Chương 42: Thật ngọt

Edit: Phưn Phưn

Được thầy giáo và vợ mình cổ vũ, Phó Tranh trở nên tự tin hơn so với trước đây, cũng càng thêm nỗ lực.

Buổi tối học đến hai ba giờ, đặt đồng hồ báo thức, sáu giờ lại tiếp tục dậy học, hơn bảy giờ ăn sáng, vừa ăn, trên lỗ tai còn đeo tai nghe luyện nghe một chút.

Toàn bộ có chút điên cuồng.

Phó Chấn Sơn sợ ngây người, giơ tay lấy tai nghe của Phó Tranh xuống, sờ trán con trai, "Ba nói, con không phải là trúng tà đó chứ? Con cũng quá chăm chỉ rồi, chăm chỉ đến nổi không giống con ba. Trời ạ, con có phải là bị đánh tráo rồi không?"

Phó Tranh không còn gì để nói nhìn cha một cái, "Ba, suốt ngày ba nghĩ cái gì vậy? Nhìn rõ ràng, đây là con trai ba, con trai ruột! Không thể giả được!"

"Chao ôi, còn không phải do gần đây con lạ lắm sao? Thích học tập là chuyện tốt, nhưng cũng không thể học như thế, con nhìn con xem, tối hôm qua ba giờ ba thức dậy, đèn trong phòng con vẫn sáng, hôm nay mới sáng sớm sáu giờ đã dậy, con ngủ không đủ, thân thể có thể chịu nổi sao? Thi đại học là đánh lâu dài, con học như thế, là không đúng rồi con trai."

"Không sao, thân thể con vẫn tốt."

"Nhưng..."

"Ôi, ba, ba cứ mặc kệ con, tự con có chừng mực, mỗi ngày con đều dành nửa giờ rèn luyện thân thể, tố chất thân thể vẫn tốt."

Phó Tranh nói xong, nhấp một hớp sữa, xách cặp lên đi ra ngoài, vừa đi vừa nói, "Con đi lên trường, buổi tối không cần chờ cơm, con có chút chuyện."

"Chuyện gì?" Phó Chấn Sơn gân giọng hỏi.

"Ôi, ba cũng đừng quản."

Hôm nay thứ sáu, Tương Tương nói muốn dẫn anh đi đến một nơi tốt.

Ban đêm Phó Tranh ngủ muộn, buổi sáng lại dậy sớm, những anh vẫn tràn đầy tinh lực. Thật sự mệt nhọc, thì nằm sấp trên bàn ngủ một lát, tỉnh lại đi nhà vệ sinh rửa mặt, tinh thần lại trở về.

Mỗi ngày buổi trưa tan học, trước tiên đi sân tập trường học chạy vài vòng, sau đó mới đi căn tin ăn cơm.

Lục Quýnh nhìn anh, vô cùng bội phục, "Ca, làm thế nào mà anh có thể nhiệt tình như vậy? Có thể chia sẻ chút kinh nghiệm không? Mẹ nó em vừa thấy sách liền muốn ngủ, căn bản học không vào."

Phó Tranh đang làm một bộ bài thi hóa học, nghe vậy cũng không ngẩng đầu, liền nói: "Cậu chỉ cần tìm một thứ có thể cho cậu động lực học tập là được."

"Ôi, không có. Anh nói em lại không giống anh, có bạn gái học bá, tìm không ra cái có thể cho em động lực, chao ôi, anh nói tại sao em lại bi kịch như thế..."

...

Lúc tan học, Chu Tương Tương gọi điện thoại cho ba.

Đầu bên kia điện thoại rất nhanh liền bắt máy.

Chu Tương Tương đứng bên cửa sổ phòng học, nhỏ giọng nói: "Ba, hôm nay con có thể về muộn được không? Con muốn đi chơi với bạn học một lát."

Chu Tương Tương cũng không dám nói với mẹ, nếu nói với mẹ, đảm bảo sẽ kêu cô về nhà học bài.

Chu Hoa Lâm ở đầu kia hỏi: "Với ai vậy? Đi chơi đâu, khi nào thì về?"

Chu Tương Tương: "Với Hoan Hoan, đi xem phim, xem phim xong sẽ đi ăn thêm một chút, có thể là tới mười giờ..."

