Chương 34

HAI TÊN NGƯỜI SÓI DỪNG cách chúng tôi vài mét.

"Chúng tôi chỉ đi qua đây thôi," Derek bình tĩnh. "Nếu đây là địa bàn của các anh thì..."

Không để anh nói hết, gã tóc vàng cười khả ố. "Địa bàn ư? Mày nghe chưa Ramon? Nó vừa hỏi xem đây có phải địa bàn của tụi mình không kìa."

"Tôi biết các anh là người sói. Tôi còn biết..."

Gã tóc vàng giơ một ngón tay lên, dẩu môi "suỵt" một tiếng rõ to và hất đầu về phía tôi.

"Cô ấy biết rồi," Derek bảo.

"Chà chà. Thế là phạm luật rồi đấy, sói con ạ. Đừng tiết lộ chuyện ấy cho bạn gái mày chứ, kể cả mấy đứa xinh nhất luôn ấy. Chẳng lẽ cha mày không biết bảo ban mày hay sao? Mà này, cha mày là ai mới được?"

Derek im lặng.

"Hắn thuộc nhà Cain đấy," Ramon nhắc.

"Mày nghĩ thế thật à?" Gã tóc vàng nheo mắt, nghiêng đầu. "Cũng có thể lắm."

"Liam, nếu mày từng thấy hai đứa trở lên, mày sẽ khỏi cần thắc mắc. Thằng này" - hắn chỉ Derek - "là con nhà Cain. Bọn nhà Cain thường có ba điểm chung. To như voi. Xấu như quỷ. Ngu như lừa.">

"Anh ấy không..." Tôi vừa mở miệng cãi thì bị Derek khẽ "suỵt" bắt im.

Liam sấn đến. "Bé xinh vừa nói gì thế?"

"Chúng tôi chỉ đi ngang qua đây thôi," Derek đỡ lời.

"Nếu đây là địa bàn của các anh thì tôi xin lỗi..."

"Mày nghe chưa Ramon? Nó xin lỗi kìa." Liam sấn thêm bước nữa. "Sao, thế không biết mày đang đứng trên địa bàn của ai ư?"

"Không, tôi không biết các anh. Nếu biết..."

"Đây là địa bàn của nhóm Pack."

Derek lắc đầu. "Không phải. Nhóm Pack ở Syracuse cơ..."

"Mày tưởng họ chỉ cát cứ ở một thành phố thôi sao?" Ramon nạt nộ. "Cả bang New York này thuộc về họ."

"Này sói con, mày cũng biết nhóm Pack làm gì bọn xâm phạm đấy nhỉ?" Liam xen vào. "Ắt cha mày đã cho mày xem mấy bức hình chụp đó rồi."

Derek không nói gì.

"Mấy bức hình ấy đấy?" Liam sấn sổ. "Chụp tên mới đây nhất dám xâm phạm địa bàn của nhóm Pack ấy?"

Derek vẫn làm thinh.

"Cha mày ghét mày lắm phải không? Bởi nếu thương con, ông ấy đã đưa hình cho mày xem để mày không phạm phải sai lầm như hiện tại. Gần đây nhất, khi một thằng ngu si đần độn bén mảng đến gần đất nhà Pack, họ đã lấy cưa máy xử lý hắn. Sau đó họ chụp hình và phát tán khắp nơi để dằn mặt đấy."

Ruột gan tôi quặn đau. Nhắm nghiền mắt, tôi chờ hình ảnh kia qua đi. Chúng chỉ bịa chuyện để dọa chúng tôi... và chuyện có tác dung thật, nhất là với tôi. Tim tôi đập mạnh đến nỗi rất có thể chúng cũng nghe thấy. Derek siết nhẹ một bên vai tôi, ngón tay cái của anh vuốt liên tục như nhắc tôi phải bình tĩnh.

"Chưa, tôi chưa thấy ảnh đó. Nhưng dù sao cũng cám ơn các anh đã báo trước. Tôi sẽ..."

"Cha mày là ai?" Ramon chưa chịu thôi. "Là Zachary Cain phải không? Tuy da mày ngăm hơn, nhưng mày trông từa tựa hắn. Tính theo tuổi cũng khớp luôn. Có lẽ chính vì thế hắn không dạy dỗ mày tử tế được."

"Hắn ngoẻo rồi," Liam đế vào. "Nhưng nếu Zach là cha mày thì lẽ ra mày phải biết tránh xa đất nhà Pack chứ."

