Chương 28: Kết Quả Thí Nghiệm

Boss ngấm nghía thật kĩ Trường Vũ sau đó khẽ cười nói:

"Nhìn đi nhìn lại cũng chỉ là một thằng nhóc con, ngươi có gì quan trọng để được treo cái giá 20 Tỷ hả?"

"Ai treo giá tôi?" Trường Vũ đáp, vẫn đang cố đẩy nhanh nắm quyền điều khiển nơi này bằng sức mạnh của cậu

"A...." Trường Vũ giật nãy người hét lớn, một dòng điện vừa chạy xẹt qua ở sau lưng cậu, bên trong cây cột sắt mà cậu đang bị trói vào.

"Ở đây ta mới là người đặt câu hỏi, hiểu chưa hả?" Boss dời tay ra khỏi một chiếc nút bấm trên bản nút hắn đeo trên cánh tay trái, nghiêm giọng uy hϊếp.

"Ông muốn gì ở chúng tôi, giao nộp?" Ngọc Hân hỏi

"Hừ, 20 tỷ nhiều đấy, nhưng tiền là thứ mà ta không thiếu nhất. Cái ta quan tâm là, tổ chức cần gì khi nhấn mạnh việc bắt sống thằng nhóc này. Hoặc có kẻ cao cấp trong đó muốn tự tay hành hạ mày hoặc...mày có giá trị to lớn tương xứng với số tiền đó" Boss chậm rãi nói

Trường Vũ cùng Ngọc Hân nhìn nhau, người đàn ông này đã dùng phán đoán mà suy luận gần đúng. Cái tổ chức rao giá truy bắt Trường Vũ ắt hẳn không ai khác ngoài Mix, việc chúng yêu cầu bắt sống dĩ nhiên là vì cái khả năng siêu việt của cậu nhóc chỉ mới 16 tuổi này.

Ngọc Hân cũng tự hào là một người thông thạo về công nghệ thông tin, tay nghề của cậu đủ khiến tổ chức Mix mời chào thì dĩ nhiên không phải dạng hiểu biết nữa vời. Nhưng nói cậu chỉ bằng một suy nghĩ để xâm nhập vào một hệ thống tổ chức phức tạp như Trường Vũ thì..xin lỗi, cậu chỉ là người thường.

"Ta không có cả ngày đâu, nói hoặc ngươi sẻ phải van xin ta cho ngươi nói" Boss lạnh lùng nói, ông đứng dậy đi qua một chiếc tủ kính gần đó, mở tủ chỉ bằng việc ấn nút trên tay, lấy từ bên trong ra một chiếc bao cẳng tay bằng sắt trông khá cũ.

Lúc này Trường Vũ có dịp nhìn thấy bàn làm việc bị thân hình to lớn của Boss che khuất nãy giờ. Mặc dù không còn nguyên vẹn nhưng cậu vẫn có thể nhận ra, chính giữa bàn là xác của một con quái vật chui ra từ dưới căn cứ của tổ chức. Con quái lúc này đã chết, những chiếc chân của nó đã bị tách rời khỏi cơ thể, cậu đoán người đàn ông này đang khám phá hay nghiên cứu gì đó trên người con quái này.

"Nhìn này" Boss tiến tới gần tụi nó, mở ra chiếc bao tay để lộ ra vô số những chiếc đinh nhọn sắc bén trong nó

"Đây là một trong những công cụ tra tấn thời trung đại, chuyên trừng trị những kẻ trộm cắp của hoàng gia. Thấy hàng gai này chứ, chúng sẻ cắm sau vào da thịt vào thẳng động mạch khiến người đeo chết vì mất máu và nhiễm trùng"

Ông dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve những hàng gai nhọn bên trong bằng ánh mắt vui vẻ rồi giải thích với tụi nó.

"Sẻ ra sao nếu ta đeo nó lên một trong hai đứa ngươi nhỉ, có ai xung phong không?"

Trường Vũ và Ngọc Hân nhìn những hàng gai vừa to vừa chi chít kia, bị thứ đó kẹp lấy cẳng tay thì đảm bảo là đâm đến tận xương, chỉ nghĩ đến đó là gai óc của tụi nó đã cảm thấy một trận ớn lạnh rồi.

"Ông muốn gì?" Ngọc Hân hỏi lại lần nữa, ánh mắt thoáng lộ vẻ sợ hãi

"Nói, mục đích bọn chúng bắt thằng nhóc này là gì?"