"Mười giờ quá muộn, chín giờ rưỡi đi, trước chín giờ rưỡi về nhà là được."

"Vâng ba, cảm ơn ba."

Bốn giờ chiều tan học, đến chín giờ rưỡi tối, có thể ở cùng Phó Tranh tới năm tiếng.

Cúp điện thoại, Lâm Mai hỏi Chu Hoa Lâm, "Sao vậy? Là Tương Tương à?"

Chu Hoa Lâm: "Ừ, tan học Tương Tương muốn đi xem phim với Hoan Hoan, đến tối nay mới về."

"Xem phim?" Lâm Mai vừa nghe, lông mày lập tức nhíu lại, "Con bé này thật là, đây đã là lúc nào rồi mà còn đi xem phim?"

"Ôi, bà cũng đừng quản nghiêm Tương Tương như vậy, bình thường Tương Tương học tập đã rất vất vả, cuối tuần, cho con bé thả lỏng một chút thì có gi không tốt."

"..."

Chu Hoa Lâm ngồi ở trên ghế sofa, tiếp tục xử lý chuyện công tác.

Lâm Mai nghĩ một lát, đi tới, cũng ngồi xuống theo, "Chao ôi, lão Chu, ông có cảm giác là Tương Tương gần đây rất kỳ quái hay không? Trước kia con bé cũng không ham chơi như thế, bây giờ hầu như mỗi cuối tuần đều đi ra ngoài chơi một lần, ông nói con bé có phải hay không..."

Chu Hoa Lâm ngắt lời bà, nói: "Này thì có cái gì kỳ quái, hiện tại áp lực học tập lớn, càng cần phải thả lỏng."

Chu Hoa Lâm vừa nói như vậy, Lâm Mai suy nghĩ một chút, cảm thấy giống như cũng rất có đạo lý.

Có lẽ thật sự là do bà nghĩ nhiều rồi. Tương Tương ngoan ngoãn như thế, hơn nữa điểm kỳ thi tháng lần này lại cao hơn, khẳng định không thể nào đang yêu đương.

Lâm Mai thở dài, đứng dậy vào phòng bếp bận rộn.

...

Phó Tranh sợ lại như lần trước để Tương Tương chờ anh, tiếng chuông tan học vừa vang lên, mang theo balo bỏ chạy.

Lúc đến chỗ cũ, Chu Tương Tương còn chưa tới, dứt khoát móc điện thoại di động ra làm bài.

Lần trước Tương Tương đặc biệt tải một app đề Tiếng Anh về cho anh làm, có thể tận dụng mọi lúc, bình thường ngồi xe, chờ người hay đi nhà cầu, cũng có thể lấy ra giải một cái.

Phó Tranh làm bài quá chuyên tâm, thế nên Chu Tương Tương đến gần cũng không có phát hiện.

Chu Tương Tương cúi đầu, nhìn anh hết sức chuyên chú giải đề, duỗi tay trực tiếp cầm lấy di động của anh.

"Này —— "

Phó Tranh sững sờ, ngẩng đầu, trong nháy mắt thì cười rộ lên, "Tại sao em không lên tiếng."

"Làm sao mà em không lên tiếng, là chính anh không nghe thấy."

"Phải phải phải, là anh sai." Phó Tranh cười hì hì, duỗi tay muốn lấy lại di động.

Chu Tương Tương cầm điện thoại di động, trực tiếp bỏ vào trong cặp sách của cô, "Hôm nay là thả lỏng, không cho phép học tập."

"Hả?"

Chu Tương Tương nhìn anh, Phó Tranh nhất thời không còn khí thế, lập tức nói: "Phải phải phải, nghe em, đều nghe em. Bất quá, chúng ta rốt cuộc đi đâu?"

Chu Tương Tương cười tủm tỉm nhìn anh, "Một nơi giải tỏa căng thẳng."

"Là nơi nào?"

Chu Tương Tương thần bí cười một tiếng, "Đi rồi anh sẽ biết."

Nơi Chu Tương Tương nói, ngồi xe nửa giờ thì đến.

Nhưng mà, lúc Phó Tranh trông thấy chỗ kia, cả người có chút không ổn.

