Ngư thập phần tự nhiên đổi một tư thế thoải mái, sau đó ý xấu đem tiểu trảo còn dính tương cà ấn lên ngực Hạ Ngư.
Trên chiếc áo phấn nộn của tiểu cô nương lập tức xuất hiện một dấu ấn nho nhỏ hình tay mèo.
Giống như một dấu hiệu.
Vi Nhi Pháp nhìn dấu tay mèo nho nhỏ, đầu quả tim rung động, nó nâng mắt lên, chống lại đôi mắt hạnh thoáng nhuốm lo lắng của Hạ Ngư.
Yên lặng nghĩ thầm.
Của ta.
Người này, là của ta.
Dấu ấn của ta, là của ta.
Tiểu cô nương thấy nó không có việc gì, khẽ thở phào, sau đó thấy vết chân mèo nho nhỏ bị lén in trên áo: "...."
Nàng theo bản năng nhìn gương một chút.
Trong gương, tiểu cô nương ôm một con mèo con ba màu đen trắng vàng, trên bộ ngực phấn nộn in dấu một hình chân mèo bằng nước sốt.
A!! Đáng yêu quá!
....Không được, không thể bị dụ dỗ! Mèo nhỏ làm sai, là một quan hốt phân tốt thì nhất định phải dạy nó cái gì mới là đúng!
Hạ Ngư lập tức khôi phục vẻ hung dữ: "Giỏi lắm, ngươi làm chuyện xấu rồi dĩ nhiên còn dám giả ngu....Chẳng qua cũng vô ích, bởi vì ngươi đã để lại chứng cứ phạm tội trên người ta!"
Tiểu cô nương chỉ vào dấu chân mèo trên người, vẻ mặt mang theo đắc ý.
Vi Nhi Pháp nghe mà mặt đỏ tai hồng, móng vuốt bất an động vài cái.
Tiểu cô nương này rốt cuộc có biết mình đang nói lời kỳ quái gì không!!
-- Ta để lại chứng cứ phạm tội trên người ngươi.
Quả thực......
......Quả thực rất không biết xấu hổ mà!!
Hạ Ngư: "Cho nên Hoan Hỉ, hôm nay phải trừng phạt ngươi."
Vi Nhi Pháp biết Hạ Ngư sẽ không thương tổn mình, nhưng nghe thế vẫn nhịn không được hơi khẩn trương, lại không hiểu sao có chút.......chờ mong.
Vi Nhi Pháp cảm giác.
Mình trở nên xấu xa.
Vừa rồi Hạ Ngư không có cảm giác, nhưng hiện tại ôm Hoan Hỉ, lại phát hiện trên người nó có mùi khói dầu nhàn nhạt.
Là vì ngồi lâu trước cửa phòng bếp, cho nên vẫn không cẩn thận bị ám mùi.
Hạ Ngư nói: "Liền phạt ngươi....tắm rửa!"
Từ phòng bếp đã truyền đến mùi cơm mèo nấu xong xuôi, Hạ Ngư có điểm lưu luyến không rời đem mèo bỏ vào ổ, cuối cùng lúc buông ra còn nhịn không được vuốt nó một chút: "Ngươi ngoan ngoãn, để cơm nước xong rồi tắm rửa."
Vi Nhi Pháp được vuốt đến toàn thân thoải mái, nó kìm lòng không đặng cong lưng, làm nũng: "Meow meow ~" Được nha.
Vi Nhi Pháp làm xong, tai vẫn hơi nóng lên.
Buông bỏ sự kiêu căng cao quý, làm nũng như một con mèo thật sự, chuyện này đối với Vi Nhi Pháp mà nói là một loại khiêu chiến tâm lý cực kỳ sâu sắc.
Nhưng mà loại "khiêu chiến" mà nó nghĩ sẽ phi thường gian khổ đó, ở chỗ Hạ Ngư lại hoàn toàn mất đi hiệu lực, thậm chí, giờ phút này như biến thành bản năng.
Nó sẽ vì để giữ lại cô nương này, phi thường tự nhiên, phi thường đương nhiên, làm ra những việc như làm nũng thế này mà trước kia tuyệt đối sẽ không làm.