Ngọc Hân khẽ nuốt nước bọt, cân nhấc có nên thành thật khai báo việc Trường Vũ khác thường hay không. Nhưng nếu làm ông ta phật ý thì cậu rất dễ trở thành nạn nhân của món đồ kinh khủng trên tay ông ta lúc này. Nhưng nói ra thì khác nào cậu bán đứng nhóc ấy, mặc dù tiếp xúc không lâu nhưng từ thời điểm quan sát nhóc này qua màn hình theo dõi cậu đã biết nhóc không phải người xấu.

Ngọc Hân hoang mang suy nghĩ, cậu dời mắt nhìn xuống đất, tránh nhìn thẳng vào người đàn ông đang đứng trước mặt mình.

"Tôi là người phá hủy căn cứ sa mạc của tổ chức Mix" Trường Vũ đột nhiên lên tiếng khiến Boss ngạc nhiên nhìn sang

"Tôi cũng là người thả ra con quái trên bàn của ông" Trường Vũ tiếp tục nói, Boss quay đầu ngó sang con quái kì lạ mà ông cất công nghiên cứu mấy ngày gần đây. Nó là do một thuộc hạ của ông tình cờ gϊếŧ được khi đang lảng vảng tuần tra xung quanh thị trấn Ngọc Dương trong sa mạc.

Loài quái này có 6 chân dài nhọn, hàm răng lởm chởm, thân giữa thì chỉ cỡ một con mèo, không có đuôi. Điều quan trọng là thuộc hạ của ông báo cáo rằng, thời điểm bắt gặp con vật này hắn đã bị nó tấn công bằng cách phun lửa, đây mới điểm chính làm ông hứng thú với sinh vật lạ lẫm này.

"Ngươi? Làm cách nào?" Boss ngạc nhiên hỏi, ở vị trí của ông thì không lạ lẫm gì với cái tổ chức mang mác ngoài là nghiên cứu vì hòa bình nhưng phía sau lại là người nắm quyền của thế giới ngầm. Chuyên tạo ra những thí nghiệm khoa học điên khùng nhằm phục vụ cho mục đích quân sự của các nước trên thế giới này.

[HỆ THỐNG MÁY PHÁT ĐIỆN – TỰ HỦY 50%]

[CAMERA GIÁM SÁT – ĐÃ CHIẾM QUYỀN ĐIỀU KHIỂN]

[HỆ THỐNG ĐIỀU KHIỂN TRUNG TÂM – ĐANG XÂM NHẬP 26%]

[HỆ THỐNG BẢO VỆ VĂN VẬT – ĐÃ CHIẾM QUYỀN ĐIỀU KHIỂN]

[HỆ THỐNG DI CHUYỂN NGẦM – ĐANG XÂM NHẬP 40%]

Những dòng chữ thông báo vẫn đang chậm rãi nhảy số trước mặt cậu. Chưa hoàn toàn khống chế hết nhưng như vậy là đủ.

"Tôi là người có sức mạnh đặc biệt, đó là lý do Mix muốn bắt sống tôi" Trường Vũ ăn ngay nói thật đáp

"Năng lực đặc biệt?" Boss ngạc nhiên, cái khái niệm chỉ có trong phim khoa học trên truyền hình lại được thốt ra trong hoàn cảnh này, đùa à.

Đột nhiên, một hình ảnh trên camera giám sát mà cậu đang khống chế hiện ra hình ảnh Văn Hùng bước vào một căn phòng, tên dẫn đường đứng ở cửa thong thả móc súng ra từ sau thắt lưng, chậm rãi đóng lại cửa phòng cùng tiếng súng vang lên nho nhỏ nghe được ở đây.

Người tên Văn Hùng kia xem ra đã bị diệt khẩu, đánh đời tên lừa đảo đó. Nhưng nghĩ đến cậu nhóc Văn Trí luôn mỉm cười thân thiện kia, cậu tin chắc nhóc ấy hoàn toàn không liên quan đến công việc ác ôn của anh trai mình.

"A....." Một dòng điện nửa lan ra sau lưng khiến Trường Vũ thoát ra khỏi mớ hình ảnh trong đầu mình, đối diện lại với đôi mắt nghi hoặc của Boss. Cái cảm giác dòng điện chạy qua người thật không lấy gì làm dễ chịu, như có hàng vàn còn kiến chui tuột vào người gậm cắn xương bạn từng chút một vậy.

Đó là hành động của Boss khi tên nhóc trước mặt dám trơ ra trước câu hỏi của ông, ông lập lại:

"Làm sao khẳng định lời mày nói là đúng?"