"Em... Em nói nơi tốt... Chính là cái này?" Phó Tranh nhìn hai chữ "Nhà ma" trên đầu gian hàng, lưng không tự giác mà bắt đầu chảy mồ hôi.

Chu Tương Tương gật đầu, "Đúng vậy, bình thường em gặp áp lực lớn, thì sẽ đến nhà ma chơi, chơi xong một vòng, cái gì áp lực đều không còn."

Nói, liền kéo Phó Tranh đi vào bên trong.

"Này này này, chờ một chút chờ —— "

Phó Tranh theo bản năng kéo Chu Tương Tương lại, không chịu di chuyển nửa bước.

Chu Tương Tương quay đầu lại, "Sao vậy?"

Phó Tranh thương lượng nói, "Vợ, anh cảm thấy chúng ta vẫn nên đi chỗ khác đi, được không?"

"Tại sao vậy? Anh... Sẽ không phải là sợ chứ?"

"Làm sao có thể!!!" Phó Tranh lập tức cất cao giọng, phảng phất như vậy mới có thể làm cho mình tỏ ra rất có sức lực, lớn tiếng nói: "Làm sao mà anh có thể sợ, nói giỡn à! Không hề có!"

Chu Tương Tương vừa nghi ngờ vừa lo lắng nhìn anh, "Thật không sợ? Nếu anh sợ, chúng ta không đi nữa."

"Đi! Tại sao không đi! Vừa rồi anh nói đi chỗ khác, là cảm thấy một cô bé như em tới chỗ này không được tốt cho lắm, có điều em đã thích như thế, vậy chúng ta liền đi chơi. Anh không sợ, làm sao mà sợ được."

Nói giỡn sao, để vợ anh biết được anh sợ ma, không phải sẽ bị chê cười cả đời sao?!

Nhưng mà, chờ Phó Tranh đi theo Chu Tương Tương vào nhà ma, cuối cùng mới hiểu được rõ ràng, cái gì gọi là nhục nhã chết vì sĩ diện!

(Pheng: Xin chào anh Phó sĩ diện, anh vẫn sống tốt chứ? =)))

Bên trong một mảnh u ám, ngọn đèn yếu ớt màu xanh lá cây, cùng với tiếng khóc hu hu hu của con gái, gió mát từ bốn phương tám hướng thổi qua, ngang qua làn da, trong nháy mắt, tóc gáy toàn thân đều dựng lên.

Tay chân Phó Tranh đều lạnh buốt, đi vào liền lùi lại một chút.

Chu Tương Tương đi phía trước mấy bước, phát hiện Phó Tranh chưa đi cùng, quay đầu lại, thì thấy anh không nhúc nhích đứng ở đầu cây cầu Nại Hà, toàn thân cứng ngắc giống như cái khuôn đúc.

Chu Tương Tương quay lại kéo anh, mới phát hiện lòng bàn tay anh đều là mồ hôi lạnh.

Chu Tương Tương nhìn anh, an ủi nói: "Phó Tranh, đi thôi, anh nắm lấy tay em này, đừng sợ."

"Anh... Anh không sợ..."

Chu Tương Tương đột nhiên muốn cười, sợ đến nỗi nói lắp, lại còn nói không sợ.

Bất quá, Phó Tranh sợ ma, cũng thật là quá đáng yêu.

Cả một đường Chu Tương Tương nắm chặt tay Phó Tranh.

Phó Tranh rất sợ hãi, một bước không rời đi theo sau lưng Chu Tương Tương, toàn bộ hành trình một câu đều chưa nói, vô cùng cảnh giác nhìn chằm chằm xung quanh, rất sợ từ nơi nào lại lòi ra cái đồ vật ma quỷ.

Thật sự, anh đây là tìm vợ kiểu gì vậy? Các cô gái không phải đều giống nhau thích ngồi cái gì mà đu quay, ngựa gỗ xoay tròn, vậy tại sao cô vợ nhà anh lại thích đi chơi nhà ma!!!

Hơn nữa, cô hình như không có vẻ gì gọi là sợ hãi.

Phó Tranh còn đang suy nghĩ, Chu Tương Tương đã dắt anh vào một cái hẻm nhỏ tăm tối.

