Hạ Ngư vui vẻ đồng ý, ở tinh tế cô đơn này, bạn bè gì đó, có tốt hơn không.
"Ngươi muốn đi đâu? Cần giúp đỡ không?"
Sau khi học xong làm cách nào để thêm bạn tốt trên tài khoản trên mạng rồi, nàng biết được tên của cô nàng sừng đen, là Hắc Đàn.
Hạ Ngư nói đây là lần đầu mình đến chủ thành, muốn đến bệnh viện thú cưng, Hắc Đàn đặc biệt nhiệt tình vẽ một phần bản đồ cho nàng, nói cho nàng biết làm thế nào ngồi xe, còn tự mình đưa nàng đến nhà ga.
Vào chủ thành, Hạ Ngư khϊếp sợ mở to hai mắt, chủ thành bên trong lớp bong bóng thật sự rộng lớn vô ngần, vô số con đường lơ lửng giăng khắp nơi, tàu điện xuyên qua theo tuyến đường trên không, các loại phi thuyền nhỏ ở trên không trung dựa theo lộ tuyến quy định chạy đâu vào đấy. Không chỉ thế, còn có các cổng lớn cùng thang máy hướng dẫn đi thông xuống trung tâm thương mại ngầm dưới đất, phía trên mặt đất cũng có đủ loại cửa hàng. Hạ Ngư thậm chí còn thấy được một công viên xây ở giữa không trung, không gian cơ hồ được lợi dụng đến tận cùng.
Mà càng làm cho người ta khϊếp sợ là, thú nhân trong chủ thành tựa hồ không có chỗ nào cố kỵ, các nàng đều có được năng lực nhảy cao cùng tố chất thân thể mạnh mẽ. Hạ Ngư liền trơ mắt nhìn một thú nhân Ngưu tộc lật mình nhảy từ ba trăm thước trời cao vững vàng dừng dưới đất, vỗ vỗ tro bụi trên người, mở ra một chiếc xe bay. Nàng nọ vừa thấy Hạ Ngư, hai mắt sáng lên, huýt sáo cười: "Chào người đẹp ~"
Hắc Đàn trừng mắt: "Ngươi vi phạm quy định hạ cánh!!"
Thú nhân đầu trâu kia bỗng nhiên phát hiện người mặc đồng phục thành quản (tương tự cảnh sát/bảo vệ) ở phía sau mỹ nhân kia, chửi thầm một tiếng, vọt lên xe, đánh xe một cái lao vào tuyến đường trên không.
Hắc Đàn thực tức giận hét với Ngưu nhân kia: "Ngươi vi phạm luật lái xe! Không chạy thoát được đâu! Ta nhớ kỹ biển số xe của ngươi!"
Đối phương ha ha cười: "Tinh tệ tuỳ tiện trừ! Coi như mời thành quản ngài ăn cơm nhé ~!"
Móng vuốt của Vi Nhi Pháp gắt gao bám chặt giỏ tre, nhìn chằm chằm bóng dáng thú nhân mới đùa giỡn Hạ Ngư, móng vuốt cơ hồ như chọc ra một cái động: "......"
Người Ngưu Ngưu tinh tố chất thật sự quá thấp mà!! Hạ Ngư còn nhỏ như vậy, nàng ta sao có thể mặt dày đùa giỡn một tiểu cô nương như thế!!
Quá đáng mà!!
Nàng đây còn không nỡ đùa giỡn........Không phải thế.
Dù sao nó nhớ kỹ mặt tên khốn lũ mũi trâu kia rồi!!! =皿=
Mang thù jg
Chờ nó trở về nhất định phải chỉnh đốn! Chỉnh đốn!
Vi Nhi Pháp quơ một móng vuốt đạp lên tiểu sao biển cho hả giận.
Tiểu sao biển khổ bức cơ hồ bị đạp nứt: "..............." Cứu mạng a sát tinh mạnh quá.
Hắc Đàn có chút ngượng ngùng nói với Hạ Ngư: "Lần sau gặp phải người như thế, không cần để ý, nhà ga ở bên kia, muốn đi đến bệnh viện thú cưng Ngưu Ngưu thì cứ dựa theo bản đồ lộ tuyến ta đưa cho ngươi để ngồi xe nha."
Hạ Ngư chân thành gật gật đầu, nở nụ cười: "Được, cảm ơn ngươi."