"Giao tôi cho Mix là được, ông thậm chí có thể ra giá cao hơn, tôi tin chắc chúng sẻ đồng ý để có được tôi còn sống nhăn răng" Trường Vũ cười khẽ đép, trong đầu suy nghĩ: nhưng sau đó ông cũng chẳng sống được lâu đâu khi đã biết được bí mật tối cao của tổ chức này.

Việc nghiên cứu về dị năng hay nói cho dễ hiểu là việc kí©h thí©ɧ giới hạn của con người là thứ mà mọi nhà khoa học về gen hay sinh học đều khao khát đạt được. Đặc biệt là những thứ sức mạnh tưởng chừng như chỉ có trong phim ảnh như vầy, có thể biến thành động vật, thành cây cối, thậm chí là điều khiển được sức mạnh của thiên nhiên, đây chẳng phải là thứ vũ khí hình người mạnh nhất hay sao.

Boss trầm ngâm nhìn Trường Vũ, phân tích xem thằng oắt này đang nói thật hay nói xạo. Nếu lời nó nói là thật thì tổ chức này khủng khϊếp hơn những gì mà ông từng tưởng tượng ra.

"Sức mạnh của mày là gì?" Boss dò hỏi

[HỆ THỐNG MÁY PHÁT ĐIỆN – TỰ HỦY 55%]

[CAMERA GIÁM SÁT – ĐÃ CHIẾM QUYỀN ĐIỀU KHIỂN]

[HỆ THỐNG ĐIỀU KHIỂN TRUNG TÂM – ĐANG XÂM NHẬP 30%]

[HỆ THỐNG BẢO VỆ VĂN VẬT – ĐÃ CHIẾM QUYỀN ĐIỀU KHIỂN]

[HỆ THỐNG DI CHUYỂN NGẦM – ĐANG XÂM NHẬP 50%]

Nhìn qua những bảng hiển thị, cậu chỉ cần thêm chút thời gian là có thể điều khiển được hầu hết nơi này, đó sẻ là lúc cho kế hoạch của cậu bắt đầu. Cái quan trọng bây giờ là phải câu kéo càng nhiều thời gian càng tốt.

[TỦ KÍNH AN TOÀN 52 – TÌNH TRẠNG: ĐANG ĐÓNG – KHÔNG KHÓA]

"Ông nhìn chiếc tủ kính ông vừa lấy món đồ này đi"

Boss khó hiểu quay người nhìn sang, chiếc tủ đang được ông đóng lại nhưng không khóa.

[TỦ KÍNH AN TOÀN 52 – TÌNH TRẠNG: ĐANG MỞ]

KẸT

Một âm thanh nho nhỏ vang lên cùng việc cánh cửa tủ chậm rãi từ khung của nó di chuyển mở ra trước ánh mắt kinh ngạc của Boss. Ông ngạc nhiên bước lại gần chiếc tủ trống không kia, nghi hoặc quan sát nói:

"làm sao mày làm được?" Boss quay qua nhìn Trường Vũ hỏi

"Đó là sức mạnh của tôi, di chuyển đồ vật" Trường Vũ cười nói: "Ông muốn xem thêm chứ"

[BÀN NGHIÊN CỨU – TÌNH TRẠNG: ĐANG BẢO VỆ]

[BÀN NGHIÊN CỨU - TÌNH TRẠNG: ĐANG MỞ]

Chiếc bàn có chứa xác con quái được một lớp kính trong suốt bảo vệ thì giờ đây lớp kính đang chậm rãi tách ra, chui lại xuống dưới mặt bàn, để lộ ra chiếc bàn như thời điểm bọn họ vừa đến đây.

Boss lúc này không còn vẻ nguy hiểm lúc đầu mà thay vào đó là bị biểu tình ngạc nhiên thay thế, ông trầm ngâm: "Thật kì diệu, đây là điều tuyệt nhất của tạo hóa, sức mạnh đặc biệt đến như vầy"

"Mày, mày cứ yên tâm là sẻ không phải gặp lại bọn Mix đâu. Tao thiệt muốn mổ xẻ cơ thể mày, không biết có gì khác với con người hay không đây" Boss liếʍ môi nhìn Trường Vũ như nhìn một món đồ chơi mới toang đầy hấp dẫn đang đợi ông khám phá.

Ông đưa cánh tay trái có gắn bảng điều khiển lên cao, ấn vào một nút đỏ màu nhỏ nằm trong nắp đậy, tỏ rõ sự đặc biệt của nó.

