Chương 8

"Nếu đàn anh cũng ủng hộ việc em nghỉ học, thì em sẽ thật sự không cố gắng nữa. Em từng đọc một bài văn gà tẩm bổ, có tên là “Tại sao tôi ủng hộ sinh viên tạm nghỉ học.” Tác giả bài viết đó nói rằng, thay vì cố gắng học đại học, chi bằng nghỉ học, và bà ấy còn nói rằng hiện nay rất nhiều trường đại học vô bổ, lãng phí thời gian."

Lục Chấp cười lạnh: "Khuyên người khác không học là những người vô cùng độc ác. Những giảng viên đại học có tư tưởng và năng lực nhiều lắm, không học tốt thì đừng đổ lỗi cho chương trình học. Hơn nữa, đại học là giai đoạn chuyển tiếp tốt nhất để rèn luyện khả năng sống độc lập, tôi không nghĩ bỏ qua giai đoạn này thì trong thời gian ngắn hơn, khi bước vào xã hội lại có thể hòa nhập dễ dàng hơn. Hơn nữa, tôi cảm thấy những người khuyên người khác không học có thể hiểu rõ môi trường xã hội hiện nay, có tấm bằng và không có tấm bằng nó khác nhau như thế nào."

Lâm Mạc Mạc im lặng một lúc, đột nhiên nói: "Đàn anh, anh còn nói lý lẽ hơn cả ba em, chi bằng em nhận anh làm ba nuôi nhé."

Lục Chấp không để ý đến dụng ý của Lâm Mạc Mạc, chỉ nói: "Sau này ít đọc mấy bài gà tẩm bổ đó đi, những người viết gà tẩm bổ, hiểu biết nhiều như vậy, chắc chắn sống không tốt hơn chúng ta."

Lâm Mạc Mạc nhớ đến tác giả bài gà tẩm bổ đó, gần đây còn nói con cái không thể đi học, nghĩ đến đây, thấy hình như họ thực sự không tốt bằng mình.

Mặc dù Lục Chấp rất phiền phức, tư duy cũng y như thế hệ phụ huynh học sinh vào những năm 60, nhưng lời của anh cũng có lý. Lâm Mạc Mạc đột nhiên muốn cười, ba cô cũng nhiều lần khuyên cô học tốt, cô không thấy có lý, nhưng bây giờ lại thấy lời của Lục Chấp có lý.

Quả nhiên, người đẹp khuyên nhủ thì dễ làm người khác thay đổi.

Lục Chấp nhìn thấy dáng vẻ thờ ơ của Lâm Mạc Mạc, thầm thở dài, quả nhiên là đứa trẻ dễ bị lừa, lời gà tẩm bổ cũng tin.

"Đúng rồi, tuần sau, giải đấu Liên Minh Huyền Thoại chuyên nghiệp LPL, giải đấu cấp độ cao nhất ở Trung Quốc sẽ tổ chức tại Thượng Hải, Minh Vũ đã cấp kinh phí, chúng ta sẽ đi xem." Lục Chấp lấy từ túi ra một phong bì đưa cho Lâm Mạc Mạc: "Đây là vé vào cửa và giấy xin nghỉ, chiều thứ sáu gặp ở cổng phía Tây của trường, cùng ra sân bay."

Lâm Mạc Mạc chìa hai tay nhận lấy, không khỏi cảm thán, đàn anh thật chu đáo, giấy xin nghỉ cũng chuẩn bị sẵn, nếu là cô, chắc chắn sẽ trốn học, còn xin nghỉ làm gì.

Ăn xong, hai người cùng trở về trường, bây giờ không cần chuẩn bị thi lại, công việc hằng ngày chỉ là dậy rồi nhận nhiệm vụ, mỗi ngày Lâm Mạc Mạc có thể ngủ thêm một giờ.

Cô nhìn bóng Lục Chấp đi, đang định về ký túc xá nữ, thì đột nhiên điện thoại reo lên, là Lâm Tích Hành.

"Em gái, có phải em đang yêu sớm không? Anh nghe bạn cùng phòng nói, mấy hôm nay, hôm nào em cũng luôn về muộn?"

Lâm Mạc Mạc vô cùng khó chịu: "Anh, em qua tuổi yêu sớm rồi, giờ em đang yêu đương bình thường."

"Cái gì? Em thật sự đang yêu à? Đối phương là nam hay nữ? Bao nhiêu tuổi rồi? Học chuyên ngành gì? Tính cách ra sao? Thành tích tốt không?"

"Anh, chuyện của em anh đừng lo nữa, tạm biệt." Lâm Mạc Mạc không muốn Lâm Tích Hành quản thúc cô nhiều như vậy, liền cúp máy.

"Này, em gái..." Lâm Tịch Hành bất lực đặt điện thoại xuống, đi đến cửa sổ nhìn sang ký túc xá nữ đối diện, nhưng khoảng cách quá xa, không thể nhìn rõ.

"Xem ra phải mua một cái ống nhòm mới được..." Lâm Tịch Hành tự nói với mình.

Người bạn cùng phòng đang chơi game, Mạc Trang nghe thấy lời Lâm Tịch Hành, vội vàng khuyên: "Anh bạn, ngàn vạn lần cậu đừng làm chuyện dại dột, nếu bị phát hiện, cậu sẽ bị coi là kẻ biếи ŧɦái rình mò ký túc xá nữ, cuộc đời này cứ thế bị hủy thôi."

"Tôi không đê tiện như vậy, tôi chỉ lo lắng cho em gái tôi thôi. Cậu không biết đâu, từ nhỏ em gái tôi đã là một cô nàng nghiện game, suốt ngày ở nhà chơi game, không thích giao tiếp với người khác, cho nên tôi rất lo con bé bị lừa."

"Nghiện game?" Mạc Trang nghĩ một lúc, rồi vỗ vai Lâm Tịch Hành: "Thế thì tôi biết rồi, cậu là một chàng trai năng động, yêu thể thao và học tập, chắc chắn không có ngôn ngữ chung với người nghiện game. Nếu cậu muốn biết mỗi ngày em gái mình đang làm gì, thì cậu cũng chơi game đi, vào thế giới ảo, chắc chắn em gái cậu sẽ vui vẻ giao thiệp với cậu."

"Thật sao?" Lâm Tịch Hành nghĩ một lúc, cũng cảm thấy rất hợp lý: "Vậy cậu dạy tôi chơi game đi, tôi thấy em gái chơi game này, giống như cái cậu đang chơi, gọi là gì nhỉ, Liên Minh Huyền Thoại."

"Được thôi, đợi một chút, tôi sẽ dùng tài khoản phụ đưa cậu đi chơi cùng."