Chương 3

TÔI BẮT TAY CHUẨN BỊ cầu hồn. Khâu chuẩn bị tệ đến nỗi tôi tự nhủ sẽ không bao giờ đưa nó lên màn ảnh. Không có ánh nến chập chờn chiếu những hình thù kỳ quái lên tường, không có đầu lâu mốc đen xếp thành vòng tròn, không có ly đựng loại chất lỏng mà khán giả nào cũng biết là vang đỏ nhưng lại thích tưởng tượng thành máu.

Thầy đồng giỏi nghề có dùng nến và nhang không nhỉ? Với chút kiến thức cỏn con về thế giới tâm linh, tôi nghĩ chắc một phần những thứ ta thấy trên phim là thật. Xét theo dòng chảy của lịch sử, có lẽ từ xa xưa mọi người đã biết đến sự tồn tại của giới đồng cốt, phù thuỷ hay người sói. Những câu chuyện kể về họ, dù ít hay nhiều, đều được dựa trên những sự kiện có thật.

Phương thức gọi hồn của tôi - mới sau hai lần áp dụng, không biết có nên gọi nó là phương thức không nữa - hoàn toàn dựa trên kinh nghiệm và vài lời chỉ dẫn bất đắc dĩ từ Derek. Mười sáu tuổi đã được đặc cách học chương trình đại học, Drek biết việc nắm rõ thông tin là vô cùng quan trọng. Nếu không chắc chắn, anh sẽ chẳng bao giờ hé môi. Mấy lần bị tôi hỏi gặng, Derek đành tiết lộ rằng anh nghe nói thầy đồng triệu gọi hồn ma bằng cách đứng cạnh mộ của người đó hoặc dùng một vật dụng cá nhân, như áo của Liz chẳng hạn. Nên giờ đây, khi ngồi xếp bằng trên thảm, tôi cũng cầm chặt áo Liz.

Tôi hình dung ra Liz và tưởng tượng mình đang kéo cô ấy ra khỏi cõi lập lờ, nơi các linh hồn chưa siêu thoát quanh quẩn. Lúc bắt đầu, tôi sẽ nhẹ tay thôi. Trong cuộc gọi hồn gần nhất, tôi trót dốc toàn lực nên đã vô tình đưa những hai linh hồn nhập lại xác cũ. Lần này, tuy không ở cạnh mộ ai, nhưng không có nghĩa quanh đây không có xác chết. Vì thế, tôi kìm sức mạnh ở mức thấp, rồi tăng dần lên, tập trung hơn cho đến khi...

"Cái quái...? Này, cậu là ai thế?"

Tôi mở bừng mắt. Đứng trước mặt tôi là một thiếu niên cùng tuổi có mái tóc sẫm màu. Vóc dáng cùng bản mặt vênh váo kia có thể sánh với một tiền vệ siêu sao. Chẳng phải ngẫu nhiên mà tôi gặp được hồn ma của một thiếu niên ở đây. Tôi chợt nhớ tới một nam sinh từng ở Nhà mở Lyle. Trước khi tôi đến, cậu ta bị thuyên chuyển, có lẽ là đến một nhà thương điên, giống Liz.

"Cậu là... Brady?" tôi dè dặt.

"Ừ, nhưng tôi không quen cậu. Cũng chẳng biết nơi đây là đâu cả."

Brady xoay người nhìn bao quát căn phòng, đoạn xoa gáy. Suýt nữa tôi buột miệng hỏi cậu ta có sao không? Tất nhiên là có. Brady chết rồi mà. Cũng như Liz. Tôi nuốt khan.

"Cậu đã gặp phải chuyện gì thế?" tôi khẽ khàng.

Brady giật nẩy mình, như thể tôi vừa quát nạt cậu ta không bằng.

"Ngoài cậu còn ai khác ở đây nữa không?" tôi thầm mong Brady cảm nhận được sự hiện diện của Liz. Bạn tôi giờ đang ở một nơi mà tôi không tài nào với tới.

"Hình như tôi nghe tiếng ai..." Cậu ta cau mày chăm chú nhìn tôi. "Cậu gọi tôi tới đây à?"

"Tớ... tớ không cố tình đâu. Nhưng... vì cậu ở đây rồi, cậu có thể cho tớ biết...?"

"Đừng, tôi không thể nói gì cả." Brady so vai. "Tôi không quan tâm cậu muốn gì."