Tuy nói thế, Vi Nhi Pháp lại càng nghĩ càng cảm thấy thẹn, nếu lông nó rụng hết, như thế cả thân mèo của nó khẳng định sẽ hồng như tôm bị nấu chín.
Vi Nhi Pháp bất an nghĩ, kỹ năng đánh giặc thì max cấp, còn kỹ năng làm nũng thì nó không quá thành thạo.
Tuy nó vừa mới làm nũng, nhưng khẳng định Hạ Ngư nàng sẽ không để ý nó.......Nếu, nếu thật sự không để ý tới nó, kia nó sẽ xấu hổ biết bao nhiêu.
Tuy một con mèo thì không có mặt mũi gì để mất, nhưng mất mặt mèo thì cũng là mặt mà......
Hạ Ngư....khẳng định sẽ không để ý nó, trực tiếp đi vào bếp cho xem.
Mà Hạ Ngư bị mèo nhỏ đoán mò.....
Hạ Ngư đã bị mũi tên cupid của mèo nhỏ bắn trúng hồng tâm, chỉ thiếu điều tử vong đương trường.
Nguyên nhân tử vong: Bị sự đáng yêu của mèo nhỏ gϊếŧ trong chớp mắt!
.....Hoan Hỉ nó nó nó nó dĩ nhiên lại cong lưng làm nũng với nàng!! Còn rên thành tiếng! Nó dĩ nhiên, dĩ nhiên muốn giữ nàng lại!!
Nó muốn giữ nàng lại, nàng vì cái gì lại không lưu lại chứ!!
Nàng đương nhiên phải ở lại!!
Nhưng cơm mèo trong nồi sẽ hỏng mất. qaq
Vậy thì.....
Vậy thì đưa nó vào bếp là được rồi!!
Ngay lúc Vi Nhi Pháp cảm thấy mình làm nũng thất bại.
Toàn thân mèo bỗng nhiên "phốc" một tiếng bay lên.
Vi Nhi Pháp: "................."
Ah không phải bay lên, là bị người bế lên.
Hạ Ngư ôm nó, dùng mặt cọ cọ mặt nó: "Ai da mèo nhỏ dơ, dù sao đã bẩn vậy rồi, thế thì đi cùng ta vào bếp chơi đi."
Trái tim Vi Nhi Pháp nhảy loạn, trong nháy mắt, có cảm giác nói không nên lời.
Giống như.....
Mọi nỗi bất an đều có thể bị người này dễ dàng làm dịu.
Ở trước mặt người này, nó có thể không cần làm một Vương cái gì cũng lợi hại, cái gì cũng có thể gánh vác.
Nó cũng có thể được sủng ái.
Bởi vì chỉ người được sủng ái, làm nũng mới có thể được để ý.
Hạ Ngư, để ý nó.
Hạ Ngư không chú ý biểu tình biến hoá nho nhỏ của Hoan Hỉ, nàng nghĩ dù sao lát nữa cũng phải dẫn nó đi tắm, nên mang theo nó vào bếp, để nó lên vai mình.
Nàng vốn nghĩ mèo nhỏ sẽ không thích ngồi yên trên vai mình, sẽ nhảy xuống hoặc nghịch ngợm gì đó, kết quả, Hoan Hỉ ở trên vai nàng lại dĩ nhiên ngoan thần kỳ.
Vi Nhi Pháp ngồi xổm trên bờ vai gầy yếu của tiểu cô nương, cũng may năng lực giữ thăng bằng của nó rất tốt, không ngã xuống.
Chỉ là nơi chóp mũi quẩn quanh đều là mùi hương nhàn nhạt dịu dàng, lại có phần mê người trên người tiểu cô nương, làm nó có chút khó có thể kìm lòng, muốn liếʍ liếʍ làn da mềm mại của nàng, nhìn xem có phải tư vị của nàng cũng mê người như mùi hương không.
Vi Nhi Pháp nhẫn nhịn du͙ƈ vọиɠ đó.
Hạ Ngư không ở trong bếp lâu lắm, nàng đem cơm mèo ra bỏ vào một cái bát nhỏ, lại mang theo Vi Nhi Pháp đi ra, đem bát đặt lên bàn.
