Edit by Tiêu Nguyệt ⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹ Phong Tố Cẩn cũng là từ trong tư liệu mà Quân Mặc Hàn đưa cho cô mới biết được, hóa ra ngay từ đầu Mễ gia đã có ý định chiếm đoạt Phong gia.
Nguyên liệu kim cương Phong gia xảy ra vấn đề, thật ra cũng có quan hệ rất lớn với Mễ gia.
Nếu hiện tại cô động đến Phong gia trước, nói không chừng lại để cho Mễ gia làm ngư ông đắc lợi.
Cho nên trước tiên cô sẽ ra tay từ Mễ gia.
Trước kia, thời điểm cô ở bên Lam Bắc Thần cũng không phải là không hề làm gì.
Cô cũng âm thầm góp nhặt tất cả tin tức của Mễ Lương Sắt.
Bao gồm là cô ta thích ăn gì, mỗi ngày thích làm cái gì, thông qua những thứ này, cô có thể nghiên cứu ra được tác phong làm việc của Mễ Lương Sắt.
Trong đầu cô đã có chủ ý.
Nghĩ đến thứ mà kế tiếp Mễ Lương Sắt sẽ phải đối mặt, đáy mắt cô hiện lên một đạo hàn quang.
Buổi tối, Quân Mặc Hàn trở về tương đối trễ.
Phong Tố Cẩn một mực ngồi trên ghế salon trong phòng khách chờ hắn.
Nghe được tiếng cửa vang lên, Quân Mặc Hàn một thân áo khoác, lịch sự tao nhã, phong quang tễ nguyệt đi đến.
Đôi mắt Phong Tố Cẩn sáng lên, tiến lên nhận túi của Quân Mặc Hàn.
"Về rồi."
Quân Mặc Hàn nhìn thần sắc của Phong Tố Cẩn.
"Tâm tình tốt như vậy?"
"Ừm, bởi vì em đã nghĩ được làm sao để đối phó với người Mễ gia. Xem như Mễ Lương Sắt tự mình dùng sản phẩm dưỡng da để chứng minh thì cũng vô dụng, cô ta ngược lại sẽ tự đào hố chôn chính mình."
Đáy mắt Quân Mặc Hàn lóe lên tia sáng.
"Biện pháp gì?"
Dường như hắn không nghĩ tới, vợ nhỏ của hắn nhanh như vậy đã nghĩ ra được sách lược.
"Trước tiên giữ bí mật, bất quá sau khi Mễ Lương Sắt lau sản phẩm dưỡng da sẽ càng khó coi hơn là được rồi."
Quân Mặc Hàn nhíu mày, như cười như không nhìn Phong Tố Cẩn, không nói chuyện.
Phong Tố Cẩn độc thoại một hồi, nhìn Quân Mặc Hàn không lên tiếng, ngẩng đầu đối mặt với đôi mắt của hắn, trong lòng lộp bộp mấy cái.
"Có phải anh cảm thấy em rất xấu xa hay không?"
Quân Mặc Hàn đưa tay sờ mũi Phong Tố Cẩn.
"Xấu một chút mới thích."
Phong Tố Cẩn nghe được một câu bao dung như vậy, đáy lòng run lên, chưa từng có ai nguyện ý dung túng cô vô điều kiện như vậy.
Thời điểm trước kia ba mẹ còn ở cũng có, đã thật lâu cô không còn cảm nhận được.
Ánh mắt Phong Tố Cẩn cũng chỉ thoáng một cái, rất nhanh hoàn hồn.
"Nhanh đi rửa tay ăn cơm đi, em đi bưng thức ăn."
Quân Mặc Hàn thanh quý đứng tại chỗ, nhìn người chạy vào bếp nhanh như thỏ, nhẹ nhàng lắc đầu mỉm cười.
Tiếp theo hắn cất bước đi về phía toilet.
Chờ rửa tay xong, trên bàn ăn trong phòng ăn đã bày một bàn cơm đầy.
Quân Mặc Hàn chậm rãi dùng khăn mặt lau tay sạch sẽ, sau đó chậm rãi đi tới, nhìn một bàn đồ ăn đủ sắc đủ bị, ánh mắt hơi sâu.
Người hầu bên cạnh mở miệng nói.
"Quân thiếu, thời điểm chạng vạng tối, thiếu phu nhân bận rộn trong phòng bếp, tự mình xuống bếp làm cơm cho ngài. Cả bàn ăn này đều là thiếu phu nhân làm, chúng tôi cũng chỉ làm trợ thủ, thiếu phu nhân đã hâm nóng rất nhiều lần, nói nhất định phải chờ Quân thiếu ngài trở về cùng nhau ăn."
Phong Tố Cẩn có chút xấu hổ.
"Vậy, thím Lý, người cũng đi ăn cơm đi, nơi này không có gì quan trọng nữa."
Thím Lý cười ha hả rời khỏi phòng ăn, đem không gian trả lại cho hai người.
Quân Mặc Hàn nhíu mày, trong mắt mỹ lệ lóe lên quang mang liễm diễm.
"Đây đều là em làm?"
Phong Tố Cẩn ngượng ngùng nhẹ gật đầu.
"Không biết có hợp khẩu vị của anh hay không, em hỏi Dạ Tinh, anh ta nói những món ngày thường anh ăn, em đều làm."
Quân Mặc Hàn nhìn Phong Tố Cẩn thật sâu, quang mang đáy mắt dường như tràn ra một chút.
Hắn không lên tiếng, Phong Tố Cẩn có chút mất tự nhiên, không biết hắn có thích hay không, cô chỉ muốn cảm ơn hắn vì đã làm tất cả vì cô.
Cô không có gì để báo đáp, chỉ muốn làm một người vợ tốt, tự bản thân đối tốt với hắn.
⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹ Vote chương để sớm có chương mới nha ♥