Brady ngoảnh mặt đi, cương quyết tỏ ra không hứng thú. Thấy cậu ta mờ dần, tôi không buồn giữ lại. Hãy yên nghỉ nhé. Nhưng chợt nghĩ tới Rae, Simon và Derek, tôi hiểu nếu không tìm ngay giải pháp, nhóm bốn người chúng tôi chắc chắn sẽ sớm sum vầy cùng Brady ở thế giới bên kia.

"Tên tớ là Chloe," tôi mau miệng nói. "Tớ là bạn của Rae ở Nhà mở Lyle. Chúng tớ từng ở đó, sau khi cậu..."

Brady tiếp tục mờ đi trông thấy.

"Chờ đã!" Tôi kêu lên. "Tớ c... có bằng chứng. Hồi ở Nhà mở Lyle, cậu định gâu sự với Derek, nhưng lại bị Simon đẩy nghã. Có điều Simon không chạm vào cậu. Cậu ấy dùng pháp thuật."

"Pháp thuật ư?"

"Một bùa chú đẩy bật người ta đi. Simon là pháp sư. Mọi đứa trẻ trong Nhà Lyle đều..."

"Biết ngay mà. Biết ngay mà." Brady vừa rủa thầm vừa hiện hình trở lại. "Hồi nào đến giờ họ toàn đổ lỗi cho tôi, nhồi nhét đủ thứ chẩn đoán này nọ vào tai tôi. Dù muốn cho họ thấy là họ đã lầm, nhưng tôi không có bằng chứng."

"Cậu mách các y tác chuyện Simon phải không?"

"Y tá nào?" Cậu ta khịt mũi. "Toàn mỹ danh cho đội nhân viên an ninh đấy. Tôi định báo thẳng cho người đứng đầu, là tiến sĩ Davidoff đó. Thế là họ dẫn tôi đến một nơi trông như nhà kho để gặp ông ta."

Tôi bèn tả những nơi mình biết trong toà nhà này từ khi bị đưa tới đây.

"Phải, đúng rồi. Tôi bị đưa vào trong..." Brady nhăn nhó, cố lục tung trí nhớ. "Rồi tự nhiên có một cô lại gần và gợi chuyện. Một phụ nữ tóc vàng, tự xưng là bác sĩ. Hình như là Bellows...? Hay Fellows nhỉ?"

Dì Lauren. Tim tôi đập thình thịch trong l*иg ngực. "Vậy bác sĩ Fellows..."

"Cô ta muốn tôi đổ tội cho Derek. Mớm lời bảo tôi khai là anh ta hăm doạ tôi, đấm tôi, xô tôi, gì cũng được. Tôi nghĩ vậy cũng hay, một dịp trả thù tên Derek đần thối. Tôi mới khích anh ta mấy câu, Simon đã từ đâu xông tới, chưa hiểu mô tê gì liền dùng ngay bùa phép đánh tôi ngã sõng soài."

Tôi lại nghe nói Brady là người đã đấm vào mặt Derek và Simon có lý do chính đáng để can ngăn - lần ẩu đả mới đây, Derek đã làm gãy lưng một thằng bé khác.

"Vậy ra bác sĩ Fellows xui cậu khai rằng Derek gây sự trước..."

"Tôi chẳng dại. Làm theo lời cô ta xúi bẩy, khi trở về Nhà Lyle và nếu chuyện vỡ lỡ, chính tôi lại phải đau đầu giải quyết hậu quả. Vừa lúc đó tiến sĩ Davidoff xông vào kéo cô ta ra ngoài và tôi vẫn nghe được tiếng ông ta oang oang ngoài hành lang. Người phụ nữ kia luôn miệng bảo Derek là một hiểm hoạ, lý do duy nhất khiến Davidoff giữ anh ta lại là vì không chịu nhận mình sai khi đưa giống loài của Derek vào đây."

"Giống loài ư?"

"Vào cuộc thí nghiệm này."

Bụng tôi quặn thắt. "Th... thí nghiệm nào?"

Brady nhún vai. "Cô ta chỉ nói có thế. Davidoff bảo cô ta khôgn nên dây vào chuyện này. Ngài tiến sĩ còn bảo mình đã phạm sai lầm với những người khác, nhưng riêng Derek thì không."

Người khác ư? Như vậy ngoài Derek còn có người sói khác? Hoặc đối tượng thí nghiệm khác? Liệu tôi có là một trong số họ?