Đi vào, trong nháy mắt hẻm nhỏ đen nhánh kia lại sáng lên ánh sáng màu xanh lá cây.

Phó Tranh hồi hộp sợ hãi, nhỏ giọng hỏi Chu Tương Tương, "Vợ... bên trong đây... Sẽ không đột ngột chui ra cái gì... A!!!! F*ck! Cái quỷ gì đây!!!!!"

Phó Tranh còn chưa mở miệng hỏi xong, đột nhiên trong vách tường vươn ra một cái tay, hù dọa anh trong nháy mắt mặt trắng bệch, phản xạ có điều kiện mà nhắm chặt mắt.

Chu Tương Tương thấy anh sợ hãi như thế, vội vàng ôm chặt lấy anh, không ngừng vỗ nhẹ lên lưng anh, dịu dàng trấn an, "Phó Tranh anh đừng sợ, những thứ kia đều là đạo cụ mà thôi, không phải là thật. Anh đừng sợ, em ở chỗ này. Anh nhắm mắt lại, em dắt anh đi."

Chu Tương Tương vừa nói, vừa nắm chặt tay Phó Tranh, tiếp tục đi về phía trước.

Dù có muốn đi ra ngoài, cũng phải đi ra từ con đường này.

Trái tim Phó Tranh không ngừng nhảy thình thịch thình thịch, dường như một giây kế tiếp có thể nhảy ra từ cổ họng.

Vừa rồi anh thật sự là bị dọa sợ cho choáng váng rồi, lúc này cũng bất chấp cái gọi là mặt mũi, cứ liên tục nhắm mắt lại, để Chu Tương Tương dắt anh đi.

Dọc theo đường đi, không ngừng xuất hiện mấy cánh tay đầy máu, mấy cái đầu tóc tai bù xù chui ra từ vách tường.

Chu Tương Tương đã đến nhiều lần, nên hoàn toàn không sợ hãi, có tay và đầu chui ra cùng lúc, liền đưa Phó Tranh đi qua bên cạnh, hoàn hảo tránh đi.

Bởi vì nhắm mắt lại, lại bị Chu Tương Tương dắt, dọc theo đường đi không có gặp những thứ đồ vật quỷ quái kia, tim Phó Tranh căng thẳng nảy đập thình thịch thình thịch, cuối cùng mới buông lỏng được một chút.

Nhưng mà, ngay lúc anh thả lỏng được một chút, đột nhiên có người vỗ xuống vai anh.

Theo bản năng anh quay đầu lại, nhìn lên trên đỉnh đầu, một cái đầu tóc tai bù xù, mặt mũi đầy máu từ trên trần nhà rơi xuống, nhe răng trợn mắt nhìn anh cười ——

Phó Tranh nhìn chằm chằm cái đầu kia, trố mắt ba giây.

Ngay sau đó, toàn bộ nhà ma phát ra tiếng thét thảm thiết kinh thiên động địa quỷ khóc thần kêu, "A a a!!!! Cứu mạng!!!"

...

Từ nhà ma đi ra, sắc mặt Phó Tranh trắng bệch, Chu Tương Tương giúp anh tìm nhân viên công tác cho anh một ly nước sôi.

Một mình anh ngồi ở trong đại sảnh, nửa ngày, vẫn còn chưa tỉnh táo lại.

"Nhìn thấy không, chính là anh ta, lớn lên đẹp trai như thế, vậy mà lại sợ ma, ha ha ha, cười chết tôi."

"Vừa rồi người kêu thảm thiết ở bên trong, chính là anh ta?"

"Đúng vậy, bạn gái anh ta còn đặc biệt tìm nhân viên công tác đem máy móc tắt đi nữa."

"Ha ha ha, trời ạ, lần đầu tiên tôi thấy có nam sinh sợ ma."

"Bất quá anh ta lớn lên thật là đẹp trai, dù có sợ ma, cũng thật là đáng yêu."

Một đám nữ sinh ở cách đó không xa líu ríu thảo luận, giọng nói mặc dù không lớn, nhưng Phó Tranh vẫn nghe thấy được.

Gân xanh ở thái dương không ngừng giật giật.

Trời ơi, Chết tiệt! Mất mặt, quá mẹ nó mất mặt!!!!