Tiểu cô nương cười rộ lên có lúm đồng tiền nho nhỏ ngọt ngào, Hắc Đàn hơi đỏ mặt cúi đầu: "Không cần cảm tạ, chức trách thôi."
Đợi tiểu cô nương đi rồi, Hắc Đàn về tới vị trí mình công tác, đang nghĩ có nên nhắn tin cho em gái kia để tâm sự không thì bỗng nhiên thấy được một bản thông báo tìm ngươi.
Thông báo tìm người do Bạch Ngưu gia tộc tuyên bố......mặt trên còn có một bức ảnh chụp chân dung HD rõ nét.
Nàng hơi sửng sốt, trong ảnh chụp......không phải là tiểu cô nương vừa rồi nàng nhìn thấy sao?
Thông báo tìm người hình như nói tiểu cô nương mà Bạch Ngưu gia tộc tìm kiếm này là bác sĩ, ai có manh mối sẽ trao thưởng một số tiền lớn.
Hắc Đàn suy nghĩ một chút, tiểu cô nương nhìn qua không giàu có lắm, không thể ngờ được lại là một vị bác sĩ thần bí lợi hại.
Chuyện vẹn toàn cả đôi bên, không có gì không tốt.
Hắc Đàn liền liên hệ Bạch Ngưu gia tộc.
Tạm biệt Hắc Đàn còn cần tiếp tục làm việc, Hạ Ngư căn cứ theo lộ tuyến mà Hắc Đàn đưa, xếp hàng trên mặt đất để lên tàu điện trên không.
Nàng án theo quy củ lúc ngồi xe, tàu điện thiết kế vẫn giống ở Trái Đất, nhưng mỗi chỗ ngồi đều có đai an toàn.
Thời điểm Hạ Ngư ngồi ghế không đeo giỏ được, mà ôm nó vào lòng.
Đai an toàn trên xe rất dài, nàng đem đai an toàn vòng qua sọt trúc, sau đó răng rắc khoá nó và mình cùng nhau.
Tiểu cô nương bộ dáng mềm mại xinh đẹp, thú nhân ngồi cùng trên xe không đeo đai an toàn, thấy nàng đeo thì đều hứng trí nhìn nàng.
Nếu là thú nhân khác, không tránh khỏi bị cười nhạo một phen, dù sao người có thể đến chủ thành ít nhất là thú nhân bậc ba, ngồi cái xe điện trên không mà bị lắc lư đến ngã một bên thì quả thực doạ người. Nhưng nhìn tiểu cô nương nhỏ nhắn đáng yêu đó đeo đai an toàn, kia quả thực giống một tiểu thú nhân vẫn chưa lớn còn nghiêm túc bảo hộ chính mình, đáng yêu lại đương nhiên cực kỳ.
Hạ Ngư đeo dây an toàn rồi mới phát hiện mọi người đều không đeo, còn cùng nhìn nàng như nhìn khỉ: "......."
Quốc gia này ý thức an toàn của ai nấy đều kém vậy à?
Mà Vi Nhi Pháp, nếu bình thường có người nhìn nó như vậy, nó đã sớm móc mắt kẻ đó xuống. Rồi hung tàn bổ thêm một câu, nhìn cái gì mà nhìn.
Nhưng hiện tại nó đang ở trong sọt, lại hoàn toàn không để ý tới những ánh mắt mạo muội đó, nó chỉ cảm thấy trái tim mình sắp nhảy ra ngoài.
Đai an toàn khoá rổ trúc và tiểu nữ hài với nhau, nó hiện tại, dựa vào nàng, dựa vào Hạ Ngư, phi thường gần, phi thường gần.
Nó tuỳ tiện hít một hơi, đều là khí tức trong trẻo lại thập phần hấp dẫn mèo trên người tiểu cô nương, nhàn nhạt, như có như không, thật mê người, rất thơm, chọc cho lòng nó ngứa ngáy.
(*giống phê cần thật =]] )
Vi Nhi Pháp cố gắng rụt rè, nhưng nó sắp mau khống chế không được.
Nó muốn........tới gần nàng.
Nó lớn tới chừng này......Chưa bao giờ nghĩ tới sẽ cố ý tới gần ai.
Nó vẫn đều đi một mình, con đường Vương giả cô độc, thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết.
Nó không cần tiếp cận ai.
Bởi vì nó đủ mạnh, đủ lợi hại, cường đại đến mức tất cả mọi người cần nó.