Hạ Ngư thật ra không ngại móng vuốt của Vi Nhi Pháp đạp lên đĩa cà ban nãy, trong mắt Hạ Ngư, Hoan Hỉ không phải vật nuôi, mà là người nhà.
Là người thân bầu bạn cùng nàng vượt qua cô độc dài lâu.
Người nhà thì sẽ không ghét bỏ nhau.
Hơn nữa nàng biết chân của Hoan Hỉ siêu cấp sạch sẽ, bởi vì mỗi ngày nàng đều thừa dịp nó ngủ, nghiêm túc cầm móng của nó lau sạch, hơn nữa quan sát xem bên trong có thứ gì dơ không.
Nàng múc một phần cháo ra.
Vi Nhi Pháp được đặt lên bàn, nó nâng mắt lên, vừa định nhìn Hạ Ngư, liền thấy tiểu cô nương nghiêm trang lấy ra một cái yếm nho nhỏ màu hồng có in hình tay mèo bên trên.
Vi Nhi Pháp: "..................."
Đây là trò đùa gì thế!! Con nít mới đeo thứ này được không!!? Có đánh chết nó cũng sẽ không đeo!!!
Vi Nhi Pháp kháng nghị: "Meow meow!"
Hạ Ngư cao hứng: "Ah, ngươi cũng thực thích phải không?"
Vi Nhi Pháp: "............"
Vi Nhi Pháp vốn định kháng nghị nghiêm chỉnh một chút.
Nhưng khi đôi tay thon dài xinh đẹp của Hạ Ngư đem khăn ăn buộc lên cổ nó, nó như biến thành một con mèo hoá đá, cứng đờ trên bàn, tràn đầy trong mắt là đôi mắt sáng ngời của Hạ Ngư.
Chờ nó phục hồi lại tinh thần, cái khăn ăn đáng xấu hổ kia đã được mang lên cổ nó.
Mặt mày Hạ Ngư giãn ra: "Nhìn đáng yêu quá này."
Nụ cười của nàng như nhành liễu đầu xuân mới nhú, nhuộm đẫm nắng mai cùng sương sớm ngập tràn sức sống.
Vi Nhi Pháp nhìn Hạ Ngư cười, móng vuốt đang muốn len lén kéo khăn ăn xuống lại hơi khựng lại.
Cơm mèo được Hạ Ngư đẩy lên trước mặt nó, hai tay Hạ Ngư tạo thành hình chữ thập: "Được rồi Hoan Hỉ, ăn cơm đi."
Khăn ăn mềm mềm, kỳ thật đeo lên cũng không có gì không thoải mái.
Hai tai Vi Nhi Pháp đỏ ửng, thầm nghĩ, dù sao ngay cả làm nũng cũng đều nếm thử, khăn ăn đáng xấu hổ gì đó......cũng không có gì không thể chấp nhận.
Dù sao......nó thế này.
Chỉ mình Hạ Ngư có thể nhìn thấy.
Dù sao......vô luận nó thế nào, nàng cũng sẽ không ghét bỏ nó.
Vi Nhi Pháp liếc về phía ngực Hạ Ngư.
Dấu tay mèo nho nhỏ kia, vẫn ở đó, vô thanh vô tức.
Vi Nhi Pháp nhìn nhìn còn hơi đỏ mặt, nó bày ra tư thế cao nhã nhất của mình, cúi đầu rụt rè ăn cơm.
Chóp mũi phảng phất hương vị của cà kho từ cái đĩa của Hạ Ngư.
......
Ừ, chính là đĩa cà kho của Hạ Ngư mà nó định ăn vụng.
Để sau hẵn nói.
Hiện tại nó cần phải ở trước mặt Vương hậu tương lai, bày ra mặt đẹp nhất của mình.
Kỳ thật, lúc Hạ Ngư ở một mình thường thích lẩm bẩm làu bàu, dù sao không ai nghe thấy.
Một con cá mặn lúc lải nhải thì thường đều là những chủ đề vô nghĩa, ví dụ như nói hôm nay gặp được chuyện gì vui vẻ, học được cách làm món mới gì đó nên vui lắm, hoặc là gặp phải chuyện gì....
Nhưng sau khi có mèo, Hạ Ngư phi thường có ý thức thay đổi thói quen thích nói nhảm này, cố gắng để khi ăn không nói khi ngủ im lặng......