"Thế ư?" Derek lãnh đam.

"Thế mày không biết cha mày chết như thế nào à? Gã đần đó gia nhập bọn nổi loạn chống lại ngài Pack và bị bắt. Hắn bị tra tấn cho đến chết ngay tại Syracuse đấy." Hắn nhìn Ramon. "Có phải bọn họ cũng dùng cưa máy không?"

Derek ngắt lời, "Nếu nhóm Pack độc ác như vậy, sao các anh còn đến địa bàn của họ?"

"Chắc có lẽ vì tụi tao cũng trong nhóm Pack."

"Nếu quá đúng như thế, các anh đã không gọi nhóm Pack là "họ", "bọn họ"... nào là đất của "họ", "bọn họ" làm thế này thế nọ."

Liam cười sằng sặc. "Coi kìa. Con nhà Cain cũng có não đấy chứ. Chắc chắn được di truyền từ mẹ mày rồi."

"Mày muốn biết tại sao tụi tao đến đây không?" Ramon vặn vẹo. "Để van xin ngài Pack thương tình. Nghe này, năm ngoái tụi tao có kết bè với một đứa người Australia. Sau rồi mới biết tại sao nó bỏ xứ mà đi."

"Là loại người sói ăn thịt người," Liam chêm vào.

"Ăn thịt người ư?" Tôi buột miệng, dù không cố tình.

"Một thú vui đáng ghê tởm. Săn người u? Gϊếŧ người ư?" Liam mỉm cười. "Toàn trò thể thao hay ho cả. Nhưng còn ăn thịt họ? Không phải phong cách của tao. Trừ khi mày tính vụ ở Mexico..."

Derek ngắt lời hắn. "Vậy nếu các anh được phép đến địa bàn của Pack, tôi dám chắc họ sẽ không rầy rà tôi. Tôi không gây rối đâu."

"Có để tao nói hết không hả?" Ramon hùng hổ. "Nó tên Aussie,. và không chịu che đậy thói quen xấu của mình. Nhóm Pack đánh hơi thấy chuyện đó. Ngay lập tức, tụi tao đứng đầu danh sách đen cần trừ khử của họ."

"Thế rồi thằng Aussie xuống lỗ, bỏ lại tao và Ramon chịu trận," Liam tiếp lời. "Nhóm Pack đếch cần quan tâm tụi tao có ăn thịt người hay không. Trước đó giữa hai bên từng bất đồng với nhau, nên họ mà để mắt đến là tụi tao hết đời. Thế là họ ra tay. Đã có lần Ramon bị tóm. May thay, hắn chạy thoát. Đúng hơn là hắn có bỏ lại một phần thân thể."

Ramon kéo áo lên. Một bên sườn hắn nhằng nhịt vết thương đang lên da non, loại tôi chỉ mới thấy qua hiệu ứng đặc biệt SFX[1].

[1] Một hiệu ứng đặc biệt của hình ảnh. được quay và dàn dựng trực tiếp tại trường quay nhằm phục vụ cho một bộ phim.

"Hóa ra các anh đang trên đường đến Syracuse," tôi lên tiếng. "Để phân trần với nhóm Pack. "

"Chính xác. Hay nói đúng hơn, kế hoạch là thế. Nhưng gặp được họ hay không là một nhiệm vụ gian nan đấy, biết chưa? Tụi tao trông cậy vào lòng từ tâm của họ, ấy vậy mà chưa chắc tụi tao đã có cơ hội thanh minh thanh nga gì đâu. Thế rồi tự nhiên tụi tao vớ được dịp may hiếm có."

Hắn nhìn Ramon. Tên này gật đầu. Trong một thoáng, cả hai đều im lặng. Liam đứng đó, cố nặn ra nụ cười tự mãn.

"Dịp may nào?" Biết chắc Derek sẽ không lên tiếng, tôi bèn hỏi.

"Tao cần đi vệ sinh. Lúc còn cách nơi này khoảng ba cây số. Tấp xe vào lề, tao xuống xe, và đoán xem tao đánh hơi thấy gì nào."

"Tôi," Derek đáp.

"Lời cầu xin của tụi tao đã ứng nghiệm. Một đứa nhà Cain cơ à?" Liam lắc đầu. "Sao số tụi tao may thế nhỉ? Nhóm Pack ghét nhà Cain. Một lũ mọi rợ ngu ngốc đến nỗi tự đút đầu vào tai họa. Nếu đem mày nộp cho họ, bảo họ chính mày mới chuyên ăn thịt người..."