Nó sẽ không cần tiếp cận ai, toàn bộ đế quốc, có càng nhiều người muốn tới gần nó.
Cho nên, Vương của đế quốc - Vi Nhi Pháp, nàng ngông nghênh cao ngạo, tim vững như sắt thép, vĩnh viễn không cúi đầu.
Không ai yêu nó, nó cũng không cần bất luận kẻ nào yêu.
Nhưng mà......
Nó hiện tại rất muốn.........vụиɠ ŧяộʍ tới gần một người, một cô nương tên là Hạ Ngư.
Thứ tâm tư này giống như đốm lửa, đốt lên ngọn lửa cuồn cuộn trên trái tim khô héo hoang vu của nó, thế lửa cháy lan đồng cỏ, càng không thể cứu vãn.
Bởi vì đai an toàn, cái sọt trúc lại có vô số lỗ nhỏ, nó và nàng dựa vào nhau cực kỳ cực kỳ gần.
Thính giác của mèo tốt lắm, Vi Nhi Pháp thậm chí có thể nghe được tiếng máu chảy dưới làn da Hạ Ngư, ấm áp, bừng bừng sinh cơ, hỗn hợp thứ mùi mê người, như bạc hà mèo, làm nó rục rịch, thậm chí muốn ngừng mà không được.
(*tả như Vương thượng tới thời kỳ động dục ý =]]] )
Cô nương này, nàng ấy đối với tương lai có viễn tưởng tươi đẹp -- một căn nhà ấm áp, ánh mặt trời ấm áp, thảm dày rậm màu vàng nhạt, mà quan trọng nhất là.......
Trong tương lai tràn ngập hy vọng của tiểu cô nương đầy sức sống này, mỗi một phút đều có nó, Vi Nhi Pháp.
Chỉ cần nghĩ vậy, khiến lòng Vi Nhi Pháp tràn đầy cảm động, đồng thời lại có chút lo được lo mất.
Viễn cảnh tương lai của Hạ Ngư, xinh đẹp tựa như một toà hoa viên giữa không trung.
Cho nên, nàng ấy thật sự hiểu.......mang theo nó, mang theo một con mèo tạp chủng như nó ở đế quốc này có ý nghĩa gì sao?
Nhưng đai an toàn trói chặt bên ngoài, như một ổ khoá khoá hai người lại cùng một chỗ.
Tựa như khoá chặt vận mệnh.
Điều này lại hơi tiếp thêm cho nó một chút lực lượng cùng dũng khí để đến gần tiểu cô nương.
Đôi con ngươi kim sắc của Vi Nhi Pháp thấp thoáng bọt nước.
......Mặc kệ Hạ Ngư nàng có nghĩ tới không, nhưng ít ra giờ khắc này, cứ để nó vụиɠ ŧяộʍ phóng túng một chút đi.
Nó liền hơi dịch một chút, một chút.
Tiểu sao biển bị nó một móng quẳng đến góc cách Hạ Ngư xa nhất.
Tiểu sao biển: "qaq"
Vi Nhi Pháp làm bộ như không có việc gì, đem thân thể mình, dán đến nơi gần Hạ Như nhất trong rổ.
Hạ Ngư cảm giác được cái rổ nằng nặng, đầu ngón tay nàng vừa động, liền từ mấy lỗ nho nhỏ trên rổ trúc cọ đến mấy sợi lông mềm mại.
Mèo nhỏ cách sọt trúc lạnh như băng, dán lên bụng của nàng, mang theo chút ấm áp mềm mại.
Vi Nhi Pháp cảm giác trái tim mình sắp nhảy ra.
Đến rồi.
Hạ Ngư: "!!!" awsl!!
Đáng yêu quá a a a a lông thò ra ngoài!!
Thò ra ngoài này!!
Hết chương 13
-----------------------------------
Bách Linh: Lông thò ra ngoài! Là lông thò ra ngoài đó mấy người biết koooo (*≧▽≦)ノシ))
Haha vốn edit 2 chap từ hôm qua, mà tối về lười up. Ở chỗ làm rảnh rỗi ngồi edit khí thế lắm, tại thừa thời gian quá mà, nhưng về đến nhà cái là tắm rửa xong chỉ muốn ủ trong chăn với người iu thôi. Cái cảm giác này á, mấy người độc thân cẩu sẽ ko hiểu đâu ʱªʱªʱª (ᕑᗢूᓫ∗)