Chương 30: Thật xứng đôi!

Editor:

Beta: Tiêu Nguyệt

Khóe miệng Liễu Thi Nhã nâng lên, mang theo một tia khinh thường.

"Phong tiểu thư, dù cho cô cứ tiếp tục dây dưa với Bắc Thần, anh ấy cũng sẽ không thuộc về cô, người anh ấy yêu là tôi, chẳng lẽ cô quên rằng, trước đây ở hôn lễ anh ấy đã từng vứt bỏ cô sao? Chi bằng cô nhận tiền của tôi, sau đó cách xa Bắc Thần một chút."

Phong Tố Cẩn cười một cách lạnh lẽo.

"Liễu tiểu thư, thật không biết cô lấy đâu ra nhiều tự tin như vậy, tôi không chấp nhận điều kiện của cô."

Liễu Thi Nhã nhíu mày, không thể tin được mà nhìn Phong Tố Cẩn.

"Cô nói cái gì?"

Phong Tố Cẩn chắc như đinh đóng cột, ngang nhiên nói.

"Tôi nói là tôi không đồng ý! Tôi không cần Liễu tiểu thư bố thí cho, cô tốt nhất là giữ cho chặt Lam Bắc Thần của cô, nếu không, tâm tình tôi không tốt liền sẽ dây dưa với anh ta đấy. Dù cho người Lam Bắc Thần yêu là cô, nhưng tôi cũng đã ở bên anh ta hai năm, nói không chừng anh ta cũng bắt đầu có tình cảm với tôi rồi!"

Nếu không phải Liễu Thi Nhã nói chuyện khinh người như thế, Phong Tố Cẩn cô cũng sẽ không đối chọi gay gắt như vậy.

Mấy ngày vừa rồi xảy ra quá nhiều chuyện, cô thiếu chút nữa đã bị ép đến đường cùng.

Hiện giờ cha cùng em gái của cô đều được chăm sóc tốt, cô cũng chẳng cần phải kiêng kị và sợ hãi!

Liễu Thi Nhã châm chọc nhìn Phong Tố Cẩn.

"Phong tiểu thư nếu đã có cốt khí như vậy, tôi cũng muốn xem xem lúc cô rơi vào đường cùng, ai sẽ cứu cô, đến lúc đó nếu như Phong tiểu thư quỳ xuống cầu xin tôi, nói không chừng tôi sẽ giúp cô."

Hai tay Phong Tố Cẩn đều đã nắm chặt lại.

Đúng lúc này, một tiếng quát chói tai truyền đến chỗ cô.

"Phong Tố Cẩn, cô muốn làm gì!"

Giọng nói vừa dứt, Phong Tố Cẩn chỉ thấy Lam Bắc Thần đã ôm Liễu Thi Nhã vào trong lòng, đề phòng nhìn cô.

Liễu Thi Nhã nhu nhược dựa vào trên người Lam Bắc Thần.

"Khụ khụ, Bắc Thần, việc này không liên quan đến Phong tiểu thư, là do em cảm thấy áy náy, muốn nói lời xin lỗi với cô ấy... Khụ khụ..."

Lam Bắc Thần đau lòng vỗ lưng cho Liễu Thi Nhã, thấp giọng nói.

"Thi Nhã, thân thể em còn chưa tốt, đừng nói chuyện."

Sau đó hắn lạnh lùng nhìn về phía Phong Tố Cẩn, không kiên nhẫn nhíu mày nói.

"Phong Tố Cẩn, tôi nói bao nhiêu lần rồi, đây là việc riêng của chúng ta, không liên quan đến Thi Nhã, cô đừng có mà làm phiền cô ấy nữa, người tôi yêu là Thi Nhã, dù cho cô có làm cái gì đi chăng nữa cũng đều không có tác dụng."

Phong Tố Cẩn nhìn Lam Bắc Thần đối xử vô cùng ôn nhu với Liễu Thi Nhã, trong lòng không phải không đau đớn.

Chỉ là khi cô nghe hắn lạnh lùng nói như vậy, đột nhiên cảm thấy thật buồn cười, buồn cười vì nỗ lực hai năm cũng chỉ nhận được kết quả như thế.

"Lam Bắc Thần, tôi thật sự thất vọng về anh, hai năm nay, tôi là loại người gì, anh còn không rõ sao?"

Mặt Lam Bắc Thần không chút biểu tình nói.

"Tôi đương nhiên biết, cô vì Phong gia, chuyện gì cũng có thể làm được, tin tức mấy ngày hôm trước tuy đã được áp xuống, nhưng chuyện gì nên biết tôi cũng biết cả rồi."

Sắc mặt Phong Tố Cẩn có chút trắng bệch, cô biết, chuyện Lam Bắc Thần nói chính là lúc cô đi đến quán bar khiêu vũ vào mấy hôm trước, tin tức được đưa lên đều bị xuyên tạc.

Phong Tố Cẩn hít một hơi thật sâu, châm chọc nói.

"Lam Bắc Thần, anh làm tôi vô cùng thất vọng, không thể không nói, anh cùng Liễu tiểu thư thật sự xứng đôi!"

Nói xong, Phong Tố Cẩn xoay người đi về phòng bệnh, cô lười không muốn nhìn thấy bọn họ nữa.

Một ngày nào đó, cô nhất định sẽ xé nát cái mặt nạ ngụy trang này của Liễu Thi Nhã.

Lam Bắc Thần ngơ ngẩn nhìn bóng dáng của Phong Tố Cẩn, nghĩ đến lời cô vừa nói, trong lòng có chút không thoải mái.

Liễu Thi Nhã nhìn sắc mặt của Lam Bắc Thần, trong lòng vô cùng lo lắng, cố ý lớn tiếng ho khan.

Lam Bắc Thần lập tức hoàn hồn, nhìn sắc mặt tái nhợt của Liễu Thi Nhã, đau lòng nói.

"Thi Nhã, sao thế, em thấy không thoải mái ở chỗ nào à?"

Liễu Thi Nhã yếu ớt lắc đầu, cô ta khẽ cắn môi mình, hơi hơi cúi đầu, mang theo một cảm giác nhu nhược, khiến cho Lam Bắc Thần cảm thấy lo lắng.

"Bắc Thần, đều là do em không tốt, em cho rằng Phong tiểu thư sẽ tha thứ cho em, có phải là em không nên trở về không, nhưng mà em thật sự nhớ anh..."