Đằng sau tôi, Derek khẽ nhúc nhích.

"Này sói con, định bỏ đi ư? Như hỗn xược đấy. Mày mà chạy, tụi tao sẽ tóm bạn gái mày, giữ rịt nó cho đến khi mày buộc phải quay lại nghe lời tụi tao."

Tuy Derek lập tức đứng im nhưng tôi vẫn cảm nhận được nhịp tim đang đập rộn sau lưng mình. Anh thở hổn hển, vật lộn với cơn thịnh nộ để giữ bình tĩnh. Tôi lén đút tay vào túi, nắm chặt con dao. Derek lại vừa giữ vừa xoa xoa vai tôi như lúc nãy.

"Không sao đâu," anh thì thào. "Đừng sợ." Tuy nhiên tim anh vẫn đập thình thịch, cho thấy không có gì ổn cả.

"Phải phải," Liam nói. "Chắc sẽ không có chuyện gì đâu. Nhóm Pack chưa hẳn là ác thú. Chằng qua chỉ là một đứa trẻ mồ côi tội nghiệp phạm lỗi. Nó sẽ không bao giờ tái phạm. Họ sẽ thấu hiểu thôi. Cơ hội của nó là..." Hắn đánh mắt sang nhìn Ramon. "50-50 hả mày?"

Rạmon ngẫm nghĩ một lát rồi gật đầu.

Liạm quay lại đối mặt với chúng tôi. "Có 50% cơ hội sống sót. Và nếu không được thế, họ cũng xử trí lẹ lắm. Không có vụ cưa máy cho mày đâu."

"Các anh nói với bọn tôi chuyện đó làm gì?" Tôi lên tiếng. Nghe như một cảnh kinh điển trong phim Điệp viên 007, khi vai phản diện giải thích hắn định làm gì Jạmes Bond và nhờ đó cho ạnh thời gian tính kế thoát thân. Một việc tôi hi vọng Derek đang làm. Có thể tôi không giúp được gì nhiều — nhất là trong việc âm mưu chống lại người sói — nhưng tôi rất giỏi cản đường.

"Cô em hỏi hay lắm. Sao không túm liền lấy hắn, trói gô cổ, ném lên xe tải, giao ngay cho bọn sói ở Syrạcuse? Bởi Thủ lĩnh đâu có khờ. Nếu ném vào tay ông ta một thằng nhóc luôn mồm gào lên chối tội, có thể ông ta sẽ lắng nghe thằng bé nói. Vậy chi có mỗi một cách hiệu quả thôi: bạn trai của em tình nguyện đi cùng và tự thú."

Derek hừ giọng. "Không đời nào."

"Mày không thích kế hoạch đó à?"

Derek trùng mắt nhìn hắn.

Liam thở dài. "Đành vậy. Lựạ chọn thứ hai: gϊếŧ mày rồi vui vẻ với bạn gái mày nhé."

"Để nó cho tạo," Ramon phân công. "Còn con nhỏ đó thì mày lo đi. Tạo không thích gái non."

Liam cười nham nhở. "Tao thì lại thích."

Ánh mắt hắn lia từ đầu đến chân tôi. Tôi rùng mình, sờn tóc gáy. Hai bàn tay Derek bấu chặt vai tôi.

"Cô ấy không liên quan đến chuyện này. Để cô ấy yên," Derek gầm lên.

"Không đời nào." Liam nhe răng. "Tao tưởng mày định nói "không" chứ. Tất nhiên, tạo thích nộp một kẻ giơ đầu chịu báng cho nhóm Pack. Nhưng một con bé xinh nhường này, lại biết rõ tạo là ai? Thật..." Hắn cười đểu cáng. "Ngon ăn."

Bị hắn nhìn chòng chọc, tôi co rúm lại, tựa vào Derek. Bàn tay nắm chặt con dao đến độ tay đau nhói. Khi Liam tiếp tục sấn đến, Derek vụt quàng tay qua người tôi. Một tiếng gầm vang lên từ sâu trong l*иg ngực anh.

Liam giơ tay định sờ tôi. Thấy người Derek căng cứng lại, hắn rụt về, rồi lại dứ dứ để thử phản ứng của anh. Derek gồng người lên khiến Liarn cười sằng sặc. Hắn chơi trò đó mãi cho đến khi Ramon phải bật cười.

