Chương 70

Chương 70:

Bàn tay cô mềm mại, trắng nõn, chậm rãi sờ từng ngũ quan trên mặt Lục Cảnh Thần, khắc sâu cảm giác đó trong lòng.

“Cảnh Thần, em sẽ mãi không quên giây phút hạnh phúc này.”

Sáng hôm sau, Chị Hy và Tiêu Dĩnh đã tới đón Diệp Uyển từ sớm.

Nhìn thấy biệt thự xa hoa như thế, Tiêu Dĩnh không khỏi khϊếp sợ: “Đã sớm nghe nói Diệp Uyển là con gái lớn nhà họ Diệp, bối cảnh hùng hậu, không ngờ…”

“Em ở đây đợi một chút, chị đi giúp Diệp Uyển xách đồ, nếu trong xe không có ai, bảo vệ sẽ đến hỏi.”

Dặn dò xong, chị Hy đi vào biệt thự.

Lục Cảnh Thần từ đối diện đi tới. Dù anh mặc áo sơmi màu xám đơn giản và quần vải, nhưng vẫn khó che giấu khí chất vương giả trên người anh. Anh thân mật kéo tay Diệp Uyển: “Hãy chăm sóc cô ấy thật tốt, hành lý tôi đã phái người đưa đến sân bay rồi.”

“Tổng giám đốc Lục, anh yên tâm, tôi nhất định sẽ chăm sóc tốt cho Diệp Uyển.”

Chị Hy vừa cười vừa nghĩ, cô vợ nhỏ của anh không yếu đuối như vẻ bề ngoài đâu, sau này, chắc chắn anh sẽ bị cô ấy bắt nạt.

Nhưng cô không dám nói lời này với Lục Cảnh Thần.

Hai người một trước một sau ra khỏi biệt thự, cùng Tiêu Dĩnh lái xe rời đi.

Lục Cảnh Thần đứng trên ban công tầng hai, dặn dò cấp dưới: “Chuẩn bị một chút, tôi muốn tặng cô ấy một niềm vui bất ngờ.”

“Vâng, Tổng giám đốc Lục.” Trợ lý đáp lời, rồi lập tức đi làm.

Một giờ sau, mọi người đang ở sân bay, chờ Diệp Tâm đang lững thững tới muộn.

Chỉ thấy cô ta đi giày cao gót, mặc váy màu hồng, giống hệt một con gà tây kiêu căng. Vì muốn nổi bật, đúng là chuyện gì cô ta cũng dám làm.

“Phong Lãng, em đến rồi.”

Diệp Tâm cười nhào vào ngực Hoắc Phong Lãng, cô ta đắc ý hừ một tiếng, khoác chặt cánh tay Hoắc Phong Lãng.

“Người đã đến đủ rồi, lên đường thôi.”

Hoắc Phong Lãng xách vali hành lý lên, lại nhìn thấy Diệp Uyển không có hành lý, mà hành lý của chị Hy và Tiêu Dĩnh cũng không nhiều, lông mày anh ta hơi nhíu lại: “Diệp Uyển, không phải cô lại muốn…”

“Phong Lãng, anh quan tâm cô ta làm gì?” Cô ta không thích ánh mắt Hoắc Phong Lãng nhìn Diệp Uyển, hai người đó chỉ nói với nhau một câu thôi cũng sẽ khiến cô ta cảm thấy không thoải mái.

Lúc này, sáu vệ sĩ cao lớn, mặc âu phục bước nhanh đến trước mặt Diệp Uyển: “Hành lý của cô đã được đưa lên máy bay trước rồi, cửa kiểm tra an ninh ở phía Đông, mời cô đi bên này.”

Không đợi Diệp Uyển lên tiếng, Diệp Tâm cười tủm tỉm nũng nịu với Hoắc Phong Lãng: “Phong Lãng, đây là anh sắp xếp cho em sao, quá tốt rồi, bằng không ở trên máy bay gặp phải fan hâm mộ thì phải làm sao, anh đúng là chu đáo, chúng ta đi thôi.”

Cô ta thích nhất được mọi người vây xung quanh, nên lập tức tỏ vẻ vô cùng kiêu ngạo.

Hoắc Phong Lãng lắc đầu, kéo cô ta lại: “Không phải anh sắp xếp.”

“Được.” Diệp Uyển bình tĩnh lên tiếng. Cô không hề nhìn họ, đeo kính râm lên, rồi dẫn Chị Hy và Tiêu Dĩnh đi.

Diệp Tâm tức giận dậm chân: “Cô ta…”

“Diệp Uyển không phải người như vậy, có thể là nhà họ Diệp sắp xếp, đi thôi.” Hoắc Phong Lãng ý tứ sâu xa nhìn theo bóng lưng Diệp Uyển, lo lắng trong lòng dần dần tăng lên.

Mấy ngày nay, Diệp Uyển thay đổi thực sự quá lớn, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, anh ta lúc nào cũng như người trên mây. Diệp Tâm thì càng ghen tị ra mặt, cho rằng Hoắc Phong Lãng quan tâm tới thái độ của Diệp Uyển với anh ta, có cơ hội là lấy cớ trút giận.

Tiến vào cabin, cô ta phát hiện không thấy bóng dáng Diệp Uyển đâu: “Cô ta đâu?”

Diệp Tâm chỉ vào một cô tiếp viên hàng không, vênh váo tự đắc hỏi.