ẦM...ẦM...

Bức tường ở sau bàn thí nghiệm, đối diện với tụi nó từ từ được nâng lên, hiện ra phía sau là những chiếc l*иg bằng thủy tinh to lớn với diện tích 10x10m. Nhưng thứ bên trong mới là điều khiến hai người Trường Vũ và Ngọc Hân cảm thấy kinh ngạc.

Dễ dàng nhìn ra hầu hết những chiếc l*иg là trống, chỉ có 3 l*иg là đang được sử dụng, hay nói cho chính xác à đang nhốt thứ gì đó bên trong.

XỊCH...XỊCH...XỊCH...ẦM...

Ba chiếc l*иg đó di chuyển tách ra khỏi những cái khác, di chuyển ra bên ngoài nhờ những chiếc bánh re nối với ròng rọc bên dưới chúng, dừng lại ngay phía trước bàn thí nghiệm của Boss.

"Ọe..." Ngọc Hân không kìm được mà nôn khan, quay đầu đi trước khung cảnh kinh khủng trước mắt kia.

Ba chiếc l*иg đang chứa "sinh vật sống", nhưng không phải thú vật hay con người. Bên trong chúng là "người thú".

L*иg kính đầu tiên là một thằng nhóc tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, với phần da trên người rặc một lớp lông màu xám đen phủ kín, thằng nhóc giơ đôi mắt vô hồn nhìn tụi nó rồi lại co người lại nằm dưới mặt dàn dơ bẩn.

L*иg thứ hai khủng khϊếp hơn, một người phụ nữ có lẻ là còn trẻ, nhưng lại có đến thêm một cánh tay thứ 3 mọc ra dưới tay trái tầm vài gang tay. Đang điên cuồng đập lên tường kính đến rướm máu.

L*иg thứ ba thì không phải là người mà là một con cɧó ©áϊ đang nằm thoi thóp giữa sàn, nó trương đôi mắt vô hồn nhìn ra bên ngoài rồi mệt mỏi nằm xuống lại.

"Thứ quái quỷ gì thế này?" Ngọc Hân kìm chế cảm giác ghê tởm trong l*иg ngực hỏi

"Những thí nghiệm quan trọng của ta đó, rất nhanh thôi mày sẻ gia nhập vào một trong số những chiếc l*иg giống với bọn chúng" Boss bước đến gần quan sát ba chiếc l*иg kính như nhìn ngắm những tác phẩm nghệ thuật tuyệt đẹp.

"Để ta cho các ngươi mở rộng tầm mắt nhé, thằng nhóc này" Boss cười chỉ tay vào l*иg kính đầu tiên, nơi có thằng nhóc đầy lông xám bên trong.

"Nó là kết quả khi ta cho mười con chó đực thay phiên nhau làʍ t̠ìиɦ cùng một người phụ nữ. Thằng nhóc này mang trong người cả hai bộ gen của người và thú, nhưng dĩ nhiên là phần người trội hơn. Phần thú chỉ khiến nó mọc ra lông cùng móng vuốt, nhưng trí não thì lại không thể phát triển được, vô dụng"

"Còn bên đây, ta đã ghép thêm một cánh tay vào người cô ta, dĩ nhiên là tươi sống nhé, vừa chặt xong là ghép vào liền. Nhưng có chút vấn đề khi liên kết thần kinh trên cánh tay này vào hệ thống thần kinh của cô ta, cũng xem như là vô dụng nốt"

"Cuối cùng, tình huống này ngược lại của thằng nhóc kia. Mười gã thanh niên đã thay phiên làm với con cɧó ©áϊ này đến có thai. Chắc chỉ vài tháng nữa là sinh rồi, thật háo hức không biết kết quả là gì đây"

Trường Vũ choáng váng còn Ngọc Hân thì chính thức muốn lao đến gϊếŧ người ngay bây giờ. Tên này, tên đang đứng trước mặt bọn cậu, hắn dùng con người và động vật để thực hiện những thí nghiệm vô cùng mất nhân tính của mình. So với tổ chức Mix thì tên này kinh tởm hơn rất nhiều. Ít ra Mix dựa trên khoa học cùng phân tích chuyên ngành để thí nghiệm, chứ không phải kiểu gán ghép bệnh hoạn như thế này.