"Coi kìa," Liam giễu cợt. "Sói con tìm được bạn trăm năm rồi đấy. Trên đời mấy ai xinh bằng cưng đây?" Ghé sát lại Derek, hắn hạ giọng. "Rồi cũng sẽ chẳng ra sao thôi chú em ạ. Không bao giờ hai đứa thành đôi đâu. Sao giờ mày không dâng nó cho anh, để anh giúp chú mày nhanh chóng quên nó đi? Đau đớn thật, nhưng sẽ qua nhanh mà. Không có gì tiện bằng cách đó."

Derek gạt tôi ra sau lưng. Hai gã người sói cười rú lên.

"Chắc nó không đồng ý rồi," Ramon bảo.

"Đừng kéo cô ấy vào chuyện này," Derek nhắc lại.

Liam lắc đầu. "Sao tao nghe lời mày được? Trông con bé kìa. Nhỏ nhắn, xinh xắn, hai mắt xanh to tròn mở lớn vì hoảng sợ." Hắn nhoài qua Derek để nhìn tôi kỹ hơn. "Tóc này không hợp với bạn gái mày chút nào. Tao vẫn còn ngửi thấy mùi thuốc nhuộm đây. Màu tóc thật là gì vậy? Tao cá là vàng đấy. Mặt mũi thế này thì chắc là một em tóc vàng rồi."

Kiểu nhìn của hắn khiến tôi buồn nôn.

"Nếu tôi đi với các anh, cô ấy sẽ được yên," Derek hỏi. "Phải không?"

"Không," tôi nói nhỏ.

"Tất nhiên rồi," Liam hứa hẹn.

"Derek," tôi kêu khẽ.

Anh đưa tay ra sau lưng, ra hiệu cho tôi im lặng. Đây chỉ là tiểu xảo. Derek đã có sẵn kế hoạch trong đầu rồi. Nhất định anh có dự kiến gì đây.

"Thỏa thuận sẽ thế này," Derek nói.

"Thỏa thuận ư?" Liam cười. "Này sói con, đây đâu phải một vụ đàm phán."

"Nếu muốn tôi họp tác, các anh phải đàm phán với tôi. Tôi sẽ đi với các anh, nhưng trước tiên tôi phải đưa cô ấy lên xe buýt đã. Chỉ cần thấy cô ấy rời đi bình an vô sự, tôi sẽ để mặc các anh sai bảo."

"Úi chà." Liam ngạc nhiên. "Trí thông minh của mày có bị xúc phạm chút nào không vậy Ramon?"

"Đương nhiên là có." Ramon bước lên đứng cạnh bạn hắn.

"Các anh vừa bảo sẽ thả cô ấy xong..."

"Và tụi tao sẽ làm vậy. Nhưng phải sau khi mày làm tốt phần việc của mày đã. Từ giờ cho đến lúc được thả, con bé sẽ là vật thế chấp để đảm bảo mày có làm theo thỏa thuận. Đừng lo, tụi tao sẽ chăm sóc nó cẩn thận..."

Derek lao vọt lên, nhanh đến nỗi bọn chúng chưa kịp cảnh giác. Nắm ngực áo Liam, anh vụt người hắn vào Ramon. Cả hai tên ngã lăn ra đất.

"Chạy đi," Derek giục.

Tôi rút dao ra.

"Chạy đi!"

Derek đẩy tôi văng lên trước. Tôi bắt đầu cất bước nhưng chậm thôi. Tay lăm lăm con dao, tôi vừa ngoái đầu vừa chạy một quãng đủ xa để Derek thấy tôi được an toàn mà vẫn không bỏ anh lại một mì>

Derek túm lấy Ramon, quật hắn vào cột thép trông như cột trong sở cứu hỏa. Đầu hắn va vào cột kêu "coong" một tiếng.

Liam sấn đến tấn công Derek. Anh nhảy sang bên tránh được. Trong lúc Ramon nằm bất động dưới đất, Derek và Liam mặt đối mặt, một mặt lừ lừ vờn nhau, mặt khác di chuyển thành vòng tròn. Thấy Liam lại xông tới, Derek vặn người tránh nhưng hắn đã túm được áo anh, nhấc bổng Derek và ném ra xa.

Derek trượt dài trên mặt đất. Liam hạ được anh nên thong dong nhìn đối thủ vừa thở dốc, vừạ ho sù sụ lồm cồm cố gượng dậy. Tôi chạy vòng lại. Thình lình Derek bật dậy và chạy vụt đi.