"Họ có nói gì về...?" tôi dợm hỏi.

Brady chợt quay đầu về một bên, như thể tìm một thứ gì ngoài tầm thị lực.

"Chuyện gì thế?" tôi hỏi.

"Cậu không nghe thấy sao?"

Tôi căng tai lắng nghe. "Nghe thấy gì cơ?"

"Có tiếng thì thầm."

"Chắc là Liz. Cô ấy..."

Brady đột nhiên khựng lại. Mắt trợn tròn. Đầu cậu ta đột ngột bật ngửa, cơ cổ phồng lên. Có tiếng xương răng rắc. Cổ họng co giật, giọng Brady nghèn nghẹn. Tôi lập tức lao tới giúp. Dù bàn tay tôi xuyên qua người Brady, sức nóng bỏng rẫy từ đó phụt ra vẫn khiến tôi hoảng hốt rụt lại.

Tôi nhanh chóng định thần và thấy Vrady vẫn đứng im như tượng. Hạ cằm xuống, Brady lắc lắc vai như người bị trật khớp. Rồi cậu ta nhìn xuống tôi. Màu mắt sậm đã bị thay thế bởi màu vàng rực. Nỗi sợ hãi làm bụng tôi quặn thắt giờ mon men bò sang sống lưng.

"Sợ à, cô nhóc?" Từ miệng Brady phát ra tiếng phụ nữ lảnh lót na ná giọng một đứa con gái. "Phản xạ của nhóc khá lắm, nhưng ta chẳng có gì khiến nhóc phải sợ cả."

"Brady ở... đâu rồi?"

Người kia nhìn xuống thân thể vừa bị chiếm hữu. "Nhóc thích cậu ta à? Cậu ta nhỉ? Không hổ danh là tạo vật của tiến sĩ Lyle, đứa nào cũng xinh xắn. Những quả cầu hoàn hảo chứa đầy nguồn năng lượng tuyệt vời, sẵn sàng bùng nổ mọi lúc mọi nơi."

Nháy mắt "Brady" đã đến trước mặt tôi, mặt cúi sát xuống. Tôi bị bao trùm bởi hơi thở thơm ngát quái dị và nóng hừng hực. Người nọ nhìn chằm chằm vào mắt tôi, hai đồng tử màu cam rực sáng xẻ dọc xuống như mắt mèo.

"Thằng bé không giúp được nhóc đâu, nhưng ta thì có. Nhóc chỉ cần..."

Hai tròng mắt ả trợn ngược, bị thế chỗ bởi hai con ngươi nâu sậm của Brady, rồi lại nhanh chóng chuyển về màu càm. Ả gầm gừ.

"Chúng định kéo thằng bé về thế giới bên kia. Mau lên nhóc, hãy gọi hồn ta về đi."

"G... gọi..."

"Gọi hồn ta đi. Ta có thể..."

Hai mắt ả lại trợn tròn, tiếng gầm dần chuyển sang tông điệu không còn là của con người, một âm thanh khiến những mạch máu đang lạnh đi trong người tôi như muốn đông thành dá. Tôi lùi lại cho đến khi lưng đập vào vách tường.

"Gọi hồn ta đi," giọng ả nhoè đi dần thành giọng ồm ồm của Brady. "Ta có thể giải đáp mọi thắc mắc của nhóc. Gọi hồn ta..."

Dư ảnh của Brady xao động rồi vụt biến mất, như thể cso ai thình lình rút phích cắm ti-vi. Một chùm ánh sáng trắng loé lên trước khi Brady rời đi hẳn. Dù có nghe tiếng gõ cửa nhưng tôi chỉ ngây người, đăm đăm nhìn vào chỗ Brady vừa đứng.

Cửa bật mở, tiến sĩ Davidoff bước vào và nhìn thấy tôi nép sát vào tường.

"Chloe?"

Tôi loạng choạng bước đến, đồng thời xoa xoa hai cánh tay.

"Chloe?"

"Nh... nhện," tôi chỉ lên giường. "Nó ch... chạy xuống dưới đó."

Tiến sĩ Davidoff cố nén cười. "Không sao. Tôi sẽ gọi người đến xử lý trong lúc chúng ta đi dạo. Chúng ta sẽ đi bộ một lát. Em cũng cần vận động một chút và nghe tôi giải thích."