Bởi vì nàng, là lần đầu tiên có một con mèo thuộc về mình, cho nên sẽ theo bản năng muốn thu liễm một chút, lại thu liễm một chút......Tuy nàng biết mình thế nào cũng không sao, bởi vì mèo nhỏ sẽ không hiểu, nhưng nàng vẫn rất muốn đem một mặt tốt nhất của mình cho mèo nhỏ xem, làm cho nó cảm thấy, mình là một con cá hốt phân siêu ngầu!
Siêu ngầu, nên sẽ không phải loại thích lảm nhảm cằn nhằn phiền phức!
Một mèo một cá vì muốn giữ hình tượng cho nhau, bữa cơm này ăn thong thả dị thường.
Nhưng nguyên nhân chính ăn từ tốn, vẫn là do Hạ Ngư thích vừa ăn vừa lén nhìn Hoan Hỉ ăn cơm.
Sau đó, càng xem càng thích.
Hoan Hỉ nhà nàng ngay cả lúc ăn cũng đẹp mắt như thế.
Cũng may bữa cơm thong thả này rốt cục cũng kết thúc.
Hạ Ngư một mình không ăn hết đĩa cà kho, uống cháo xong ăn còn thừa một nửa đĩa.
Tiểu Quả phi thường thông minh lại gần, bọc màng giữ tươi lên đĩa, đem bỏ vào tủ lạnh, hơn nữa đem cái dĩa sạch sẽ của Vi Nhi Pháp cùng cái chén nhỏ của Hạ Ngư thu dọn, đem vào bếp bắt đầu tự động tẩy rửa.
Vi Nhi Pháp lom lom nhìn đĩa cà kho dần dần đi xa.
Hạ Ngư nhìn xem mùi ngon.
Người máy thật sự quá lợi hại! Cái gì cũng có thể làm!
Cuộc sống tương lai thật quá tiện mà.
Rốt cuộc vẫn tâm tâm niệm niệm chuyện chứng minh thư tạm thời, không thể đăng ký tài khoản streamer, nàng dành thời gian gửi một tin nhắn xin phép cho bộ cung cấp chứng minh thư của Ngưu Ngưu tinh, hy vọng mình có thể đạt được chứng minh thư thực sự.
Tuy nàng biết hy vọng như vậy thực xa vời.
Nhưng tóm lại có làm vẫn tốt hơn không.
Hạ Ngư gửi thư xin phép xong, giúp Vi Nhi Pháp cởi khăn ăn xuống, Tiểu Quả rửa bát xong tiến lại lập tức vươn cánh tay máy, đón lấy khăn ăn từ trên tay Hạ Ngư, cẩn thận đưa đến máy giặt.
Hạ Ngư hưởng thụ niềm vui sướиɠ của con người ở tương lai rồi, quay đầu lại nhìn Hoan Hỉ vẫn còn đang ngồi trên bàn liếʍ móng vuốt, bỗng nhiên đưa tay ra.
Bàn tay mềm mại của tiểu cô nương luồn xuống dưới nách hai chân trước của mèo nhỏ, sau đó.....
Phốc cái nhấc nó lên.
"Hoan Hỉ......"
"Ngươi là......mèo cái à?"
Vi Nhi Pháp: "................."
Ta đương nhiên là --
Ngươi muốn làm gì!!! Ngươi đang nhìn lén cái gì!! Không được xem a đồ khốn! =皿= Ta muốn cào người nha!!
.......
Vi Nhi Pháp rốt cuộc không nỡ cào Hạ Ngư, nhưng giãy dụa phi thường lợi hại.
Hạ Ngư cũng hiểu nhìn bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© của mèo nhỏ có khả năng đối với mèo nhỏ mà nói là một chuyện cực kỳ.....cảm thấy thẹn.
Cho nên thấy nó giãy dụa dữ dội như thế cũng không muốn cưỡng ép.
......
Kỳ thật nàng nhìn lén thấy rồi qaq, Hoan Hỉ là một nữ sinh siêu cấp đáng yêu đó.
Là con gái, lại càng cần tắm rửa!
(cont....)
-------------------------
Bách Linh: dạo này bận quá...Hút mèo hút thành nghiện nha :))