"Đồ kinh tởm" Ngọc Hân không kìm được suy nghĩ của mình mà thốt ra

Boss sầm mặt nhìn cậu ta, sau đó ông giương lên một nụ cười mĩm nói: "Ta đã nghĩ ra thí nghiệm tiếp theo rồi, nếu chặt hết chân tay ngươi rồi băng bó lại, biến ngươi thành một khối thịt sống chỉ có thể lăn và trường thì sẻ như thế nào nhỉ, cũng đáng để thử đó"

"tao thà chết còn hơn..." Ngọc Hân nói

"Chết...rồi mày sẻ thấy...chết là điều vô cùng sa xỉ trên thế giới này. Nếu ta cho người đem gia đình ngươi, ba mẹ ngươi đến tận đây thì sao nhỉ. Ngươi sẻ dám chết không nếu ta dùng họ làm thí nghiệm thay cho ngươi" Boss cười nói bằng đôi mắt ác độc của ông, tận hưởng biểu cảm từ ngạc nhiên biến thành lo lắng của kẻ trước mặt

Ngọc Hân run lên vì sợ, cảm nghĩ ba mẹ bị hành hạ như những người bị nhốt kia khiến cậu cảm thấy vô cùng sợ hãi. Người đàn ông này nguy hiểm hơn cậu tưởng tượng quá nhiều, một kẻ ác đến biếи ŧɦái.

[HỆ THỐNG MÁY PHÁT ĐIỆN – TỰ HỦY 61%]

[CAMERA GIÁM SÁT – ĐÃ CHIẾM QUYỀN ĐIỀU KHIỂN]

[HỆ THỐNG ĐIỀU KHIỂN TRUNG TÂM – ĐANG XÂM NHẬP 33%]

[HỆ THỐNG BẢO VỆ VĂN VẬT – ĐÃ CHIẾM QUYỀN ĐIỀU KHIỂN]

[HỆ THỐNG DI CHUYỂN NGẦM – ĐANG XÂM NHẬP 65%]

Trường Vũ cũng đang cố ngăn lại cái cảm xúc khủng khϊếp của cậu lúc này, không dám nhìn tiếp những sinh vật đáng thương trước mặt nữa. Cậu âm thầm đẩy nhanh tốc độ kết nối của mình.

BÍP...BÍP...BÍP...

Âm thanh báo phát ra từ chiếc bảng điều khiển ông đeo trên tay, ấn nút trên đó, một giọng nói lo lắng vang lên:

"Nguy rồi thưa ngài, một đám quái vật không rõ nguồn gốc đã tràn đến thị trấn Ngọc Dương. Số lượng nhiều không thể đếm được"

"Quái vật, ý mày là sao?" Boss hỏi

« Giống với con tôi đưa ngài mấy ngày trước, nhưng lần này là hàng ngàn, không, phải đến hàng triệu con thưa ngài. Hiện chúng tôi đã di chuyển những người còn sống xuống dưới tầng hầm của khu chính, nhưng đám quái đang phá cửa bên ngoài. Xin ngài điều tàu đến ạ » Giọng nói bên kia gấp gáp nói, kèm theo đó là tiếng thứ gì đó nện mạnh vào sắt thép, rõ ràng là âm thanh tụi quái vật đang cố phá cửa sắt để tiến đến bữa ăn thịnh soạn của chúng ở bên trong.

« Mẹ nó » Boss ngắt đường truyền, ấn vào một nút khác « Di chuyển tàu điện đến thị trấn Ngọc Dương, ưu tiên cứu khách VIP trước, nghe rõ không hả »

« Thưa ngài, hệ thống tàu điện hiện đang bị trục trặc, chúng tôi đang sửa ạ ? » Giọng nói ấp úng bên kia vang lên

« Mày nói gì hả ? » Boss la lên

« Dạ, dạ, chúng tôi sẻ sữa ngay, sẻ sửa ngay lập tức ạ » Giọng nói bên kia gần như khóc

Trường Vũ nghe hết mọi chuyện, quan trọng hơn là từ camera cậu nhìn thấy một bóng người đang di chuyển chậm rãi lên cầu thang hướng về tầng này.

« Chuẩn bị nhé » Trường Vũ quay sang nói với người đang treo bên cạnh mình

Ngọc Hân hiểu ra ngay, khẽ gật đầu.

[HỆ THỐNG BẢO VỆ VĂN VẬT – ĐANG KHÓA]

[HỆ THỐNG BẢO VỆ VĂN VẬT – L*иG KÍNH SỐ 1 – ĐANG MỞ]

12

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3S.Com

Trước Sau