Trên đường về nhà, Phó Tranh không dám ngẩng đầu lên nhìn Chu Tương Tương một cái.

Chu Tương Tương cũng không có cười nhạo anh, chỉ hỏi: "Thế nào? Anh có cảm thấy cái này có hiệu quả giảm căng thẳng không?"

Phó Tranh ngẩn ra, "Chao ôi, đừng nói, đúng là có."

Ít nhất từ lúc bắt đầu đi vào nhà ma, trong đầu anh không còn nghĩ tới chuyện học tập nữa.

Chu Tương Tương liếc mắt cười, "Vậy là được rồi. lần đầu tiên em đi nhà ma, cũng rất sợ hãi, ở bên trong thét chói tai không ngừng, nhưng sau khi đi ra ngoài, vậy mà cảm thấy rất thoải mái, giống như toàn bộ áp lực đều ở bên trong đó giải tỏa ra hết."

"Đúng đúng, em vừa nói như vậy, anh cũng cảm thấy! Chao ôi, không nghĩ tới đó là phương pháp tốt để giải tỏa áp lực."

"Còn không phải sao, bất quá em thật sự không nghĩ tới anh lại sợ đến như vậy, ha ha ha ha ha ha —— Chu Tương Tương nhịn cả buổi, lúc này mới nhịn không được mà cười lên.

Phó Tranh hơi híp mắt lại, "Chu Tương Tương, em đừng cười."

"Em không muốn cười, nhưng em nhịn không được, anh sợ ma thì anh cứ nói thật, anh còn nói với em là không sợ, ha ha ha, cười chết em!"

Phó Tranh: "... Được được được, em cười đi, em vui vẻ là được rồi."

"Chao ôi, Chu Tương Tương, tại sao trước kia anh không phát hiện, tiểu nha đầu này lại rất lợi hại."

...

Đi ra khỏi nhà ma, hai người ở ven đường ăn thịt nướng, sau đó một đường nắm tay, vừa đi bộ về nhà vừa nói chuyện phiếm.

Gần đến chín giờ rưỡi, Phó Tranh đưa Chu Tương Tương đến bên ngoài cư xá, vẫn là dưới cây đại thụ kia.

Chu Tương Tương đưa di động đã thu trước đó trả lại cho anh, cười hì hì hỏi: "Hôm nay anh hài lòng không?"

Phó Tranh gật đầu, "Vô cùng hài lòng."

Mặc dù bị dọa đến gần chết, nhưng tâm tình rất khoái trá. Nhưng mà thời gian ở cùng Chu Tương Tương lúc nào cũng quá ngắn ngủi, dài hơn cũng cảm thấy chưa đủ.

Phó Tranh nhịn không được nhẹ nhàng ôm lấy cô, môi áp vào bên tai cô, nhẹ nói: "Vợ, anh thật sự luyến tiếc em, mỗi phút mỗi giây đều muốn cùng em ở chung một chỗ."

Hai tay Chu Tương Tương vòng quanh thắt lưng anh, "Em cũng vậy."

"Nhanh thôi, chờ thi đại học xong, chỉ có một năm."

"Ừ, chỉ có một năm."

"Trở về đi."

Chu Tương Tương gật đầu, đeo cặp sách, quay đầu hướng trong tiểu khu đi.

Phó Tranh đứng dưới tàng cây, nhìn cô.

Lúc Chu Tương Tương đi gần đến cửa chính, bỗng nhiên dừng lại, quay đầu lại, chạy về phía Phó Tranh.

Phó Tranh ngẩn ra, "Sao vậy?"

Chu Tương Tương mím môi cười, "Quên mất một chuyện."

Nói xong liền nhón chân lên, nâng mặt Phó Tranh, khẽ hôn một cái ở trên môi anh, cười nói: "Ngủ ngon, bạn trai sợ ma."

Chu Tương Tương đã đi một lúc lâu, Phó Tranh còn đứng ngốc tại chỗ.

Anh vô thức sờ môi mình, nhiệt độ ở môi phảng phất vẫn còn nóng hổi.

Đêm hè gió thổi, thổi đến lòng người nhộn nhạo.

Thật ngọt.

Tác giả có lời muốn nói:

Phó ca ca sợ ma, hy vọng các bạn thích (*^__^*)